Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

189 - 191. Giác quan thứ sáu

Thôi Hòa: Giác quan thứ sáu siêu nhạy bén, cao thủ bắt gian, phẫn nộ giằng co

Binh lính đã tập kết xong bên ngoài phi thuyền, chờ lệnh tướng quân.

Họ mang theo vẻ mệt mỏi sau chuyến hành quân dài, lặng lẽ nhìn về phía trước, hướng về bóng dáng kia.

Nửa đêm xuất phát từ Đông Nguyên Thành, trải qua một đêm dài mệt mỏi,

Thiệu Vanh không nói lời thừa thãi, "Toàn quân! Kiểm tra trang bị, vũ khí, sau đó giải tán, về nghỉ ngơi!"

Binh lính giải tán, mỗi người vội vàng làm nhiệm vụ của mình một cách kỷ luật.

Nàng định quay sang nói chuyện với Trịnh Hàm, nhưng Thôi Hòa đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

"Thiệu Vanh," Thôi Hòa đứng trước mặt Alpha, khoanh tay, vẻ quan tâm ẩn hiện, bị vẻ kiêu ngạo che giấu, "Chị không bị thương chứ?"

Vì thường xuyên đến quân bộ, nàng có quen biết với một số binh lính ở đây.

Khi hỏi thăm tình hình gần đây,

Nàng biết Thiệu Vanh nửa đêm qua đi làm nhiệm vụ, sáng nay mới về.

Việc làm nhiệm vụ đêm khuya khiến nàng lo lắng, nên quyết định ở lại chờ.

Thực ra, hai ngày nay,

Nàng vẫn còn giận chuyện lần trước,

Giận Thiệu Vanh không chung thủy, giận Thiệu Vanh lừa dối mình, và giận hơn nữa là người kia không chủ động tìm nàng, dỗ dành nàng.

"Em yên tâm, tôi không bị thương."

Thiệu Vanh không ngờ Thôi Hòa lại đợi ở đây.

Sau khi thân mật với Trịnh Hàm, nàng có chút chột dạ, cảm giác như đang ngoại tình, theo bản năng vuốt lại mái tóc rối.

"Đó là... Trịnh... tổng?"

Thôi Hòa tinh mắt phát hiện ra Trịnh Hàm, hơi ngạc nhiên: "Sao Trịnh tổng lại ở đây?" Điều này thật kỳ lạ,

Trịnh Hàm đáng lẽ phải ở Trịnh thị tại chủ thành,

Ngoài lần trước tình cờ dự tiệc của nàng, không có lý do gì để xuất hiện ở Đông Nguyên Thành, lại còn trên phi thuyền của Thiệu Vanh.

Chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ!

Giác quan thứ sáu của Thôi Hòa rung lên cảnh báo, nghi ngờ trỗi dậy,

Nàng vội bước tới trước mặt Trịnh Hàm.

"Tiểu Thôi tổng đừng lại gần tôi quá," Trịnh Hàm che miệng, đôi mắt chớp chớp, "Khụ khụ... Tôi bị cảm, không muốn lây cho cô."

Khi nhìn thấy đối phương và Thiệu Vanh tương tác,

Nàng hiểu ra,

Thôi Hòa là con gái duy nhất của Thôi thị, chính là một trong những Omega của Thiệu Vanh,

Trong lòng có chút chua xót, thì ra những Omega bên cạnh Thiệu Vanh đều ưu tú như vậy.

Mùi tinh dịch nồng đậm trong miệng còn chưa kịp rửa sạch, nếu Thôi Hòa lại gần hơn một chút...

Làm sao có thể không ngửi thấy?

Nàng có nghe nói về tính cách kiêu ngạo của Thôi tiểu thư. Nàng đoán Thiệu Vanh có lẽ không muốn Thôi Hòa biết.

Vì vậy,

Trịnh Hàm cười hiền lành, giúp Thiệu Vanh che giấu, "Em gái tôi, Trịnh Thước, gặp chuyện, nên tôi xin thượng tướng Thiệu Vanh cho đi cùng trong chuyến này."

"Xin lỗi, tôi thực sự rất lo cho A Thước, nên mới đi theo, may mà không làm hỏng chuyện."

"Thật sao?"

Thôi Hòa quay sang nhìn Thiệu Vanh, người kia gật đầu, nàng mới tạm thời hết nghi ngờ.

Đánh giá vóc dáng cao gầy của Trịnh Hàm vài lần,

Nàng có tiếp xúc qua với vị Trịnh tổng này, nhưng ở chủ thành cũng rất nổi tiếng,

Trong lòng nàng dấy lên một cảm giác kỳ lạ-

Không hiểu sao, một Alpha như đối phương lại dính lấy Thiệu Vanh như một Omega, dù dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng đó có chút khí chất mẫu tính kỳ lạ, không giống một Alpha chút nào.

Có lẽ nàng quá nhạy cảm,

Từ khi biết Thiệu Vanh không chỉ có một mình nàng, nàng trở nên đa nghi, có ác cảm với những người khả nghi.

Thôi Hòa cố gắng thư giãn, định quay sang nói chuyện với Alpha,

Nhưng vết bẩn trên cổ áo Trịnh Hàm thu hút sự chú ý của nàng.

Vài giọt màu trắng ngà nhạt, đã khô trên bộ đồ tác chiến màu tối,

Màu trắng lấm tấm rất khó thấy, nhưng chỉ có ở cổ áo, kết hợp với hành động che miệng khả nghi của Trịnh Hàm, khiến nàng liên tưởng đến điều không hay.

Một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu,

Nàng đột nhiên bước tới, nắm lấy tay Trịnh Hàm,

Trước khi đối phương kịp phản ứng, nàng đưa mũi lại gần ngửi kỹ.

Mùi tanh nhạt từ khóe môi lan tỏa trong không khí. Hương vị quen thuộc khiến Thôi Hòa run lên, không thể tin được quay sang nhìn Thiệu Vanh.

"Chị... Chị..."

Trịnh Hàm hiểu ngay,

Thôi Hòa chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt phức tạp và đầy xin lỗi nhìn về phía Alpha- Thôi tiểu thư quá tinh ý, nàng không giấu được.

Thiệu Vanh ngơ ngác trợn tròn mắt,

Từ góc nhìn của nàng, chỉ thấy Thôi Hòa đột nhiên tiến lại gần Trịnh Hàm, sau đó...

Đôi mắt xanh lam xinh đẹp của Thôi Hòa tràn ngập phẫn nộ và u buồn, đôi mắt mê người dần phóng to trước mắt nàng.

"Sao vậy?"

Thôi Hòa tức giận đến cực điểm, như có tảng đá lớn đè nặng trong lòng, ngực phập phồng liên tục.

Nàng cười lạnh với Thiệu Vanh, hận cũ hận mới lẫn lộn, núi lửa trong người sắp phun trào.

"Sao vậy?"

"À! Thượng tướng Thiệu Vanh đúng là háo sắc," lông mày kiêu ngạo nhướng lên, đôi mắt sắc như dao găm, "Đi làm nhiệm vụ cũng không quên làm chuyện đó ha."

Lửa giận bùng cháy trong ngực,

Thôi Hòa túm chặt cổ áo Thiệu Vanh kéo xuống,

"Bây giờ đến Alpha cũng không tha, chị không kén chọn vậy sao?"

"Thôi tiểu thư, đừng trách cô ấy, là tôi..."

Trịnh Hàm định tiến lên giải thích, nhưng bị một tiếng quát chặn lại.

"Dừng!" Thôi Hòa quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp đầy giận dữ, "Tôi không cần cô giải thích, đây là chuyện của tôi và Thiệu Vanh, tôi muốn nghe chị ấy giải thích."

Sự thật bất ngờ khiến Thiệu Vanh choáng váng,

Nàng theo bản năng muốn ôm Thôi Hòa xin lỗi: "Xin lỗi bảo bối..."

"Đừng gọi tôi như vậy!"

Tiếng cười lạnh lẽo cắt ngang lời Thiệu Vanh,

Nàng không dám nhìn thẳng vào Thôi Hòa, né tránh ánh mắt, nhìn vào môi đối phương,

Đầu óc rối bời, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Một khoảnh khắc im lặng khó xử,

Khiến Thôi Hòa thu lại nụ cười lạnh, khuôn mặt như phủ một lớp băng giá, chỉ nhìn Thiệu Vanh, khiến nàng lạnh cả sống lưng, vội vàng nắm lấy tay đối phương, "Em đừng giận..."

"Úi!!"

Cơn đau truyền đến từ mu bàn chân,

Thôi Hòa mặt không cảm xúc giẫm mạnh lên giày Thiệu Vanh, nghiến chặt nắm tay, dùng hết sức lực,

Giẫm một chân không đủ hả giận,

Nàng giẫm mạnh lên chân kia,

Đôi giày quân đội của Thiệu Vanh xuất hiện một lớp dấu giày xám xịt.

"Ui..."

Nàng kêu lên một tiếng, biết mình sai rồi,

Nên mặc kệ Omega phát tiết, đuôi mắt rũ xuống, vai rũ xuống.

Thôi Hòa hít sâu một hơi,

Nàng thích vẻ ngoan ngoãn của Thiệu Vanh,

Nhưng vẻ nhận lỗi như hiện tại, ủ rũ, không phải điều nàng muốn.

"Tha thứ." Thôi Hòa nói ra hai chữ, mắt Alpha lập tức sáng lên,

Nàng hừ lạnh, "Chị nghĩ em dễ dàng tha thứ cho chị vậy sao?"

"Em đã nói rồi, em biết chị có người khác, nhưng đừng mang đến trước mặt em, chuyện này là sao?"

"Chị coi em là gì?"

Sau cơn giận dữ tột độ là sự trống rỗng,

Liên tục phát hiện, rồi tức giận, rồi tha thứ,

Vòng đi vòng lại,

Thôi Hòa đột nhiên thấy thật vô vị,

Nàng buông chân ra, quay người rời đi.

"Thôi Hòa!"

Thấy người sắp đi,

Thiệu Vanh hoảng loạn chạy theo, giữ tay Omega, muốn dỗ dành nàng.

"Buông tôi ra."

Thôi Hòa quay đầu lại, bình tĩnh nói ba chữ, đủ để khiến Thiệu Vanh đứng im,

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng đầy nước mắt,

Vẻ mặt thờ ơ, nhưng nước mắt lại tuôn trào, lăn dài trên má.

"Hãy để tôi yên tĩnh một thời gian."

Không giận dữ, không oán hận,

Chỉ là một lời trần thuật đơn giản, khiến Thiệu Vanh rối bời,

Nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng không biết nói gì,

Ngơ ngác nhìn Thôi Hòa rút tay ra, quay người lên xe rời đi.

Chiếc xe đột ngột khởi động,

Tiếng gầm rú và bụi bặm hất vào mặt Thiệu Vanh, nàng vẫn đứng im tại chỗ, nhìn xe đi xa.

"Xem ra phải dỗ dành lâu đây."

Trịnh Hàm bước tới, vỗ vai Thiệu Vanh, "Em không sao chứ?"

"Tôi..." Nàng lắc đầu, vẻ u buồn hiện rõ trên mặt, "Hình như tôi đã làm Thôi Hòa rất buồn."

"Đúng vậy, cô ấy rất buồn, em nên đuổi theo đi."

Trịnh Hàm nói vậy,

Tay buông thõng, nắm chặt đến móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau khiến đầu óc tỉnh táo lại,

Nàng nhận ra, Thôi Hòa có vị trí rất quan trọng trong lòng Thiệu Vanh,

Muốn thay thế... Rất khó, gần như không có cơ hội.

Thiệu Vanh lắc đầu, "Chị sao rồi? Thôi Hòa vừa rồi không cố ý."

Cảm xúc tiêu cực bị che giấu,

Trịnh Hàm vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Tất nhiên, chị hiểu mà." Nếu là nàng, cũng sẽ ghen tị đến phát điên, không thể giữ bình tĩnh.

Thấy Thiệu Vanh ủ rũ,

Nàng rất muốn ôm người kia, an ủi,

Nhưng vì đang ở nơi công cộng,

Trịnh Hàm chỉ dám lén nắm tay Alpha, cảm nhận hơi ấm từ đối phương, an ủi: "Đừng lo, vài ngày nữa, Thôi tiểu thư sẽ hết giận thôi."

"Mong là vậy."

Thiệu Vanh thở dài, lấy lại tinh thần, "Đi thôi, tôi đưa chị về."

°° vote đi bé °°

Theo truyện này hơn 200c rồi nói thật thì có hơi chán, nhưng biết còn nhiều bạn mong bộ này nên lâu lâu lại lên chương cho mn nhé ☺☺☺.

Cập nhật đến 5/4/2025, weibo tác giả vẫn im ắng...

Nếu cậu còn muốn sống sót!

"Hầy..."

"Đồng chí Thiệu Vanh, đây là lần thứ chín cậu thở dài rồi đấy," Hà Dĩ đặt tập tài liệu xuống, vẻ mặt đầy bi thương, "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cậu phiền muộn thế?"

"Lúc nào có chuyện gì cũng đến cằn nhằn tôi, cậu cứ cằn nhằn đi!"

"Cậu mà làm tôi phát điên lên, xem cậu tìm ai!"

"Hầy..."

Lại một tiếng thở dài não nề vang lên.

"Nghe mà muốn đấm cho cậu một trận!"

"Tôi cũng đủ phiền rồi!"

Hà Dĩ đứng dậy, lấy tập tài liệu gõ mạnh lên đầu Thiệu Vanh một cái. Đồng thời, nàng cũng cảm thấy lạ lẫm.

Thiệu Vanh trước đây chỉ đến bệnh viện quân bộ tìm nàng để kiểm tra tuyến thể và lấy thuốc ức chế vì vết thương. Lần nào đến cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, bình thản, như thể chỉ đang làm theo thủ tục, chẳng có chút cảm xúc nào.

Không biết từ khi nào, Thiệu Vanh bắt đầu thể hiện khía cạnh con người, và bắt đầu trút bầu tâm sự với nàng?

"Tôi đau đầu quá."

"Cậu đáng phải đau đầu, tôi còn muốn đánh cậu nữa là. Nói đi, có chuyện gì vậy?"

Thiệu Vanh bất lực xoa thái dương, "Tôi làm Thôi Hòa giận, cô ấy chặn số tôi rồi."

"Hôm qua tôi đến chỗ cô ấy tìm, nhưng cô ấy không có ở nhà."

"Cậu gửi cái gì vậy, cho tôi xem thử?"

Hà Dĩ tò mò, cầm lấy điện thoại Thiệu Vanh đưa, trên màn hình hiện lên mấy chữ chói lọi:

"Xin lỗi em."

Chỉ đơn giản ba chữ như vậy, bên dưới là dòng chữ nhỏ: "Bạn đã bị đối phương chặn."

Hà Dĩ nghẹn lời, nhìn Alpha với ánh mắt phức tạp, buông một câu: "Đáng đời!"

Thiệu Vanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, rồi thở dài, thu lại cảm xúc, đặt điện thoại sang một bên, ngồi thẳng người trở lại.

"Báo cáo tuyến thể đâu? Sao rồi?"

Hà Dĩ thấy nàng như vậy, trong lòng thầm rủa, cái loại người thẳng như cột đình, EQ thấp này, còn khó chữa hơn cả tuyến thể!

Cái đồ A ngốc này, rốt cuộc ai mới là người đang yêu vậy!! Tại sao một Alpha dịu dàng đáng yêu như nàng lại không ai thèm muốn! Ghét ghê!

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng Hà Dĩ vẫn mềm lòng, nghiêm túc khuyên nhủ:

"Bây giờ vừa hay, cậu có thể chia tay Thôi Hòa."

"Cái loại tính cách kiêu ngạo đó không hợp với cậu đâu, nếu cậu mà yêu, chắc chắn sẽ bị ăn đến tận xương tủy."

Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Thiệu Vanh, Hà Dĩ nhún vai, thu lại vẻ đùa cợt, nói: "Tôi là người ủng hộ tin tức tố phù hợp, vẫn ủng hộ cô bạn gái nhỏ trung học của cậu, hai người có độ phù hợp tin tức tố rất cao, đến giờ vẫn chưa có Omega nào vượt qua được độ phù hợp của ẻm với cậu."

"Hoặc là cái người cậu từng nhắc đến trước kia nhỉ? Vợ người ta? Tin tức tố mùi thuốc bắc cũng rất đặc biệt, ở một mức độ nào đó, ừm... cũng có thể chữa lành cho cậu."

"Hai người đó đều có thể chọn, đừng có treo cổ trên cây Thôi Hòa nữa."

"Tiểu Nguyệt còn nhỏ," Thiệu Vanh coi lời Hà Dĩ như đùa, bất lực nói, "Con bé chưa chắc đã thích tôi đâu, con bé nói không yêu đương, có lẽ chỉ coi tôi như một người chị thân thiết."

"Tuổi còn nhỏ, còn muốn tự do, thích chơi, tôi hiểu mà."

"Hiểu cái rắm," Hà Dĩ muốn véo cho mình một cái, "Coi cậu như chị gái mà còn lên giường với cậu? Cậu đúng là đồ đại tra nữ lừa gạt trẻ con!"

"Tôi không..."

Thiệu Vanh cau mày định giải thích, nhưng bị Hà Dĩ cắt ngang, "Thiệu Vanh, tôi không đùa với cậu đâu."

Hà Dĩ mặc áo blouse trắng ngồi trở lại vị trí, im lặng một lát, nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt sắc bén, nói: "Số liệu chất lỏng lần này, tuyến thể của cậu có vấn đề rất nghiêm trọng."

"Định bụng lát nữa mới nói với cậu, nhưng..."

Tài liệu tuyến thể của Alpha được chiếu hình lập thể ra, Hà Dĩ chỉ vào những số liệu quan trọng trên đó, tất cả đều chuyển sang màu đỏ không khỏe mạnh, trong đó có mấy cái còn có màu đỏ thẫm như máu.

"Lần làm nhiệm vụ khẩn cấp trước, tuyến thể của cậu gần như hoạt động cả đêm, đến giờ tất cả chỉ số đều bất thường, các chỉ số trong dịch tuyến thể cũng đặc biệt hoạt động mạnh."

"Nói cách khác, dù cậu không dùng tuyến thể, chúng vẫn đang hoạt động quá tải."

Hà Dĩ vốn tính tình hoạt bát, hiếm khi nghiêm túc, giọng nói cũng trầm xuống vài phần: "Chúng đang thiêu đốt cơ thể cậu, tiêu hao sinh mệnh của cậu."

"Thiệu Vanh, cậu phải coi chuyện này là thật, nếu cậu còn muốn sống sót."

Thiệu Vanh ngạc nhiên, "Đã... nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Với tư cách là bác sĩ, tôi có trách nhiệm nói với cậu, đã gần đến giới hạn rồi," Hà Dĩ nói từng chữ một, nhìn chằm chằm vào mắt Thiệu Vanh, muốn Alpha khắc ghi những lời này vào não, "Bây giờ cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời đừng ra nhiệm vụ, uống thuốc tôi kê định kỳ, rồi sống hòa thuận với các Omega."

"Nếu không, tôi sẽ báo cáo với tư lệnh, đình chỉ mọi hoạt động của cậu."

"Không được!" Thiệu Vanh đột ngột hét lên, "Không được dừng!"

"Tướng quân mà không ra chiến trường, thì còn ra thể thống gì? Tôi còn chưa giết sạch Trùng tộc!"

Thấy dáng vẻ này của nàng, như thể thời gian đảo ngược, trở về quá khứ, lần đầu tiên nàng ngã quỵ vì tuyến thể hoạt động quá tải, tỉnh dậy với vẻ mặt âm u, cực kỳ kháng cự điều trị, như muốn vội vàng tìm đến cái chết, khiến người ta ấn tượng khắc sâu.

Hà Dĩ cũng đen mặt, đập bàn đứng dậy mắng: "Thiệu Vanh cậu điên rồi! Còn tiếp tục, cậu sẽ chết trên chiến trường đấy!"

"Cơ thể tôi, tôi biết..."

"Cậu biết cái rắm!" Hà Dĩ khó thở, hung dữ nói, "Ai hiểu rõ cơ thể cậu hơn bác sĩ chứ!"

"Cậu mà chết như vậy, họ sẽ ra sao? Hả?"

"Thôi đại tiểu thư chặn số cậu thì sao, hả?" Hà Dĩ đếm từng người,

"Kiều Linh, cậu cũng thích đúng không? Đừng tưởng tôi không nhìn ra, còn bạn gái nhỏ trung học? Thì sao? Vợ người ta? Thế nào?"

"Còn ai nữa không?"

"Cậu dám mở hậu cung! Sao không dám giữ mạng sống trong tay Thần Chết, mà lại vội vàng tìm đến cái chết đầu thai!"

Hà Dĩ vung vẩy tập tài liệu trong tay, vật thể thật lướt qua tuyến thể trong hình chiếu lơ lửng, xuyên qua dòng số liệu, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nhắc đến "họ", khí chất của Thiệu Vanh thay đổi, cả người sắc bén dần tan biến, ánh mắt kiên nghị mềm mại, thay vào đó là sự dịu dàng mê mang.

Không khí giữa hai người trở nên im lặng, không ai lên tiếng. Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Thiệu Vanh thấy đó là cuộc gọi từ điện thoại của mình. Hà Dĩ cũng thấy tên người gọi trên màn hình, "Mộ Nguyệt", vẻ mặt nghiêm trọng giãn ra, ngồi xuống, nhướng cằm ra hiệu cho Thiệu Vanh nghe máy.

"Alo? Tiểu Nguyệt? Có chuyện gì vậy?"

"Tỷ tỷ..." Giọng nói đầu dây bên kia nhẹ nhàng, trong tiếng thở nặng nề có lẫn tạp âm điện từ, "Chị có rảnh không? Em có làm phiền chị không?"

"Không có, chị đang nghỉ ngơi, có chuyện gì vậy?"

Thiệu Vanh liếc nhìn Hà Dĩ, như đang tìm kiếm thứ gì.

"Em bị sốt, chị đến xem em được không, hức..."

"Bị sốt?" Thiệu Vanh lo lắng, vội hỏi, "Mộ nữ sĩ đâu? Chị ấy không có ở nhà sao?"

"Mẹ đang ở công ty," giọng thiếu nữ khàn khàn, "Hụ... chỉ có em ở nhà, tỷ tỷ đến chơi với em được không?"

Nghe có vẻ nghiêm trọng, Thiệu Vanh lo lắng cho cô bé, vội vàng đồng ý rồi cúp máy.

"Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay ~~"

Hà Dĩ vui vẻ nhướng mày, "Bạn gái nhỏ chủ động gọi điện rồi, giờ mà cậu không đi, thì không còn là Alpha nữa!"

Thiệu Vanh bất lực xoa trán, "Con bé bị sốt, cậu kê cho tôi ít thuốc nhẹ, tôi mang qua đó."

"Tôi nghe thấy rồi, đây."

Hà Dĩ đưa cho nàng một túi nilon, rồi nhét hai hộp bao cao su vào.

"Con bé còn nhỏ, chưa thể có con sớm được, cậu phải mang theo."

"Cậu!"

Mặt Thiệu Vanh nóng bừng, đỏ ửng vì tức giận, nhưng không từ chối, nói lời cảm ơn rồi vội vã rời đi.

"Miệng thì nói không, lòng thì muốn lắm!"

Hà Dĩ nhìn theo, bĩu môi.

°° vote đi bé °°

Bà Hà Dĩ này dễ thương thiệt 😆😆😆.

Đã lâu không chơi nơi này, tỷ tỷ không muốn sao?

Thiệu Vanh quen thuộc lái xe đến trước cửa nhà Mộ Nguyệt,

Cầm theo thuốc, nàng bấm chuông cửa.

Nhà họ Mộ nằm trong khu biệt thự riêng biệt,

Thiệu Vanh nhìn quanh, đợi đến ban ngày xem lại,

Lần nữa cảm thán, nhà Mộ Nguyệt hóa ra lại giàu có như vậy,

Lần đầu gặp mặt, còn tưởng chỉ là một nữ sinh cấp ba bình thường.

Mộ nữ sĩ vì con gái mà rất nỗ lực nhỉ?

Nàng bỗng nhớ tới bóng dáng trưởng thành kia, thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một chút phiền muộn,

Lần ngoài ý muốn đó, quả thực khiến nàng có chút khó đối diện với Mộ Nguyệt.

Đợi một lát, Thiệu Vanh điều chỉnh lại tâm trạng,

"Cạch" một tiếng, khóa cửa mở ra.

"Tiểu... Nguyệt?"

Còn chưa bước vào cửa,

Thiệu Vanh đã ngửi thấy một mùi bơ bánh kem cực kỳ nồng nặc,

Độ phù hợp cực cao trong nháy mắt khơi dậy những ý niệm mờ ám trong lòng nàng.

"Tỷ tỷ~~~ ư..."

Cửa vừa hé mở một nửa,

Một thân thể ấm nóng đã nhào vào lòng nàng,

Mùi ngọt ngào nồng đậm xộc vào mũi, tựa như nàng vừa ực một ngụm lớn kem tươi chưa đánh bông,

Hương thơm nồng nàn hơn sữa bò lan tỏa khắp cơ thể, thơm ngát khiến miệng sinh nước bọt, thần kinh căng thẳng của Alpha nhanh chóng thả lỏng.

"Không phải sốt sao? Sao lại mặc thế này?"

Giống như vội vã chạy ra từ trên giường,

Mộ Nguyệt thậm chí còn không mặc quần, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục, vạt áo hơi dài, nửa kín nửa hở chiếc quần lót bên dưới, nhìn không rõ lắm.

"Mau chóng lên giường nghỉ ngơi đi!" Giọng nàng nặng hơn một chút, "Miếng dán ức chế cũng không dán cẩn thận sao?"

"Tin tức tố nồng như vậy, may mà là chị..."

"Ư... Tỷ tỷ, em nhớ chị."

Vùi đầu vào lòng nàng, Mộ Nguyệt ngẩng đầu lên cắt ngang lời nàng, giọng nói mềm mại như bông gòn xốp mịn,

Đôi mắt to chớp chớp, ánh mắt long lanh, trong veo, hàng mi đen nhánh cong vút còn vương những giọt nước nhỏ,

Thiệu Vanh có chút ngẩn người,

Đã lâu không gặp, cô gái nhỏ dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều,

Khuôn mặt bầu bĩnh trước đây đã thon gọn, dần có nét quyến rũ giống Mộ Linh, còn... cao hơn một chút.

Nhạy bén nhận ra sự thay đổi trên cơ thể đối phương,

Nàng không khỏi nuốt nước bọt: "Tiểu Nguyệt..."

"Em lừa chị đó, tỷ tỷ."

Lừa cái gì?

"Em không có sốt, em... phát tình rồi~~"

"Cái..."

Đồng tử của Thiệu Vanh giãn ra, chóp mũi nàng vây quanh bởi mùi tin tức tố ngọt ngào,

Tay bị thiếu nữ kéo xuống dưới, cách lớp quần lót mơn trớn một nơi mềm mại ướt át, vết ẩm ướt mờ ám trên vải hiển thị chủ nhân đang động tình.

"Mộ Nguyệt!"

Thiệu Vanh như bị bỏng tay rụt về, giọng nói nặng hơn một chút, "Em còn nhỏ tuổi như vậy, phát tình phải tiêm thuốc ức chế!"

Sao có thể cùng một Alpha như nàng vượt qua kỳ phát tình được?

Mộ Nguyệt còn nhỏ như vậy, làm như vậy sẽ có nguy cơ mang thai!

"Tại chị! Tại chị hết đó!"

Gò má Omega ửng hồng, đôi mắt phủ một lớp hơi nước,

Cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Thiệu Vanh, khó nhịn mà dán chặt vào người đối phương, bàn tay khép lại, che lên nơi nàng muốn, trượt lên xuống.

Mộ Nguyệt nức nở một tiếng, giọng nói mềm mại liên tục tố cáo: "Bác sĩ nói độ phù hợp tin tức tố của chúng ta quá cao, tuyến thể muốn chị... ư, thuốc ức chế không có tác dụng!"

"Lần trước chị không để ý em, thuốc ức chế cũng vô hiệu, em phải tự làm sưng hết cả bên dưới mới chịu đựng được!"

"Ư, chị xấu! Chị phải chịu trách nhiệm!"

Thiệu Vanh á khẩu,

Nàng không ngờ trên người Mộ Nguyệt lại xảy ra tình huống như vậy,

Không hiểu sao,

Trong đầu nàng hiện lên những lời Hà Dĩ mắng, lập tức ngực nghẹn lại.

Hà Dĩ nói đúng, nàng thật sự là một kẻ cặn bã bắt nạt con gái nhà người ta...

"Chị sai rồi, Tiểu Nguyệt, em đừng giận."

Thiệu Vanh xoa xoa tóc Omega, nhẹ giọng an ủi, "Chị bế em vào trong."

Nàng nhanh nhẹn bế Mộ Nguyệt vào lòng, tay kia móc lại đóng cửa, đi đến phòng khách đặt người lên sofa, ngồi xuống bên cạnh cô gái.

Omega trong kỳ phát tình tỏa ra mùi hương ngọt ngào,

Mùi hương nồng nàn này như một cái móc câu, gắt gao khóa chặt linh hồn Thiệu Vanh,

Dục vọng... dục vọng mãnh liệt từ cơ thể, từ linh hồn trào dâng.

Nàng đột nhiên cắn mạnh đầu lưỡi, khiến bản thân tỉnh táo lại,

Kinh ngạc phát hiện,

Hóa ra không chỉ Mộ Nguyệt, mà ngay cả cơ thể nàng cũng bắt đầu khát khao đối phương, từ đó xảy ra những thay đổi vi diệu.

Nhưng...

Mộ Linh phản đối nàng và Mộ Nguyệt qua lại như vậy,

Huống chi... Thiệu Vanh nghĩ đến những mối tơ vò rối rắm kia, trong lòng càng thêm phiền loạn.

Nàng đã đưa ra quyết định trước khi đến đây,

Đây sẽ là lần cuối cùng nàng gặp Mộ Nguyệt.

Thiệu Vanh hít sâu một hơi, thở ra khí nóng trong lồng ngực,

Giải thích với Mộ Nguyệt: "Chị có một người bạn là bác sĩ rất giỏi, chị sẽ nhờ cô ấy kê cho em loại thuốc ức chế phù hợp, được không? Không giống loại bán trên thị trường đâu, hiệu quả rất tốt, có thể giúp em vượt qua kỳ phát tình."

Mộ Nguyệt ngây người, nàng không ngờ tỷ tỷ lại nói như vậy.

"Không chịu! Em không cần thuốc ức chế! Em chỉ cần chị, muốn chị!"

Omega cởi cúc áo sơ mi, xoay người ngồi lên đùi Thiệu Vanh, chiếc nơ đỏ đồng phục lỏng lẻo treo trên xương quai xanh,

Vạt áo mở rộng, lộ ra bầu ngực mềm mại bên trong,

Uất ức nắm lấy bàn tay Alpha đặt lên ngực mình: "Đã lâu không chơi chỗ này, chị không muốn sao?"

Khóe môi Thiệu Vanh mím chặt thành một đường thẳng,

Nàng có thể cảm thấy chiếc quần của mình bị Mộ Nguyệt ngồi ướt một vòng, đang dần lan rộng ra,

Cách lớp vải dán lên da thịt, nóng bỏng khiến dục hỏa thiêu đốt.

°° vote đi bé °°

Ái chà, bụi bặm quá, chắc mn quên bộ này rồi ☺☺☺.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com