Chương 12 - Bí mật của Lý Ninh Ngọc
Tây hồ vào cuối buổi chiều có chút bình yên, bầu trời đã sớm chuyển sang màu đỏ. Năm ấy dù chưa từng đến thăm Tây hồ một lần nào, nhưng đối với bà Cố mà nói thực sự có cảm giác rất thân thuộc. Chỉ sau khi biết được Lý Ninh Ngọc ở đây, dường như nơi này đã trở thành một nơi để bà có thể trút bỏ tâm sự.
Cả một buổi không tìm được "mật điện" mà Vương Điền Hương nói khiến bà có chút phiền não, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn không thể liên lạc được với hắn ta. Bà biết dù có tìm được Vương Điền Hương thì hắn chắc chắn cũng không tiết lộ nửa lời, chuyện kho báu hẳn là hắn ta đang rất tức giận. Nhưng đó là hy vọng cuối cùng của bà, cuộc tìm kiếm đã rơi vào bế tắc, thực sự không còn cách nào khác.
"Chị Ngọc, nếu chị ở đây thì thật tốt."
Bà Cố khẽ thở dài nhìn lên bầu trời, nếu có Lý Ninh Ngọc ở đây nhất định chị ấy sẽ sớm tìm ra được "mật điện" ấy. Bà mãi mãi không thể đoán ra được suy tính của Lý Ninh Ngọc năm đó.
"Bà Cố, tôi đã liên lạc được với lão Vương."
Triệu quản gia đã dùng hết mối quan hệ của mình để tìm kiếm, thật may thay cho đến khi gần hết hy vọng cô lại tìm được số điện thoại của ông ta.
"Ở đâu? Tôi muốn gặp ông ta!" Bà Cố khẩn trương hỏi.
"Tôi đã hẹn lão Vương nhưng ông ấy không đồng ý gặp bà. Ông ta chỉ nói, sai lầm lớn nhất của ông ta chính là đã tiết lộ bí mật đó cho bà."
"Lão già chết tiệt!"
Bà Cố tức giận nói. Nhưng nghe đến đây bà lại càng chắc chắn bí mật mà Vương Điền Hương nói hoàn toàn có thật.
"Có lẽ là vì chuyện kho báu khiến ông ta tức giận như vậy."
Vương Điền Hương nhất định ban đầu nghĩ bản thân sẽ có được kho báu nên đã tiết lộ bí mật cho bà Cố, nhưng sau khi biết mình bị lừa ông ta hẳn đang rất hối hận vì sự thiện lương trước đó của mình.
"Được rồi. Tôi muốn yên tĩnh một chút."
Bà Cố ra hiệu cho Triệu quản gia lui về sau, lúc này bà chỉ muốn yên tĩnh một mình để suy ngẫm lại mọi chuyện. Đây là cách để bà giải quyết những bế tắc của bản thân, tức giận có thể làm ảnh hưởng đến đại não của bà.
Lại nghĩ đến căn phòng giam, bà đã lục soát toàn bộ không bỏ qua bất cứ thứ gì, vậy nên nơi đó chắc chắn không có thứ bà cần. Chẳng lẽ Lý Ninh Ngọc mạo hiểm cất giấu nó ở bên ngoài? Điều đó là không thể nào, một thiên tài luôn tính toán kĩ lưỡng trước mọi hành động của mình không thể liều mạng để kẻ thù có thể tìm thấy nó. Căn phòng giam đó là nơi duy nhất Lý Ninh Ngọc ở lúc cuối đời, nếu không tìm thấy gì bên trong khả năng cao là đã có người đem thứ đó ra bên ngoài. Nhưng chắc chắn một điều bí mật này vẫn còn nằm bên trong Cầu Trang, chỉ là bà không biết lão già Vương Điền Hương đã giấu nó ở đâu.
Nghĩ đến đây, đột nhiên bà Cố phát hiện ra được điều gì đó. Bà liền lập tức quay lại phòng thẩm vấn, lần này bà không vào căn phòng cuối cùng nữa, thay vào đó chuyển sang căn phòng ngay bên cạnh.
"Bà Cố, đây là?"
Triệu Hoa thắc mắc hỏi. Đây không phải là nơi Lý Ninh Ngọc từng ở, tại sao bà Cố lại muốn tìm kiếm thứ đó ở đây.
"Phòng giam của Vương Điền Hương!"
Nghĩ đến chuyện Vương Điền Hương từng cố ý đổi sang phòng giam của Lý Ninh Ngọc, nhất định mục đích chính của hắn không phải là khiêu khích bà. Sau đó bà Cố bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới, lần này bà thực sự có niềm tin vào suy đoán của mình.
Bà Cố bắt đầu từ những đồ vật dễ nhìn thấy trong phòng trước, nhưng có vẻ không mấy khả quan. Sau đó bà lấy đèn pin soi kĩ từng vách tường, đột nhiên bà phát hiện trong góc tường này có dấu hiệu đã từng bị đào bới.
Năm thứ 30 của Trung Hoa Dân Quốc.
Sau khi bị Cố Hiểu Mộng thẩm vấn, Vương Điền Hương được một tên binh lính áp giải về phòng giam của mình. Đứng trước cửa phòng đột nhiên hắn dừng lại nhìn sang căn phòng bên cạnh, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ.
"Phòng giam của tôi quá tăm tối thực sự không thoái mái, có thể cho tôi đổi sang phòng này chứ?"
Vương Điền Hương chỉ vào căn phòng giam cuối cùng rồi nói.
"Chuyện này tôi cần phải hỏi qua Cố thủ trưởng trước."
"Chỉ là đổi phòng giam thôi mà, khó khăn vậy sao? Nên nhớ sau khi ra khỏi Cầu Trang, tôi vẫn là cấp trên của cậu."
Thấy Vương Điền Hương tỏ ra vẻ uy hiếp khiến tên binh lính kia có chút sợ hãi, nếu thực sự Vương Điền Hương có thể ra khỏi Cầu Trang chắc chắn sau này sẽ gây khó dễ cho anh ta.
"Vương sở trưởng, thật sự thất lễ rồi. Mời Vương sở trưởng sang phòng bên cạnh."
Tên binh lính lập tức thay đổi thái độ kính cẩn của một cấp dưới dành cho cấp trên.
"Cảm ơn cậu. Chuyện này không cần phải báo cáo với Cố thủ trưởng, tôi sẽ tự nói với cô ấy."
Nói rồi Vương Điền Hương bước vào căn phòng giam cuối cùng, sau đó cẩn thận nhắc nhở tên binh lính một vài chuyện.
Nhìn vào căn phòng giam duy nhất có ánh sáng lọt vào, trong lòng Vương Điền Hương có chút ghen tỵ với Lý Ninh Ngọc. Không biết vì lý do gì mà cô ta luôn được Long Xuyên đặt cách hơn những người khác, dù khi đó hắn đã nhiều lần yêu cầu dùng hình nhưng đều bị Long Xuyên bác bỏ. Người phụ nữ này thật đúng là đáng sợ, quyến rũ được một thiên kim tiểu thư nhà họ Cố, lại thêm cả người thẩm vấn không có tình người như Long Xuyên, có lẽ vì một phần nào đó ở Lý Ninh Ngọc làm tên đại tá đó nhớ về người vợ đã khuất của mình.
Vương Điền Hương quan sát tình hình bên ngoài qua cánh cửa nhỏ, chắc chắn bên ngoài không có ai ở gần hắn mới bắt đầu hành động. Hắn nhanh chóng đi đến chiếc giường sắt, sau đó tháo một chiếc ốc ở cuối giường ra.
"Thật đáng thương, thiên tài hóa ra cũng chỉ là một kẻ si tình ngốc nghếch!"
Vương Điền Hương nhìn vào mảnh giấy được nhét cẩn thận ở bên trong song sắt, nhếch mép cười nói.
Một tháng trước, khi được lệnh lục soát căn phòng này hắn đã phát hiện ra thứ Lý Ninh Ngọc để lại, vốn đã định lấy thứ đó đem theo nhưng không ngờ Long Xuyên lại đến thật đúng lúc. Ngay từ đầu hắn đã không tin tưởng tên đại đá này, chỉ cần một ngày Long Xuyên còn sống cái đầu của hắn khó mà giữ nổi. Cách duy nhất để diệt trừ mối nguy hiểm này chính là câu kết với Cố Hiểu Mộng giết chết Long Xuyên, thế nên nhất định không thể để lá thư này gây bất lợi cho cô ta. Vì vậy mà hắn đã nói dối Long Xuyên là không lục soát được bất cứ thứ gì khả nghi, sau đó thu dọn đồ đạc ra khỏi Cầu Trang. Thật không ngờ sau đó lại bị Cố Hiểu Mộng đâm một nhát dao sau lưng, đưa hắn rơi vào cuộc săn lùng Cô Châu này.
"Cố Hiểu Mộng, cả đời này cô đừng mong biết được bí mật của Lý Ninh Ngọc!"
Vương Điền Hương lấy mảnh giấy đó ra rồi cất vào túi áo của mình.
Phải! Một tháng trước đó Lý Ninh Ngọc trong vô thức đã viết ra những lời từ tận đáy lòng mình. Cảm xúc đã hoàn toàn lấn át lý trí của cô, để lại một lá thư như vậy là quá nguy hiểm. Lý Ninh Ngọc hoảng loạn nhìn lại những thứ mình đã viết ra, vốn dĩ ngay từ đầu cô đã có kế hoạch cho bức di thư dành cho Cố Hiểu Mộng. Không hiểu sao cô lại viết ra những lời này, hoàn toàn trái ngược với những gì cô tính toán trước đó.
Nhìn xung quanh không hề có thứ gì có thể tiêu hủy, cô càng không thể nuốt nó vào bụng. Sau khi cô chết nhất định Long Xuyên sẽ khám nghiệm tử thi, chắc chắn sẽ phát hiện ra, như vậy sẽ gây bất lợi cho Hiểu Mộng. Tình cảm thực sự quá nguy hiểm cho một gián điệp như cô, nó giống như con dao hai lưỡi có thể giết chết cô và đồng đội bất cứ lúc nào.
Lý Ninh Ngọc nhanh chóng quan sát căn phòng, tìm một nơi mà Long Xuyên không thể tìm ra rồi giấu lá thư này đi. Vài phút trước cô đã hy vọng lá thứ này có thể chuyển đến tay Hiểu Mộng, để em ấy có thể biết được tình cảm của cô. Nhưng bây giờ cô lại mong bí mật này sẽ được chôn vùi mãi mãi, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhìn vào góc tường nơi cát còn vương trên sàn nhà, chỗ này nhất định có người đã từng đào lớp đất này lên. Bà Cố nói Triệu Hoa giúp bà cầm đèn pin, sau đó tự tay mình bới lớp đất đó ra. Nhìn thấy thứ bên trong, cơ thể bà Cố bất giác run lên, dường như bà đã tìm được thứ mình cần tìm.
"Là một lá thư?"
Triệu Hoa khẽ nhíu mày nhìn tờ giấy được gấp gọn gàng bên trong góc tường.
Cầm lá thứ trên tay, bà Cố vội vã mở nó ra xem. Là nét chữ của người ấy, cả đời bà không bao giờ quên được nét chữ này.
"Hiểu Mộng, khi em đọc lá thư này khi đó tôi đã không còn bên cạnh em nữa. Xin lỗi vì đã rời đi mà không nói lời từ biệt, tôi đã không có đủ dũng khí để đối mặt với em lần cuối. Tôi từng nói sau khi người chồng thứ hai chết, tôi không thể yêu thêm ai nữa. Lúc ấy tôi chỉ muốn nói cho em biết, em chính là sai số của cuộc đời tôi, vì em mà trái tim tôi một lần nữa được mở ra. Chỉ là tôi quá yếu đuối, không đủ dũng cảm để nói ra điều này, tôi sợ nếu nói ra bản thân sẽ không còn đường lui nữa. Hiểu Mộng, tôi chưa từng hối hận vì đã gặp em, chỉ hận ông trời đã để chúng ta gặp nhau khi đất nước rơi vào thời thế loạn như thế này. Hy vọng sau khi ra khỏi Cầu Trang em sẽ có một cuộc sống thật tốt, nhất định phải trải qua sinh nhật 80 tuổi, có như vậy sự hy sinh của tôi mới không trở nên vô nghĩa. Xin lỗi vì tôi không thể thực hiện được ước nguyện trong ngày sinh nhật của em, chỉ có thể để em chịu ủy khất, hy vọng sau này sẽ có người thay tôi làm điều đó. Nếu có kiếp sau nhất định tôi sẽ tìm em, bù đắp lại những tổn thương mà tôi đã gây ra. Tạm biệt, Hiểu Mộng!"
Cố Hiểu Mộng năm đó thực sự đã chạm được đến trái tim băng giá của Lý Ninh Ngọc, cuối cùng bà Cố cũng có câu trả lời cho chính bản thân mình.
"Chị Ngọc..."
Bà Cố không nhịn được mà thốt lên hai tiếng "Chị Ngọc" trong tiếng khóc nấc, hai tiếng này chỉ duy nhất có một mình bà được phép gọi. Nước mắt giàn dụa chảy trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà Cố, là những giọt nước mắt hạnh phúc nhưng cũng chứa đầy sự bi thương. Thiên tài ấy đã thực sự động lòng, chỉ trách cuộc đời thật trớ trêu, mãi cho đến cuối đời bà mới biết được tình cảm của người ấy đối với bà là gì. Bà hận ông trời tại sao có thể trêu đùa với tình cảm của con người đến thế? Cả đời bà chỉ ước nguyện hạnh phúc bên cạnh người ấy, điều đó khó khăn đến vậy sao? Tại sao năm ấy không để bà và chị Ngọc ra khỏi Cầu Trang cùng nhau thực hiện ước nguyện này?
Giờ phút này bà chỉ ước có thể quay trở lại mùa hè năm ấy, chạy thật nhanh đến bên Lý Ninh Ngọc, sau đó cầm lấy tay chị ấy cùng chạy trốn khỏi nơi địa ngục trần gian này.
____________________________________
"Hiểu Mộng, tôi thực sự thích em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com