Peeking at you (5)
7.
Hội thảo năm ấy thành công ngoài sự mong đợi của tất cả mọi người, ai nấy đều tấm tắc ngợi ca về lứa học sinh tài năng của nhà trường, bài luận văn kia còn được đem đi khắp các diễn đàn lớn nhỏ, trở thành đề tài được công chúng bàn tán xôn xao. Thế nhưng trên hết, hình ảnh cậu trai đứng thuyết trình trên bục giảng lớn ngày hôm ấy mới chính là tâm điểm bởi vẻ điển trai cùng giọng nói trầm ấm, ngọt ngào tựa kẹo ngọt đã thu về cho mình biết bao ánh nhìn ngưỡng mộ từ những người xung quanh. Hao thở dài, mang tâm trạng buồn vui lẫn lộn, vui vì sau hội thảo cậu và Hanbin thực sự đã trở nên thân thiết hơn nhiều, nhưng lại có đôi chút buồn lòng vốn dĩ Hanbin đã vô cùng nổi tiếng ở trường rồi. Chỉ là cậu thấy bản thân hơi ích kỷ một chút, rõ là người kia được yêu thích như thế nào cũng không liên quan gì tới cậu, chẳng hiểu vì cớ gì lại thấy bứt rứt, day dứt trong lồng ngực nữa
Như đã nói ở trên, hiện tại mối quan hệ của cả hai có thể được cho là bạn bè ở mức khá thân thiết, như vậy có thể nói là kế hoạch của cậu thành công ngoài mong đợi. Chính cậu cũng không nghĩ rằng bản thân có thể tiến xa hơn tới mức này, một cảm giác phấn khích cứ thế lâng lâng trong cơ thể cậu kèm thêm chút ngu ngơ làm cậu bị cốc đầu bởi Kuanjui cũng không ít lần. Cuối cùng họ cũng kết thúc một ngày học bằng vài chiếc bánh kếp hoặc đôi ba cái kem hòng dỗ dành ai kia sau những lần đỉnh đầu tí nữa là sưng to lên một cục. Không phải vài món ăn như thế là cậu hết giận đâu, bảo đảm luôn đấy!!
Nhắc tới Hanbin, kể từ ngày làm thân được với người ấy cũng có nhiều kỉ niệm đáng nhớ lắm, giả dụ như những lần ai kia dẫn cậu tới lui các hàng quán ăn nằm sâu trong những con ngách nhỏ cho tới tận khi trời đã nhá nhem tối thì cả hai mới nói lời tạm biệt với nhau; có cả những lần cậu ngồi ngay bên cạnh Hanbin khi canteen trường đã hết chỗ trống…kỷ niệm vui thì rõ nhiều, nhưng chẳng hiểu sao tâm trí cậu chỉ quay quẩn vào ngày hôm ấy…
‘Tớ với Hanseo hoạt động câu lạc bộ ở nhà thi đấu, nếu cần thì cậu cứ qua đấy tìm nhé!’
Cậu bĩu môi ỉu xìu, hẳn là lời dặn dò kia chỉ là cho có lệ thôi, chứ làm gì có việc gì gấp gáp tới độ phải lặn qua xa xít đầu bên kia để tìm Kuanjui lúc này cơ chứ. Tiếng chuông báo hiệu vang lên, báo hiệu cho một ngày dài học hành cuối cùng cũng kết thúc. Tuy vậy Hao vẫn không vội vàng soạn sửa, cậu nán lại đôi chút xem qua bài học trong ngày, tới lúc ngó xuống thấy dòng người đi lại trên sân trường đã vãn đi nhiều thì mới hài lòng chuẩn bị ra về. Chỉ là ngay khoảnh khắc ấy, tầm mắt cậu bất chợt va phải chiếc ba lô màu vàng nhạt của Kuanjui vẫn nằm gọn trên chiếc ghế dài, người kia quên đem ba lô đi mất rồi. Vốn dĩ hoạt động lần này vô cùng quan trọng đối với nhà trường, chính vì thế mà việc những thành viên chủ chốt có thể nghỉ dở một vài tiết học là điều có thể. Cậu rảo bước tới khu nhà thi đấu nằm cách biệt nơi góc trường, cách xa khu nhà học một đoạn mà không khỏi than vãn, trời hiện tại đã vào hè cũng đồng nghĩa với việc chỉ độ đâu đó khoảng hai tháng nữa cậu sẽ chính thức đối mặt với kì thi khắc nghiệt nhất cuộc đời người học sinh. Tốt nghiệp cấp 3 cũng đồng nghĩa với việc cậu phải rời xa bạn bè và đặc biệt hơn nữa là Hanbin. Nghĩ tới đây lòng cậu có chút trùng xuống, liệu thời gian có thể trôi chậm đi đôi chút được không?
Ngẩn ngơ đứng một góc nơi cửa sổ kiếm tìm hình bóng của Kuanjui, cậu lấy điện thoại để nhắn tin thông báo với người kia, ấy thế mà tin nhắn chưa kịp gửi đi thì tầm mắt cậu đã va phải vào một bóng hình quen thuộc đang đứng chễm chễ nơi bục cao mà tự hỏi lấy bản thân
‘Hanbin làm gì ở đây vậy nhỉ, cậu ấy có phải là thành viên của câu lạc bộ đâu?’
Lúc này cậu mới để ý lấy cái thanh âm rôm rả được phát ra từ nơi đây, chẳng hiểu vì sao mà giờ đây khu nhà thi đấu tập trung rất nhiều người. Cá nhân cậu lại không quá rõ hoạt động lần này ra sao, chỉ đơn giản nghĩ rằng nó cũng quan trọng không kém hội thảo hồi đầu năm là bao. Tiêu cự nơi cậu lại tập trung về phía người ấy, đã lâu lắm rồi mới có thể ngắm nhìn Hanbin từ một khoảng cách xa như thế này, cậu chợt nhớ về những ngày đầu khi mới bắt đầu chớm nở tình cảm cho người kia mà không nhịn được nhoẻn miệng cười. Một phần vì sự hoài niệm của khung cảnh Hanbin ở nơi xa xa, có thể nhìn ngắm một cách thoải mái mà không cần phải e dè trước ánh nhìn của người ấy, phần còn lại chợt nghĩ rằng cả hai hiện đã vô cùng thân thiết rồi, vậy nên chẳng còn mấy khi phải lén nhìn nữa. Nhật ký ngày hôm nay có vẻ sẽ vui lắm đây, cậu thầm nghĩ
‘Sung Hanbin, mình thích cậu’
Tiếng nói ấy đột nhiên vang vọng khắp không gian kèm theo tiếng ho reo, hô vang tới từ mọi người. Lúc này cậu mới giật mình, quay sang nhìn kỹ thì thấy một cô gái đang đứng cúi gầm mặt xuống, tay cầm hoa đưa ra hết cỡ trước mặt người vừa được tỏ tình kia với khuôn mặt đỏ bừng vì ngại đi kèm với dáng vẻ sốt ruột vô cùng chờ đợi câu trả lời. Từng tiếng hét to ‘Đồng ý đi’ từ đám đông khiến cậu sững sờ khi chợt nhận ra người vừa tỏ tình lại chính là hoa khôi của trường, một cô bạn vô cùng xinh đẹp cùng với thành tích học tập không hề tồi một chút nào
'Tớ sẽ chỉ ngỏ lời hoặc nhận lời tỏ tình với người tớ thích thôi, đồ Hao ngốc’
‘Hanbin không thích cô bạn đó đâu…’
‘Cậu ấy sẽ từ chối người kia mà…đúng không?’
Hanbin lặng im nãy giờ cuối cùng cũng có động tĩnh, chỉ là khoảng cách quá xa làm cho cậu chẳng nghe rõ được người kia đang nói gì. Cậu cắn môi lo lắng, đám đông ồn ào kia cuối cùng cũng im lặng, hồi hộp như cậu mà dõi ánh mắt về hai người kia. Hao lúc này chỉ có thể dựa vào đám đông mà đoán lấy câu trả lời của người thương, chưa bao giờ cậu nghĩ cái khoảng cách mà cậu luôn yêu thích nay lại thứ khiến cậu lo lắng tột độ. Tự trấn an bản thân nhưng vô dụng, cậu lúc này chỉ mong chờ sự ỉu xìu của đám đông đầu kia, hay là lời từ chối của Hanbin với cô bạn kia mà thôi
Ấy thế mà trái với mong đợi của cậu, đám đông trong kia lại hô vang ăn mừng. Hao như chết lặng ngay tại chỗ, chợt quên béng mất đi lý do thật sự tại sao bản thân lại ở đây cho tới khi nhìn thấy hình ảnh Hanbin cầm tay bạn nữ kia đi ra khỏi nhà thi đấu ngay trước mặt cậu thì lúc này mới chợt nhận ra có lẽ người kia thật sự đồng ý lời tỏ tình rồi…
Cậu vẫn đứng đấy, dõi theo tới khi hai người kia đã đi khỏi thì mới ngồi thụp xuống, nước mắt cứ thế chậm rãi tuôn ra làm nhòe đi tầm nhìn, để rồi rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo như trái tim cậu bây giờ. Chỉ không nghĩ rằng thời khắc ấy lại tới nhanh như vậy, cậu luôn nghĩ rằng đối với Hanbin thì bản thân mình không có cơ hội tiến tới, gần gũi hơn chút đối với người kia, huống hồ gì tới việc đối phương có tình cảm với mình. Việc có thể làm bạn với Hanbin đối với cậu đã là một sự may mắn tột độ rồi, cậu nào dám đòi hỏi thêm cơ chứ. Đưa tay lên quệt lấy hàng nước mắt đang lã chã rơi, Hao hít thở thật sâu, xóa dòng tin nhắn đã soạn trước đó mà chưa kịp gửi đi mà gõ lại. Làm xong liền chạy thật nhanh như thể chạy khỏi những gì trước mắt, coi như những gì cậu vừa nhìn thấy chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng không có thật đi…
‘Tớ đang qua nhà thi đấu đưa cặp cho cậu’
‘Không muốn làm phiền cậu cùng mọi người nên tớ để ở bên rìa cửa sổ nhé’
Có lẽ nhật ký ngày hôm nay không được vui vẻ như những gì cậu tưởng tượng…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com