Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

- Một Tháng Sau -

"Có vẻ như chúng ta đang có một...." Giáo sư Nam nheo mắt nhìn vào màn hình trước mặt, "một bé gái!"

Jeonghan và Joshua đều bất ngờ trước tin tức này. Tất nhiên cả hai sẽ yêu thương bé con của mình bất kể giới tính của nó là gì nhưng họ vẫn cảm thấy vui mừng khi biết rằng mình sắp có một cô công chúa. Bà nội và dì Suryeon chắc chắn cũng đã rất mong mỏi có một cô cháu gái sau khi phải nuôi ba đứa con trai, chắc hẳn tin tức này sẽ rất được chào đón.

Seungkwan đã đề nghị tổ chức một bữa tiệc công bố giới tính, một trend đang hot với các ông bố bà mẹ hiện nay nhưng Joshua và Jeonghan không muốn ồn áo quá mức, chỉ cần biết rằng bé con khỏe mạnh với họ là đủ rồi.

"Con gái," Joshua nhìn bằng ánh mắt say mê vào màn hình từ giường khám, nắm chặt lấy tay Jeonghan đang nắm lấy tay mình. "Chúng ta sắp có một con gái đó."

Joshua rưng rưng nhìn người chồng cũng đang xúc động không kém bên cạnh.

Jeonghan mỉm cười, giọng anh dịu lại trong khi vuốt ve đầu Joshua. "Không ngờ là chúng ta sắp có một tiểu công chúa đấy, bé cưng."

Đã một tháng trôi qua kể từ sinh nhật của cậu, đồng nghĩa là đã một tháng kể từ khi cả hai thổ lộ tình cảm của mình nhưng Joshua vẫn cảm thấy rung động và ấm áp trong lòng mỗi khi Jeonghan gọi cậu bằng những tên gọi thân mật.

Joshua đỏ mặt mỉm cười đáp lại.

"Chúc mừng hai đứa," giáo sư Nam lên tiếng, thu hút sự chú ý của đôi tình nhân.

"Cô bé có vẻ rất khỏe mạnh nhưng cháu cũng phải luôn chăm sóc bản thân nhé, Joshua. Tránh những hoạt động nguy hiểm và căng thẳng, không được mang lo âu trong mình khi bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ. Lưng cháu sẽ cảm thấy đau mỏi hơn và cơ thể sẽ có đôi chỗ khó chịu nhưng đó là điều bình thường. Nếu có điều gì bất thường, hãy gọi cho ta nhé."

Joshua gật đầu. "Vâng ạ, cảm ơn giáo sư Nam."

"Xong rồi, y tá sẽ giúp cháu sửa soạn lại," Giáo sư Nam cất thiết bị đi trước khi quay sang nói với Jeonghan. "Jeonghan, ta có thể nói chuyện với cậu một lát được không?"

Jeonghan và Joshua đưa mắt nhìn nhau, sau đó anh gật nhẹ đầu, đi theo giáo sư Nam vào phòng khám riêng của ông.

Khi anh ngồi xuống, giáo sư Nam lấy một tập hồ sơ và đưa cho Jeonghan từ phía bàn.

"Đây là gì vậy giáo sư?" Jeonghan hỏi, nhưng giáo sư Nam chỉ ra hiệu cho anh mở nó ra. Khi mở ra, anh thấy một tập tài liệu quen thuộc, thứ mà trước đây anh từng đọc không biết bao nhiêu lần, chỉ khác là lần này đã có một con dấu đóng lên. "Giáo sư Nam, đây là hợp đồng mà cháu từng đưa cho giáo sư—"

"Ta biết," giáo sư Nam tựa lưng vào ghế da. "Và ta đồng ý quảng bá cho sản phẩm của Henggarae."

Jeonghan mở to mắt ngạc nhiên, không chắc mình có nghe nhầm hay không. "Nhưng... cháu tưởng—"

"Cậu cũng biết ta là người rất kén chọn với những sản phẩm mình quảng bá, đặc biệt nếu chúng không chỉ dành cho bệnh nhân của ta mà cho những người khác cần dùng đến chúng. Vậy nên mỗi khi có công ty hay nhà sản xuất nào đó tìm đến ta với các đề xuất sản phẩm và kế hoạch marketing của họ, ta đều sẽ xem xét một cách kỹ lưỡng. Ta không chỉ nhìn vào sản phẩm mà còn suy xét cả người làm ra chúng."

Jeonghan lắng nghe thật cẩn thận.

Giáo sư Nam chỉnh lại kính, nghiêng người về phía trước. "Cậu thấy đấy, Jeonghan, ta phải tin rằng các công ty sản xuất ra những sản phẩm này tự tin vào sản phẩm của mình và thực sự quan tâm đến thị trường mà họ đang phân phối. Và lúc đầu, ta không tin cậu hay Henggarae, cũng như sự chân thành của cậu trong các sản phẩm dành cho trẻ em mà cậu sắp cho ra mắt, đặc biệt là khi cậu gần như đều vắng mặt trong các buổi tái khám của Joshua."

Jeonghan nhớ lại thời điểm đó, khi anh đã khiến Joshua nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng cho việc này, khiến cậu nghĩ rằng tốt hơn là không cho anh biết về lịch khám và cả việc cập nhật tình hình của bé con vì sợ rằng điều đó sẽ làm phiền anh.

"Thành thật mà nói, ta đã rất thất vọng khi Joshua xuất hiện một mình hoặc cùng mẹ của nó trong khi đứa bé là con của hai người. Cả hai đều có trách nhiệm với con của mình."

"Đó là lý do tại sao giáo sư luôn từ chối các đề xuất của Henggarae," Jeonghan đã hiểu ra vấn đề.

Giáo sư Nam nhún vai. "Ta không nhận quảng cáo vì tiền nên ta cần phải tin tưởng vào những gì mình khuyên mọi người sử dụng hoặc mua chúng."

"Vậy điều gì khiến giáo thay đổi quyết định vậy ạ?"

"Cậu."

Jeonghan nhìn ông bối rối.

"Trong vài tháng qua, ta có thể thấy sự thay đổi ở cậu và cách cậu chăm sóc người chồng đang mang thai của mình. Ta có thể thấy được, cậu sẽ trở thành một người cha tốt và sẽ quan tâm đến những sản phẩm dành cho trẻ em và các bậc phụ huynh sắp trở thành cha mẹ," Giáo sư Nam giải thích. "Vậy nên, ta đã xem xét lại đề xuất của cậu và cũng đã nghiên cứu các sản phẩm của cậu. Ta tin tin rằng các sản phẩm của cậu đủ tốt và sẽ có ích cho người khác."

Jeonghan nuốt nước bọt, không biết phải nói gì. Anh chưa bao giờ tự mình tiếp cận giáo sư Nam để thuyết phục ông vì e ngại mối quan hệ thân thiết giữa gia đình của Joshua và giáo sư Nam. Anh không muốn đặt cả Joshua và vị giáo sư đáng kính này vào tình thế khó xử. Thực ra, bởi vì nhóm tiếp thị không thể thuyết phục được giáo sư Nam nên anh đã yêu cầu đưa ra một cách khác để tiếp thị sản phẩm của họ.

"Cảm ơn giáo sư đã cho Henggarae và cháu một cơ hội," Jeonghan nói ngay khi Joshua bước ra khỏi phòng khám.

Cả hai cảm ơn bác sĩ Nam và rời khỏi phòng khám, sau đó cùng đến gặp Jun để ăn trưa. Trên đường đi đến nhà hàng bên kia bệnh viện, Joshua hỏi Jeonghan và giáo sư Nam đã nói gì và Jeonghan kể lại cho cậu nghe những gì giáo sư nói.

Joshua cau mày. "Ah, vậy là lỗi của em rồi. Em là người đã không cho bạn biết về các buổi hẹn khám."

Jeonghan dừng lại, nắm lấy tay Joshua và đan các ngón tay vào nhau. "Không phải lỗi của bé đâu. Là anh khiến bé cảm thấy không thoải mái để nói với anh, đó là lỗi của anh."

Cảm giác ấm áp từ cái nắm tay của Jeonghan luôn giúp Joshua thư giãn, và mang lại cho cậu cảm giác an ủi ấm áp chỉ dành riêng cho mình.

Cả hai tay trong tay bước vào nhà hàng, nơi vẫn còn vắng vẻ vì còn quá sớm cho giờ nghỉ trưa. Họ dễ dàng tìm thấy Jun đang ngồi chờ một mình trong nhà hàng. Jun trông vui vẻ khi nhìn thấy họ.

"Hyung!" Jun nhanh chóng cất tiếng chào. Đã một thời gian dài họ không gặp chàng bác sĩ trẻ tuổi này, vì Jun đã nghỉ phép gần một tháng. "Em nghe nói hôm nay mọi người sẽ biết giới tính của bé con, đúng không?"

Vẻ mặt của Jun háo hức đến buồn cười, giống hệt như thường lệ, trước khi mọi chuyện rắc rối giữa cậu và Minghao xảy ra.

"Ai nói cho em biết vậy?" Jeonghan hỏi khi gọi món.

"Seokmin," Jun nháy mắt trong khi Joshua lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý. "Vậy, hai người đã biết chưa?"

"Ừm, bọn anh biết rồi," Joshua cười cười, cậu cắn môi như thể cố gắng kiềm chế bản thân hét lên. "Bọn anh sắp có một tiểu công chúa đó!"

Jun gần như hét lên trong phấn khích, may mắn là nhà hàng không đông người. "Thánh thần ơi!"

"Anh nghĩ chúng ta nên nói với bà ngoại, dì Suryeon và bố mẹ bé trước chứ?" Jeonghan nhíu mày trong khi Jun vẫn tiếp tục vui mừng.

"Dù sao hôm nay mọi người đều sẽ biết cả mà," Joshua cười với chút nghịch ngợm trong giọng nói, khiến Jeonghan dịu lại. "Nhưng mà đừng nói với ai nhé, Junnie. Bọn anh muốn tự nói với mọi người."

Jun đột nhiên ngồi thẳng lưng như thể điều đó sẽ giúp mình trông đáng tin hơn. "Đã rõ thưa hyung,"

Khi sự phấn khích giữa Jun và Joshua lắng xuống, Jeonghan đã gọi món và một lúc sau đồ ăn cũng được mang ra. Họ vừa ăn vừa nghe Jun kể về những gì cậu đã làm trong gần một tháng qua.

"Nghỉ phép gần một tháng rồi em có thấy khá hơn chưa?," Joshua dịu giọng hỏi.

Có một sự bình tĩnh bao trùm Jun, điều mà Joshua không quen khi nhìn thấy, nhưng bằng cách nào đó nó bao phủ lên Jun một cách rất tuyệt vời.

Jun gật đầu chậm rãi đáp lại, "Được dành thời gian cho bố mẹ thực sự rất tốt. Họ không thường xuyên đến thăm em nên em đã có thể nghỉ ngơi và hồi phục hoàn toàn."

Joshua mỉm cười. "Vậy thì tốt rồi. Trông em cũng khỏe hơn rồi đó, Junnie."

"Cảm ơn anh, Shua hyung."

"Vậy, em đã làm gì trong thời gian đó?" Jeonghan dẫn dắt cuộc trò chuyện.

"Hmm... Em đã đi du lịch, leo núi, lái xe đến những nơi mới và đưa bố mẹ đến một khu nghỉ dưỡng vào cuối tuần," Jun kể với vẻ thích thú. "Em cũng đã ăn những món ăn mà mình chưa bao giờ ăn qua và cũng thử những thú vui mới như khắc gỗ và yoga."

"Những lựa chọn thú vị đấy," Jeonghan nói. "Chúng ta nên thử leo núi cùng nhau một lần."

"Không, cảm ơn hyung. Thật ra em ghét nó lắm," Jun vội vàng đáp, khiến cặp đôi bật cười. "Nhưng phần lớn thời gian em đều dành cho việc thanh lọc bản thân. Em nghĩ đó là điều mà em thực sự cần."

Jun dừng lại một lúc, suy nghĩ về những từ tiếp theo.

"Em nghĩ là khoảng thời gian này đã cho em cơ hội để hiểu rõ bản thân mình hơn," Jun cười khúc khích rồi lại cười lớn hơn. "Nghe có vẻ sáo rỗng khi nghe điều đó, nhưng... em nghĩ mình cần biết liệu mình có thể hạnh phúc khi không có... anh biết đấy...... Và... hóa ra là em hoàn toàn có thể."

Joshua và Jeonghan nhìn cậu em với ánh mắt thấu hiểu. Joshua thậm chí còn tự hỏi, rằng Jun đã cảm thấy thế nào trong khoảng thời gian xa cách, liệu cậu em có thể xử lý cảm xúc của mình và tìm thấy sự chấp nhận trong những điều mà cậu không thể kiểm soát. Và Joshua vui vì Jun đã làm được như vậy. Tuy nhiên, cậu không khỏi tự hỏi liệu Minghao có ổn không. Nghe có vẻ như Jun và Minghao vẫn chưa nói chuyện với nhau kể từ khi Jun trở về.

"Thực ra, có một luồng khí tuyệt vời đang tỏa ra xung quanh em đấy," Joshua nhận xét.

Jun cười khúc khích. "Anh đang nói gì vậy, hyung? Anh mới là người đang tỏa ra hào quáng đấy. Anh trông vui vẻ và khỏe mạnh hơn rất nhiều. Đó có phải là tác động của việc mang thai không nhỉ?"

Câu nói đó của Jun khiến Joshua quay sang Jeonghan, cậu nhìn vào mắt chồng mình và mỉm cười. Đó có phải là tác động của việc mang thai không? Có lẽ. Cậu nghĩ ó thể đó là chất xúc tác cho mọi thứ mà cậu đang tận hưởng ở thời điểm hiện tại. Về cơ bản, Joshua chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện như cậu đã cảm thấy trong tháng qua.

"Có thể nói là vậy", Joshua lẩm bẩm một cách vô thức. Jun mỉm cười trước cuộc trò chuyện nhỏ này. "Nhưng thành thật mà nói, Jun. Anh mừng vì em đã trở lại".

"Cảm ơn, Shua hyung. Sự thật là em vẫn cảm giác được làm việc. Làm việc mang lại cho em một cảm giác thỏa mãn khác. Nghỉ ngơi cũng tốt, nhưng bây giờ em đã sẵn sàng quay trở lại với công việc rồi!"

Trong khi ăn, Jun bắt Joshua và Jeonghan kể cho cậu nghe về những điều mà mình đã bỏ lỡ, chẳng như việc Seokmin và Soonyoung thực sự đã có buổi hẹn hò (tệ hại) như thế nào, và có vẻ như cả hai vẫn còn nhắn tin cho nhau (thật bất ngờ!), hoặc việc Mingyu sẽ chuyển đến Paris sau năm mới để làm việc và có vẻ như mọi thứ đang trở nên khó khăn với cậu ta và Wonwoo, hoặc việc xảy ra giữa Jihoon và Seungcheol, những người dường như đang gặp khó khăn trong việc giải quyết mọi việc, thật kỳ lạ.

Hay một chuyện khá mệt mỏi đã xảy ra, chính là một tờ báo lá cải viết về cuộc hôn nhân của Jeonghan và Joshua vào một tuần trước đó, lần này lều báo nói rằng họ kết hôn chỉ vì Jeonghan đã làm Joshua có thai. Bài báo thậm chí còn dám gọi cuộc hôn nhân của họ là trò lừa bịp với lời cáo buộc vô lý rằng Jeonghan luôn có kế hoạch ly hôn với Joshua sau khi đứa bé chào đời và sẽ quay lại với vị hôn thê cũ của anh, người vẫn đang chờ hai người chia tay.

"Cái gì cơ?" Jun thốt lên. "Họ thực sự đã đăng tải một bài báo như vậy sao? Tên điên nào đã viết nó vậy?"

Joshua nhún vai. "Nó ẩn danh. Bà ngoại nghĩ rằng đó có thể là một kế hoạch bôi nhọ của người chú của Jeonghan nhằm làm giảm uy tín của anh ấy."

"Thật ra thì anh không nghĩ những chiến dịch bôi nhọ này là do ông ấy làm. Ông ấy đã gặp rất nhiều rắc rối sau khi bị vạch trần việc biển thủ tiền của công ty và lập quỹ đen của riêng mình", Jeonghan nói. Bà ngoại, dì Suryeon, Jeonghan và Chan đã âm thầm điều tra chuyện này một thời gian sau khi giám đốc tài chính của công ty đến gặp bà và nói ra những nghi ngờ của mình. Sau khi bị vạch trần trước hội đồng quản trị, ông chú của họ đã trốn khỏi công ty. "Một chiến dịch bôi nhọ nhắm vào anh không giúp ích gì cho ông ấy vào thời điểm này và chỉ lãng phí số tiền bạc mà ông ấy không còn bòn rút được nữa."

Jun cau mày. "Nếu không phải ông ta thì là ai?"

"Anh cũng có nghi ngờ của mình rồ."

"Ít nhất thì bài báo đó không gây hại gì," Joshua nói. "Nó cũng đã lắng xuống vì Jeonghan và anh cũng thường xuyên được nhìn thấy khi ở cạnh nhau mà."

Jun thở dài. "Mừng là vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com