Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Sớm đã kết thúc một ngày làm việc, Wiwat đang ngồi thảnh thơi trên phòng của mình, trên gương mặt còn đang đắp một chiếc mặt nạ nhưng sao trông có vẻ Wiwat tâm tình đang không tốt lắm thì phải. Nhớ lại thử những gì sáng hôm nay Boun Noppanut đã nói với cậu xem..

////////////////

"Cậu đã gián tiếp phá hỏng đi bữa tiệc hôm đó của tôi đấy, nếu hôm đó không nhờ tài xế đưa cậu ra về, cậu có nghĩ được rằng mặt mũi của Boun Noppanut tôi sẽ để đâu không hả? Boun thị của tôi không bao giờ có chuyện nhân viên đi gây sự đánh nhau trong chính bữa tiệc của Công ty, người chủ quản lại là Boun tổng tôi, thư ký Wiwat nể tình ban nãy cậu đã làm rất tốt trong buổi họp, nên hiện giờ cậu nhanh chóng viết kiểm điểm và tự mình nhìn nhận lại cái sai của bản thân, đừng bao giờ lập lại một lần nữa."

////////////////////

"Ha Boun Noppanut thì ra anh chỉ là quan tâm đến mặt mũi đến danh tiếng của Boun thị thôi sao? Thì ra trong mắt anh thư ký như tôi không đáng để anh quan tâm sao hả? Uổng công tôi lại nghĩ anh là người tốt bụng lo cho nhân viên vậy mà....haha... Boun Noppanut...tên thối tha...aaaaa." Wiwat càng nghĩ càng tức, hét lớn tên anh, tay chân loạn xạ khiến chăn gối rớt hết xuống giường, chiếc mặt nạ cũng theo đó mà rơi xuống giường, làm rõ hơn gương mặt đang rất phẫn nộ của Wiwat

Một lúc sau, Wiwat đi xuống nhà, trên tay là bình nước, chỉ muốn xuống lấy nước nhưng lại vô tình nhìn thấy Prem đang đi vào trong nhà, Wiwat nhăn nhó, nhìn đến Prem lại nhớ đến John Kerry, người con trai mà Wiwat thương thầm, nghĩ đến hai người họ suốt kì nghỉ Đông ở cùng nhau, Wiwat đã vô cùng tức giận, đặt bình nước xuống bàn cậu đi đến chặn đường Prem khiến bước chân Prem theo đó cũng khựng lại

Prem ngước mặt nhìn lên Wiwat đang khoanh tay trước mặt mình, Prem lại bình thản nói "Né ra."

"Anh ra lệnh được cho tôi sao?" Wiwat cười khẩy một cái, tay hất tóc mình tỏ vẻ đỏng đảnh trước mặt Prem

Prem Warut thở dài, hôm đó cũng chưa đủ khiến thằng nhỏ hóng hách trước mặt sợ sao? Hôm nay lại gan trời mà đụng đến Prem Warut cậu, Prem thả lỏng cơ thể, nhướn mày nhìn Wiwat "Chuyện hôm đó em vẫn chưa sợ sao em trai?" Prem trêu chọc cố tình nhấn mạnh hai chữ 'em trai'

Wiwat trong giây lát sững người nhưng rồi cũng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần nói "Nhiêu đó chuyện anh nghĩ tôi sợ anh sao? Mà sẵn đây tôi hỏi anh, suốt kì nghỉ Đông anh đã đi đâu vậy hả? Mất tích không dấu vết, anh tính làm cái gì vậy?" Wiwat mặc dù trong lòng hiểu rõ hơn ai hết nhưng vẫn rất muốn chính miệng của Prem nói ra

"Tôi đi đâu đã đến lượt cậu quản rồi sao? Phiền phức, né ra giùm đi." Prem nhăn nhó, chỉ vậy thôi mà đã làm tốn biết bao nhiêu thời gian của cậu, cứ thế mà đẩy Wiwat sang một bên, Prem ung dung đi lên lầu

Wiwat mặc dù tức giận nhưng cũng không làm được gì, cậu giậm chân tức giận, quay vào bên trong, không thèm lấy nước nữa cứ thế tay không đi lên lầu

-----------------

"Papa, người xem tranh con vẽ có đẹp không?" Kin đang ngồi trong lòng Boun, vui vẻ giơ bức tranh trên tay mình đến trước mặt Boun

Anh mỉm cười, cầm lấy tranh từ tay Kin rồi lên giọng cảm thán "Wow là do Kin vẽ sao? Đẹp quá đi, con vẽ gia đình chúng ta sao?" Boun thơm vào tóc Kin rồi hỏi

"Vâng, đây là nhà chúng ta, còn đây là papa, đây là baba, còn đây là bà nội." Kin vui vẻ nói, tay nhỏ chỉ từng người trong bức tranh mà nói ra người mình vẽ, Boun bỗng chốc cảm thấy có chút hối hận, căn nhà hiện giờ cũng chỉ còn anh và Kin, bà Sushar đã về Mỹ lại sau khi Giáng sinh kết thúc vì bà không thể ở lâu hơn được nữa

Nhìn xung quanh căn nhà rộng nhưng lại trống vắng, trong lòng anh nỗi lên cảm giác tủi thân, hình ảnh của Prem đang cặm cụi nấu ăn trong bếp hiện lên trước mắt anh, cả những hình ảnh mà anh và cậu đang gây gỗ với nhau, kể cả cái đêm định mệnh chính thức khiến cả hai xa nhau

Nói chuyện với Kin một lúc, anh lại dỗ dành Kin giúp thằng bé đi vào giấc ngủ, chắc chắn Kin đã ngủ, anh đi về phòng mình, căn phòng đã chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của cậu và anh

Căn phòng tối đen, chỉ len lỏi chút ánh sáng của đèn đường, Boun ngồi trên giường buồn chán, ánh mắt cứ nhìn đến chỗ trống bên cạnh, đó là chỗ của Prem trước kia

Lấy ra trong túi quần sợi dây chuyền mà đêm Giáng sinh cậu đã trả lại cho anh, ánh mắt của Boun Noppanut vẫn không thể rời khỏi vật đang phát sáng ở trước mắt. Đây chẳng phải là món quà Giáng sinh đầu tiên mà anh đã tặng cho cậu sao?! Đến cuối cùng nó vẫn thuộc về anh và món quà này là món quà Giáng sinh đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng anh dành cho cậu

Thở dài buồn chán, đặt chân xuống giường, đi đến mở chiếc tủ của bàn làm việc ra, bên trong không có gì chỉ có mỗi chiếc nhẫn cưới mà cậu để lại, anh trong lòng gợn lên một chút buồn bã và có chút đau nhói ở tim, đặt sợi dây chuyền vào bên trong cạnh chiếc nhẫn sau đó anh chầm chậm đóng tủ lại

--------------------

Prem Warut hết kì nghỉ thì cũng đã trở về lại căn nhà kia, cậu nằm trên giường của mình thảnh thơi nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi làm việc nhưng không gian chưa được bao lâu, cậu lại bị Mookda phá hỏng không gian yên tĩnh

Bà ta đẩy mạnh cửa bước vào phòng cậu sau khi biết cậu quay về, Prem trong lòng cảm thấy ngán ngẫm, lại nữa rồi sao? Hai mẹ con nhà này cứ luân phiên nhau kiếm chuyện với cậu, nếu đó là việc mà họ cho là tốt chi bằng thì nên đi chùa xám hối những gì họ đã làm đi chứ!!!

"Prem Warut..." Mookda nghiến răng tức giận đứng đối diện với cậu

Prem bực nhọc ngồi dậy, đi xuống giường, đứng trước mặt bà ta "Có chuyện gì sao?" Prem hỏi

"Còn chuyện gì nữa hả, mày đã đi đâu vậy hả, cả một kì nghỉ không thấy mặt mày đâu, sao không giỏi thì đi luôn đi, quay về đây làm gì." Mookda tức giận nói

"Cái này là bà nói đấy nhé, được thôi ngày mai tôi lập tức đi ngay." Prem thản nhiên nhướn vai trả lời lại

"Mày..." Mookda cứng họng không thể nói thêm được gì

"Không còn gì nữa đúng không? Được rồi mau chóng rời khỏi đây đi, tôi còn nghỉ ngơi, ngày mai hứa với bà tôi lập tức đi ngay bà đừng lo nhé." Vừa nói xong, Prem đã không thương tiếc đẩy bà ta ra khỏi phòng rồi lạnh lùng đóng cửa lại, đuổi được bà ta đi, Prem nhếch mép phủi phủi tay rồi quay lại giường

Cầm điện thoại lên, Prem liền vào tin nhắn soạn tin nhắn gửi ngay cho Kerry "John Kerry." Cậu bấm gửi đi

Chưa để cậu đợi lâu, John Kerry đã xem tin nhắn ngay rồi trả lời lại "Có chuyện gì?"

"Ngày mai cậu sang giúp mình chuyển một ít đồ sang nhà cậu nhá."

"Lại làm sao nữa đây, nhà mình không phải nơi cậu muốn đi là đi muốn về là về đâu." Kerry nhắn lại, giọng điệu có chút không ưng

"Cậu nhiều lời thật đó, có mình cuộc sống của cậu càng vui hơn chứ sao, cậu đừng nói nhiều nữa, bắt đầu từ ngày mai mình sẽ đến ở với cậu." Prem vui vẻ nhắn lại

"Cậu đừng nói, Mookda tức giận rồi lở miệng đuổi cậu đi đấy nhé."

"Chính xác rồi đó, mình đã đợi câu nói này của bà ta lâu lắm rồi nhưng thôi, ra được khỏi căn nhà này mình đã rất hạnh phúc rồi. Không nói với cậu nữa, mình ngủ đây." Cậu nhấn gửi sau đó liền tắt điện thoại nằm xuống dưới giường, suy nghĩ đến kể từ ngày mai không cần gặp Mookda và Wiwat nữa, tâm trặng của Prem cũng tốt lên một phần

-------------------END CHAP-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com