Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43. Bánh bao lạnh và nụ hôn không xin phép



Đêm.
Đèn phòng ngủ tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ hành lang hắt vào chút vàng nhạt.

Cường nằm cuộn trong chăn tròn một cục – đúng nghĩa bánh bao nhân lạnh.
Mặt chỉ hé ra một chút, tóc rối nhẹ vì ẩm.

Quan nằm kế bên.
Không dám lại gần.
Không dám ôm.
Vì lúc nãy Cường nói rất rõ:

"Đừng ôm. Em còn giận."

Nghe câu đó xong, Quan nằm thẳng đơ, y như bị cảnh sát giao thông kiểm tra tư thế ngủ.

Một lúc lâu, không nghe tiếng trở mình.
Chỉ nghe tiếng thở nhỏ, ngắn, không đều.

Lạnh thật rồi.

Quan nghiêng mặt nhìn.
Cường co người sâu hơn vào chăn, môi tái nhẹ.

Quan cắn nhẹ bên trong môi mình.

"...Bé cứng đầu này."

Anh không ôm.
Không chạm.
Anh chỉ dịch lại gần một chút — đủ để hơi ấm lan mà không phạm luật.

Nhưng mà...
Từ góc này, môi Cường gần thật.
Hồng nhẹ.
Mềm.
Kiểu ngủ mà vẫn muốn chọc.

Quan nhìn 3 giây.
5 giây.
7 giây.

Cái gì đó trong tim nói:

Ôm bị cấm. Nhưng hôn...? Không ai cấm.

Anh chống tay, cúi xuống chậm.
Chậm đến mức có thể đếm từng nhịp thở của Cường.

Môi anh chạm rất nhẹ, như đặt một cánh hoa.
Không phải hôn sâu.
Chỉ chạm.
Giống như... xin phép bằng im lặng.

Thế mà Cường khẽ động.
Mi mắt run.
Rồi — mở mắt.

Hai người nhìn nhau trong ánh sáng vàng nhạt.
Gần.
Rất gần.

Cường nhỏ giọng, khàn khàn vì ngái ngủ:

"...Anh làm gì?"

Quan thì thầm:

"Không ôm. Anh biết.
Nhưng em không cấm... hôn."

Cường trợn mắt đúng kiểu "tui không ngờ anh lươn kiểu này":

"Anh—"

Quan lại hôn thêm cái nữa, chậm hơn, sâu hơn một chút.
Tay không động vào người cậu.
Vẫn đúng luật.
Nhưng trái tim thì không luật nào cấm nổi.

Cường im.
Môi vẫn được anh chạm.
Rõ ràng là không hề đẩy ra.

Một lúc sau, môi Cường cong nhẹ, yếu xìu:

"...Đồ đáng ghét."

Quan mỉm cười, giọng nhỏ bằng hơi thở:

"Ừ. Đáng ghét của em."

Cường xoay người — vẫn cuộn tròn như bánh bao.
Nhưng lần này đầu khẽ tựa vào ngực anh.

Không nói thêm.
Không thừa nhận.
Không cần.

Quan đưa tay rất chậm, rất khẽ, đặt lên chăn, không chạm người.

"Ngủ đi, bánh bao."

"...Im."

"Rõ."

Một lúc sau — tiếng thở nhỏ, mềm, yên.

Và Quan mỉm cười trong bóng tối:

"Không cần ôm.
Chỉ cần ở đây là đủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com