Chương 45. Chuyện gì liên quan đến ngươi cũng đều tiện cả.
Thái Anh chuyên chú đứng đầu hàng dạy đánh quyền, trong khi đó Lệ Sa càng đánh càng tụt lại phía sau, cuối cùng lặng lẽ rút ra khỏi đội hình, tay đấm chân đá quay về phòng khách.
Lạp Lực Hành nói: "Sa Sa, ngươi thực sự nên cùng Tiểu Anh tập đánh quyền một cách nghiêm túc đi, điều đó có ích cho thân thể ngươi."
Lệ Sa đối với lão ba mình mỉm cười, làm một cái thế "mời":
"Nếu muốn có ích, trước tiên hãy trợ giúp cơ thể đầy gỉ sét này của ngài đã."
Bành Tử Viện mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, bày đầy một bàn, chỉ riêng bánh quẩy đã xếp thành từng đống nhỏ.
Sữa đậu nành không đủ ly để uống, Lệ Sa nhìn thấy những chiếc ly rượu vang chân dài của Lạp Lực Hành đều bị trưng dụng để góp đủ số lượng.
Thái Anh giờ có cả tá đồ đệ, cộng lại tuổi chắc cũng ngót nghét ngàn tuổi. Sáng sớm kéo nhau tới nhà vấn an sư phụ buổi sáng, đến cả "thái sư phụ" cũng phải đích thân ra hầu hạ tiếp đón...
Cái này gọi là gì chứ?
Lệ Sa vào bếp giúp đỡ, Bành Tử Viện liên tục nói cảm ơn.
Chờ Thái Anh và các cụ tập xong Ngũ hành quyền, và đả tọa xong, Bành Tử Viện mời mọi người vào nhà ăn sáng.
Diêm gia gia vui vẻ hớn hở cảm ơn nàng:
"Thật ngại quá, chúng ta đến hiếu kính tiểu sư phụ, ngài còn phải theo vất vả làm việc."
Tuy ngoài miệng nói là ngại, nhưng khi ăn thì hai chiếc bánh quẩy một lần nuốt trọn, dùng ly chân dài uống sữa đậu nành cũng uống rất thạo, thực sự nhìn không ra là ngại ngùng ở đâu cả.
Lạp Lực Hành và Bành Tử Viện cùng các gia gia nãi nãi trò chuyện, bàn ăn quá nhỏ, Thái Anh cầm bánh quẩy cùng hộp sữa bò, ngồi một mình trong sân ăn.
Sữa bò đóng hộp, trước đây Lạp Lực Hành mua sỉ cả thùng cất trong tủ lạnh, nàng hiếm khi thấy loại đóng gói này, có chút không biết làm thế nào để mở.
Lệ Sa ngồi bên cạnh nàng, xem nàng mày mò hoài không được, liền lấy hộp về, nhẹ nhàng bật một phát, mở, rồi trả lại.
Thái Anh lặng lẽ ghi nhớ cách mở của nàng, nói nhỏ: "Cảm ơn."
"Lát nữa ta đưa ngươi đi học."
Vốn dĩ Thái Anh muốn khách sáo từ chối, nhưng sợ Lệ Sa hiểu lầm nàng còn đang giận, liền không từ chối:
"Nếu ngươi tiện thì được."
"Tiện mà." Lệ Sa nói, "Chuyện gì liên quan đến ngươi cũng đều tiện cả."
Hai người yên lặng ngồi đó ngắm mây, trời hơi lành lạnh, nhưng không ai muốn đi.
Cho đến khi phía sau có tiếng cửa mở, Diêm gia gia cầm một tờ giấy viết bút lông ra, hào hứng hỏi Thái Anh:
"Tiểu sư phụ, chữ ngươi viết đẹp thế này sao?!"
Thái Anh thấy ông kích động như sắp bay lên trời, hơi do dự rồi gật đầu:
"Là ta tùy tay luyện chữ thôi..."
Dạo trước, Thái Anh còn đang mê mẩn một thời gian dài với chuyện hệ thống Tiên sinh có thể giúp đặt mua đồ, đối với các loại vật phẩm kỳ diệu thời đại này nàng rất tò mò muốn khám phá.
Thời gian đó, nàng hay mua mấy thứ mà bản thân còn chưa biết dùng để làm gì. Có thứ thì nàng biết rõ công dụng, nhưng lại bất ngờ vì nó vẫn còn tồn tại đến ngày nay, nên mua thử về xem có gì khác biệt.
Giấy và bút mực chính là một trong số đó.
Từ nhỏ nàng đã có thói quen luyện tự, ngày nào cũng viết một trang nếu có điều kiện.
Đến đây cũng vậy, tối trước khi ngủ viết vài chữ, hoặc dậy sớm ra sân luyện vài nét bút, đều rất thoải mái.
Nàng viết xong giấy dày cả một chồng, nàng thu lại không nghĩ đến việc lãng phí, chuẩn bị cho Tiger ra ngoài dạo khi cần dùng hốt phân, tất cả đều để trong túi nilon ở phòng khách.
Ai ngờ Diêm gia gia lại đào ra được...
Lệ Sa xem không hiểu đó là gì, nàng đối với thư pháp cũng không hiểu biết, nhưng trình độ nghệ thuật thẩm mỹ thì vẫn có.
Liếc mắt một cái là có thể thấy chữ này viết thực sự rất đẹp.
Nàng nhớ rõ trước kia Thái Anh viết chữ như cào gà, không chỉ viết xấu, mà còn sai chính tả tùm lum, thảm đến mức không dám nhìn thẳng.
Như mấy tháng trước bắt đầu, Thái Anh viết tiếng Anh đều dùng nét viết thư pháp.
Lúc đó Lệ Sa còn cảm thấy đứa nhỏ này lại làm trò tác quái, bây giờ nghĩ lại, không phải từ lúc đó đã bắt đầu chăm học khổ luyện sao?
Lệ Sa tư duy nhanh nhẹn, các loại mâu thuẫn gì nàng đều có thể từ những chi tiết nhỏ nhặt tìm ra con đường hợp lý, đều không cần hỏi han đương sự.
Lệ Sa trong lòng khẳng định, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm của Thái Anh còn rất kiên định.
"Tùy tay luyện mà đẹp thế này." Diêm gia gia vuốt tờ giấy nhăn nhúm, hai mắt dán sát lại hận không thể dán lên mặt, "Tiểu sư phụ không chỉ biết Đan Châu kịch, mà còn biết thư pháp! Quả là nhân tài hiếm có!"
Diêm gia gia chìm đắm trong tài hoa tuyệt thế của sư phụ, không phát hiện Tiger ngồi xổm bên chân ông, đầy tò mò nhìn ông chằm chằm.
"Không có đâu, chỉ viết tùy tiện thôi." Thái Anh cười gượng mấy tiếng.
"Tiểu sư phụ nè, ngươi có ý định mở lớp dạy không?" Diêm gia gia lại bắt đầu kiếm việc cho nàng, "Ta có mấy lão bằng hữu, đám hài tử nhà họ viết chữ xấu đến ma còn không nhận ra nổi. Bọn họ đã sớm muốn tìm lão sư đến luyện thư pháp, cũng coi như bồi dưỡng tâm hồn. Chỉ là hiện tại trên thị trường lão sư thư pháp đa số đều là gà mờ thôi, kiếm mãi không ra ai ra thích hợp."
Diêm gia gia nói đến đây, Thái Anh hai mắt tối sầm, tuyệt vọng.
Quả nhiên, ông tiếp tục nói: "Ta thấy Tiểu Phác lão sư rất phù hợp! Tuổi tác cũng gần nhau, cũng là bạn cùng trang lứa có thể chơi với nhau!"
Lệ Sa thấy mặt Thái Anh xanh lè xanh lét, vội chạy lên giúp nàng giải vây:
"Diêm gia gia, Tiểu Anh chúng ta sang năm lên lớp 12 rồi, không có nhiều thời gian dạy học đâu."
"Này còn có cả năm mà? Cuối tuần đến học, không trễ nãi gì." Diêm gia gia đã quyết định hộ Thái Anh, "Thế chúng ta cứ thỏa thuận vậy, ta đi giúp ngươi liên lạc học trò."
Thái Anh: "Ơ,... Diêm gia gia..."
Chưa nói dứt lời, Diêm gia gia đã như cơn lốc biến mất.
Lệ Sa "chậc chậc" hai tiếng: "Nhìn eo lưng Diêm gia gia xem, dẻo thế kia cơ mà. Theo ngươi tập thêm hai ngày ngũ hành quyền nữa, chắc đánh một quyền là nứt ba đường. Ăn xong chưa? Đi, đi học nhanh lên. Đừng để lát nữa lại tìm được gì nữa là tóm lấy ngươi."
Thái Anh hơi có một xíu hối hận vì nhận mấy đồ đệ này.
Tin tức Đan Châu kịch còn chưa có tin gì, đã tốn của bản thân một khối thời gian to.
Lệ Sa cùng Thái Anh cùng nhau đi thang máy xuống gara ngầm.
Thái Anh đi phía sau nàng nói: "Tỷ tỷ, ngươi chắc chắn muốn đưa ta đến trường sao?"
Lệ Sa đi tới cạnh xe, quét mặt mở khóa. Từ đầu xe ánh lên một vệt lam nhẹ lướt dọc thân xe tới đèn hậu, chiếc xe như lập tức thức tỉnh vì cảm nhận được chủ nhân đã tới.
"Sợ ta lại gây chuyện cho ngươi?" Lệ Sa mở cửa xe ngồi vào.
"Đương nhiên không phải sợ ngươi gây chuyện." Thái Anh để cặp sách vào phía sau rồi ngồi vào ghế phụ, "Ta sợ ngươi không cẩn thận bị nhìn thấy, sợ thật sự bị vây..."
Lần trước ở trường đã đủ gây động đất, sau đó còn lên cả Weibo, làm sao chịu nổi nếu lần này lại có sóng gió tiếp.
Sáng hôm nay, Thái Anh dùng tài khoản Weibo của nguyên chủ vào xem Weibo của Lệ Sa, cái Weibo chụp ảnh chung của hai người đã được chia sẻ hơn 70 vạn lượt, bình luận gần 25 vạn, con số này thực sự làm Thái Anh giật mình.
So với lần trước, video của chính nàng lúc trước hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Dưới Weibo của Lệ Sa thảo luận gì cũng có.
Tự nhiên cũng có người nhận ra muội muội của nàng chính là Thái Anh Lớp 11 ban 6 trường Tam trung Nam Hồ.
WeChat nhóm Lớp 11 ban 6 tối hôm qua ồn ào đến 999+, Thái Anh cũng chưa dám click vào xem...
Hôm nay đến trường học, nàng thật sự mang tâm thế ra chiến trường mà đi.
"Thì ra lo lắng cho an toàn của ta." Lệ Sa một bên thiết lập điểm đến, một bên cố ý trêu, "Ta chắc chắn không sao, nhưng chính ngươi mới thật sự phải chú ý an toàn của mình."
Thái Anh thì chẳng có chút sợ hãi nào.
Đừng nói thời đại này thanh niên thiếu luyện tập, tính cả thời chiến hỏa liên miên Đại Nguyên, mấy trăm người mặc giáp cầm binh khí cũng chưa chắc ngăn được nàng.
Thái Anh từng một mình thâm nhập lấy đầu tướng lãnh quân địch, sự kiện năm đó làm cả Thượng Kinh cuồng hoan ba ngày.
Từ trước đến nay chỉ có nàng xông lên trước, để bảo vệ những người sau lưng nàng.
Là một vị tướng già khiến cả Đại Nguyên nghe tên đã sợ vỡ mật, nhưng khi đối mặt với nàng, người ta thường quên mất một điều —— dù là cường giả, thì cũng là con người, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau đớn.
Mọi người đương nhiên cho rằng Thái Anh nên là người chắn ở phía trước, chỉ có Bệ Hạ nhớ rõ, nàng cũng là thân thể phàm thai.
Bên eo sườn của Bệ Hạ có một vết sẹo rất sâu, thoa bao nhiêu thuốc cũng không mờ đi được. Đó là vết thương vì cứu Thái Anh năm xưa mà để lại.
Năm Thịnh Hòa thứ ba, cũng là năm thứ ba Bệ Hạ đăng cơ, vẫn có rất nhiều thế lực muốn mưu hại nàng.
Khi đó Thái Anh mang theo một thân thương tích mới từ tiền tuyến rút lui về, chưa được phong hậu.
Bệ Hạ thương tiếc nàng, không muốn làm nàng lâm vào nguy hiểm cửu tử nhất sinh, liền để nàng ở bên người làm quan văn, trở thành tâm phúc, chuyên tâm làm việc cho Bệ Hạ.
Lần đó sự việc hành thích xảy ra quá bất ngờ.
Ai cũng không thể nghĩ rằng bọn thích khách kia lại dám to gan đến thế, ngay tại hành cung Đan Châu được bảo vệ nghiêm ngặt mà ra tay.
Cũng đúng là vì hành vi táo bạo bất ngờ ngoài dự đoán này đã làm cho cấm quân rối loạn, suýt chút nữa để bọn thích khách thành công.
Nếu không phải Thái Anh không tiếc mạng sống liều mình cứu giá, thì kẻ thích khách kia đã thành công lấy mạng Bệ Hạ rồi.
Dù mặc áo giáp gì đi nữa, Thái Anh cũng chỉ có một mình đối phó với đại bộ phận thích khách, lại còn có một tên lọt lưới từ phía sau đánh lén, suýt nữa đâm thủng ngực nàng.
May mắn Bệ Hạ kịp thời tới đỡ, đem nhát đao trí mạng kia chặn lại, Thái Anh mới nhặt về một mạng.
Nhưng một đao từ bên trái eo sườn Bệ Hạ đâm vào, đâm vào rất sâu.
Mặc dù Thái Anh kịp thời phản công chém đứt cánh tay thích khách, nhưng Bệ Hạ bị thương nặng đã không thể cứu vãn.
Nhìn thấy Bệ Hạ cả người đẫm máu, mọi người đều hoảng loạn, chỉ có Thái Anh vẫn giữ được bình tĩnh, vừa băng bó cho Bệ Hạ vừa tiếp tục chỉ huy mọi người phòng thủ rút lui.
Thái Anh ôm Bệ Hạ lên xe ngựa, Bệ Hạ nhìn chăm chú vào nàng, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt.
Bệ Hạ nói: "Tính cách ẩn nhẫn của ngươi đến mức này là tốt hay không tốt? Người khác chỉ thấy ngươi bề ngoài trấn định, còn tưởng ngươi không quan tâm đến Quả nhân."
Thái Anh đâu phải không quan tâm đến Bệ Hạ, khoảnh khắc nàng thấy Bệ Hạ bị thương, hồn bay phách tán không còn gì.
Khi băng bó và chỉ huy, nàng tỏ ra bình tĩnh không giả, nhưng đôi tay ôm Bệ Hạ đã sớm run đến không dừng được.
"Bệ Hạ là thiên tử, là vạn kim chi thể, không nên vì cứu thần mà phải chịu thương tích. Nếu Bệ Hạ có chuyện gì, Đại Nguyên sẽ ra sao? Bách tính Đại Nguyên sẽ ra sao?"
Thái Anh tìm kiếm thuốc men trong xe ngựa, hai mắt đẫm lệ không khống chế được mà rơi xuống.
Bệ Hạ nhìn thấy nước mắt nàng, thở dài một tiếng:
"Lúc nhìn thấy nước mắt ngươi trước đây, Quả nhân từng nghĩ ngươi chỉ tiếc nuối cho một sớm mai thương cảm, chứ không phải tiếc cho Quả nhân. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy ngươi vì Quả nhân mà khóc, Quả nhân lại không dám chắc nữa. Quả nhân không tiếc mạng sống để cứu ngươi, kỳ thật trong mắt ngươi Quả nhân là yêu chính bản thân mình, không phải sao?"
Đối với Bệ Hạ, cuối cùng là yêu hay kính trọng, lúc đó Thái Anh có chút phân biệt không ra được, hoặc là cả hai loại cảm tình này đều có.
Từ nhỏ những gì nàng học được, đều dạy nàng trung quân ái quốc, làm một người lương thần.
Bệ Hạ là minh quân, nàng trung thành với Bệ Hạ, vì Bệ Hạ chết cũng không từ chối, chắc chắn không sai.
Nhưng đây có phải là tình yêu không?
Về chuyện tình dục, từ trước đến nay cũng đều là Bệ Hạ chủ động.
Dù làm gì, nàng chưa từng phản đối qua.
Xuyên về thời đại này, Thái Anh vẫn như cũ không thể xác định chuyện này.
Thái Anh nghĩ đến mải mê, mà Lệ Sa nào biết đâu tâm trí nàng vừa băng qua mấy trăm năm lịch sử, biên độ vượt xa sức tưởng tượng, Trong mắt Lệ Sa, Thái Anh chỉ là một thiếu nữ tuổi dậy thì nhiều tâm tư, thường hay ngẩn ngơ, cũng đâu có gì lạ.
Lệ Sa dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên má Thái Anh, nàng mới từ trên người Bệ Hạ bơi về hiện tại.
"Ngươi cứ học tập thật tốt là được, ta sẽ âm thầm bảo vệ ngươi."
Thái Anh: "Ngươi... sẽ không phải muốn đi Tam trung nữa chứ?"
"Không đi không đi, ngươi không muốn ta đi à?"
"Ta không muốn ngươi đi thì ngươi sẽ không đi sao? Nghe có vẻ không đáng tin lắm..."
"Vậy thì đừng tin."
Thái Anh: "......"
Cái miệng này của Lệ Sa, đúng là chuyên môn lừa người!
Đậu xe ở chỗ cũ, Thái Anh cẩn thận xuống xe, thấy từ cửa hàng tiện lợi đi ra mấy tên học sinh Tam trung, nàng lập tức cúi đầu thấp xuống.
"Ta nói." Lệ Sa đeo kính râm, đầu dựa vào bên cửa sổ, "Có cần phải chột dạ như vậy không? Ngươi lại không phải là kẻ trộm. Ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào trường, càng sợ hãi rụt rè thì người khác càng chú ý đến ngươi."
Thái Anh: "Ta đang có ý đó."
Lệ Sa nhăn mày: "Mã hậu pháo." (Ý bảo đã trễ rồi mới viện cớ)
Thái Anh sáng nay đánh quyền với các đồ đệ nửa ngày, lúc này đến trường đã thật sự muộn rồi, còn thiếu 3 phút nữa là trễ giờ.
Nàng chậm rãi bước tới cuối con phố, nép vào sau một chỗ ngoặt gần cổng trường quan sát tình hình.
Gần đến giờ cuối cùng, người chạy vào cổng trường càng lúc càng ít.
Chờ đến phút cuối cùng, Thái Anh mới bứt lên chạy như điên, thuận lợi lọt vào cổng trường.
"Thái Anh!"
Thái Anh nghe có người gọi tên mình, trong lòng căng thẳng, đầu cũng không quay lại, chân chạy càng nhanh.
Ngụy Chước Ngưng gọi nàng một tiếng không được trả lời liền thôi, trợn mắt nhìn Thái Anh phi như bay.
Tốc độ này, cảm giác như đang dùng khinh công vậy.
Thái Anh nhanh chân tiến vào khu giảng dạy chờ thang máy, vừa lúc một đám đông vừa chen hết vào.
Cửa thang máy đóng lại, Thái Anh một mình chờ thang máy, thở phào nhẹ nhõm.
Trời cũng giúp ta.
"Thái Anh!"
Ngụy Chước Ngưng vất vả đuổi theo nàng, dùng sức vỗ vai nàng một phát.
Tình huống này nếu đổi thành nữ sinh bình thường, thì chắc đã hét lên như mèo bị giẫm đuôi rồi.
Nhưng bản thân Thái Anh hung hãn hơn nhiều.
Nàng chịu kinh hách thông thường sẽ bản năng quay người tung một đao.
May mà nàng kìm lại được...
"Đừng làm ta sợ." Thái Anh nhìn Ngụy Chước Ngưng thở hổn hển, nhắc nhở nàng.
Câu này đầy đủ phải là "Vì sự an toàn tính mạng của ngươi, đừng làm ta sợ."
"Ngươi chạy làm gì vậy, đã vào cổng rồi mà." Ngụy Chước Ngưng đuổi theo nàng một đoạn đường mệt nhoài bở hơi tai, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch.
Thái Anh vừa muốn nói gì thì Ngụy Chước Ngưng phản ứng lại, nhìn nàng cười một trận "Hì hì hì".
Thái Anh ghét bỏ nói: "Ngươi ăn thuốc chuột à?"
Ngụy Chước Ngưng dùng khuỷu tay húc nàng: "Vì ngày hôm qua Lạp tỷ tỷ công khai, hôm nay ngươi sợ à?"
"Công khai?"
"Chính thức tuyên bố mối quan hệ của hai ngươi á."
Thái Anh "À" một tiếng: "Quan hệ tỷ muội."
Ngụy Chước Ngưng ra vẻ "Ta hiểu rồi": "Đúng đúng, tỷ muội, mọi người đều hiểu mà."
Hay là thời đại này "tỷ muội" loại quan hệ này còn có nghĩa khác?
Phác Tiến sĩ ham học hỏi đang muốn hỏi kỹ Ngụy Chước Ngưng thì một cánh tay từ phía sau bất ngờ vươn tới, vòng qua cổ Nguỵ Chước Ngưng kéo thẳng cả người nàng về sau:
"Ngại ngùng gì chứ bạn cùng bàn, bạn cùng bàn trước của ta quá bát quái, ta đây sẽ dẫn nàng đi luôn."
Hôm nay Lâm Tiểu Chí vẫn là Lâm Tiểu Chí tỏa sáng rực rỡ bá đạo như thường lệ.
Nàng cao hơn Ngụy Chước Ngưng một cái đầu, sức cũng mạnh hơn nhiều. Dù Ngụy Chước Ngưng có liều mạng giãy giụa trong vòng tay nàng, thì vẫn không tài nào thoát ra nổi khỏi xiềng xích mang tên "Lâm Tiểu Chí".
Thái Anh vốn định kéo Ngụy Chước Ngưng ra thỉnh giáo một phen, Lâm Tiểu Chí nói như vậy nàng cũng không tiện tiếp tục hỏi.
"Buông ta ra!"
Ngụy Chước Ngưng cảm thấy mình như một con hươu ngốc bị con lang (sói) ngậm vừa vặn.
Lang cắn cổ nàng, nàng làm sao cũng thoát không được.
Lâm Tiểu Chí cố tình còn mỉm cười, ra vẻ "Ta căn bản không dùng lực", đang trêu chọc sức lực nàng.
Ngụy Chước Ngưng giận đến nỗi suýt bật mode "kết thúc hiệp đầu, đổi chiến thuật hiệp hai", nâng cao tinh thần, chuẩn bị hăng hái đá văng con lang "Lâm Tiểu Chí".
Cổ tay áo Lâm Tiểu Chí bị kéo lệch lên, để lộ một vết thương rõ ràng trên bắp tay, vết thương lộ ra trước mặt Ngụy Chước Ngưng.
Ngụy Chước Ngưng hơi hơi sửng sốt, nhớ lại.
Lần trước Lâm Tiểu Chí cố tình chạy lên xe buýt tạo cuộc gặp gỡ tình cờ với nàng, vì ngăn nàng ngã nên bị thương.
Lâu như vậy rồi, vết thương vẫn rõ ràng như vậy...
Lâm Tiểu Chí phát hiện tiểu người điên trong lòng ngực bất động, bỗng nhiên ngoan ngoãn để mình ôm, có chút tò mò cúi đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy vết thương.
Hoá ra như vậy.
Ngụy Chước Ngưng mềm lòng với nàng rồi sao?
Lâm Tiểu Chí không sợ dứt khoát ôm chặt hơn, ôm gọn cả người Ngụy Chước Ngưng vào lòng.
Ngụy Chước Ngưng sắp nghẹt thở đến nơi.
Nàng với Lâm Tiểu Chí không phải đang giận dỗi sao? Sao không có lấy một chút bầu không khí lạnh lẽo nào hết vậy!?
Thái Anh ở bên cạnh ngậm đầy một miệng "cẩu lương": "......"
Sáng sớm chưa gì đã bắt đầu rồi à?
Thang máy đúng lúc xuống, không có một bóng người, ba nàng họ chiếm trọn thang máy.
Đến tầng 8, hành lang cũng không có ai, Thái Anh các nàng gần như cùng Hồ lão sư cùng một lúc bước vào phòng học.
Hồ lão sư suýt bị Ngụy Chước Ngưng đụng trúng, đẩy đẩy mắt kính, bất mãn nói:
"Các ngươi thật là... sớm một chút cũng luyến tiếc, nhất định phải dẫm đúng giờ học mới tới. Lâm Tiểu Chí, ngươi là lớp trưởng, phải làm gương đốc thúc các đồng học kém, sao bản thân còn muộn như vậy?"
"Đồng học kém" Thái Anh và Ngụy Chước Ngưng đều quay đầu nhìn Hồ lão sư.
Hồ lão sư: "Nhìn gì mà nhìn, còn không nhanh chóng vào?" Rồi nhỏ giọng thầm nói, "Gặp các ngươi mấy đứa học sinh không tiến bộ này, thật đen đủi tám đời."
Thái Anh nhìn vào trong phòng học, phát hiện các đồng học đang đọc sách sớm nghe thấy tiếng Hồ lão sư mắng bên ngoài, đều tò mò nhìn về phía này.
Nhưng có hai người biểu cảm khác với những người khác, mang theo rõ ràng sự mong chờ và hưng phấn.
Thái Anh trong lòng hiểu rõ, nhìn Hồ lão sư nói: "Xin lỗi Hồ lão sư, lần sau chúng ta sẽ đến sớm hơn."
Nói xong nhường đường cho Hồ lão sư đi vào trước.
Hồ lão sư thấy Thái Anh này bỗng nhiên mắng không cãi lại, thái độ còn khá tốt, khác hẳn với mẹ và tỷ tỷ của nàng.
Hồ lão sư ôm iPad đi giày cao gót bước vào phòng học, vừa mới bước vào cửa phòng học, bất ngờ trượt chân, trong tiếng kinh ngạc cảm thán của cả lớp, cả người bay ra mấy mét.
Nếu không nhờ khung cửa sổ ngăn lại, thì cú ngã này chắc phải bay ngoài trái đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com