Chương 15: Những cánh diều giữa nắng xuân
Chương 15: Những cánh diều giữa nắng xuân
Sáng sớm trên bản Hồng Lĩnh, không gian được phủ bởi lớp sương mỏng còn sót lại trên lá cây và mái nhà sàn. Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua những tán rừng già, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất và dòng suối trong vắt chảy quanh bản. Tiếng chim ríu rít trên cành, hòa cùng tiếng lá xào xạc theo gió, mang đến một bản nhạc dịu dàng, thanh bình mà sống động.
Khánh Vân đứng trên sân đất bên lớp học, tay cầm dây diều, mắt dõi theo những học sinh đang hân hoan chạy nhảy, thả những cánh diều đủ màu sắc bay lượn trên nền trời xanh trong. Hình ảnh những cánh diều bay cao, lượn giữa ánh nắng mùa xuân, làm cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, quên hết những mệt mỏi sau buổi học dày đặc.
"Cô ơi, giúp tụi con thả diều với!" – tiếng reo hò rộn rã vang lên khắp sân bản.
Khánh Vân mỉm cười, gật đầu, bắt đầu cùng các em điều chỉnh dây diều, khéo léo nhắc nhở: "Cẩn thận tay nhé, gió mạnh có thể kéo ngã đó. Chúng ta phải giữ cân bằng." Cử chỉ của cô nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng đầy kiên nhẫn, từng hành động nhỏ đều khiến các em học sinh cảm thấy yên tâm, vui vẻ.
Ở phía xa, Trần Hữu Khải đứng dưới tán cây, quan sát Khánh Vân cùng các em. Anh không tiến lại gần, giữ khoảng cách đủ để không làm cô xao nhãng, nhưng ánh mắt anh không rời cô nửa bước. Trong ánh nắng sớm, dáng anh cao lớn, vững chãi, tỏa ra một sức hút âm thầm, khiến trái tim cô bỗng nhói nhẹ mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, dù chỉ thoáng qua.
Cô nắm dây diều, hướng dẫn một nhóm học sinh nhỏ đứng gần suối. Những cánh diều bay cao, vút qua những tán lá, phản chiếu ánh nắng, tạo nên những mảng màu lung linh trên nền trời. Khánh Vân nhìn theo, cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp bay của cánh diều, âm ỉ, nhẹ nhàng mà sâu sắc.
"Cô Vân, con làm được rồi!" – Mí Châu reo lên, mắt sáng rực.
Cô mỉm cười, vỗ vai cô bé: "Tốt lắm, Châu! Giữ dây chắc nhé, để diều bay cao mà không rơi." Khi cô cúi xuống điều chỉnh dây diều, tay cô vô tình chạm vào tay một học sinh khác, nhẹ nhàng, đầy trìu mến. Khoảnh khắc ấy, một cảm giác ấm áp len lỏi trong cô, như những nhịp tim âm thầm hòa nhịp với thiên nhiên.
Trần Hữu Khải bước vài bước về phía suối, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Anh quan sát Khánh Vân với ánh mắt đầy trìu mến, đôi môi khẽ mím lại, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa chút buồn man mác. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng anh luôn âm thầm dõi theo cô, bảo vệ cô, và tận hưởng những khoảnh khắc giản dị như thế này bên cô.
Khánh Vân để ý thấy anh đứng từ xa, lòng bỗng ấm lên. Cô nhấc tay vẫy nhẹ, nụ cười rạng rỡ:
"Anh Khải! Chúng tôi đang chơi thả diều này, đến xem đi!"
Anh mỉm cười khẽ, nhưng chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng, trầm mặc. Dù không tiến lại gần, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Những khoảnh khắc yên bình này, tưởng như giản dị, lại trở thành ký ức quý giá, âm thầm khơi mạch tình cảm âm ỉ giữa hai người.
Các em học sinh ríu rít chạy quanh, cười nói vang dội. Khánh Vân cúi xuống, nhặt một chiếc diều rơi, tay chạm nhẹ vào tay em học sinh, ánh mắt cô ánh lên niềm vui và sự trìu mến. Anh quan sát từ xa, ánh mắt thoáng buồn nhưng tràn đầy sự quan tâm. Khi cô đưa diều cho em học sinh, ánh mắt họ thoáng chạm nhau, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để trái tim cô rung lên âm thầm.
Gió xuân thổi qua, mang theo hương hoa đào, hoa mận, và mùi đất ẩm. Cảnh vật xung quanh như một bức tranh sống động: dòng suối chảy róc rách, những mái nhà sàn phủ rêu xanh, rừng cây trùng điệp phía xa, và bầu trời trong vắt. Khánh Vân nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên len lỏi trong tâm hồn.
Anh tiến lại gần, đứng cạnh cô, đôi tay khẽ chạm vào vai cô khi cô quay lại chỉnh dây diều. Khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để cô cảm nhận hơi ấm từ anh, tim bỗng nhói nhẹ. Không cần lời nói, chỉ là những hành động dịu dàng, âm thầm, nhưng mạch tình yêu âm ỉ trong cô và anh càng thêm rõ ràng.
Sau một hồi, các em học sinh ngồi nghỉ bên bờ suối, nhai bánh nếp do dân bản làm. Khánh Vân ngồi xuống cạnh Mí Châu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc em:
"Ăn đi, ăn xong chúng ta lại tiếp tục thả diều nhé." Anh đứng phía sau, quan sát, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Những khoảnh khắc giản dị này, tưởng như bình thường nhưng lại chứa đựng tất cả: niềm vui, sự quan tâm, và tình cảm âm thầm. Khánh Vân cảm nhận trái tim mình rung lên từng nhịp, một mạch tình yêu dịu dàng nhưng sâu sắc, len lỏi vào từng hành động, từng ánh mắt, từng nụ cười.
Khi mặt trời dần lên cao, ánh nắng chiếu qua tán cây, tạo những vệt sáng lung linh trên mặt đất và mặt suối, một cảm giác yên bình lan tỏa khắp bản Hồng Lĩnh. Khánh Vân thả diều, nở nụ cười, cảm nhận sự bình yên mà núi rừng và các em học sinh mang lại. Anh đứng từ xa, ánh mắt dõi theo cô, trong lòng âm thầm nhủ: "Bình yên này, chỉ một khoảnh khắc, nhưng quý giá biết bao."
Những cánh diều bay cao, hòa cùng ánh nắng và tiếng suối chảy, như tượng trưng cho những ước mơ, khát vọng của Khánh Vân – ước mơ nâng đỡ học trò, xây dựng tương lai cho bản làng nhỏ bé này. Anh đứng nhìn, trái tim dâng trào cảm xúc, nhưng giấu kín trong ánh mắt trầm mặc và dáng vẻ lạnh lùng.
Khánh Vân cúi xuống nhặt một chiếc diều rơi, tay chạm nhẹ vào tay Mí Châu, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương và khích lệ. Anh đứng gần, nhìn cô, ánh mắt thoáng buồn nhưng dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, trái tim họ đồng điệu, âm thầm nhưng sâu sắc.
Khi buổi sáng dần trôi qua, những cánh diều hạ thấp dần, các em học sinh mệt nhoài nhưng vẫn ríu rít cười nói. Khánh Vân đứng dậy, vỗ vai các em:
"Chúng ta về nhà nghỉ trưa nhé, buổi chiều còn nhiều việc phải làm." Anh tiến lại gần, dìu cô đi qua con đường nhỏ đầy đá trơn, tay thoáng chạm lưng cô, một hành động dịu dàng nhưng đủ để trái tim cô âm ỉ rung lên.
Nhưng ngay khi mọi thứ tưởng như bình yên trọn vẹn, một tiếng động lạ từ phía rừng vang lên. Chim bay lên rợp trời, lá cây xào xạc dữ dội. Anh dừng lại, ánh mắt lạnh lùng ngay lập tức tập trung vào hướng âm thanh. Khánh Vân cũng giật mình, nhưng anh nhanh chóng dìu cô về phía an toàn, tay nắm chắc lấy tay cô, nhịp tim hòa cùng nhịp thở anh.
Khoảnh khắc ấy, sự bình yên buổi sáng đột ngột biến mất, thay vào đó là cảm giác nguy hiểm sắp đến, khiến mạch truyện chuyển hướng, chuẩn bị cho những tình huống căng thẳng phía sau. Nhưng trong ánh mắt họ, vẫn âm ỉ một mạch tình yêu dịu dàng, trìu mến, như một sợi dây vô hình kết nối trái tim hai người giữa núi rừng hùng vĩ.
Buổi sáng kết thúc với tiếng suối róc rách, gió xuân thổi qua tán cây, và hình ảnh những cánh diều hạ thấp dần. Khánh Vân nhìn về phía núi rừng, lòng vẫn ấm áp, dù biết rằng bình yên này chỉ là tạm thời. Anh đứng gần bên, bảo vệ cô, và trong ánh mắt lạnh lùng ấy, cô thấy cả một tình cảm âm ỉ, sâu sắc, chưa nói ra nhưng hiện hữu mãi trong trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com