Chương 10. Tôi cởi hết đồ rồi, cô còn bắt tôi chờ một lát?
"Bây giờ có rảnh không? Lên bệnh viện mang cái thùng táo này về giùm đi." Kỷ Nhân gọi điện cho Yến Tử.
"Mang về làm gì, chị không phải muốn ăn sao?"
"Chị cô lớn lên nơi ruộng đồng quê mùa, cám trấu ăn không hết, sống khổ quen rồi, đừng lãng phí tiền bạc. Một thùng táo thế này bán cũng được khối tiền đó." Kỷ Nhân lý lẽ đầy đủ.
"Nhưng em đi lại cũng tốn không ít tiền xe đâu." Yến Tử một chiêu chế địch, ngay lập tức bắt ngay điểm yếu của nàng.
Kỷ Nhân quả nhiên trầm mặc.
Một lát sau, giọng Kỷ Nhân lại vang lên, nói: "Thôi được rồi, vậy cứ để táo ở đây đi, em về sau khỏi tới nữa, tiền xe tốn kém quá."
Yến Tử: "......"
Phục! Thật sự phục chị luôn đó!!!
Hôm sau, Yến Tử bất chấp nguy cơ bị đấm chết, vẫn xách thân đến bệnh viện. Vừa vào cửa, đã gầm lên: "Chị có bệnh không đấy?!"
"Biết rồi còn hỏi, em tới đây bằng gì?" Kỷ Nhân hỏi lại.
"Xe buýt, em đi xe buýt công cộng! Tốn 2 tệ!" Yến Tử rít gào nói.
"Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa, nhìn các bạn chung phòng của chị bị em dọa sợ đến mức không dám thở mạnh rồi kìa." Kỷ Nhân chỉ chỉ nhóm bạn bệnh chung phòng.
Yến Tử tức giận bước đến bên giường của nàng, cũng không có ý định nói chuyện gì với nàng, nhìn thấy táo lẻ loi trên tủ đầu giường, bèn tiện tay cầm lấy quả táo lẻ đó, đặt vào thùng, bế lên định đi luôn.
"Khoan đã!"
"Lại làm sao nữa, bà cô?"
"Cái trên mặt thùng kia để lại cho chị."
Yến Tử cúi đầu nhìn, mặt mày nhăn lại: "Không phải chị bảo em mang cả thùng đi sao?"
"Cái này không phải trong thùng, nó là bác sĩ Lục tặng cho chị." Kỷ Nhân nói.
Yến Tử hơi bất ngờ vô ngữ: Cái kiểu kiêu ngạo đó là nghiêm túc sao?
"Bác sĩ Lục sao lại tặng chị táo?" Cô đặt thùng xuống, lấy quả táo lẻ đó nhét vào tay Kỷ Nhân, xoa xoa cánh tay mình.
"Lần trước không phải chiết khấu cho cô ấy sao, cô ấy tặng chị cái này." Kỷ Nhân đắc ý tung hứng quả táo.
"Chị chiết khấu cho người ta bao nhiêu lần rồi, còn có cả phiếu mua hàng tặng thêm, nói trắng ra là cho không. Kết quả người ta cho chị lại một quả táo, mà chị liền thỏa mãn như vậy?" Yến Tử thấy mới lạ hỏi.
"Nói gì vậy, bác sĩ Lục là người tốt, tặng mấy phiếu mua hàng giảm giá đã là gì, không phải lại phải đến siêu thị chúng ta tiêu sao?" Kỷ Nhân bất mãn liếc cô một cái.
"Em không phải nói cô ấy không đáng, em bực là chị tính toán chi li mà cũng làm loại giao dịch không bình đẳng thế này?"
"Kinh doanh là kinh doanh, nhân tình là nhân tình, mà chị với bác sĩ Lục có phải là quan hệ làm ăn đâu?"
"Ờ ha, nói cũng phải." Yến Tử thò tay vào thùng, tự chọn một quả táo, rửa sạch rồi cắn rôm rốp. Ăn xong, cô thấy Kỷ Nhân vẫn đang ngắm nghía quả táo của mình, nên đưa tay ra hỏi: "Muốn em rửa sạch giúp chị không?"
Kỷ Nhân ôm chặt quả táo trong tay: "Lấy quả khác trong thùng đi."
"Trời đất, quý báu dữ hen." Yến Tử vừa rửa một quả khác, vừa liếc qua thấy Kỷ Nhân đang đặt quả táo của nàng lên tủ đầu giường, còn dọn sạch mấy thứ quanh đó, bày biện thành kính như thể sắp cung phụng Phật Tổ vậy.
"Có muốn thắp thêm ba nén nhang không?" Yến Tử hỏi.
Kỷ Nhân trừng mắt nhìn cô một cái.
Yến Tử ngồi xuống cạnh giường: "Chỉ là một quả táo thôi mà, làm như báu vật không bằng, chị đâu phải chưa từng được tặng quà."
"Cái này khác."
"Khác chỗ nào?"
Kỷ Nhân trầm ngâm một lát, nhăn mày, cố tìm từ mà không ra.
Trong bụng mực tàu ít quá, không biết diễn tả cảm giác kỳ lạ này thế nào.
"Mấy đứa tặng đồ cho chị, là vì chúng ta thân thiết. Người khác tặng đồ cho chị, là vì có lợi ích qua lại. Nhưng bác sĩ Lục tặng chị một quả táo, chỉ đơn giản là tặng một quả táo."
Chỉ là một quả táo thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu, giống như cô đang ăn dở, bỗng nhiên nghĩ đến muốn cho ai đó, nên liền tặng.
"Ờ, cũng đúng, đâu phải tặng cả ký cả thùng, chỉ một quả thôi." Yến Tử nhướng mày cường điệu nói, "Thế từ quả táo này, chị học được gì? Định luật vạn vật hấp dẫn của Newton?"
"Mất dại, lại lôi kiến thức ra hù chị cô hả?"
"......"
"Không nói chuyện với em nữa."
Kỷ Nhân cũng không giải thích được với cô, rốt cuộc... Loại cảm giác này ngay cả bản thân nàng cũng khó tìm được từ ngữ chính xác để miêu tả, nói trắng ra chính là vui vẻ, chính là hạnh phúc, chính là cảm thấy mình như lần đầu tiên nhận được tâm ý bình đạm lại bình đẳng.
"À, đúng rồi, cái tên họ Từ đó lại mò tới siêu thị tìm chị, rủ chị đi ăn cơm." Yến Tử nói.
"Em bảo tên đó đi chết đi."
Yến Tử cười khanh khách: "Anh ta theo đuổi chị mấy năm rồi?"
"Còn không phải nhòm ngó túi tiền của lão nương, có bao xa cút bao xa, túi tiền lão nương há cho người khác mơ tưởng." Kỷ Nhân căm ghét nói, "Em không nói với anh ta là chị đang nằm viện đó chứ?"
"Đương nhiên không, bọn em đều nói chị đi công tác."
Thời gian cũng không còn sớm, Yến Tử đứng dậy: "Vài ngày tới siêu thị bận lắm, em có thể không ghé được, Đổng Tường sẽ qua."
"Chị cũng không cần mấy đứa ngày nào cũng đến, ngày mai em nhờ người giao một thùng cherry đến đây là được."
"Chị không phải sợ cherry đắt tiền, không thích ăn sao?"
"Chị tặng người khác."
"Vẫn là bác sĩ Lục?"
"Ừm, cũng không biết cô ấy thích ăn gì......" Kỷ Nhân nghĩ nghĩ, lại sợ làm người khác hiểu lầm, nên dặn dò: "Nhờ người giao trực tiếp cho cô ấy."
"Nhưng em không biết số điện thoại cô ấy."
"Chị sẽ gửi cho em." Kỷ Nhân nhớ WeChat của Lục Gia Hòa có ghi số điện thoại.
Để chắc ăn tuyệt đối, tối đó Kỷ Nhân liền chủ động gọi điện xác minh.
"Alô?" Lục Gia Hòa vừa mới ăn cơm xong ở nhà ba mẹ, về đến nhà còn chưa kịp cởi áo khoác thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
"Bác sĩ Lục?"
"Xin hỏi ai đấy?"
"Tôi nè, Kỷ Nhân!"
"À, là cô à. Có chuyện gì sao?"
"Không có gì to tát, chỉ là muốn xác nhận xem số điện thoại này có đúng là của cô không."
"Xác nhận làm gì?"
"Để tiện liên lạc chứ sao."
"Liên lạc tôi làm gì? Cô lại tính giở trò xấu gì đây?"
"Ơ kìa, nghe cô nói kìa, trong mắt cô, tôi là cái người ngày nào cũng giở trò sao?"
"Không phải."
Kỷ Nhân vừa định cười, đã nghe Lục Gia Hòa tiếp một câu: "Không phải ngày nào, mà là cách hai ba ngày một lần."
"......"
"Còn việc gì không? Không có việc thì tôi cúp máy, tôi muốn đi tắm."
"Trùng hợp quá!"
"Hả?"
"Ý tôi là tôi cũng chuẩn bị tắm nè, chúng ta cùng tắm đi. Tôi đã bước một chân vào toilet rồi, cô tới đâu rồi?"
"Tôi vừa mới về tới nhà."
"Vậy tôi trước cô một bước, nhưng mà tôi cởi quần áo hơi chậm, nếu cô tranh thủ chắc vẫn kịp tắm cùng lúc đó."
"Có cần thiết không?" Lục Gia Hòa không nhịn được cười.
"Tôi bắt đầu cởi quần áo rồi, còn cô? Cởi đến đâu rồi?"
Lục Gia Hòa mơ hồ có cảm giác như đang... nghe điện thoại 18+, nghe giọng nói ngọt ngào từ đầu dây bên kia, không biết nên nói gì. Cô im lặng, dùng chiến thuật chuyển sự chú ý bằng cách nhấp ngụm nước.
Kỷ Nhân đột nhiên "ai da" một tiếng.
"Té sao?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Tôi hình như béo lên rồi, trên bụng đều bắt đầu có thịt, nằm viện đúng là dễ dưỡng mỡ quá. À, bác sĩ Lục, cô cởi quần áo chưa? Khi nào bắt đầu tắm, tôi hơi lạnh rồi."
"Cô mau tắm đi, tôi còn chưa đâu, chờ một lát nữa."
"Cô còn muốn làm gì nữa? Tôi cởi hết đồ rồi, cô còn bắt tôi chờ một lát?"
"......"
Đối thoại này... càng nói càng thấy không xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com