Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Cây trâm

Bên cạnh, Trương Hiển nhìn Hạ Kỷ Nương đầy vẻ ngưỡng mộ: "Hạ tỷ tỷ biết nhiều thật đấy!"

Hạ Kỷ Nương mỉm cười, lắc đầu: "Chẳng qua là huynh trưởng ngày thường đọc sách, ta nghe nhiều rồi cũng nhớ được đôi chút thôi, không đáng để khen ngợi."

Trương Hiển nghe vậy liền hứng thú nói: "Sau này ta cũng muốn đọc sách! Như vậy ta sẽ biết được rất nhiều điều!"

Trương Hạc cười cười: "Đây là ngươi nói đó nha. Sau khi trở về, ta sẽ đến thỉnh giáo tiên sinh trong thôn một chút."

Trương Hiển nghe nàng nói xong lại có chút do dự. Hạ Kỷ Nương nhìn cảnh tượng hai "huynh đệ" bọn họ đùa giỡn, cảm thấy không khí thật nhẹ nhàng thoải mái, bất giác cũng nở một nụ cười.

Ánh xuân ấm áp chiếu xuống, khiến gò má nàng điểm thêm chút sắc hồng. Lúc này, nụ cười của nàng tựa như một đóa hải đường e ấp khoe sắc giữa trời xuân. Trương Hạc lặng lẽ nhìn nàng một lát, rồi lại nhanh chóng dời mắt đi, nhưng giây lát sau vẫn không nhịn được mà lén liếc nhìn thêm vài lần.

Hạ Kỷ Nương nhận ra ánh mắt của nàng, bất giác cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Ngươi... nhìn cái gì vậy?"

Trương Hạc vội vàng che giấu: "Kia... hoa hải đường rất đẹp, có muốn mua một chậu mang về không?"

Hạ Kỷ Nương bật cười, lộ ra chút trêu chọc: "Trương Nhị Lang hỏi ta làm gì?"

Trương Hạc bị nàng hỏi ngược lại thì nghẹn lời, chẳng lẽ lại nói rằng mình thấy nàng thích nên mới hỏi sao? Nhưng nàng làm vậy là vì cái gì chứ... Chính bản thân nàng cũng không rõ.

Hạ Kỷ Nương thấy nàng không trả lời, liền cho rằng mình đã hỏi một câu khó đáp, bèn sửa lời: "Nếu Trương Nhị Lang có dư tiền, thì có thể mua về, nhưng trên đường đi xóc nảy, e rằng khó mang theo."

Trương Hạc nghe vậy liền lắc đầu: "Vậy thôi vậy."

Ba người men theo con đường hoa rực rỡ, xuyên qua dòng người đông đúc, cuối cùng cũng đến được Hoa Thần Miếu.

Trước miếu có không ít bá tánh đang bày bán những món đồ do chính tay mình làm ra. Có thiếu nữ khéo tay dệt vải, có người từ Sinh Dược Phô mang dược liệu đến bán, lại có kẻ từ rừng sâu mang theo chim muông, cá tươi đến đây đổi lấy bạc. Phóng mắt nhìn quanh, hàng hóa bày la liệt khắp nơi, náo nhiệt phi phàm.

Ngoài những người buôn bán, nơi đây đông nhất vẫn là những nhóm thiếu nữ trẻ tuổi đến tế Hoa Thần. Các nàng phần lớn kết bạn mà đi, vừa du xuân vừa ngâm thơ, tiếng cười nói vang vọng cả một góc miếu. Mỗi người đều tựa như một đóa hoa rực rỡ giữa đất trời, làm cho những nam tử đi ngang qua không khỏi ngơ ngẩn mà ngoái nhìn. Khi các nàng ngượng ngùng nở nụ cười, đôi má hây hây ửng đỏ, đám nam tử xung quanh càng thêm si ngốc, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn, tựa như bị sắc xuân mê hoặc cả tâm hồn.

Trương Hạc hâm mộ nhìn các cô nương kia, thầm nghĩ nếu không phải bản thân là người có yêu cầu nghiêm khắc với tương lai, nàng thực sự không ngại sống ở đây với thân phận nữ tử. Nơi này kéo dài phong thái phóng khoáng từ thời Đường, nữ tử không những có thể tự do ra ngoài mà còn có thể thoải mái cười đùa trước mặt nam nhân, chẳng cần kiêng kỵ điều gì.

Thế nhưng dù nữ tử có phần tự do, chung quy xã hội này vẫn lấy nam nhân làm chủ. Đàn ông có thể có một thê nhiều thiếp, còn nữ tử lại phải nhẫn nhịn cảnh chung chồng, chịu đựng thiếp thất sinh con, thậm chí là sự tồn tại của những đứa con ngoài giá thú. Như chính thân phận của nàng và Trương Hiển, tuy không phải là con ngoài giá thú, cũng chưa từng bị chính thất khinh rẻ mắng chửi, nhưng hai người có thể công khai cùng Trương Nhạn tranh đoạt gia sản.

Nghĩ từ góc độ của người khác, nếu nàng là chính thất Liễu thị của Trương Đình Du, chỉ e cũng sẽ tức chết. Đó cũng chính là lý do nàng chưa từng oán trách Trương Nhạn hay Liễu thị, ngược lại còn cảm thấy Liễu thị chịu để lại cho hai chị em nàng trăm mẫu ruộng tốt đã là quá rộng lượng rồi.

Dù sao, nàng cũng không phải Trương Hạc nguyên bản, thói quen đứng ở góc độ người ngoài để suy xét mọi chuyện. Giống như đối với người mẹ đã mất của thân thể này, nàng không có nhiều cảm tình, đối với Trương gia lại càng không hề vương vấn hay mang chút tình cảm gút mắc nào.

Trương Hiển là người duy nhất mà trong suốt một năm qua, Trương Hạc đã cố gắng dốc hết tình cảm thân thuộc để duy trì.

Hạ Kỷ Nương thấy Trương Hạc cứ nhìn chằm chằm vào những cô nương kia, trong lòng bỗng dần tiêu tan đi nhiều nghi hoặc, thầm nghĩ: "Hắn quả nhiên là nam tử."

Lần đầu tiên gặp Trương Hạc, nàng đã nhầm tưởng đối phương là nữ tử. Sau đó, khi biết nàng chính là "Lư ca nhi", nghi hoặc liền được giải đáp. Thế nhưng, càng tiếp xúc lâu ngày, nàng lại càng nảy sinh thắc mắc. Ngoại trừ vóc dáng có phần gầy gò, khuôn mặt Trương Hạc tuấn tú đến mức gần như không giống một nam nhân.

Những thiếu niên tầm tuổi nàng, như con trai của Nhị thúc, đều đã bắt đầu có giọng nói khàn đục, thậm chí còn thô ráp đến khó nghe. Hơn nữa, quanh miệng sẽ có lớp lông tơ nhạt nhòa, trên mặt cũng sẽ có đôi ba vết mụn. Thế nhưng Trương Hạc thì khác, ngoài chất giọng hơi khàn nhưng vẫn có phần mềm mại, làn da trên mặt vẫn sạch sẽ trơn mịn, không hề có dấu hiệu của một nam tử đang dần trưởng thành.

Nghĩ đến đây, Hạ Kỷ Nương thầm cắn răng: "Thanh xuân niên thiếu đúng là dễ động lòng, khó trách hắn cứ mãi nhìn chằm chằm vào nữ tử như thế!"

Hạ Kỷ Nương chưa kịp nhận ra, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã suy nghĩ quá nhiều. Trương Hạc thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lo lắng Trương Hiển sẽ bị lạc trong đám đông, liền cõng hắn lên lưng. Vừa quay đầu lại đã thấy một nhóm người đang chen chúc xô đẩy đi tới, nàng theo bản năng duỗi tay kéo lấy tay Hạ Kỷ Nương, giữ nàng dịch sang một bên để tránh bị va chạm.

Hạ Kỷ Nương ngẩn người, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, có chút thô ráp vì chai sạn nhưng vẫn mềm mại, truyền đến một cảm giác rất khác lạ. Ý thức được điều không thích hợp, nàng vội vàng rút tay về, ánh mắt trừng lớn nhìn Trương Hạc như chim sợ cành cong.

Trương Hạc bị ánh mắt ấy nhìn đến giật mình, vội vàng giải thích: "Ta không phải cố ý! Ta chỉ sợ phía sau có người chen lấn mạnh quá sẽ xô ngã ngươi, nếu xảy ra chuyện dẫm đạp thì..."

"Đây đã không phải lần đầu tiên." Hạ Kỷ Nương thầm nghĩ. Lần trước các nàng cũng từng vô tình tiếp xúc thân mật như vậy là ở trên đồng ruộng. Nhưng lần này, Trương Hạc lại nắm tay nàng lâu hơn, khiến nàng bất giác có chút ngượng ngùng. Trong lòng không hiểu sao bỗng trở nên bối rối, từng nhịp đập cũng dường như hỗn loạn, "Bùm! Bùm!" mà vang lên mãnh liệt.

Theo dòng người tiến vào Hoa Thần Miếu, khắp nơi tràn ngập sắc hoa rực rỡ. Dưới những tán cây phủ đầy hoa nở, không ít nữ tử đang cẩn thận buộc những dải lụa rực rỡ mà các nàng tự tay bện vào cành, khiến cây hoa càng thêm phần diễm lệ. Ở một góc khác, các văn nhân sĩ tử và nữ tử chia nhóm ngồi dưới bóng hoa, từng cánh hoa rơi lả tả khơi gợi thi hứng, khiến họ thuận miệng mà ngâm tụng thơ ca.

Trương Hạc bất giác thở dài, nếu trong đầu nàng có chút ít chữ nghĩa, có lẽ cũng có thể hòa mình vào không khí này mà thuận miệng làm vài câu thơ. Nhưng đáng tiếc, nàng xuất thân từ trường kỹ thuật, chỉ biết lập trình, ngoài việc từ nhỏ có chút hứng thú với thư pháp, còn lại hoàn toàn mù tịt về văn chương thi phú. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi oán thầm, vì cớ gì người xuyên qua không phải là một thi nhân phong lưu, mà lại là nàng – một kẻ chỉ biết đến mã nguồn và thuật toán?

Bên trong thành, dù đã gần chạng vạng nhưng sự náo nhiệt vẫn chưa hề giảm bớt. Những người ra ngoài đạp thanh ban ngày lần lượt trở về, một số người muốn rời khỏi thành trước khi cổng đóng cũng vội vã rời đi. Trước cửa hoa thần miếu, những nhóm thanh niên tài tuấn và thiếu nữ trẻ tuổi cũng lần lượt ra về, trong khi các quầy hàng rong bày bán trước miếu bắt đầu thu dọn đồ đạc, kết thúc một ngày buôn bán.

Khác với cảnh nhộn nhịp ban ngày của hoa thần miếu, vào thời điểm này, nơi đây dần trở nên yên ắng, trái ngược với sự sôi động của các phố phường trong thành. Khi màn đêm buông xuống, thành trấn bước vào khoảng thời gian phồn vinh và náo nhiệt nhất, đèn đuốc sáng rực, các quán rượu, tửu lâu, trà quán lần lượt mở cửa, thu hút khách nhân tới vui chơi, trò chuyện, tạo nên một bầu không khí vô cùng sôi động.

Trên đường trở về khách điếm, Trương Hiển đã mệt đến mức tựa hẳn vào lưng Trương Hạc mà ngủ say. Trương Hạc dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy chuyến đi hôm nay rất đáng giá.

Nàng đã mua vài dải lụa cho Hạ Kỷ Nương, rồi học theo những cô nương khác, buộc chúng lên cành hoa. Không chỉ Trương Hiển được mở mang tầm mắt, ngay cả Hạ Kỷ Nương cũng vô cùng vui vẻ. Hai người mải mê chơi đùa, quên mất những do dự ban đầu, mà nàng, dù vốn chẳng hứng thú với Ngày Của Hoa, cũng cảm thấy phần nào lưu luyến khoảnh khắc này, khắc ghi nó vào lòng.

Sau khi trở lại khách điếm, cả ba gọi chút đồ ăn. Khi bữa cơm vừa xong, Trương Hạc lại chuẩn bị ra ngoài. Hạ Kỷ Nương nhìn nàng đầy ngạc nhiên, hỏi: "Đi cả ngày rồi, ngươi còn muốn ra ngoài sao?"

"Ta đi mua vài thứ, đường ở đây ta quen thuộc, ngươi không cần lo lắng." Trương Hạc khẽ mỉm cười.

"Ngươi đi một mình có được không?" Hạ Kỷ Nương cau mày hỏi.

"Ta sẽ nhờ người đưa đồ về đây, còn phiền Hạ nương tử giúp ta trông Lộc Nhi một lát."

Nhìn bóng dáng Trương Hạc dần khuất trong con hẻm, Hạ Kỷ Nương mới quay trở lại phòng.

Nàng mở cửa sổ, phóng tầm mắt ra ngoài. Bên này là một con phố nhỏ, hai bên san sát khách điếm và tửu lầu, ánh đèn lồng tỏa sáng rực rỡ. Người qua lại rộn ràng, tiếng nói chuyện hòa lẫn với tiếng tiểu nhị gọi mời khách, xen lẫn những tiếng rao hàng của người bán mì phở rong vào ban đêm, không ngừng vang vọng, ồn ào nhưng lại toát lên vẻ phồn hoa náo nhiệt của chốn thành thị.

So với khung cảnh thường ngày trong thôn, lúc này hẳn đã không còn ai ra ngoài, ruộng đồng chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm và sự tĩnh lặng bao trùm. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trái ngược, khiến nàng không khỏi cảm thấy mới lạ.

Hạ Kỷ Nương ghé người trên bệ cửa sổ, lắng nghe tiếng ca uyển chuyển từ nhạc kỹ trong tửu lâu gần đó vọng ra, những câu từ mềm mại mang theo chút dư vị phong lưu. Trong đầu nàng bỗng nhiên nhớ lại cảnh Trương Hạc hôm nay thất thần nhìn chằm chằm một số nữ tử, suy nghĩ bất giác trôi xa. Liệu có phải Trương Hạc cố tình đi mua đồ trễ như vậy, không đợi đến ngày mai, là vì muốn nhân cơ hội đến câu lan ngõa xá tìm nữ tử nào đó hay không...

"Câu lan ngõa xá" là rạp hát dân gian thời cổ, nơi diễn tuồng, kể chuyện, tạp kỹ cho dân thường.

Ý nghĩ vừa thoáng qua, nàng đã giật mình thu hồi suy tưởng, vì chính phỏng đoán của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Đúng lúc ấy, bóng dáng Trương Hạc đột nhiên xuất hiện ở góc phố, phía sau nàng còn có mấy kiệu phu khuân vác từng bao hàng hóa lớn trở về khách điếm. Sau khi làm xong thủ tục gửi hàng với chưởng quầy, Trương Hạc mới lên lầu.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Kỷ Nương có chút chột dạ bước tới mở cửa, thấy Trương Hạc mồ hôi lấm tấm trên trán, liền biết nàng suốt cả quãng đường đều không nghỉ ngơi mà vội vàng thu xếp hàng hóa.

Trương Hạc sờ tay lên túi vải treo bên hông, lấy ra một gói nhỏ được bọc bằng vải bố rồi đưa cho nàng, cười nói: "Món quà nhỏ cảm tạ Hạ nương tử."

Hạ Kỷ Nương nhận lấy món đồ, tháo lớp vải bọc bên ngoài, dưới ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng nhỏ hẹp, nàng nhìn thấy đó là một cây trâm cài làm từ sừng trâu. Đầu trâm được chạm khắc tinh tế, hoa văn là những cánh hải đường mềm mại, mà thân trâm cũng có những nét chạm hình nhành cây, tựa như một nhành hải đường vừa được bẻ xuống.

Nàng lập tức sững người, trong lòng bỗng chốc rối loạn.

Trương Hạc chậm rãi nói: "Hạ nương tử đã cứu Lộc Nhi, ta còn chưa có dịp báo đáp. Lại nghĩ đến vì cứu nó mà ngươi đã làm rơi mất trâm cài, ta luôn canh cánh trong lòng, chỉ có thể đền lại cho ngươi một chiếc khác, coi như tạ lễ, cũng là chút tâm ý của ta."

Hạ Kỷ Nương hoàn hồn, ánh mắt sâu lắng nhìn Trương Hạc, trong lòng dâng lên trăm mối tạp trần. Khi nàng nhảy xuống cứu Trương Hiển, trâm cài đã rơi mất, nhưng nàng chưa từng nhắc đến chuyện đó. Làm sao Trương Hạc lại biết được?

Nếu ngay từ lần đầu gặp mặt, Trương Hạc đã chú ý đến điều này, vậy chứng tỏ nàng thực sự rất cẩn trọng. Nhưng điều khiến Hạ Kỷ Nương không biết phải nói sao chính là, dù đã qua một khoảng thời gian dài, Trương Hạc vẫn còn nhớ rõ, điều đó làm lòng nàng rối loạn.

Điều càng khiến nàng bối rối hơn chính là dường như Trương Hạc hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc tặng trâm?

Nàng nhẹ nhàng đẩy cây trâm trở lại, khẽ nói: "Cái này ta không thể nhận."

"Vì sao?" Trương Hạc gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"......" Hạ Kỷ Nương suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đáp, "Quá quý trọng. Cây trâm này vừa nhìn liền biết được chế tác từ một chiếc sừng trâu nguyên khối, không hề có dấu nối hay ghép lại. Hoa hải đường được chạm khắc tinh xảo, từng đường nét đều sống động như thật, rõ ràng là tác phẩm của một bậc thầy thủ công danh tiếng hoặc từ cửa hàng lớn. Một món đồ như vậy, ít nhất cũng phải mấy trăm văn tiền."

Trương Hạc chớp chớp mắt, thầm nghĩ Hạ Kỷ Nương đúng thật có đôi mắt tinh tường, chỉ liếc qua một cái đã nhìn ra lai lịch của cây trâm. Nhưng sợ nàng không chịu nhận, liền vội vã nói: "Không quý như vậy đâu, chỉ có 70 văn thôi!"

"Nhưng mộc trâm mà ta đánh mất là do mẫu thân ta để lại, tuy chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng đối với ta lại vô cùng quý giá. Còn cây trâm này, dù chỉ là 70 văn, vẫn quá mức quý trọng."

Trương Hạc bị nàng thoái thác đến có chút lúng túng, lập tức nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ nhét cây trâm vào lòng bàn tay Hạ Kỷ Nương, kiên quyết nói: "Ta biết bất cứ cây trâm nào cũng không thể thay thế được cái mà ngươi đã mất, nhưng đây là lời cảm tạ chân thành của ta. Ta đã nói là không quá quý trọng thì chính là không quá quý trọng, ngươi nếu còn từ chối, ta liền... ta liền không để ý đến ngươi nữa!"

"......" Hạ Kỷ Nương sững sờ nhìn cây trâm trong tay, còn chưa kịp phản ứng thì Trương Hạc đã xoay người trở về phòng của mình và Trương Hiển. Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, Hạ Kỷ Nương đứng yên rất lâu, cuối cùng lặng lẽ đóng cửa, trở lại mép giường ngồi xuống.

Nàng cúi đầu nhìn cây trâm, lòng đầy rối ren, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Hắn rốt cuộc là có ý gì đây?"

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mọi người... một ngày thứ tư vui vẻ!!

Cảm ơn những người bạn nhỏ đã ủng hộ chương truyện này!

------

Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)

Chúc mọi người một ngày tốt lành ạ!~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bhtt