Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45. Vết môi trong văn phòng



Sáng hôm sau, văn phòng vẫn y như mọi ngày: cà phê thơm, máy in kêu, nhân viên cười nói nho nhỏ.
Chỉ khác là... Chủ tịch Cường bước vào với cái cổ áo cài cao tận cằm.

Bình thường cậu mặc sơ mi mở hai nút đầu, điềm nhiên, lạnh lùng.
Hôm nay thì kín như chuẩn bị chống gió mùa.

Một nhân viên tò mò liếc, rồi huých nhẹ đồng nghiệp:

"Ủa, nay anh Cường lạnh hả?" "Lạnh đâu, điều hòa có 26 độ mà."

Cường đảo mắt, đặt cặp xuống bàn:

"Hai người hết việc làm rồi hả?"

Cả hai cười trừ, quay đi gõ máy lia lịa.
Cậu thở ra, chỉnh lại cổ áo — chắc chắn che hết dấu "tai nạn nghề nghiệp" của ai đó.

Chưa kịp yên vị thì Quan bước vào.
Áo sơ mi trắng, tóc hơi rối, mặt tươi tỉnh hơn thường. Mắt còn long lanh, kiểu người đêm qua ngủ ngon cực kỳ.

Cường lườm.

"Anh cười gì?" "Đâu có. Chỉ thấy... em mặc kín quá. Anh lo em sốt."

"Anh nên lo cái miệng anh trước đi."

"Miệng anh khỏe. Dạo này dùng hơi nhiều nhưng vẫn ổn."

Cường nghẹn lời, mặt đỏ lên tức thì.

"Anh im đi!"

Cả văn phòng quay lại.
Quan ho nhẹ, giả vờ nghiêm:

"À... ý anh là dạo này nói nhiều trong mấy cuộc họp ấy mà."

Một nhân viên nhỏ giọng:

"Dạ, tụi em không nghe gì đâu ạ."

Cường hít sâu. Giữ hình tượng.
Nhưng trong bụng thì đang tính trừ lương trợ lý một tháng.

Giờ nghỉ trưa, hai người còn lại trong phòng.
Cường ngồi lướt mail, cố tỏ vẻ bận rộn.
Quan ngồi đối diện, chống cằm nhìn.

Một lúc, anh nghiêng đầu:

"Nãy trong lúc họp em né anh ghê ta. Ngồi xa ba mét."

"Quy định an toàn lao động. Tránh xa nguồn nguy hiểm."

"Nguy hiểm đâu, anh hiền mà."

"Hiền tới mức để lại chứng cứ lên cổ tôi à?"

Quan bật cười, cúi gần lại hơn:

"Anh xin lỗi, tại lúc đó em nói nhỏ quá nên anh... quên dừng."

"Anh nên quên cả chuyện đêm qua đi cho tôi nhờ."

"Khó lắm. Cảnh tượng đó anh replay trong đầu suốt sáng nay rồi."

Cường đặt laptop xuống cái rầm:

"Anh muốn ra đường hả?"

"Muốn, nếu được em dắt."

Cường nghẹn, gãi thái dương:

"Tôi không hiểu sao nhân sự lại nhận anh vào làm."

"Chắc vì anh đẹp trai."

"Không. Vì họ không biết anh phiền thế nào."

Quan chống tay lên bàn, hạ giọng:

"Phiền mà vẫn thương được, mới đáng sợ chứ?"

Cường khựng lại đúng nửa giây.
Cái giọng kia không còn chọc nữa — nghe thật đến mức tim hơi chệch nhịp.
Cậu quay đi, giả vờ kiểm tra tài liệu:

"...Anh làm việc đi. Đừng nói mấy câu sến như phim nữa."

"Phim đâu dám sến bằng đời thật của mình."

"Quan."

"Dạ."

"Câm 5 phút."

"Rõ, Chủ tịch của anh."

Chiều tan làm, Cường ra bãi xe trước.
Quan vẫn lẽo đẽo theo sau, cười như không.

"Tối nay anh mời ăn tối, coi như chuộc lỗi nha?"

"Không có lỗi gì cần chuộc hết."

"Có chứ. Lỡ đâu đêm qua anh... hơi quá tay."

"Quan, tôi đếm tới ba, anh biến."

"Ba chưa tới thì anh xin nói thêm một câu."

"Một câu."

"Anh thương em thiệt."

Cường dừng lại.
Giữa bãi xe đông người, gió thổi nhẹ qua cổ áo cao cứng ngắc kia.
Cậu không quay lại, chỉ nói nhỏ, giọng bình thản đến lạ:

"Anh mà còn nói nữa, tôi trừ thêm hai tháng lương."

"Trừ bao nhiêu cũng được. Miễn đừng trừ anh ra khỏi đời em."

Cường thở dài, mở cửa xe:

"Anh nên đi học lại kỹ năng im lặng cấp tốc."

"Khóa đó có dạy cách im mà vẫn được hôn không?"

"Ra khỏi tầm nhìn tôi ngay."

"Rõ, Chủ tịch. Nhưng anh biết đường về nhà em rồi, khỏi lo lạc."

Cường đóng cửa, nổ máy — cố kìm nụ cười.

"Đồ phiền... mà đáng ghét dễ sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com