Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Di Hân thức dậy với một quyết tâm rất người lớn:
Phải giữ khoảng cách.

Chị là người đã đi làm, có công việc, có trách nhiệm, có lý trí.
Còn Hân Dư—một học sinh 17 tuổi với cảm xúc bùng nổ.
Nếu không giữ ranh giới, chị sợ mình sẽ đi quá xa...
và cuối cùng làm tổn thương người nhỏ hơn.

Nhưng mọi quyết tâm thường chỉ mạnh vào buổi sáng.
Tới chiều thì... không còn hữu dụng.

Tan làm, Di Hân đứng trước gương sửa lại tóc.
Chị tự nhủ:

Hôm nay mình sẽ không đi đón em. Không chủ động nhắn tin. Không để em gần quá.

Nói xong, chị mở điện thoại.

Tin nhắn của Hân Dư đã đến từ 20 phút trước:

Hân Dư:

Hôm nay em tan học muộn. Chị đừng đến đón nhé, em tự về được.

Di Hân nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó thật lâu.
Một cảm giác hụt hẫng tràn lên... hơi vô lý, nhưng thật.

Chị tự hỏi:
Sao em lại dặn như thế? Em không muốn chị đến sao? Hay em... giận?

Ý nghĩ đó khiến Di Hân đứng ngồi không yên.

Năm phút sau, chị đã có mặt trước cổng trường.

Không lý trí.
Không ranh giới.
Không gì ngăn được.
****

Hân Dư bước ra cổng lúc bầu trời đã sẫm.
Em không thấy chị đứng cạnh trụ đèn đường.

Cho đến khi Di Hân tiến một bước ra khỏi bóng tối:

Em tan rồi à?

Hân Dư khựng lại.
Ánh mắt em mở lớn, rõ ràng là không ngờ chị sẽ đến.

— Chị... chị đến thật? Em bảo là em tự—

Chị tiện đường.
Di Hân nói dối không chớp mắt.

Hân Dư nhìn chị vài giây.
Rồi em bật cười, nụ cười nhẹ như gió nhưng đong đầy ấm áp:

Chị nhớ em đúng không?

Câu hỏi đơn giản đến mức phá tan mọi ranh giới Di Hân đang cố dựng.

Chị cứng đờ.

— Chị chỉ... lo em về muộn.

Hân Dư lắc đầu.

Không phải vậy. Chị nhìn em giống người 26 tuổi đang nói dối lắm.

Di Hân quay mặt, nhưng Hân Dư không để chị chạy.

Em tiến tới, rất tự nhiên, đứng sát ngay trước mặt chị.
Khoảng cách chỉ còn nửa cánh tay.
Đủ gần để hơi thở hòa vào nhau.

Chị à... nếu nhớ thì cứ nói. Em không giận đâu.

Di Hân ngước mắt lên gặp ánh nhìn của em.
Thứ ánh nhìn ấm, sâu, và đủ lớn để chứa cả thế giới chị.

Và rồi—
Hân Dư khẽ đưa tay, nắm lấy cổ tay Di Hân, kéo nhẹ.
Hành động ấy mềm mại, nhưng lực rất chắc.
Không mạnh bạo, nhưng cũng không cho chị lùi.

Di Hân bất ngờ nghiêng người về phía trước.
Trong khoảnh khắc đó, gió thổi mạnh, và Hân Dư đưa tay lên phía sau lưng chị—

Ôm lấy chị.

Không chặt.
Nhưng đủ để trái tim Di Hân bật loạn nhịp.

Chị sững lại hoàn toàn.
Tưởng rằng từ nãy đến giờ mình là người kiểm soát mọi thứ.
Nhưng hóa ra—

Em mới là người dẫn dắt.

Di Hân khẽ đẩy ra theo phản xạ, nhưng tay Hân Dư giữ lấy khuỷu tay chị:

Em lạnh, chị cho ôm chút được không?

Giọng em nhỏ, khẽ rung, nhưng ánh mắt lại sáng rực.
Một loại mâu thuẫn đẹp đến mức nguy hiểm.

Di Hân cảm nhận được rõ ràng:
Em không lạnh.
Em chỉ muốn ôm.

Và điều đáng sợ nhất là...

Chị muốn ôm lại.

Sau vài giây căng như dây đàn, Di Hân đẩy Hân Dư ra thật nhẹ:

— Hân Dư, chị... chị lớn hơn em nhiều. Chị sợ em nhầm lẫn cảm xúc.

Hân Dư nhìn chị, ánh mắt mềm đến mức khiến lý trí của chị rã ra từng chút.

Chị lớn hơn em 9 tuổi, không phải 90 tuổi.
Em không nhầm. Chị cũng đừng tự lừa mình.

— Em còn... đang đi học.

Nhưng chị đâu coi em là con nít.
Giọng em hạ xuống rất thấp.
Đủ để tim Di Hân run lên.

Hân Dư bước đến thêm một bước nữa.
Đủ gần để mùi thơm gỗ nhẹ từ áo chị hòa với mùi mưa còn đọng trên tóc em.

Chị đừng dựng ranh giới nữa.
Thứ chị đang sợ...
không phải em.
Mà là chính chị đang thích em.

Di Hân lùi nửa bước.
Nhưng Hân Dư lại tiến nửa bước.

Khoảng cách không đổi.
Tim chị càng rối.

— Chị... không—

Chị nói dối kém lắm.
Em thì thầm, mắt cong lên nhẹ.
Nhìn mắt chị là em biết chị lo lắng vì em. Quan tâm em. Nhớ em.
Chị không làm vậy với ai khác đúng không?

Di Hân không trả lời được.

Hân Dư mỉm cười, thong thả, dịu dàng nhưng nguy hiểm:

Để em giúp chị thành thật... được không?

Lời nói ấy
như cánh tay khẽ kéo chị khỏi bờ ranh giới mà chị cố giữ.

Gió thổi mạnh hơn.
Một tờ giấy kiểm tra từ trong cặp em rơi ra.
Hân Dư cúi xuống nhặt—
và Di Hân theo phản xạ cũng cúi xuống.

Khi ngẩng lên—
Mặt hai người cách nhau chưa tới ba centimet.

Hơi thở chạm nhau.

Tim chạm nhau.

Và Hân Dư thì thầm:

Chị này... nếu em muốn ôm chị lần nữa... chị có tránh không?

Di Hân không kịp trả lời.

Hân Dư đã đưa tay lên, rất chậm, rất nhẹ—
chạm vào má chị.

Di Hân đứng hình.
Hơi ấm từ tay em lan đến tim chị, kéo theo mọi ranh giới chị dựng từ sáng đến giờ...

sụp đổ.

Hân Dư sẽ hôn chị nếu chị không quay đi.

Em biết.
Chị biết.

Em không hôn.
Nhưng em nói một câu làm cả người Di Hân mềm đến mức không thể suy nghĩ:

Chị đừng sợ.
Em sẽ lớn lên nhanh thôi.
Vừa đủ để đứng cạnh chị.

Di Hân run đến mức không thể nói gì.

Em cười, nắm tay chị lần nữa:

Về nhà thôi.
Hôm nay... em muốn đi cạnh chị.

Và Di Hân nhận ra:

Khoảnh khắc em đưa tay chạm má chị—
chị đã thua trận đầu tiên.

Và có lẽ...
chị cũng không muốn thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #nguoc