Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27: Quang Anh's Day (3)

# Cú đánh úp bất ngờ

——————————————————
Sau một ngày chạy tới chạy lui, tất bật không ngơi tay, cuối cùng cả nhóm cũng hoàn tất việc chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, tay chân mỏi nhừ như vừa trải qua một cuộc chiến cam go, nhưng khi nhìn lại thành quả trước mắt, ai nấy đều không giấu nổi sự hài lòng.

Vừa chạm được vào sofa, Hiếu Đinh lập tức thả mình xuống như một chiếc lá lìa cành, miệng rên rỉ đầy bi thương:

- "Trời ơi! Chuẩn bị tiệc sinh nhật còn mệt hơn sáng tác một album nhạc nữa! Xương cốt của tao rã rời hết rồi!"

Bên cạnh, Phúc Hậu nhướn mày, liếc Hiếu Đinh một cái sắc lẹm:

- "Nói nghe ghê quá cha! Bộ tụi tao để mình mày làm hết chắc!"

Thành An khoanh tay, bĩu môi hùa theo:

- "Ừ đó. Bom có mấy trái bong bóng mà làm như bom bánh xe tải không bằng."

Hiếu Đinh bật dậy ngay lập tức, mặt mày nhăn nhó:

- "Thì tao...tuổi già sức yếu, tụi bây thông cảm đi!"

Phúc Hậu phì cười, vỗ nhẹ vai Hiếu Đinh, giọng điệu vừa trêu chọc vừa có chút thương hại:

- "Thôi, thà mày nhận vậy còn đỡ."

Cả bọn được dịp cười ùa lên, làm không khí thoải mái hơn hẳn. Sự mệt mỏi dường như cũng tan biến ít nhiều.

Thế nhưng, giữa những trận cười rôm rả ấy, Minh Hiếu lại hoàn toàn im lặng.

Hắn ngồi yên trên ghế, ánh mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ treo tường. Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên đùi, đôi chân cũng nhịp nhịp một cách thiếu kiên nhẫn. Dù hắn cố giữ vẻ bình thản, nhưng sự bồn chồn đã sớm tố cáo tất cả.

Cuối cùng, không kìm được nữa, Minh Hiếu cất giọng, hơi gấp gáp nhưng ẩn chứa trong đó là một chút lo lắng khó nhận ra:

- "Quang Anh khi nào mới về?"

Tiếng cười dần nhỏ lại. Cả nhóm thoáng nhìn nhau, nhưng không ai có câu trả lời ngay.

Trái ngược với sự nôn nóng của Minh Hiếu, Bảo Khang lại vô cùng ung dung.

Cậu khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt điềm tĩnh như thể mọi chuyện đã nằm trong dự tính. Giọng cậu chậm rãi vang lên, không chút dao động:

- "Cũng không rõ nữa. Đành chờ tin thôi."



10 giờ tối...

Sau khi gặp gỡ các Flash, Quang Anh trở về nhà trong tâm trạng cực kì vui vẻ.

Ngồi trên xe, em lật qua lật lại những món quà mà họ tặng, nụ cười cứ thế mà chẳng tắt trên môi. Chị Duyên ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt hạnh phúc của Quang Anh cũng không nhịn được mà cười theo.

Cảm giác vui vẻ lây lan khiến không khí trong xe trở nên ấm áp và dễ chịu đến lạ thường.

Tưởng chừng ngày sinh nhật đã chính thức khép lại với những điều đặc biệt mà các fan dành tặng, nhưng Quang Anh đâu ngờ rằng vẫn còn một bất ngờ nữa đang chờ đợi em.



Về đến trước cửa nhà, chị Duyên bất ngờ chậm bước, vẻ mặt nghiêm túc như có việc gấp:

- "Quang Anh, em vào trước đi. Chị có cuộc gọi quan trọng."

- "Vâng."

Không nghĩ ngợi nhiều, Quang Anh gật đầu, xoay nắm cửa bước vào nhà.

Tách!

Ngay khi ánh đèn vừa bật sáng...

*BÙM*

Tiếng pháo giấy nổ vang, hàng ngàn mảnh kim tuyến rực rỡ bay khắp phòng.

- "ÔI MẸ ƠI! GÌ THẾ?!!"

Quang Anh giật bắn người, tim đập thình thịch, theo phản xạ mà lùi lại một bước. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, một giai điệu quen thuộc đã vang lên:

🎶 Happy birthday to you!

Happy birthday to you!

Happy birthday...happy birthday...

happy birthday...to...you!!!🎶

- "CHÚC MỪNG SINH NHẬT, QUANG ANH!!!"

Tiếng hô đồng thanh vang dội cả căn phòng, mang theo sự phấn khích tột độ.

Quang Anh sững sờ.

Em đứng đờ ra đó, đầu óc như bị tạm ngắt kết nối. Trước mắt là năm gương mặt quen thuộc, ai nấy đều cười tươi rói. Không gian xung quanh thì rực rỡ với bóng bay đủ màu, ánh đèn lung linh và một chiếc bánh kem xinh xắn nằm ngay giữa bàn.

- "Mọi người...sao lại ở đây? Không lẽ...em quên khoá cửa?"

Thấy bộ dạng ngơ ngác của em, Minh Hiếu bật cười sảng khoái:

- "Là bọn anh đã nhờ chị Duyên giúp một tay đấy."

Lúc này, chị Duyên cũng bước vào, khoanh tay đầy đắc ý:

- "Đúng rồi! Tụi nó lên kế hoạch từ hôm qua, năn nỉ dữ lắm chị mới chịu giúp. Sao nào, bất ngờ không?"

Quang Anh chớp mắt liên tục, cảm giác như vừa trải qua một cú sốc nhẹ. Nhưng rồi, em dần nhận ra tất cả...

Không phải là một trò đùa.

Không phải là ảo giác.

Mọi người đã âm thầm chuẩn bị, giấu diếm, chỉ để tạo ra khoảnh khắc đặc biệt này dành cho mình. Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lồng ngực, khóe môi em bất giác cong lên.

Không chần chừ, Quang Anh bước tới, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy cả năm người, giọng đầy xúc động:

- "Cảm ơn mọi người nhiều lắm!"

- "Rồi rồi, bạn mau cầu nguyện rồi thổi nến đi! Nến sắp chảy xuống bánh rồi kìa!" Thành An vỗ nhẹ lưng em, giục giã.

Quang Anh bật cười, gật đầu, rồi tiến đến chiếc bánh kem. Nhưng ngay khi nhìn rõ hơn, em chợt khựng lại...đôi mắt mở to, rồi bất ngờ phá lên cười không dứt:

- "Cái bánh này...mọi người mua ở đâu mà trông độc đáo dữ vậy?"

Thành An lập tức bĩu môi, khoanh tay ra dáng một nghệ sĩ bị tổn thương sâu sắc:

- "Cái bánh này do tui tự tay trang trí đó! Bạn chê nó xấu hả?"

Quang Anh vội xua tay, cố nén cười nhưng khóe môi cứ giật giật không kiểm soát nổi:

- "Không không! Ý tôi là...nó đẹp theo kiểu...lạ lùng ấy mà."

Bảo Khang đứng bên cạnh cười lớn, khoác vai Quang Anh, giọng trêu chọc:

- "Nếu em thấy xấu thì cứ mạnh dạn quăng đi, anh tặng em một cái bánh mới đẹp hơn!"

Nghe vậy, Thành An vung tay đập vào vai Bảo Khang, ra vẻ cảnh cáo:

- "Ê ê ê! Đừng có xúi bậy Quang Anh của tui nha!"

Ngay lập tức...

*BỐP*

Một cú gõ đầy lực giáng ngay đỉnh đầu Thành An.

- "Ui daaa! Dì dzậy? Sao đánh tui?"

Nó nhăn nhó xoa đầu, trừng mắt nhìn Bảo Khang.

- "Quang Anh nào của mày? Ăn nói cho cẩn thận, không tao đập thêm phát nữa bây giờ!"

Bảo Khang hất cằm, mắt nheo lại đầy đe dọa.

Thế nhưng, Thành An không những không sợ mà còn lè lưỡi khiêu khích:

- "Tui thích nói dzậy đó! Làm dì được tuiii?"

- "Mày..."

- "Sao? Muốn đánh hả?" Thành An hất mặt, thách thức.

Không nhịn nổi nữa, Bảo Khang lập tức lao tới, định túm cổ áo đối phương. Nhưng ngay khi tay cậu vừa nhấc lên...

Vù!

Năm con người nãy giờ còn đứng xem đã lặng lẽ chuồn hết vào bếp, bỏ lại hai kẻ đang chuẩn bị lao vào nhau.

Thành An và Bảo Khang sững sờ nhìn quanh, rồi đồng loạt hét lên:

- "ỦA??? TỤI TUI SẮP ĐÁNH NHAU MÀ MẤY NGƯỜI KHÔNG THÈM CẢN HẢ?!"

Từ trong bếp, giọng Hiếu Đinh vang lên tỉnh bơ:

- "HAI ĐỨA BÂY KHÔNG ĐÁNH Ở ĐÂY THÌ CŨNG ĐÁNH CHỖ KHÁC THÔI. NÊN CỨ TỰ NHIÊN!"

Một tràng cười ầm lên từ phía bếp.

Còn Bảo Khang và Thành An?

Cả hai chỉ biết trợn mắt nhìn nhau, tức muốn xỉu mà chẳng làm gì được.



Vừa đặt chân đến bàn tiệc, Quang Anh lập tức tròn mắt ngạc nhiên khi trước mặt là một bàn ăn đầy ắp những món ngon hấp dẫn.

Lẩu Thái nóng hổi bốc khói nghi ngút, tỏa ra hương cay nồng quyến rũ. Gà quay mật ong óng ánh sắc vàng, lớp da căng bóng, thơm lừng. Bò lúc lắc mềm mọng, quyện cùng nước sốt đậm đà. Mực chiên xù giòn tan, vàng ruộm, chỉ nhìn thôi cũng thấy thèm. Salad rau củ tươi mát, điểm xuyết sắc xanh đỏ bắt mắt. Cơm chiên Dương Châu với hạt cơm vàng ươm, thoảng mùi trứng và lạp xưởng, trông vô cùng hấp dẫn.

Mùi thơm quyến rũ hòa quyện, đánh thẳng vào khứu giác khiến bụng Quang Anh réo gọi ầm ĩ.

- "Nhiều đồ ăn quá! Là anh Khang nấu ạ?" Quang Anh háo hức, đôi mắt lấp lánh như phát hiện ra kho báu.

Bảo Khang bật cười, gắp một miếng mực chiên xù đặt vào bát em, giọng đầy tự hào:

- "Chính xác! Sao em đoán hay vậy?"

Ngay lập tức, Thành An nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Bảo Khang đầy phẫn nộ:

- "Ủa ủa, bộ chỉ có mình ông nấu thôi hả? Bọn tui cũng phụ mà! Định ăn vụng công lao hả, đồ xấu xa?"

Minh Hiếu cũng hùa theo, gật đầu như gà mổ thóc, bày tỏ sự bất mãn:

- "Đúng đó! Công sức tụi tao đâu rồi?!"

Bảo Khang nhướn mày, nhìn hai tên đang bày đặt nhận công với ánh mắt khinh bỉ:

- "Đúng con khỉ! Tụi bây phá tao thì có! Nhớ ai làm cháy cả mẻ mực chiên xù không? Còn ai lỡ tay đổ nước mắm vô nồi lẩu làm nước mặn chát nữa hả?"

Hiếu Đinh điềm tĩnh nhấp một ngụm nước cam, rồi khoanh tay gật gù:

- "Cái này anh công nhận! Mấy món này một tay thằng Khang nấu hết đó. Hai đứa kia toàn đứng múa dao múa thớt, chứ chẳng làm được gì."

Nghe tới đây, Minh Hiếu và Thành An lập tức quay sang lườm Hiếu Đinh như muốn ăn tươi nuốt sống.

- "Liếc liếc gì? Tao nói sai chỗ nào?"

- "SAAAAAAAAIIIIIIII!!!" Minh Hiếu và Thành An đồng thanh gào lên đầy uất ức.

Trong lúc bốn người đang chí chóe như cái chợ vỡ, thì có một người vẫn giữ phong thái bình thản như tiên nhân đắc đạo – Phúc Hậu.

Mặc kệ mớ hỗn loạn xung quanh, anh nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Quang Anh, giọng trầm ấm:

- "Hôm nay em đi gặp fan hả?"

Quang Anh cười tươi rói, ánh mắt sáng lên khi nhắc đến các fan:

- "Vâng! Các bạn ấy tặng em nhiều quà lắm! Giờ em không biết để chúng ở đâu cho hết nữa."

Phúc Hậu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như thể nhìn một đứa trẻ đáng yêu:

- "Hay để ở nhà anh đi! Nhà anh rộng lắm, tha hồ mà trưng bày."

Nghe vậy, đôi mắt Quang Anh cong lên đầy tinh nghịch:

- "Vậy...em không khách sáo đâu nhá!"

Dứt lời, cả hai phá lên cười vui vẻ, hoàn toàn không để ý rằng bốn người đối diện đã đồng loạt im bặt, quay sang nhìn nhau với ánh mắt đầy cảnh giác.

Không gian bỗng chốc trở nên căng thẳng kì lạ.

Một giây...hai giây...ba giây...

Hiếu Đinh liếc nhìn Phúc Hậu, rồi lại nhìn sang ba thằng bạn đang bắt đầu tỏa ra sát khí. Anh chồm người tới, hạ giọng thì thầm:

- "Này, có khi nào...thằng Hậu nó cũng nhắm nhóc Quang Anh không?"

Cả ba giật bắn, như thể bị sốc trước ý nghĩ này. Rồi ngay sau đó...

*RẦM*

Ba bàn tay đồng loạt đập xuống bàn một cách đầy giận dữ.

- "KHÔNG ĐỜI NÀO!!!"

Tiếng hét như sấm rền vang dội khắp căn phòng, khiến Quang Anh, Phúc Hậu và chị Duyên giật mình.

Quang Anh tròn xoe mắt nhìn ba kẻ đang phẫn nộ trước mặt. Chị Duyên thì nhíu mày, khoanh tay nhìn đám nhóc lố nhố, giọng đầy khó hiểu:

- "Ba đứa bây hét cái gì mà kinh vậy? Bộ trời sập hả?"

Nhận ra tình hình có vẻ hơi quá lố, Hiếu Đinh lập tức ho khan một tiếng, vỗ vai hai chiến hữu bên cạnh rồi điềm nhiên nói:

- "À, không có gì đâu chị. Ba đứa nó bị khùng đó mà."

Minh Hiếu và Thành An quay sang một lượt, trợn mắt nhìn Hiếu Đinh đầy tức tối. Nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, cả hai chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bực bội gắp lia lịa thức ăn vào bát để trút giận.

Quang Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng thôi, ăn trước đã!

Em vỗ tay nói lớn:

- "Thôi nào! Mọi người mau ăn đi! Không ăn hết là không được về đâu đấy!"

Không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu xuống đôi chút.

Nhưng...cuộc chiến ngầm vẫn diễn ra.

Bảo Khang nhanh tay gắp một ít salad bỏ vào bát Quang Anh, giọng đầy ân cần:

- "Những món này anh làm là để em ăn, nhớ ăn nhiều vào nha!"

Quang Anh cười tít mắt, gật đầu:

- "Vâng, cảm ơn anh Khang!"

Nhưng khi em vừa định đưa đũa lên...

- "Quang Anh, ăn thịt bò đi, bò này do anh cắt đó!"

Minh Hiếu đột nhiên chen vào, nhẹ nhàng đặt mấy miếng thịt bò mềm mọng vào bát em.

- "Cảm ơn anh Hiếu!"

Chưa kịp cầm đũa gắp miếng thịt bò, Quang Anh đã thấy một miếng bắp vàng ươm rơi tõm vào bát mình.

- "Không không! Quang Anh, đừng ăn thịt bò, ăn bắp đi! Bắp này do tui tự tay lột vỏ đó!" Thành An hí hửng nói.

- "À, ừ...Cảm ơn bạn!"

Quang Anh bối rối nhìn chồng thức ăn trong bát ngày càng cao như núi. Minh Hiếu, Bảo Khang và Thành An không ai chịu thua ai, liên tục gắp đồ ăn bỏ vào bát em như thể đang tham gia cuộc thi "ai chiếm ưu thế nhiều hơn".

Trước cảnh tượng lố bịch hết chỗ nói, Hiếu Đinh khoanh tay, lắc đầu ngán ngẩm rồi buông một câu đầy châm chọc:

- "Tụi bây tính vỗ béo em ấy rồi mang đi bán hay gì?"

Lời vừa dứt, Minh Hiếu, Bảo Khang và Thành An đồng loạt quay phắt sang, trừng mắt nhìn Hiếu Đinh. Ánh mắt sắc bén, hằm hằm như thể chỉ cần anh nói thêm một câu nữa thôi, họ sẵn sàng xử đẹp ngay tại chỗ.

Mặc kệ ba người anh em mình đang ganh đua nhau, Phúc Hậu vẫn thản nhiên gắp thức ăn cho Quang Anh.

- "Em ăn đi, đừng để bị đói."

Quang Anh gật đầu, nhưng rồi lại vô tình nhận ra từ nãy tới giờ Phúc Hậu chỉ mải lo gắp đồ ăn cho mình mà chẳng ăn được bao nhiêu.

Thế là, em lập tức với tay gắp một miếng gà quay mật ong đặt vào bát anh, rồi bĩu môi nói:

- "Anh Hậu ăn đi ạ! Đừng chỉ lo gắp cho em, em sắp hóa thành heo rồi này!"

Sự dễ thương của Quang Anh khiến Phúc Hậu bật cười. Ánh mắt anh chất chứa bao cưng chiều:

- "Được rồi, anh ăn đây!"

Khoảnh khắc ngọt ngào ấy...tất nhiên không thể lọt qua nổi mắt ba người ngồi đối diện.

Ba ánh mắt nguy hiểm không ngừng phóng tia lửa điện về phía Phúc Hậu, như thể chỉ cần anh nhích lại gần Quang Anh thêm một chút nữa thôi, là họ sẽ xông lên lật bàn ngay.

Không thể chịu đựng được nữa, Minh Hiếu cầm ly nước cam đặt xuống bàn cái "cốp" đầy dứt khoát.

- "Này Hậu, mày ăn đi chứ! Đừng có chăm chăm gắp đồ cho Quang Anh nữa! Tao nhìn còn đói giùm mày đó!"

Bảo Khang gật gù đồng tình với Minh Hiếu, ánh mắt không rời khỏi Phúc Hậu:

- "Đúng rồi! Ăn nhanh đi, không tao ăn hết phần mày luôn giờ!"

Thành An bĩu môi, cay cú lầm bầm:

- "Cứ như là dợ hiền chăm chồng dzậy chời..."

Quang Anh nghe thấy liền bật cười khúc khích, còn Phúc Hậu chỉ nhún vai, thản nhiên cầm đũa ăn tiếp như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Riêng Hiếu Đinh thì khoanh tay ngồi quan sát, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.

Nhìn ba thằng bạn tức mà không làm gì được, trong lòng anh hả hê vô cùng.

Đáng đời tụi bây!





Chiếc bánh kem đẹp lạ lùng đây nè! 😆

Mình tự vẽ đó 🤭

Có điều, vẽ gấp quá nên hổng có đẹp lắm. Hơi méo mó, nhưng thôi, mọi người cứ tạm nhìn đỡ nha. À, nhớ tưởng tượng nó màu trắng giúp mình nhé! =)))





*Vậy là Quang Anh's Day đã khép lại! Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ.

*Trong vài tuần tới, mình sẽ hơi bận nên có lẽ không thể ra chap mới. Nhưng đừng quên mình nhé! Mình sẽ sớm quay lại thôi! 💙💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com