10. Thương
" Tút...tút...tút"
Người bên đầu dây kia cúp máy ngay lập tức sau câu nói đó của em. Ánh mắt thất vọng nhìn vào màn hình, em cũng đã đoán được trước chuyện này. Em đoán được chắc là Rona sẽ cúp máy khi nghe em nói vậy. Chắc Rona sẽ chẳng ra gặp em đâu vì cậu ấy sẽ cảm thấy lạ lắm.
Em đoán chắc là vậy nhưng sao em vẫn đứng đây. Em đang chờ gì sao? Em đang hi vọng gì vậy? Có lẽ là mong Rona xuống gặp em, dù chỉ dành ra một ít giây cho em cũng được. Nhiêu đó là em cảm thấy vui rồi.
Nhưng biết sao được, em và Rona không là gì. Thậm chí hồi trước cả hai có ân oán với nhau. Bây giờ tuy có thể nói chuyện nhưng em luôn luôn cảm thấy có một bức tường vô hình ngăn cản em và Rona. Nói chuyện không được thoải mái lắm.
Em đã lấy hết tất cả can đảm của mình để nói ra câu đó nhưng có lẽ sự can đảm của em không được đáp lại rồi. Vì nãy giờ em đứng đây đã lâu nhưng Rona thì chưa thấy xuống, em cúi gầm mặt nở một nụ cười chua xót. Hoá ra đến cuối cùng em vẫn không thể nói thích Rona được, thật là đau lòng quá.
Em chợt nhớ đến nguyên nhân khiến mình đến đây là vì đoạn video đó. Tim em thắt lại, nhói lên theo từng nhịp đập, em thấy hơi thở của mình ngày càng trở nên khó khăn hơn. Em thậm chí còn có thể nghe được tiếng vỡ vụn của trái tim mình. Em dùng móng tay bấu thật chặt vào da thịt mình, ráng kiềm chế cơn đau để không bật khóc. Em luyến tiếc nhìn lên toà chung cư Rona ở rồi quay người chạy thật nhanh nhưng một lần nữa. Một lần nữa tiếng gọi của người đó khiến em khựng lại mặc cho lý trí mách bảo rằng:
" Hãy chạy đi..."
" Ju Seokgyeong"
Tôi lật đật chạy tới khi thấy em tính rời đi. Em dừng hẳn bước chân của mình quay người nhìn tôi. Mồ hôi nhễ nhại, thở hỗn hễn lôi đôi chân nặng trĩu đến bên em. Tôi thấy được em đang run rẩy vì những cơn gió, ngón tay tím tái vì lạnh, mặc cho em cố dấu vào trong túi áo khoác và xoa xoa nó nhưng tôi vẫn nhận ra. Đêm nay, em có một đôi mắt u sầu và nó đang nhìn tôi. Em chậm rãi dùng đôi tay run rẩy chạm vào mặt, tôi cảm thấy được tay em lạnh rất lạnh. Tôi dở giọng trách mắng.
" Đồ ngốc, sao cậu lại đứng đây để tay lạnh tới mức này. Rốt cuộc cậu đã đứng bao lâu vậy hả?"
" Cậu quan tâm?"
Em trả lời tôi một cách hững hờ, tôi nhăn mày. Hiện giờ tôi chẳng muốn đôi co với em, tay em lạnh tới nổi khi chạm vào, tôi cảm giác như mình đang ở trong một căn phòng máy lạnh bật xuống mức thấp nhất vậy. Tôi lấy chiếc áo khoác mình cầm theo khoác xung quanh em, rõ ràng là trời lạnh còn đi ra ngoài cùng cái áo khoác mỏng, không có khăn quàng điều này khiến tôi gần như muốn nổi giận. Tôi cầm hai tay em vừa xoa vừa truyền hơi ấm của mình qua.
" Này cậu làm gì vậy? Bỏ ra"
" Để yên!!!"
Tôi gằn giọng trừng mắt nhìn, em bắt đầu sợ hãi tính rút tay lại nhưng tôi nắm chặt hơn.
" Rốt cuộc là cậu đã đứng đây bao lâu"
" Cậu...quan tâm...sao?"
Em sợ hãi lắp ba lắp bắp, tôi đoán chắc là em bị tôi doạ sợ rồi.
" Ôi Bae Rona trước mặt crush hiếm lắm mới được gọi ra nói chuyện thế mà sao mày lại dọa người ta sợ"
Tôi thầm nghĩ, em vì rút tay lại không được còn bị nắm chặt nên không còn phản kháng đứng im re luôn. Tôi từ thả lỏng tay ra, nhỏ nhẹ hỏi.
" Rốt cuộc cậu đã đứng ở đây từ khi nào?"
" Cậu...."
" Đừng lập lại câu hồi nãy. Trả lời trọng tâm là được"
" Trả lời câu hỏi của tớ đi"
Em cứng rắn nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như cơn sợ hãi đã không còn mà thay vào đó là sự cứng rắn. Ánh mắt của em như muốn đi xuyên vào tâm trí tôi, đọc từng lời thoại tôi suy nghĩ. Hình như em rất muốn biết.
Tôi chớp mắt, phả ra làn khói trắng lơ đi ánh mắt của em. Tôi không biết phải trả lời thế nào nữa? Nếu nói đúng thì tôi sợ em sẽ nghĩ tôi bị khùng còn nếu nói không thì sao nhỉ?
" Trả lời đi!!!"
Em gần như mất kiên nhẫn, hét lớn. Em sắp bùng nổ rồi, tôi dè chừng trả lời một cách tùy tiện.
" Không"
Ngay tức khắc sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt, đôi mắt của em. Em nhẹ giọng nói.
" Không quan tâm thì cậu ra đây làm gì? Quan tâm tớ đứng đây bao lâu làm gì?"
" Tớ quan tâm cậu chỉ vì...."
Tới khúc đó từng câu từng chữ của tôi như nghẹn lại ở cổ họng, tôi không thể nào nói ra được. Em cười cười nhưng nụ cười đó nó ngoặt nghẽo lắm. Hốc mắt em như ứa nước ra. Tôi bất ngờ em sắp khóc sao? Đừng làm tôi sợ nhé vì thứ tôi không muốn nhìn thấy là những giọt nước mắt của em.
" Này, cậu sắp khóc sao?"
" Cậu quan tâm làm cái quái gì? Mặc kệ tôi đi, nếu cậu quan tâm tôi chỉ vì tôi là em gái của Seok Hoon thì bỏ cái ý nghĩ đó đi và đừng quan tâm tôi nữa"
" Tại sao chứ? Tôi đã mong cậu xuống đây vì một lí do khác nhưng cậu lại xuống đây vì anh tôi thì tôi không cần"
Em oà khóc như một đứa trẻ, em nấc từng tiếng. Đây là lần đầu tôi thấy em oà khóc như vậy. Tại sao em lại bật khóc sau khi nói những câu này, chẳng phải em vốn rất mạnh mẽ sao? Còn lí do tôi xuống đây là vì em chứ có phải vì Seok Hoon đâu. Mà bỏ qua chuyện đó đi hiện giờ cứ dỗ em nín cái đã.
" Khoan đã, cậu đừng khóc nữa. Tớ xin lỗi"
"..."
" Tớ xuống đây vì cậu chứ không phải vì anh cậu nên cậu nín đi. Nín đi"
" Hức..."
" Tớ xuống đây vì cậu mà"
" Thật..chứ?"
Em nghe tôi nói thế, liền dùng chất giọng nghẹn ngào của mình hỏi. Tôi gật đầu.
" Cậu không...lừa tôi...chứ?"
" Nếu lừa cậu thì tôi đã không xuống rồi"
Em im lặng, hai bên má đỏ lên. Tôi tự hỏi mình rằng: Sao trong phút chốc em trở nên như vậy? Em khẽ nắm lấy tay tôi. Tuy tôi có bất ngờ nhưng vẫn không rút lại, em thì thào hỏi.
" Liệu cậu có tha thứ cho tôi"
" Tha thứ gì?"
" Những việc mà tôi đã làm với cậu và mẹ của cậu"
Em vẫn cúi gầm mặt, không chịu nhìn tôi, giọng em lí nhí nhưng tai tôi thì thính lắm nên nghe vẫn được. Tôi cười đáp.
" Cậu nghĩ câu trả lời là gì?"
" Có lẽ là không nhỉ?"
" Nếu tôi cho cậu một cơ hội làm tôi hài lòng để tha lỗi thì cậu chịu chứ?"
Nghe tới đây, em hớn hở ngước mặt. Ánh mắt đen xen giữa buồn và vui.
" Được chứ, cậu muốn tôi làm gì cũng được"
" Chắc chứ?"
" Chắc"
" Không hối hận?"
" Tớ không hối hận"
Tôi nhướn một bên mày, xem em kìa đó giờ em có giống như bây giờ đâu? Toàn ngang ngược không chịu khuất phục trước người khác. Giờ tôi đưa ra điều kiện trái ngược với quy tắc thì em lại đồng ý.
Em như trông chờ nó lắm í. Không để em đợi lâu tôi cúi người sát vào mặt em, nghiêng một bên đầu. Em thấy thế người có hơi ngã ra, đôi mắt láo liên.
" Rona à, sát quá rồi đó. Lỡ ai nhìn thấy thì không tốt đâu..."
Tôi bất chợt hôn lên đôi môi ấy, nhận thấy em không phản kháng. Tôi được nước lấn tới, tôi vòng tay qua ôm eo, tay còn lại ấn nhẹ đầu em. Môi em ngọt lắm, nó giống như kẹo bông vậy.
Hai chúng tôi cứ quấn quýt như vậy. Lúc đầu có lẽ em không quen nhưng sau một lúc thì em quen rồi, em bắt đầu đáp trả. Em giống như một tên cướp, cướp lấy từng hơi thở của tôi. Riêng tôi thì vừa cắn vừa mút lấy nó cho đến khi hơi thở của em gần cạn kiệt em liền cắn vào môi tôi một phát. Hai chúng tôi tách ra, môi tôi thì bật máu vì bị em cắn. Còn người vừa gây ra vết này lại đỏ mặt như trái gất.
" Sao...cậu làm vậy...lỡ như ai đó nhìn thấy...thì"
" Thì?"
" Thì cậu sẽ gặp phiền phức"
" Này nghe cho rõ đây. Bae Rona công khai người yêu của mình thì hôn là chuyện thường. Cho dù họ có đăng ảnh lên mạng đi nữa thì cũng chẳng sao"
Tôi nhún vai tỏ vẻ thản nhiên trước gương mặt đỏ bừng và hoảng hốt của em.
" Ai là người yêu cậu chứ đừng nói bậy bạ"
" Cậu đó"
" Cậu bị điên hả? Cậu không tha lỗi cho tôi với lại anh tôi và cậu đang hẹn hò nữa"
" Này, cậu nghe ai đồn thế? Tôi với anh cậu bây giờ là bạn bè với lại tớ tha lỗi cho cậu lâu rồi"
" Hãy dùng cả đời này để đền bù cho tớ."
" Được không?"
" Tớ đảm bảo với cậu, tớ biết chăm sóc biết nhường nhịn biết yêu thương. Cậu có thể đánh mắng phàn nàn hay như thế nào cũng được"
" Nè cậu không đùa chứ?"
" Tớ đã trồng cây si từ 3 năm trước rồi. Cậu nghĩ tớ đùa được?"
Em không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái rồi quay mặt lại bước đi.
" Nè vậy là cậu đồng ý rồi đúng không?"
"..."
" Nè hôn là đồng ý rồi đúng không?"
" Ju Seokgyeong, cậu đồng ý rồi đúng không?"
Bỗng điện thoại tôi rung lên, tôi liếc xem dòng tin nhắn.
" Tớ đồng ý, cậu đừng đứng phía sau hét nữa ngại chết mất"
" Tớ cũng thích cậu từ 3 năm trước"
Tôi mỉm cười, chạy theo cầm tay em. Em vốn muốn rút tay lại nhưng tôi thì nắm chặt lấy.
" Tới rồi thì ở lại đi. Tớ không muốn thấy người yêu mình về khuya như vậy"
" Không muốn"
" Ở lại đi, tớ sẽ không làm gì cậu đâu"
" Cậu nghĩ tớ sợ sao?"
" Thì cứ ở lại sẽ biết"
Miệng em thì nói không muốn nhưng em thì vẫn quay người đi theo tôi và để tôi nắm tay đó thôi. Em bỗng hỏi tôi một câu.
" Này nếu một ngày cậu không thích tớ nữa thì sao?"
" Cậu đang nghĩ gì thế? Sẽ không có chuyện đó. Sẽ không bao giờ có chuyện đó cho nên đừng nghĩ tới. Với tớ cũng không thích cậu đâu"
" Mà tớ yêu cậu rồi. Ju Seokgyeong, tớ yêu cậu"
" Tớ cũng yêu cậu, Bae Rona"
Em mỉm cười, tôi cũng cười theo, tôi siết nhẹ lấy tay em. Tôi đã tốn 3 năm để được như bây giờ thì tôi nên trân trọng nó. Tôi không biết là đôi ta sẽ đi bên nhau bao lâu nhưng tôi nhất định sẽ trân trọng những khoảng thời gian bên em.
Em cười cười nắm tay Rona đi lên toà chung cư của cậu ấy. Em không biết mối quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu nhưng em chắc chắn sẽ yêu Rona rất nhiều.
Bây giờ hai ta có nhau, chỉ mong hai ta sau này vẫn nắm tay nhau giống như bây giờ, bình yên sống cùng nhau. Chỉ cần hai ta ở bên nhau.
______________End______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com