Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. những người bạn và sợi dây gắn kết

Buổi sáng thứ hai sau khi Văn Toàn được cứu, phòng bệnh vẫn tràn ánh nắng dịu nhẹ.
Văn Toàn ngồi trên giường, tay vẫn băng bó, nhưng đôi mắt long lanh đầy hiếu kỳ.

Phạm Bảo An và Lê Minh Tuấn – hai người bạn thân nhất của cậu – bước vào phòng, tay cầm bánh và đồ chơi nhỏ.

"Chúng tớ mang đến đây để làm em quên mưa lạnh hôm qua!" – Bảo An nói, nụ cười tươi như nắng.

Văn Toàn cười khẽ, mắt sáng lên:
"Cảm ơn... các cậu."

Tuấn đứng bên cạnh, nhoẻn miệng cười, giọng trầm ấm:
"Đừng lo, hôm nay mình sẽ lên kế hoạch để cả nhóm vui vẻ cả ngày."

Văn Toàn nhìn các bạn, lòng ấm áp. Dù bị bắt cóc, cậu nhận ra có những người bạn luôn bên cạnh, che chở mình.

Cùng lúc đó, cửa phòng bật mở, hai bóng dáng cao lớn, lịch lãm bước vào.
Quế Ngọc Hải dẫn theo Vương Hạo và Trần Diễm My, còn Lâm Khải đi sau, dáng đi thẳng, tay chống nhẹ áo khoác.

Ngọc Hải bước tới, giọng điềm tĩnh:
"Xin lỗi làm phiền... tôi muốn chắc chắn cậu bé ổn."

Văn Toàn nhìn người đối diện, hơi rụt rè, nhưng vẫn nở nụ cười:
"Anh... anh là người đã cứu em à?"

Ngọc Hải gật nhẹ:
"Đúng vậy. Anh sẽ luôn ở bên em."

Hạo bước đến, ánh mắt lạnh nhưng dịu dàng với Hải:
"Thiếu gia, mọi thứ đều ổn."

Diễm My mỉm cười, khoanh tay, nhìn nhóm nhỏ nhí:
"Nhìn họ vui thế... thật dễ thương."

Lâm Khải đứng phía sau, lặng lẽ quan sát, đôi khi nhếch môi như muốn cười nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Văn Toàn quay sang Bảo An:
"Các cậu... không sợ người lớn sao?"

Bảo An nhún vai:
"Chúng tớ quen rồi. Nhưng... họ nhìn cũng... sang chảnh ghê!"

Tuấn thì thầm:
"Nhìn cậu ta (Ngọc Hải) là biết ngay kiểu 'tổng tài lạnh lùng' rồi..."

Văn Toàn đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui lạ thường, vì có Hải bên cạnh, cậu không còn sợ hãi.

Quế Ngọc Hải nhìn nhóm nhỏ nhí, ánh mắt trầm xuống nhưng dịu dàng:
"Các cậu... hãy chăm sóc cho Toàn. Anh sẽ để ý."

Bảo An nhảy cẫng lên:
"Anh sẽ không quên đâu!"

Ngọc Hải chỉ nhếch môi một chút, vẻ lạnh lùng nhưng đầy uy lực:
"Anh không quên. Ai làm hại Toàn... sẽ không có cơ hội thoát."

Trước khi rời đi, Ngọc Hải cúi xuống, thì thầm với Văn Toàn:
"Anh biết... từ giờ, em sẽ không còn sợ một mình. Anh sẽ luôn ở bên."

Văn Toàn cười khẽ, nắm chặt tay Hải, trong lòng tự nhủ:
"Anh ấy... thật sự là chỗ dựa vững chắc."

Chú Nam đứng bên, âm thầm quan sát:
"Thiếu gia... thật sự, từ giờ cậu bé sẽ thay đổi cả cuộc đời mình."

Và từ khoảnh khắc ấy, những sợi dây định mệnh không chỉ gắn kết Văn Toàn và Quế Ngọc Hải, mà còn kéo theo cả nhóm bạn thân của hai bên, tạo nên những cuộc phiêu lưu, tình huống vừa dễ thương vừa drama sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #0309