Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Thật trùng hợp

Quang Anh đã thực sự ngủ từ 3 giờ sáng hôm kia đến sáng hôm nay.

Đang ngủ ngon, bỗng dưng tiếng chuông báo thức vang lên làm em giật mình tỉnh dậy. Em luống cuống tìm chiếc điện thoại để tắt nó đi.

Vừa mở điện thoại lên, em đã thấy tin nhắn của chị Duyên.

"Quang Anh à, hôm nay em không có lịch diễn đâu, nên cứ nghỉ ngơi đi nhá. Nhưng ngủ cũng vừa vừa thôi, phải dậy mà ăn uống đấy. Chị đưa bé Cá ra ngoài chơi đến chiều tối mới về."

"À, sáng nay chị đi gấp quá nên không có chuẩn bị đồ ăn cho em. Em tự mà lo liệu đi nhé!"

Đọc xong tin nhắn của chị Duyên, Quang Anh thở phào. Em tưởng mình ngủ quên không đi diễn. Nếu mà như vậy thật, thì quả là không chuyên nghiệp rồi. Em nghĩ.

Thấy vẫn còn sớm, em nằm xuống định ngủ tiếp, nhưng bụng của em bắt đầu cảm thấy đói. Em mặc kệ kéo chăn lên ngủ, rồi lại bật dậy vì đói quá không ngủ được.

Đói cũng phải thôi, vì em đã ngủ li bì hai ngày mà không ăn gì. Em ngủ say quá, chị Duyên sợ em đói, nhưng có gọi cỡ nào em cũng không chịu dậy.

Khi không thể nào chống lại cơn đói, Quang Anh đành rời xa chiếc giường yêu dấu của mình mà đi tìm đồ ăn bỏ vào bụng.

Xuống bếp, em liền mở tủ lạnh xem xem còn gì ăn được không. Nhưng, đập vào mắt em là cái tủ lạnh trống trơn, không còn gì ngoài mấy trái táo sắp hư.

Mấy ngày qua, do em lo đi diễn nên mới bỏ bê cái tủ lạnh đây mà.

Chị Duyên tuy sống chung với em nhưng chị rất bận, vừa làm trợ lý cho em vừa phải chăm bé Cá, nên cũng không có thời gian giúp em lấp đầy cái tủ lạnh của mình được.

Thôi thì, tranh thủ hôm nay lịch trống em sẽ đi siêu thị mua đồ vậy.

Và trước khi ra ngoài, em đương nhiên sẽ không quên đeo khẩu trang và đội thêm một cái mũ để che đi màu tóc nổi bật của mình.

Bình thường, trừ khi diễn trên khấu, em sẽ không để màu tóc sáng chói như vậy mà ra đường đâu, em sẽ bị mọi người để ý mất.



Ra khỏi chung cư, Quang Anh bắt taxi đi đến siêu thị gần nhất.

Vào trong siêu thị, em liền đi đến chỗ mấy món mà em thích ăn nhất đầu tiên, sau đó lại đi đến quầy thịt, quầy cá, quầy rau xem thử, rồi cuối cùng là quầy trái cây. Em đã mua rất nhiều thứ cho mình và chị Duyên. Tất nhiên, em cũng không quên mua đồ ăn vặt cho bé Cá, cháu của em.

Nghĩ tới bé Cá, Quang Anh bỗng nhớ ra, tuần trước em đã vô tình làm bể chiếc cốc yêu thích của cháu mình. Hậu quả là, khiến nó khóc bù lu bù loa, em và chị Duyên dỗ mãi nó mới chịu nín. Vì vậy, phải đi mua lại cái mới đền cho nó thôi. Quang Anh là người cậu tốt mà.

Đi vòng vòng kiếm mãi, thì cuối cùng, Quang Anh cũng thấy chiếc cốc đó.

Nhưng vấn đề là người ta đặt nó ở cao quá, em cố nhón chân lên hết cỡ với lấy nhưng vẫn không được. Em thật ghét cái kệ này mà, chiều cao của em có hạn đó.

Đang loay hoay không biết làm sao, em bỗng cảm nhận được một cánh tay vươn qua từ phía sau, nhẹ nhàng lấy chiếc cốc trên kệ rồi đưa xuống trước mặt em. Bất ngờ, em vội nhận lấy, xoay người lại và lịch sự cúi đầu cảm ơn người vừa giúp mình.

- "Thật ngại quá, tôi cảm ơn nhé!"

- "Rhyder, là em hả?"

Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Quang Anh ngẩng đầu lên nhìn.

- "Ơ! Anh Hiếu!" Em ngạc nhiên thốt lên.

Hoá ra là Trần Minh Hiếu.

Thấy hắn cũng đang mua đồ ở đây, em tò mò hỏi:

- "Anh hay mua đồ ở đây không ạ?"

Minh Hiếu mỉm cười, lắc đầu:

- "À không, chỉ thỉnh thoảng thôi. Hôm nay anh không có đi show nên muốn ra ngoài dạo một lát, sẵn ghé đây mua ít đồ về bỏ tủ lạnh, nó sắp đóng mạng nhện rồi."

Quang Anh bật cười.

Thì ra, cái tủ lạnh nhà hắn cũng đồng cảnh ngộ với cái tủ lạnh nhà em đây mà.

- "Thế ạ, trùng hợp quá, em cũng đang mua đồ về bỏ tủ lạnh đây."

Nói chuyện được một lúc, Minh Hiếu chợt nghe thấy tiếng kêu "rột rột" phát ra từ bụng em. Em xấu hổ, lấy tay che bụng mình lại.

- "A! Em em xin lỗi! Tại sáng nay em chưa kịp ăn gì hết."

Hắn nhìn em, rồi bật cười vì trông em lúc này thật đáng yêu.

- "Thật trùng hợp, anh cũng chưa ăn gì. Mình đi ăn chung nha!"

Em hơi ngại nhưng vẫn gật đầu:

- "Dạ...dạ được ạ."

Cũng may là em đang đeo khẩu trang, nếu không Minh Hiếu sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của em mất.

Cả hai cùng thanh toán rồi rời khỏi siêu thị.



Minh Hiếu đưa Quang Anh đến một quán phở mà hắn rất thích. Hắn đã ăn ở đây từ nhỏ đến giờ, nên hắn chắc chắn là em cũng sẽ thích.

Khi cả hai vào quán, Minh Hiếu bảo em ngồi đợi một chút. Trước khi đi, hắn không quên hỏi em:

- "Rhyder, em ăn được hành lá chứ? Em có không ăn được cái nào không?"

- "Em ăn được tất ạ."

- "Ok. Đợi anh chút nhé!"

Nói rồi, hắn đi đến chỗ cô chủ quán nói gì đó, rồi đứng đợi.

Một lúc sau, Minh Hiếu bưng hai tô phở nóng hổi đi về phía Quang Anh. Đặt tô phở xuống trước mặt em, hắn thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện.

Em nhìn vào tô phở của mình mà ngạc nhiên:

- "Ơ, sao tô của em nhiều thịt thế ạ?"

Minh Hiếu cười nhẹ, chống cằm nhìn em:

- "Là anh kêu cho em đó. Mau ăn đi, để nguội mất ngon."

Em chần chừ, nhìn tô phở đầy ắp thịt bò và bò viên mà có chút lo lắng:

- "Nhưng mà...nhiều quá ạ. Em sợ ăn không hết lại phí."

- "Em cứ ăn đi, không hết thì để anh ăn cho." Hắn tỉnh bơ nói.

Em tròn mắt, nhìn hắn đầy khó hiểu:

- "Dạ?!"

Thấy biểu cảm ngơ ngác của em, Minh Hiếu không nhịn được mà phì cười:

- "Anh giỡn đấy. Em mau ăn đi!"

Trong lúc ăn, để không khí bớt gượng gạo, Quang Anh cố gắng bắt chuyện với Minh Hiếu. Em hỏi hắn:

- "Anh Hiếu hay tới đây ăn lắm ạ?"

Hắn không ngại mà trả lời em:

- "Ừ. Hồi anh còn nhỏ, ba anh dẫn anh ra đây ăn suốt. Anh thấy hợp khẩu vị nên chỉ ăn mỗi quán này cho tới lớn luôn."

- "Ôi thật ạ! Anh Hiếu chung thủy ghê! Sau này anh mà có người yêu thì chắc người đó sẽ yên tâm lắm đấy!" Em mỉm cười nói với hắn.

Minh Hiếu khựng lại một chút, rồi chậm rãi ngước lên nhìn em.

- "Vậy sao."

Ánh mắt hắn lúc này thoáng vẻ dịu dàng, như đang suy nghĩ điều gì đó.



Sau khi ăn xong, Minh Hiếu định trả tiền nhưng Quang Anh không cho. Vì lúc nãy hắn đã chở em tới đây ăn rồi mà, nên em phải là người trả mới đúng.

- "Để em trả tiền cho nhé!" Em nói với hắn.

Minh Hiếu chưa kịp nói câu nào, thì đã thấy Quang Anh phóng như bay đến chỗ cô chủ quán.

Hắn nhìn bóng lưng em mà chỉ biết ngồi cười. Em trông như chú thỏ con sợ người ta giành mất cà rốt vậy. Thật đáng yêu làm sao.

Rời khỏi quán phở, Minh Hiếu có ý định đưa Quang Anh về nhà, nhưng em từ chối vì sợ lại phiền anh lần nữa. Hắn phải thuyết phục mãi, em mới chịu để hắn chở về.

Minh Hiếu chỉ là thấy em mua nhiều đồ quá, sợ em xách nặng nên muốn giúp em chở về ấy mà, chứ không có ý gì đâu.

Mà nếu có...thì chỉ có hắn mới biết.



Trên đường về, Minh Hiếu biết được Quang Anh hôm nay cũng không có lịch đi diễn, nên hắn ngỏ ý:

- "Em có muốn đi chơi không?"

Quang Anh hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của hắn:

- "Hôm nay ạ?"

- "Phải, hôm nay anh và em đều rảnh mà. Cứ coi như là đi xả stress một hôm đi."

Em suy nghĩ một lúc lâu mới đáp lại hắn:

- "Cũng được ạ. Dù sao chị Duyên hôm nay cũng đi chơi rồi, em cũng không muốn ở nhà một mình lắm."

Hắn thấy vui trong lòng vì em đã không từ chối.

- "Vậy chiều nay anh qua đón em!"

Em không nói gì mà chỉ gật đầu thể hiện sự đồng ý.








*Cảm ơn mọi người 💙💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com