Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Khi nhận được tin mẹ của Kỷ Tích Đồng qua đời, Trần Úc đang bận rộn xem xét ngân sách tài chính cho năm sau.

Cô gác lại những công việc khẩn cấp nhất, vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Trời âm u, không khí nặng nề và ẩm ướt. Giờ cao điểm, trên cây cầu gần đó, những chiếc xe nối đuôi nhau chật kín, ánh đèn đỏ lấp lánh trong màn hoàng hôn rộng lớn.

Tiếng sấm vang lên rồi im bặt, ngay sau đó, những hạt mưa nặng trĩu bụi đất bắt đầu rơi. Xe của Trần Úc cũng bị kẹt lại. Cô hạ cửa sổ, châm một điếu thuốc lá, mặc cho những hạt mưa lất phất bay vào.

Sau khi thoát khỏi đoạn đường tắc nghẽn, Trần Úc tăng tốc, đến bệnh viện ngay trước khi đèn đường bật sáng.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh khi bố của Kỷ Tích Đồng qua đời năm ngoái. Dựa vào những ký ức mơ hồ ấy, Trần Úc hoàn thành các thủ tục cần thiết và cuối cùng nhìn thấy thi thể đã được phủ một tấm vải trắng.

Họ hàng nhà họ Kỷ đã có mặt đông đủ, và khi Trần Úc bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô dứt khoát bỏ qua những lời hỏi han không cần thiết, đi thẳng vào việc sắp xếp mọi chuyện. Họ hàng nhà họ Kỷ nhanh chóng đồng ý.

Y tá hỏi cô có muốn nhìn người quá cố lần cuối không, và Trần Úc khẽ gật đầu.

Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt. Ngoài vài nếp nhăn nhỏ, gương mặt người phụ nữ này rất giống với Kỷ Tích Đồng. Trần Úc nhẹ nhàng che mặt bà lại, đôi mày cô nhíu lại vì mệt mỏi.

Trên đường rời bệnh viện, rất nhiều ký ức ùa về. Cô nhớ nụ cười hiền lành của mẹ Kỷ Tích Đồng khi lần đầu đến nhà, và cả những lần cãi vã không mấy vui vẻ. Những cảm xúc bồn chồn và phẫn uất năm xưa giờ đã phai nhạt theo thời gian. Sau bao năm, khi nhớ lại, lòng Trần Úc không còn chút gợn sóng.

Trời đã tối, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu xuống màn mưa lất phất. Ánh sáng từ đèn xe tạo nên một vầng hào quang mờ ảo.

Ở cổng khu nhà Minh Uyển, một chiếc xe quen thuộc đang đỗ. Khi xe của Trần Úc vừa chạy tới, người trong xe thò đầu ra, vẫy tay thật mạnh về phía cô.

"Trần Úc!"

Một nhân viên bảo vệ chạy đến dưới trời mưa, nở một nụ cười lấy lòng: "Trần tổng, có cô gái này nói là tìm cô. Tôi không chắc nên..."

Trần Úc khẽ nghiêng đầu, gương mặt được ánh hoàng hôn chiếu rọi hiện lên rõ ràng: "Cứ để cô ấy vào đi."

Thanh chắn được nâng lên, chiếc xe màu trắng đi theo sau xe của Trần Úc.

Nhà để xe của biệt thự rất rộng, đủ chỗ cho hai chiếc xe. Vừa vào sân, Trần Linh đã chạy đến, cười tươi khoác tay Trần Úc.

"Chị ơi, sao người chị có vẻ ẩm ướt thế?"

Trần Úc sực tỉnh, giọng nói trầm thấp: "Quên đóng cửa sổ."

Trần Linh dụi mũi vào áo vest của Trần Úc, hít ngửi rồi quả quyết nói: "Chị hút thuốc."

Sau một thoáng dừng lại, Trần Linh lại hỏi: "Có chuyện gì phiền lòng sao, chị?"

Trần Úc đẩy cửa, một tay tháo cúc áo vest, thản nhiên trả lời:

"Mẹ của Tích Đồng mất rồi."

Trần Linh giấu đi nụ cười, thay đổi vẻ mặt, nghiêm giọng nói: "Hôm nay chị đi thăm chị ấy à?"

"Chị ấy" ở đây là chỉ Kỷ Tích Đồng.

"Quá muộn rồi, nghĩa trang đóng cửa," Trần Úc vừa treo áo vest lên vừa nói. "Nên chị về trước."

Cánh tay của cô bỗng nhiên được buông lỏng. Trần Linh đứng cách xa một chút, đôi lông mày nhíu chặt:

"Mẹ chị ấy mất thì cũng đâu còn liên quan đến chị nữa," giọng Trần Linh chậm lại hẳn. "Mười năm rồi, chị cũng nên học cách buông bỏ đi chứ."

Trần Úc chỉ khẽ đáp một tiếng, giọng có vẻ nghẹn lại. Cô đưa ngón tay vuốt nhẹ lọn tóc còn ẩm ướt vì mưa, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Lúc này, Trần Linh mới yên tâm, nụ cười lại hiện lên trên môi, cô nói với giọng nũng nịu: "Lần đầu tiên đến nhà mới của chị, dẫn em đi tham quan đi."

"Chị vào phòng tắm một lát," Trần Úc cột tóc lên. "Em cứ tự nhiên đi xem đi."

Mấy năm gần đây, công ty phát triển nhanh chóng, Trần Úc gầy đi nhiều so với trước. Trần Linh nhìn bóng lưng gầy gò của chị mình, có chút xót xa.

"Chị ơi, dạo này chị bận đến nỗi không ăn cơm đúng không? Nếu như..." Giọng Trần Linh nhỏ dần, đôi mắt cũng cụp xuống.

Lòng bàn tay Trần Úc chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo, cô khựng lại. Cô biết Trần Linh định nói gì, khẽ mỉm cười nhạt nhòa: "Không có gì."

Trần Linh hối hận vì lỡ lời, buồn bã nhìn theo bóng chị mình đóng cửa lại.

Trong phòng tắm, Trần Úc nhìn vào gương, thấy hình ảnh bản thân bị bao phủ bởi hơi nước. Lưng cô hơi khom xuống.

Cô gỡ bỏ lớp trang điểm, những vết chân chim li ti nơi khóe mắt hiện ra rõ ràng, sắc mặt cũng không còn khỏe mạnh như thời trẻ.

Trần Úc vuốt ve những nếp nhăn, bên tai vang lên lời nói chưa dứt của Trần Linh:

"...Nếu chị Tích Đồng còn sống, chắc chắn chị ấy sẽ không muốn thấy chị tự hủy hoại bản thân như thế này đâu."

Trần Úc tựa trán vào mặt sứ lạnh lẽo, cái lạnh từ từ thấm qua lớp áo sơ mi mỏng. Sự mệt mỏi bao trùm, một cảm giác rã rời từ sâu bên trong gần như nuốt chửng mọi suy nghĩ của cô. Trần Úc cảm thấy bản thân như một làn sương mờ, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là có thể tan biến hoàn toàn.

Một tiếng gõ cửa mạnh mẽ kéo cô về thực tại. Trần Úc nghe tiếng Trần Linh gọi: "Chị ơi, bên ngoài mưa to quá, tối nay em ngủ lại nhà chị nhé."

Trần Úc mở cửa: "Tùy em, nhưng trừ căn phòng ở phía Đông ra, em muốn chọn phòng nào cũng được."

"Em muốn ngủ với chị cơ..." Trần Linh cúi đầu, ngón tay đan vào nhau một cách bối rối.

"Em lớn rồi mà," Trần Úc thở dài.

"Em mới 27 tuổi mà," Trần Linh nói khẽ. "Đâu có quy định nào nói 27 tuổi thì không được ngủ chung giường với chị gái."

Trần Úc biết không thể cãi lại em mình, đành đồng ý.

Tối hôm đó, Trần Úc nhận được tài liệu còn tồn đọng từ trợ lý. Dù bị Trần Linh ép đi ngủ sớm, cô vẫn trằn trọc không yên. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến cô tỉnh giấc.

Trần Úc không bật đèn, tùy tiện lấy một chiếc áo len cổ tròn trong tủ quần áo mặc vào. Đến thư phòng, cô mới nhận ra đó là một trong những món đồ của Kỷ Tích Đồng.

Kỷ Tích Đồng đã mất gần mười năm, tất cả di vật của nàng đều được Trần Úc tự tay cất giữ trong một căn phòng riêng. Lần chuyển nhà trước, có lẽ người giúp việc đã sắp xếp nhầm, mang hết đồ vào phòng ngủ của Trần Úc.

Mỗi ngày, Trần Úc chỉ lấy quần áo công sở từ ngăn tủ ngoài cùng bên trái. Đã lâu lắm rồi cô không mở ngăn tủ ngoài cùng bên phải.

Cô kéo chiếc áo len màu vàng nhạt lại gần, bàn tay đặt lên ngực, nhớ lại hình ảnh Kỷ Tích Đồng khi mặc chiếc áo này.

Kỷ Tích Đồng có làn da trắng, nụ cười với hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, tính cách rất hiền lành. Nàng từng mặc chiếc áo len này đi cùng Trần Úc trên vỉa hè đầy lá đỏ vào đầu thu, và cũng từng mặc nó đứng đợi Trần Úc ở hành lang bên ngoài lớp học.

Màu vàng nhạt rất hợp với Kỷ Tích Đồng, toát lên vẻ dịu dàng và trưởng thành, một nét thanh lịch khó tả.

Vào những buổi chiều nắng ấm, Trần Úc đã không biết bao nhiêu lần chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn nàng đang đọc sách. Hầu hết các lần Kỷ Tích Đồng đều cảm nhận được ánh mắt của cô, và khi ngước lên, nàng lại mỉm cười dịu dàng.

Hai lúm đồng tiền nhỏ nở rộ dưới ánh mặt trời, khiến trái tim Trần Úc không khỏi rung động.

Trần Úc không nhớ rõ mình đã thoát khỏi những ký ức ấy từ lúc nào, chỉ biết khi suy nghĩ trở nên minh mẫn, khóe mắt đã ướt đẫm nước mắt.

Xử lý xong công việc công ty đã muộn lắm rồi, trong lòng cô nặng trĩu, và trán cũng âm ỉ đau. Cô gối đầu lên tay, nghỉ một lát trên bàn làm việc rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Trước khi ngủ, suy nghĩ của cô khá rối bời, và giấc mơ cũng trở nên hỗn loạn.

Thực tại và giấc mơ đan xen vào nhau, có vẻ hơi hoang đường.

Cô mơ thấy Kỷ Tích Đồng ngồi trên xe, ngăn cô hút thuốc. Họ cùng nhau đến bệnh viện để tiễn mẹ của Kỷ Tích Đồng chặng đường cuối.

Trong mơ, Kỷ Tích Đồng không hề khóc. Nàng đón nhận mọi thứ một cách rất bình tĩnh, cùng Trần Úc hoàn thành mọi thủ tục ở bệnh viện và tang lễ.

Khi Trần Úc đưa nàng về nhà, Kỷ Tích Đồng lại dừng bước, nhìn cô với ánh mắt đầy nhung nhớ và luyến tiếc.

"Em chỉ là đưa mẹ đi thôi."

Lời nói của Kỷ Tích Đồng tan theo gió, và Trần Úc cũng giật mình tỉnh giấc.

Trước khi làm việc, để giữ đầu óc tỉnh táo, Trần Úc đã mở cửa sổ phòng làm việc. Cơn mưa đêm đã tạnh, nhưng gió lại nổi lên, mang theo hơi lạnh thổi bay cơn buồn ngủ của cô.

Trời bắt đầu tờ mờ sáng, những vệt sáng trắng bạc hiện lên ở đường chân trời.

Trần Úc cử động cánh tay tê dại, chọn một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Lái xe từ đây đến nghĩa trang mất ít nhất hai tiếng. Trần Úc tính toán thời gian, thay đồ rồi lên đường.

Bình minh hôm nay cũng âm u như hoàng hôn hôm qua. Trần Úc cẩn thận chọn vài bông cúc bách nhật từ tiệm hoa mở sớm nhất và đặt chúng lên ghế phụ.

Đến nghĩa trang, cô cầm bó hoa đi trên con đường ẩm ướt, tiến đến nơi người yêu đang yên nghỉ.

Trời lại đổ mưa. Lá khô bị gió cuốn bay, rụng đầy trên bia mộ.

Trần Úc nhẹ nhàng phủi chúng đi, quỳ xuống và đặt bó hoa xuống.

Khi đứng dậy, cổ áo cô đã ướt sũng vì mưa.

"Tích Đồng," Trần Úc thì thầm, "Mẹ đi rồi."

Trên bia mộ màu đen, người con gái với lúm đồng tiền đang mỉm cười, lúm đồng tiền đẹp như một bông hoa, giống hệt dáng vẻ thời trẻ.

Tấm ảnh không hề phai màu, vẫn y như mười năm trước.

Gió lạnh thổi đỏ hoe hốc mắt Trần Úc. Đôi mắt cô cay xè, khó chịu đến mức không thể chịu nổi cảm giác bỏng rát này.

"Công ty đã mở rộng, chuyển đến chỗ mới rồi," Trần Úc chậm rãi nói. "Để tiện đi làm, chị cũng chuyển nhà."

Im lặng một lúc lâu, Trần Úc nói: "Mỗi ngày chị đều dùng rất nhiều việc để lấp đầy thời gian."

"Nhưng càng như vậy, chị lại càng nhớ em."

Cảm giác chua xót nơi sống mũi trở nên rõ ràng hơn, cổ họng Trần Úc nghẹn lại.

"Chị mệt mỏi quá."

"Rất muốn được nghỉ ngơi một ngày thật trọn vẹn."

Trần Úc đặt lòng bàn tay ấm áp lên tấm bia mộ lạnh lẽo.

Cô nhìn thật sâu vào người con gái với lúm đồng tiền trong ảnh, rồi khẽ thì thầm:

"Đợi chị bàn giao xong, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Những cánh hoa cúc bách nhật trắng muốt khẽ lay động trong gió, như một cái gật đầu nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com