Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 6: Hạnh Phúc Của Riêng Ta

Công viên ở thủ đô Bangkok luôn nhộn nhịp tiếng nói chuyện và nô đùa của trẻ con, đây là nơi người người nhà nhà thường đưa con cái đến chơi, đây cũng là một nơi thích hợp để đi dạo và tổ chức dã ngoại.

Ở bãi cát gần cầu trượt, một bé trai với gương mặt tròn trịa mũm mĩm, da trắng trắng, nhìn qua là biết vô cùng mềm mại. Cậu bé đang ngồi chơi một mình trong bãi cát, trên mặt đều là ý cười vui vẻ, bé sắp xây xong lâu đài cát bé nhỏ của riêng mình rồi. Bé cố nâng cái xô đỏ đầy cát chuẩn bị ụp lên hoàn thiện lâu đài cát thì bị một bàn chân đá ngã, cái xô trong tay vì quá nặng nên sức đạp dù rất nhẹ cũng làm bé lảo đảo ngã xuống.

Prem ngẩng đầu lên, trước mặt bé là 4, 5 đứa trẻ tầm tuổi, đứa đứng đầu to béo gấp đôi bé, Prem chỉ im lặng đứng dậy phủi phủi cát trên người rồi làm như không thấy chúng mà ngồi xuống tiếp tục chơi một mình.

Đứa béo thấy không chọc giận được Prem thì thở phì phì chỉ tay vào bé mà mắng: "Cái thằng tự kỷ, cái đồ nhà quê, cái, cái đồ không có cha!" Mắng có mấy câu mà đã rút hết vốn từ của đứa béo rồi. Prem vẫn thản nhiên xúc cát, không thèm nhìn nó lấy một cái, trong khi Fluke đứng từ xa theo dõi đã tức muốn hộc máu, hận không thể nhào qua cho nó vài cái tát, vẫn là Ohm đủ lý trí ngăn hắn lại.

"Bình tĩnh đi, tưởng em rất yêu trẻ con chứ?"

"Yêu đứa nào chứ nhất định không phải đám kia!!!"

"Bớt giận đi, chúng ta quan sát thêm một chút đã, mẹ em ấy cũng ở gần đây thôi, chắc sắp quay lại rồi"

Fluke sốt ruột lắm rồi, cứ đứng ngồi không yên.

Bên kia đám trẻ thấy chỉ mắng không thôi thì Prem sẽ chả thèm quan tâm nên đứa béo mở đầu trước tiên, đẩy ngã Prem rồi túm áo kéo bé lên. Cả đám đằng sau thấy có đứa tiên phong thì cũng túm tụm lại định đạp Prem mấy cái. Đúng lúc này có một giọng nói non nớt chen vào: "Dừng lại!"

Tất cả quay ra nhìn, chỉ thấy người đến là một bé trai xấp xỉ Prem, đôi mắt anh to tròn, khi nghiêm túc thì có chút sắc bén, chỉ qua đặt trên gương mặt thơm mùi sữa kia thì trông có chút buồn cười. Anh giơ tay chặt xuống cái tay đang nắm cổ áo Prem làm đứa béo đau đớn la lên.

"Oa!!! Tao mách mẹ, tao mách bố, huhuhu"

Đứa béo chạy đi rồi thì bọn kia làm gì còn gan ở lại nữa, cũng lục đục chạy biến mất, Boun hừ mũi khinh bỉ, giọng nói non choẹt: "Lũ con nít ranh"

Prem lặng lẽ thả hòn đá đang giấu trong tay áo xuống.

"Cậu không sao chứ?"

Gương mặt vừa mấy phút trước còn làm bộ hung dữ mà quay sang nhìn vào Prem lại hiền lành vô hại như thiên thần, Prem biết đứa trẻ này thật sự tốt bụng, chắc chắn không phải vì muốn trêu chọc bé mới giúp nên Prem bắt đầu mếu máo, cái mỏ nó trễ xuống, một giây sau lập tức "Oa!" một tiếng khóc nấc lên. Boun luống cuống tay chân không biết làm gì, anh lục trong túi ra một cây kẹo mút, bóc vỏ rồi đút vào miệng nó, tiếng khóc lập tức im bặt.

Prem chu chu cái mỏ, chẹp chẹp vài cái, là vị dâu mà bé thích đây mà, Prem mở to đôi mắt vẫn còn ngập nước lên nhìn người trước mặt.

"Cậu đau ở đâu sao? Mẹ cậu đâu rồi? Mình giúp cậu đi tìm bà ấy nhé?"

Prem lắc đầu, cầm lấy tay Boun rồi chỉ xuống lâu đài cát dưới chân, cất giọng nói: "Cậu muốn chơi cùng mình hơm nè?" Giọng bé nó ngọt vô cùng, ai nghe thấy cũng phải tan chảy, huống chi là Boun, đương nhiên anh cầu còn không được.

"Mình tên Prem, 6 tuổi, chuẩn bị đi lớp 1"

"Mình là Boun, Boun Noppanut, mình cũng 6 tuổi, cậu định nhập học trường nào thế?"

"Trường Bangkok á"

Boun giả bộ bất ngờ: "Woa, vậy là chúng ta cùng trường nè. Không biết có được cùng lớp không nhỉ? Được ngồi cùng bàn nữa thì càng vui ha?"

Boun vui vẻ nói mà không thấy Prem đáp lại, anh tò mò nghiêng đầu nhìn thì thấy bé đang chớp chớp mắt nhìn anh.

"Mình đến từ Ubon, một tỉnh lẻ, lại còn không có ba nữa, cậu thật sự muốn cùng chơi với mình ư?"

"Đương nhiên rồi, Prem xinh đẹp như vậy, chắc chắn được nhiều người quý lắm đúng hông?"

Prem ngại ngùng đỏ mặt, cái má bánh bao hồng lên trông như quả đào, nhìn là muốn cắn. Bé lại chu cái mỏ be bé lên, đây là hành động vô thức mỗi khi bé ngại.

Mãi một lúc sau Prem mới nói: "Boun cũng đẹp trai lắm, chắc mọi người thích cậu lắm nhỉ?"

Boun nghe vậy thì suýt buột miệng nói 'vậy cậu có thích không?'. Kìm nén sự vui sướng trong lòng, cả hai chơi mãi đến chiều tối thì mẹ Prem đến đón bé về. Cả hai tạm biệt nhau và hẹn mai lại qua chơi tiếp.

Dần dần, Prem cũng mở lòng với Boun hơn, bé chủ động nói với anh nhiều hơn, cũng thích làm nũng với anh nhất. Fluke nhìn mà thấy cay mắt không chịu được, quyết định phải giúp Prem bù đắp.

"Ý em là sao?"

"Chúng ta sẽ lấy danh là họ hàng xa của ba ẻm rồi từ từ tiếp cận, giúp Prem có một cuộc sống tốt hơn, vậy là ẻm sẽ có tận hai người cha nuôi luôn"

Ohm nhướng mày: "Em nghe lý do đấy có hợp lý không?"

"… Ừ thì không. Nhưng còn hơn là cùng mẹ em ấy tái hôn, anh chọn đi, cách nào"

"Haiz, anh nghe em"

Cái lý do đầy ngốc nghếch ấy thế mà cũng thuyết phục được mẹ Prem. Bà đồng ý để cả hai viện trợ tiền học, tiền sinh hoạt cho Prem, lấy danh cha nuôi.

"Hửm, mọi việc đơn giản hơn em nghĩ. Anh tháo túng tâm lý bả hả?"

Ohm vô tội lắc đầu: "Anh đâu rảnh"

Prem đột nhiên có thêm hai người ba, đứa bé hoang mang nhìn hai người đàn ông trước mặt, chạy đến nấp sau Boun.

"Prem, tụi anh không phải người xấu đâu"

Fluke dùng 7749 chiêu trò hắn hay làm để dỗ con nít nhưng cũng không bằng một câu nói của Boun: "Yên tâm đi, họ là người tốt" làm Fluke tức muốn chớt mà.

Nhưng cũng đồng thời làm Fluke thấy hơi nghi ngờ, quả nhiên sau khi Prem ngủ rồi, Boun ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau để trên chân, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Fluke và Ohm. Fluke nhìn thấy không khỏi giật giật khóe miệng, giỏi, không thèm diễn nữa luôn mà.

"Em vẫn có ký ức kiếp trước ư?"

Boun gật đầu: "Đây là mong ước em nói với ngài Diêm Vương"

"Vậy sao không ước cho Prem cũng nhớ nốt đi?"

"Ngài ấy nói để một người không tuân theo thiên lý đã rất khó rồi, cả hai người thì càng không thể nên đành để cho mình em nhớ. Mà đúng hơn là ngài ấy sợ Mạnh Bà"

"…"

Cả ba ngồi hàn huyên một lúc thì Prem tỉnh dậy nên tất cả kéo nhau ra ngoài ăn, dù sao thì tối nay bố mẹ Boun và mẹ Prem đều đi công tác không về, vừa hay để Fluke có cơ hội bồi đắp tình cảm với Prem luôn.

Thấm thoát đã hơn 10 năm trôi qua, giờ đây cả hai đứa trẻ đều đã trưởng thành, dáng vẻ thật sự giống hệt kiếp trước khiến Fluke không khỏi ngạc nhiên.

Boun đến rủ Prem đi học thì Fluke bảo: "Em ấy đã đi được mấy phút trước rồi"

Dù có chút giận dỗi nhưng Boun vẫn nhanh chóng đạp xe đến trường, trên đường có ghé qua tiệm hoa mua một bông hoa hồng tím, anh vừa ngâm nga một bài hát vừa vui vẻ đến trường nhưng tìm trong lớp, trên sân thượng, sân sau, phòng y tế, đều không thấy bóng dáng Prem đâu cả. Lúc này Boun có chút sốt ruột, liền gọi thẳng qua, đầu bên kia sau 3 lần không nhấc máy thì đến lần thứ 4, một giọng nam khàn khàn nói: "Đến nhà kho sau phòng thể chất ngay nếu muốn người của mày vẫn bình yên"

Boun chửi thề một tiếng, tức giận chạy nhanh đến nhà kho. Prem càng lớn càng xinh đẹp, nam nữ để ý đến cậu rất nhiều, trong đó có tên trùm trường. Ngày nào hắn cũng đến làm phiền cậu, nhưng đều bị Boun đánh cho tỉnh, thế mà hắn vẫn không chừa, lần này anh sẽ không nương tay nữa đâu.

"Prem!" Boun đạp toang cánh cửa nhà kho, bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc, mấy tên côn đồ nằm la liệt dưới đất, tên ôm đầu, tên ôm bụng, quằn quại như giun đất, mà trong góc tên trùm trường cũng đang ngồi co ro sợ hãi van xin: "Đừng, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu"

Prem bỏ cái xẻng trong tay xuống, vừa quay đầu lại thấy người đến là Boun thì lập tức khóc toáng lên: "Oa! Boun ơi, tụi nó bắt nạt mình"

Lũ đầu gấu đang ôm bụng nằm dưới đất sợ xanh mặt không nói không rằng mà ngất tập thể luôn.

Boun: "…"

Prem chạy đến rúc vào lòng Boun, đến chiều cao của cả hai cũng giống hệt kiếp trước nữa làm anh sầu không thôi, vì cớ gì mà Prem lại cao hơn anh mấy cen chứ?!?

"Cậu không sao chứ?"

Prem yếu đuối lắc đầu: "Có cậu ở đây, mình không sợ gì nữa"

Nhìn người kia mỉm cười đến hai mắt cũng cong lên làm Boun thấy trong lòng một trận mềm mại.

"Không sao là tốt rồi"

"Nhưng mình sợ lắm, không muốn đi học tiếp đâu"

Boun mỉm cười ôn nhu: "Được, vậy không đi học nữa, hôm nay đặc cách cho cậu trốn học một ngày"

Prem nghe vậy thì vui vẻ hôn chụt một cái vào má Boun làm nũng, anh chỉ đành chiều theo. Cả hai trốn học ra ngoài hẹn hò, dù chưa ai lên tiếng tỏ tình nhưng đều đã rõ tình cảm của bản thân đối với người kia là gì, chỉ đợi thời gian thích hợp là sẽ nói.

Boun nắm chặt lấy bàn tay đầy ấm áp kia, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này khiến anh có chút xúc động không nói nên lời, cuộc đời anh từ giờ sẽ có cậu ở bên, có cậu cùng trải qua mọi vui buồn, cùng cậu tạo nên hạnh phúc của riêng mình.

- The End -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com