Chương 8: Sự Trỗi Dậy Trong Bóng Tối (H+, NP)
Gió đêm lạnh buốt xuyên qua khe núi, vạt áo đen của Ân Bách Diệp phấp phới trong gió như một con diều đứt dây. Hắn đứng trên đỉnh vách đá, nhìn xuống thung lũng mờ sương phía dưới, hai mắt lạnh lùng hơn cả băng giá.
Đã ba tháng kể từ khi hắn rời khỏi Tiêu Diêu Phái, cũng là ba tháng sống trong cảnh lưu lạc giang hồ. Trong ba tháng ấy, mỗi đêm nhắm mắt lại, hắn đều thấy bóng hình Tiêu Mộ Kha – vị sư phụ nhỏ tuổi của mình – với khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt thất thần khi hắn ép buộc y.
"Bách Diệp, thả ta ra... đừng mà!"
Lời nói của Mộ Kha như một nhát dao găm đâm thẳng vào tim hắn, kèm theo đó là một chưởng nhu hòa nhưng ẩn chứa nội lực cương mãnh của Tiêu Diêu Phái. Chưởng pháp ấy không nhằm lấy mạng, nhưng đủ khiến hắn nội thương, khí huyết xung nghịch.
Ân Bách Diệp khẽ vuốt lên ngực trái, nơi vẫn còn âm ỉ đau nhức. Vết thương thể xác không đáng sợ bằng nỗi đau trong lòng. Sự phản kháng của Mộ Kha, ánh mắt kinh hãi và thất vọng ấy, đã trở thành ác mộng ám ảnh hắn mỗi đêm.
Nhưng hắn không hối hận.
Hắn chỉ cảm thấy hối hận. Hối hận vì đêm ấy đối xử thô bạo với sư phụ, phẫn nộ vì sự yếu đuối của bản thân. Nếu như hắn đủ mạnh, đủ để khống chế tất cả, thì Mộ Kha đã không chịu đau khổ.
Thiên Ân Hội Đỉnh - bí kíp võ công trấn phái của Thiên Ân Các, vốn là một môn võ công chí cương chí dương, nhưng trong quá trình tu luyện lại dễ sinh ra tà khí, nếu tâm trí không vững vàng sẽ bị phản phệ. Mà giờ đây, với tâm trạng giận dữ và đau khổ của Bách Diệp, tà khí càng dễ dàng xâm nhập.
Hắn ngồi xếp bằng trên đá, vận chuyển nội lực. Một luồng khí nóng bỏng tuôn chảy trong kinh mạch, nhưng lại có một luồng hàn khí khác đan xen vào, khiến hắn đau đớn khó nhịn. Đây chính là hậu quả của chưởng pháp Tiêu Diêu Phái kết hợp với tà khí phản phệ.
Mồ hôi lạnh thấm ướt trán, nhưng Bách Diệp vẫn kiên trì. Hắn biết rõ, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, hắn mới có thể trả thù.
Đột nhiên, tai hắn khẽ động, nghe thấy tiếng động nhẹ từ phía xa.
Có người!
Bách Diệp lập tức thu công, thân hình như cánh én lướt đi, ẩn mình sau tảng đá lớn. Chỉ thấy vài bóng đen nhanh nhẹn đang lần theo dấu vết của hắn, ánh đao trong đêm lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
"Truy tung thật nhanh." Bách Diệp lạnh lùng cười một tiếng.
Đây không phải lần đầu hắn bị truy sát. Kể từ khi rời khỏi Tiêu Diêu Phái, đã có không biết bao nhiêu toán người mò đến, có lẽ là thủ hạ của kẻ diệt Thiên Ân Các năm đó, cũng có lẽ là các cao thủ giang hồ khác nhòm ngó bí kíp Thiên Ân Hội Đỉnh.
Bách Diệp rút ra một thanh đoản đao trong tay áo. Đao này là bảo vật lưu lại của Thiên Ân Các, sắc bén vô cùng. Trong ba tháng, không biết bao nhiêu người đã chết dưới lưỡi đao này.
Nhưng lần này, đối thủ rõ ràng không tầm thường.
Một tiếng cười lạnh vang lên: "Ân Bách Diệp, ngươi chạy trốn không thoát đâu!"
Mấy bóng đen vây quanh, khí tức mạnh mẽ khiến Bách Diệp nhíu mày. Hắn vừa mới vận công bị gián đoạn, giờ nội thương lại tái phát, đối phó với những người này e rằng hơi khó khăn.
"Chết tiệt!" Bách Diệp lườm một vòng, tay đao đã hướng về phía kẻ đứng đầu.
Đao quang lóe lên, máu tươi bắn tung tóe. Nhưng đồng thời, một chưởng lực cũng đánh trúng ngực hắn.
"Ừm!" Bách Diệp kìm tiếng rên, cảm nhận được khí huyết trong cơ thể đang cuồn cuộn. Hắn biết không thể khắc chế, liền dùng hết sức đạp mạnh xuống đất, thân hình như tên bắn lao về phía rừng rậm tối om.
"Đuổi theo! Hắn đã trúng chưởng của ta, chạy không xa đâu!"
Gió đêm lạnh buốt cuốn theo hơi thở gấp gáp của Ân Bách Diệp. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, hòa lẫn với mồ hôi lạnh trên trán. Mười tên sát thủ mặc áo đen như quỷ dị vây quanh hắn trong con hẻm tối om cạnh khu phố kỹ viện. Kiếm trong tay Bách Diệp vung lên những vòng cung tàn khốc, mỗi lần chém xuống đều kèm theo tiếng rên rỉ thảm thiết. Nhưng vết thương trên vai phải do ám khí gây ra khiến tay phải hắn dần mất đi sức lực.
"Xẹt!" Một lưỡi đao lạnh lẽo cứa ngang qua bắp chân trái, Bách Diệp suýt nữa quỵ xuống. Hắn nghiến răng, dồn toàn bộ nội lực vào chân trái, đá văng một tên sát thủ đang xông tới, nhân cơ hội đó lăn mình qua đống rác bẩn, lao vào một con hẻm nhỏ hơn. Tiếng bước chân truy đuổi ầm ầm phía sau như sấm rền.
Mắt đã mờ đi vì mất máu, Bách Diệp chỉ còn biết dựa vào bản năng mà chạy. Cuối cùng, trước mặt hắn là một bức tường cao ngất. Đường cùng! Trong lúc nguy cấp, hắn trèo qua một bức tường thấp hơn, rơi xuống một sân vườn tĩnh mịch, tỏa ra hương thơm phức. Đây là hậu viện của Túy Tiên Lâu, kỹ viện lớn nhất thành.
Máu chảy không ngừng, đầu óc choáng váng. Bách Diệp dựa vào cột gỗ, thở hổn hển. Đúng lúc đó, một cánh cửa hé mở, một bóng người thon dài bước ra.
"Ồ?" Giọng nói nhẹ nhàng, mang chút tò mò.
Bách Diệp giơ kiếm lên, ánh mắt cảnh giác, nhưng thân thể đã không còn nghe theo sai khiến.
Người kia bước lại gần, dưới ánh trăng mờ, khuôn mặt thanh tú hiện ra. Đôi mắt phượng hơi híp lại, khóe môi khẽ nhếch, toát lên vẻ mê hoặc khó tả. Y chỉ khoác một bộ áo choàng mỏng màu đỏ thẫm, hở ra phần cổ áo trắng nõn và đôi chân thon dài. Trên đùi trái, một đóa mẫu đơn đỏ rực như máu dường như đang nở rộ dưới ánh trăng, vô cùng dâm mỹ.
"Khách quan, hình như ngài gặp chút rắc rối?" Chu Huấn cười nhạt, ánh mắt không hề sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ hứng thú. Hắn nhanh chóng đánh giá vết thương trên người Bách Diệp, lại nhìn ra khí chất bất phàm của hắn.
Bách Diệp định nói gì đó, nhưng một cơn chóng mặt ập đến, thân thể lao về phía trước.
Chu Huấn nhanh tay đỡ lấy hắn. Hơi thở nóng hổi và mùi máu tanh xộc vào mũi, nhưng trong đôi mắt kia, ngoài đau đớn thể xác, còn ẩn chứa sự kiên cường và lạnh lùng khiến Chu Huấn rung động. Y sống ở chốn này nhiều năm, từng gặp vô số nam nhân, nhưng chưa từng thấy ai có khí thế cường tráng và nam tính đến vậy.
"Thôi được, gặp ta cũng coi như duyên phận." Chu Huấn thở dài, dìu Bách Diệp vào trong phòng.
Phòng của Chu Huấn bày biện tinh xảo, tỏa ra hương thơm nồng nàn. Hắn đặt Bách Diệp lên giường, nhanh chóng xử lý vết thương. Những ngón tay thon dài lướt qua làn da cường tráng, cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn dưới lớp cơ bắp, trong lòng Chu Huấn dâng lên một cảm xúc khó tả.
Từ đó về sau, Bách Diệp bắt đầu cuộc sống trốn tránh trong phòng Chu Huấn. Mỗi khi có khách tìm đến, Chu Huấn sẽ đưa hắn vào tủ quần áo lớn trong phòng. Trong không gian chật hẹp tối tăm, Bách Diệp buộc phải chứng kiến cảnh tượng kia.
Chu Huấn kéo tấm rèm lụa mỏng phủ kín chiếc tủ, như một lời cảnh báo cuối cùng. Y bước ra đón khách.
Khách nhân là một lão gia giàu có, bụng phệ, tiếng cười thô kệch. Bách Diệp không nhìn thấy, nhưng nghe rõ từng chi tiết qua khe hở mỏng manh.
Lão khách nhân vừa vào đã không thể kiềm chế được, giọng nói dồn dập, gấp gáp. Chu Huấn đáp lại bằng một giọng nũng nịu, ngọt ngào đến mức khiến Bách Diệp phải rùng mình.
"Ôi, lão gia, ngài làm người ta chờ mãi. Mau, đêm nay Huấn nhi sẽ tận tình phục vụ ngài, để ngài được vui vẻ đến quên cả lối về."
Tiếp đó là những âm thanh sột soạt của y phục bị cởi bỏ. Bách Diệp cảm nhận được sự ghê tởm, nhưng đồng thời, một cảm giác tò mò tội lỗi lại trỗi dậy. Hắn không thể rời khỏi khe hở.
Chu Huấn đã bắt đầu công việc của mình. Y chủ động dẫn dắt, dùng những lời lẽ độc miệng đầy khiêu khích, nhưng lại ẩn chứa sự cam chịu dâm đãng để khơi dậy dục vọng của đối phương.
Tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên. Không phải tiếng rên đau đớn, mà là những âm thanh dâm đãng và quyến rũ được luyện tập kỹ lưỡng, được Chu Huấn phát ra như một nghệ thuật.
"Ôi, lão gia... Ngài mạnh quá, nơi đó của Huấn nhi... sắp bị ngài chơi nát rồi... Ngài mau, mau đâm vào sâu hơn, làm ơn... Xin ngài hãy mạnh mẽ xâm chiếm Huấn nhi đi!"
Giọng nói ấy vừa yếu ớt, vừa cuồng nhiệt, vừa có chút khẩn cầu nhục nhã, khiến cho Bách Diệp—một kiếm khách chính trực, cao ngạo—cảm thấy đầu óc quay cuồng. Hắn chưa bao giờ nghĩ một nam nhân lại có thể nói ra những lời như vậy, chủ động bày ra tư thế và xin bị đối phương xâm phạm tàn nhẫn hơn.
Tiếng da thịt va chạm bộp—bộp vang lên đều đặn. Bách Diệp tưởng tượng ra thân hình mềm dẻo của Chu Huấn, nơi hình xăm Mẫu Đơn đỏ rực như bốc cháy dưới sự hành hạ của dục vọng, đang bị ép vào những tư thế xấu hổ nhất. Y đã dùng thân thể mình để lấy lòng khách, dùng sự rên rỉ dâm đãng để đổi lấy sự vui vẻ.
Sau một hồi dằng dai kịch liệt, mọi thứ kết thúc trong tiếng thở dốc thỏa mãn của lão khách.
Lão khách đi rồi. Chu Huấn không vội mặc y phục. Bách Diệp nghe tiếng y đi lại, tiếng nước đổ nhẹ. Hắn căng tai lắng nghe.
Chu Huấn ngồi bên chiếc chậu đồng. Hắn nghe thấy tiếng móc dịch thể ra từ sâu bên trong. Đó là một âm thanh tởm lợm, lạnh lẽo, một nghi thức đầy nhục cảm và nhơ nhuốc mà Chu Huấn phải tự làm với cơ thể mình.
Sau đó là tiếng y thoa thuốc, xoa dịu vùng nội bích vừa bị giày vò. Chu Huấn thở dài, tiếng thở dài mệt mỏi, không còn chút hơi hướm dâm đãng nào của lúc nãy.
"Thân thể này... đã bị cải tạo rồi," Bách Diệp nghe Chu Huấn tự lẩm bẩm, giọng y khàn đặc. "Dù có cố gắng chính trực đến đâu, thứ này vẫn là kẻ tham sắc dục... chỉ mong bị xâm phạm."
Ân Bách Diệp nhắm mắt lại. Hắn hiểu ra, nỗi đau thể xác đã biến thành một sự méo mó về tâm hồn. Sự kinh nghiệm dày dặn của Chu Huấn không phải là niềm kiêu hãnh, mà là sự tra tấn kéo dài, biến cơ thể y thành một con rối mềm dẻo chỉ biết chiều lòng dục vọng. Hắn cảm thấy một cơn giận dữ không tên trào lên.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này là một vị công tử trẻ tuổi, tính tình nóng nảy và thô lỗ.
Chu Huấn mặc vội một chiếc áo lụa mỏng, để lộ một phần xương quai xanh và hình xăm Mẫu Đơn trên vai. Y lại nở nụ cười quyến rũ đó.
Vị khách thứ hai không kiên nhẫn. Hắn ta muốn một trận chiến nhanh gọn, mạnh bạo.
Ngay khi ngã xuống giường, Bách Diệp nghe Chu Huấn chủ động bày ra tư thế.
"Công tử, ngài thích Huấn nhi quỳ gối xin tha phải không? Ngài thích ngắm nhìn hai đóa Mẫu Đơn này bị ép sát vào nhau, đúng không?"
Tiếng roi nhỏ vụt nhẹ vào da thịt. Chát! Tiếng Chu Huấn thét lên dâm đãng, một sự kết hợp kỳ lạ giữa khoái cảm và sự đau đớn giả tạo.
"Á... Công tử, mạnh nữa đi! Huyệt nhỏ của Huấn nhi đang đói khát nam căn của ngài! Đâm sâu! Đâm mạnh vào! Huấn nhi muốn bị ngài chơi hỏng! Ô ô..."
Trong bóng tối, Ân Bách Diệp siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Hắn không thể tin nổi những gì tai hắn đang phải nghe. Những lời lẽ kia, những âm thanh ấy, lẽ ra không nên phát ra từ một người có ánh mắt trong sạch như Chu Huấn.
Nhưng hắn biết, đó là một phần của màn kịch. Một màn kịch dâm đãng và nhục nhã để đảm bảo sự sống sót.
Cuộc hoan ái kết thúc nhanh chóng trong tiếng thở dốc hỗn loạn. Chu Huấn bị ném sang một bên. Công tử trẻ tuổi thỏa mãn rời đi.
Lần vệ sinh này, Chu Huấn không còn lẩm bẩm nữa. Y chỉ im lặng, hơi thở nặng nhọc, như thể vừa phải gánh vác một tảng đá khổng lồ. Bách Diệp biết y đang đau, không chỉ là nỗi đau thể xác, mà là sự tra tấn từ bên trong. Cơ thể mềm dẻo quá dễ dàng phục tùng cho các tư thế dâm đãng khác nhau đã khiến y trở thành một món đồ chơi hoàn hảo.
Một đêm nọ, Túy Tiên Lâu đặc biệt nhộn nhịp. Chu Huấn bị ba vị khách lớn cùng lúc điểm danh. Ba người đàn ông này hình như đã thống nhất trước, muốn cùng nhau "chơi đùa" vị kỹ nam nổi tiếng này.
"Chu Huấn, nghe nói ngươi có tuyệt kỹ 'Hoa Nở Hai Đóa', hôm nay cho bọn ta mở mang tầm mắt." Một tên béo múp cười lớn, tay đã sờ vào bên trong đùi Chu Huấn.
"Đúng vậy, đừng để bọn ta thất vọng." Một tên gầy gò khác nói, dùng sức véo vào nụ hoa trên ngực Chu Huấn.
Chu Huấn cười gượng, trong lòng đã cảm thấy bất an. Y biết hôm nay khó thoát khỏi.
Ân Bách Diệp, với vết thương chưa lành, run rẩy cuộn mình trong góc tối nhất của tủ quần áo. Hắn không thể tin vào những gì đôi mắt mình đang chứng kiến.
Chu Huấn, trong chiếc trường bào lụa mỏng màu đỏ sậm gần như trong suốt, chỉ che hờ những đường cong uốn lượn gợi cảm. Dưới ánh nến, những hình xăm hoa mẫu đơn đỏ rực trên vai và đùi y như đang bừng cháy, càng tôn lên vẻ dâm mỹ khiến người ta phải phát điên. Y không giấu giếm thân hình đã được cải tạo qua nhiều năm tháng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật chỉ để phục vụ cho dục vọng của người khác.
Bên trái là lão Tưởng, quản công bến đò, thân hình thô kệch, râu ria xồm xoàm, hơi thở nồng nặc mùi rượu rẻ tiền và mồ hôi chua. Kế bên là chưởng quầy tiền trang họ Hạ, bụng phệ, khuôn mặt béo ị với những nếp nhăn chảy xệ. Cuối cùng là thương gia muối họ Nghê, gầy gò, đôi mắt hí ti hí lộ ra vẻ nham hiểm và độc ác.
Cả ba đều già nua, xấu xí và bốc ra những thứ mùi hôi hỗn tạp khiến Chu Huấn muốn nôn thốc nôn tháo. Nhưng y không thể hiện ra, y là một tiểu quan chuyên nghiệp. Y khẽ cúi đầu, giọng nói mềm mại như tơ lụa:
"Huấn Nhi không ngờ ba vị tướng công lại cùng nhau ghé thăm. Thật là vinh hạnh cho tiểu nhân."
Lão Tưởng cười ha hả, tiếng cười như tiếng lợn ụt ịt, vỗ bốp bốp vào đùi Chu Huấn, nơi có hình xăm hoa mẫu đơn đỏ rực dâm mỹ.
"Tiểu tao hoá, đêm nay ba chúng ta muốn cùng nhau chơi đùa ngươi. Ngươi có chịu nổi không?"
Chu Huấn cười ngọt ngào, giả vờ e lệ: "Tướng công quá lời rồi. Huấn Nhi là người của các vị, sao lại không chịu nổi cơ chứ. Chỉ sợ tinh hoa của tướng công làm Huấn Nhi phải tan chảy mà thôi."
Nghe vậy, ba lão già cười phá lên. Sự dâm đãng của Chu Huấn đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, nó khiến ngay cả sự chán ghét trong tâm lý y cũng bị cơ thể bị cải tạo lấn át, biến thành một phần của màn trình diễn.
Chu Huấn chủ động bước tới chiếc giường lớn trong phòng. Y cởi bỏ hoàn toàn lớp y phục cuối cùng, để lộ toàn bộ cơ thể đã bị cải tạo thành một cỗ máy dâm dục hoàn hảo, da trắng mịn màng như ngọc, trên đó những đóa mẫu đơn đỏ rực trên vai và đùi là rực rỡ và dâm mỹ nhất.
Y nằm ngửa ra giường, dang rộng hai chân thành hình chữ đại tự. Khung xương mềm dẻo của y cho phép y mở rộng đôi chân đến một góc độ đáng kinh ngạc, như một lời mời gọi trần trụi nhất.
"Ba vị tướng công, mời lại đây..." Chu Huấn gọi, giọng nói ngọt như mật rót vào tai, đôi mắt y đã bắt đầu ngấn nước vì sự tham sắc dục của cơ thể.
Không cần chờ đợi, Chu Huấn vươn tay lấy một lọ dầu thơm đặc chế, chất lỏng trong suốt, mát lạnh, bôi nhẹ lên hậu huyệt đang khép mở của mình. Rồi y lấy ra chiếc ngọc thể thô dài, lạnh lẽo, to gần bằng cổ tay, tự mình khuếch trương tiểu huyệt đang đóng kín bên dưới.
Ân Bách Diệp trong tủ áo nghiến răng, mùi hôi thối và âm thanh dâm đãng bên ngoài khiến hắn phải cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng. Hắn nhìn thấy rõ ràng qua khe hở nhỏ, thấy cái cách mà Chu Huấn vuốt ve và trêu đùa chính mình, cái cách mà hậu huyệt của y tham lam nuốt lấy chiếc ngọc thể.
"A... Ưm..." Chu Huấn rên lên, tiếng rên này là sự hòa trộn giữa khoái cảm của cơ thể bị khuếch trương và sự mời gọi thô tục. Y cố tình để lộ sự dâm đãng, vẻ mặt say mê đến mức kinh người.
Ngay khi Chu Huấn rút ngọc thể ra, hậu huyệt y đã ướt đẫm, mở rộng hoàn toàn và đói khát.
Lão Hạ và lão Nghê, hai người gầy béo, cùng lúc đi tới. Lão Hạ giữ chặt cổ chân phải của Chu Huấn, kéo mạnh lên cao. Lão Nghê giữ chặt cổ chân trái, kéo đối xứng.
Cơ thể Chu Huấn bị cố định hoàn toàn, hai chân y bị nâng lên cao, sát vào tai, hai cánh mông trắng mịn có hình xăm mẫu đơn đỏ rực bị kéo căng ra hai bên, để lộ hoàn toàn hậu huyệt dâm đãng đang ướt đẫm và đói khát.
"Tiểu tiện nhân, đúng là biết cách dụ dỗ đàn ông!" Lão Hạ cười dâm, dùng ngón tay thô ráp của mình xoắn nắn nhũ hoa nhạy cảm của Chu Huấn, khiến y khẽ rùng mình.
Lão Nghê thì dùng tay kia véo mạnh vào bắp đùi non mềm của y, nơi có đóa mẫu đơn kiều diễm, tạo thành một vết đỏ ửng. "Mau nếm cái này đi dâm phụ."
Lão Nghê rút nam căn gầy gò, có mùi tanh hôi ra, dí vào miệng Chu Huấn. Chu Huấn lập tức mở miệng, nhẫn nhục ngậm lấy vật thô cứng, thuần thục mút mát và trêu đùa bằng lưỡi. Mùi tanh nồng từ vật thô ráp xộc thẳng vào khoang miệng, khiến y gần như nôn khan, nhưng y vẫn phải cố gắng nuốt sâu hơn.
Lão Tưởng, người thô kệch nhất, đứng ngay trước hạ thể mở rộng của Chu Huấn. Ông ta không kịp chờ đợi, rút nam căn vừa to vừa thô ra, bốc mùi hôi hám tanh tưởi khiến Chu Huấn muốn quay mặt đi.
"Tiểu tao huyệt, tướng công sẽ lấp đầy ngươi!" Lão Tưởng gầm gừ.
Chu Huấn nuốt nam căn của lão Nghê sâu thêm một chút, đồng thời vểnh mông lên, hậu huyệt nhún nhảy nhẹ nhàng, tựa hồ đang chào đón sự xâm nhập.
"Tưởng tướng công, Huấn Nhi muốn ngài lắm rồi... Mau đâm vào chơi nát nơi này đi..."
Lão Tưởng gầm lên một tiếng, không cần bôi trơn thêm, trực tiếp xâm nhập vào hậu huyệt đã mở rộng hoàn toàn của Chu Huấn.
"A!"
Dù đã được khuếch trương kỹ càng, nhưng nam căn thô to của lão Tưởng vẫn khiến Chu Huấn phải rên lên một tiếng đau đớn xen lẫn khoái cảm vì sự đầy đặn tột độ. Nhục bích đã bị vô số nam nhân chơi đùa qua năm tháng, nay lại tham lam co rút và nuốt lấy vật to lớn. Ân Bách Diệp trong tủ áo có thể nghe rõ tiếng bộp—bộp ướt át khi da thịt va chạm và tiếng rên rỉ dâm đãng của Chu Huấn.
Lão Tưởng thúc mạnh, lực đạo thô bạo, không chút thương tiếc. Hắn chỉ muốn phát tiết dục vọng của mình, mỗi cú thúc đều thâm nhập sâu đến tận gốc.
"Ưm... Tướng công... sâu quá... mạnh hơn nữa... chơi nát chỗ này của tiểu nhân đi..." Chu Huấn vừa ngậm nam căn của lão Nghê, vừa rên rỉ dâm đãng. Đôi mắt y nhắm nghiền, nước mắt sinh lý chực trào. Y chán ghét mùi hôi thối, nhưng cơ thể y lại khát khao sự xâm nhập này, điểm dâm bên trong bị va chạm liên tục, khiến y sung sướng không thể kìm nén.
Sau một hồi đâm chọc, lão Tưởng thở hổn hển rút ra. Nam căn của hắn sưng đỏ và ướt đẫm.
"Tới lượt lão Hạ!" Lão Tưởng gầm gừ.
Lão Hạ buông chân Chu Huấn ra, xông tới thay thế vị trí của lão Tưởng. Hắn cởi bỏ y phục, nam căn bụng phệ của hắn ngắn hơn nhưng lại có đầu lớn hơn, khiến việc xâm nhập trở nên khó khăn hơn.
Lão Hạ thúc vào, Chu Huấn lại rên lên một tiếng khó nhịn vì nam căn to bè khó vào hơn. Hậu huyệt đã bị chơi rộnggiờ phải cố gắng nuốt lấy đầu nam căn to lớn của lão Hạ.
"Tiểu tao hoá, giờ thì hãy hầu hạ lão phu!" Lão Hạ thô bạo xâm nhập.
Chu Huấn bị chuyển sang tư thế nằm sấp, nâng mông. Y cúi người xuống, khuỷu tay chống trên giường, vểnh cao mông để lộ hoàn toàn hậu huyệt đầy dịch thể đang khép mở. Mông y rung rinh theo từng cú thúc, hoa mẫu đơn trên đùi như đang nhảy múa trong bóng tối.
Lão Nghê cũng tiến tới nhét lại dương cụ vào miệng Chu Huấn. Hắn giữ chặt eo Chu Huấn, xoắn nắn bả vai y, nơi có hình xăm mẫu đơn.
Lão Hạ dùng nam căn của mình cày xới liên tục, nhịp điệu nhanh và mạnh mẽ, như muốn xé toạc nhục bích bên trong. Hắn nhắm vào điểm dâm sâu kín, khiến Chu Huấn rên rỉ đứt quãng.
"Ưm... A... Tướng công... tiểu nhân sắp chịu không nổi rồi... mạnh quá..."
Lão Tưởng đã vừa phục, tiến tới bên cạnh Chu Huấn.
"Mở mồm ra dâm phụ! Nuốt cả của lão Tưởng này!" Lão Tưởng thô bạo dí nam căn đen sậm của mình vào miệng Chu Huấn.
Lúc này, Chu Huấn đang phải ngậm lấy nam căn của hai lão Nghê và Tưởng, hậu huyệt bị xâm nhập bởi lão Hạ. Y bị chơi ở cả hai lỗ, lại còn bị trêu đùa và chà đạp trên khắp cơ thể. Hai nam căn trong miệng khiến y gần như nghẹt thở, phải vừa mút mát vừa cố gắng thở hổn hển.
"Ưm... Tướng công... ưm... Huấn Nhi sung sướng quá... A... Chơi hư tiểu nhân đi... dâm phụ này khát khao bị ngài đâm nát..." Chu Huấn chỉ còn biết dâm kêu, xin bị chơi mạnh bạo hơn để lu mờ đi sự chán ghét.
Sau hơn hai canh giờ luân phiên xâm nhập, thay đổi không ngừng. Ba lão già đã thay nhau cày xới hậu huyệt của Chu Huấn ở đủ loại tư thế dâm loạn . Cơ thể Chu Huấn đã hoàn toàn rã rời, y gần như bị rút cạn sức lực, không còn đủ sức để giả vờ dâm đãng nữa.
Đến lúc này, ba lão già quyết định điên cuồng nhất.
Họ lôi Chu Huấn ra giữa phòng. Lão Hạ và lão Nghê cởi sạch, cùng nhau đứng ở hai bên. Lão Hạ cột một sợi dây lụa đỏ vào một cổ chân Chu Huấn, buộc vào sà gỗ trên trần nhà.
Chu Huấn bị mất thăng bằng, hạ thể bị phơi bày trần trụi, cơ thể mềm dẻo rũ xuống, hậu huyệt rộng mở hoàn toàn thả lỏng chờ đợi xâm nhập.
"Tiểu tao hoá, đêm nay nếm thử hai nam căn cùng lúc đi!" Lão Hạ gầm gừ.
Lão Hạ và lão Nghê cùng lúc nhét nam căn trước sau vào hậu huyệt mở rộng của Chu Huấn. Nam căn của lão Hạ to bè, đi vào từ phía trước. Nam căn của lão Nghê gầy hơn, nhưng lại thâm nhập từ phía sau, chạm đến điểm dâm sâu nhất.
"A... Aaa... hai cái... sâu quá... Tướng công... Huấn Nhi bị đâm nát rồi... Chậm lại..." Chu Huấn gào lên trong sự hoảng loạn tột cùng. Y cảm thấy nhục bích bị hai vật thô cứng chiếm giữ, xé toạc và va chạm bên trong, tạo ra cảm giác tê dại, đau đớn, và khoái cảm đến mức kinh hoàng. Hậu huyệt của y bị chơi rộng đến mức không thể khép lại được nữa, dịch thể không ngừng chảy ra. Y đã quên mất việc giả vờ.
Nhưng sự tra tấn chưa dừng lại. Lão Tưởng, lúc này tiến tới, dùng hai ngón tay thô to, nhúng vào dịch thể dưới thân Chu Huấn, rồi móc sâu vào hậu huyệt đang bị hai nam căn chiếm giữ, cố gắng chọc vào điểm dâm đã sưng tấy.
Chu Huấn bị tấn công đồng thời bị lưỡng long nhập động và hai ngón tay móc chọc, cơ thể y co giật dữ dội. Y cảm thấy có một luồng dịch thể nóng ấm phun trào không kiểm soát từ hạ thể, chính là tinh dịch của mình bị lão Tưởng kích thích đến mức tự phun.
"Á... Ưm... Không... Dừng lại... Huấn Nhi hết chịu nổi rồi..."
Lão Hạ và Nghê tiếp tục thúc mạnh, ép Chu Huấn phải rên rỉ theo nhịp của bọn họ. Chu Huấn chỉ biết gào lên xin tha, đôi mắt ngấn nước, cơ thể mềm dẻo run rẩy.
Sau màn lưỡng long nhập động cực hạn, Chu Huấn bị thả xuống, toàn thân rã rời. Ba lão già không cho y nghỉ ngơi, lôi y lên chiếc bàn trà giữa phòng.
Y bị ép nằm ngửa trên bàn, tự vạch mông cho nam căn của lão Tưởng đâm vào. Cổ họng Chu Huấn vẫn đang ngậm lấy nam căn của lão Nghê, và tay còn bị lão Hạ dùng dây trói vào thành bàn.
Hậu huyệt của Chu Huấn đã bị chơi liên tục, giờ đây đã sưng đỏ, mềm nhũn và không thể khép lại được nữa. Dịch thể trộn lẫn nước bọt và mồ hôi chảy ròng ròng trên bàn.
"A... Tướng công... Huấn Nhi hết chịu nổi rồi... Ưm... Làm ơn... chậm một chút... Xin các ngài..." Chu Huấn nức nở, giọng y khàn đặc.
Mặt Chu Huấn đã tái nhợt, y mệt mỏi đến mức không thể giả vờ được nữa. Y bắt đầu khép chân một cách vô thức, nài nỉ xin được ngừng lại.
"Không được ngừng! Dâm phụ! Phải tiếp tục hầu hạ tướng công!" Lão Tưởng gầm lên, thúc mạnh hơn. Hắn cố tình va chạm vào những vết bầm tím mới xuất hiện trên cánh mông của Chu Huấn.
"Tiểu tiện nhân, miệng ngươi còn chưa đủ sâu!" Lão Nghê ép nam căn vào sâu hơn trong cổ họng Chu Huấn, khiến y ho khan.
Chu Huấn chỉ còn có thể rên rỉ trong nước mắt. Y bị ép tiếp tục phục vụ, bị chơi rộng hậu huyệt trong tiếng nức nở van nài. Khoái cảm giờ đây đã trộn lẫn với sự đau đớn tột cùng và sự nhục nhã bị chà đạp hoàn toàn.
Cuối cùng, ba lão già cũng đồng loạt đạt đến cực khoái. Cả ba phun trào dòng tinh hoa thô bạo, nóng bỏng vào khắp cơ thể Chu Huấn. Lão Tưởng và Hạ xả đầy tinh dịch vào hậu huyệt rộng mở của y, khiến bụng y phình lên một chút. Lão Nghê thì phun trào vào miệng y, khiến Chu Huấn phải miễn cưỡng nuốt xuống, thứ dịch đặc quánh, tanh hôi chảy tràn ra khóe miệng y.
Ba lão sau khi thoả mãn thì thu dọn quần áo chuẩn bị rời đi. Hậu huyệt của Chu Huấn bị chơi đến mức gần như rách toạc, tinh dịch từ bên trong trào ra, hòa lẫn với dịch thể của y, nhỏ giọt xuống sàn gỗ. Chu Huấn nằm rũ rượi, không còn chút sức lực nào.
Nhưng y vẫn phải hoàn thành vai diễn của mình.
Chu Huấn lấy hết sức bình sinh, cố gắng ngồi dậy, mỉm cười kiều diễm.
"Ba vị tướng công đã thỏa mãn rồi chứ? Huấn Nhi vinh hạnh được phục vụ các ngài. Lần sau các ngài lại đến thăm Huấn Nhi nữa nhé." Giọng y khàn đặc, yếu ớt, nhưng vẫn giữ được sự ngọt ngào cần có của một tiểu quan dâm đãng.
Lão Hạ ném xuống một thỏi vàng lớn. "Tiểu tao hoá, lần sau nhớ phải dâm đãng hơn nữa!"
"Tướng công nói gì, Huấn Nhi sẽ nghe theo đó." Chu Huấn cúi đầu, ánh mắt dính chặt vào thỏi vàng.
Sau khi ba lão già bước ra khỏi phòng, mùi hôi thối và dục vọng thấp hèn của họ mới dần tan biến. Chu Huấn ngồi bất động, đôi mắt nhìn vào khoảng không.
Sau một lúc, y bắt đầu tự vệ sinh bản thân một cách tỉ mỉ. Y lê tấm thân rã rời xuống khỏi bàn, bước vào bồn nước đã nguội lạnh từ lâu. Y dùng tay móc lấy tinh dịch còn đọng sâu trong hậu huyệt, sau đó dùng khăn và nước đưa vào hậu huyệt để làm sạch hoàn toàn. Quá trình này diễn ra chậm rãi, không một chút cảm xúc, y chỉ là đang vệ sinh một công cụ đã bị sử dụng.
Khi đã sạch sẽ, Chu Huấn mới khoác lại hồng bào, bước tới tủ áo.
"Ra đây đi, Ân Bách Diệp. Ngươi đã xem đủ rồi." Giọng y vẫn độc miệng và lạnh lùng, nhưng sự mệt mỏi và vỡ vụn lại ẩn chứa trong đó.
Ân Bách Diệp bước ra. Hắn nhìn Chu Huấn, không thấy sự dâm đãng hay tham sắc dục nữa, chỉ thấy một linh hồn đang bị vùi trong bóng tối, một con người đã vỡ vụn và đang cố gắng ghép lại từng mảnh của chính mình.
Bách Diệp bước đến bên cạnh nhìn Chu Huấn thở dài "Ngươi cớ chi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com