Chương 16
Phạm Kim Cương hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao đâu." Sau đó lấy khăn lau mặt từ trong túi áo ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phạm Kim Cương lái xe, Ngụy Nguyên Nhạc ngồi ở ghế lái phụ, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa ngồi ở ghế sau. Ngụy Nguyên Nhạc càng không ngừng chơi game, Chu Tỏa Tỏa tò mò thò đầu về phía trước nhìn hắn đang chơi cái gì, kết quả phát hiện hắn đang chơi Tam Quốc Vô Song. Chu Tỏa Tỏa vốn cho rằng hướng hắn cao lãnh như vậy người hẳn là sẽ chơi Tam Quốc Chí hay là cái gì tương đối đốt não trò chơi, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên đang cắt cỏ. Bất quá như vậy Chu Tỏa Tỏa sẽ có đề tài có thể cùng hắn trò chuyện. Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Ngươi chơi võ tướng nào?"
Đợi đại khái năm giây sau, Ngụy Nguyên Nhạc mới trả lời: "Chu Du."
"Tại sao không dùng Triệu Vân hay Quan Vũ? Ta nghĩ đại đa số mọi người đều dùng võ tướng Thục quốc."
"Đã dùng rồi." Dừng một chút, còn nói: "Chu Du đủ đẹp trai." Chu Tỏa Tỏanghe xong liền cười ha hả, xem ra người đàn ông mặt tảng băng này rất thích ra vẻ ngầu. Chu Tỏa Tỏa thử hỏi: "Có thể cho tôi mượn chơi không?" lần này mặc kệ cô chờ bao lâu Ngụy Nguyên Nhạc cũng không trả lời cô. Chu Tỏa Tỏa bĩu môi dựa vào ghế xe, Diệp Cẩn Ngôn vẻ mặt từ chối của Chu Tỏa Tỏa cười lắc đầu.
Sau đó Phạm Kim Cương nói cần đi thêm dầu, liền lái vào một trạm xăng. Diệp Cẩn Ngôn nói hắn đi mua chút đồ, sau đó liền xuống xe. Trong xe chỉ còn lại Chu Tỏa Tỏa cùng Ngụy Nguyên Nhạc, Ngụy Nguyên Nhạc lại chơi đại khái hơn mười giây, bỗng nhiên xoay người đem máy chơi game đặt ở bên cạnh Chu Tỏa Tỏa, nói: "Tôi cho cậu mượn." Sau đó cũng xuống xe. Chu Tỏa Tỏa nhìn máy chơi game kia sửng sốt vài giây, sau đó lại nhìn Ngụy Nguyên Nhạc đi về phía cửa hàng tiện lợi, nghĩ thầm Ngụy Nguyên Nhạc cũng không hoàn toàn không giống con người như vẻ ngoài của hắn.
Lúc Phạm Kim Cương trở lại xe, Diệp Cẩn Ngôn và Ngụy Nguyên Nhạc còn chưa trở về. Phạm Kim Cương giao một chai nước khoáng cho Chu Tỏa Tỏa, Chu Tỏa Tỏa rốt cục có cơ hội ở chung một mình với Phạm Kim Cương, cô vừa mở nắp chai nước khoáng, vừa nói thẳng: "Ngụy Nguyên Nhạc rốt cuộc là gì của chú Diệp ạ?
Phạm Kim Cương quay đầu lại nhìn Chu Tỏa Tỏa, cười hỏi: "Ngươi đối với tiểu tử kia có hứng thú a?" Chu Tỏa Tỏa nói: "Cháu rất tò mò, hắn dĩ nhiên có thể vẫn không nói lời nào, thật sự rất thần kỳ." Sau đó Chu Tỏa Tỏa uống một ngụm nước, Phạm Kim Cương nói: "Hắn a, là em họ của Diệp tổng."
"Khụ khụ...... " Chu Tỏa Tỏa phun ra một ngụm nước, phun ra mặt Phạm Kim Cương đầy nước. Chu Tỏa Tỏa vẻ mặt xin lỗi nói: "Cháu xin lỗi, cháu không phải cố ý." Sau đó luống cuống tay chân giúp Phạm Kim Cương lau mặt. Phạm Kim Cương hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao đâu.." Sau đó lấy khăn lau mặt từ trong túi áo ra.
Chu Tỏa Tỏa nhìn biểu tình của Phạm Kim Cương, cẩn thận nói: "Chú... Chú vừa mới nói, Ngụy Nguyên Nhạc là em họ của Diệp thúc thúc?"
"Tại sao lại có sự chênh lệch tuổi tác lớn như vậy?"
"Dì út của Diệp tổng, Diệp tổng khoảng mười tuổi, bà mới sinh ra Ngụy Nguyên Nhạc khi mới ba mươi tuổi, nên chênh lệch tuổi tác giữa họ là hơn hai mươi tuổi."
"Cách nhau hai mươi tuổi?" Chu Tỏa Tỏa tính toán một chút, cảm giác tuổi không đúng, liền hỏi: "Ngụy Nguyên Nhạc năm nay mấy tuổi a?"
"18 tuổi"
"Anh ấy không phải 20 sao? Không phải đang học đại học sao?
"Cậu ấy là sinh viên tài cao, sau khi từ nước ngoài trở về nhảy liền hai cấp. " Dừng một chút, còn nói: "Lại nói tiếp, cậu ấy là đàn anh của cháu."
"Wow........ Thật là học bá a...... " Chu Tỏa Tỏa thật sự bội phục từ đáy lòng, "Ước gì mình thông minh bằng một nửa anh ấy."
Ngụy Nguyên Nhạc và Diệp Cẩn Ngôn cùng nhau trở lại trên xe, sau khi trở lại trên xe Ngụy Nguyên Nhạc cũng không đòi Chu Tỏa Tỏa quay về máy chơi game. Ngược lại Diệp Cẩn Ngôn mua một gói khoai tây chiên cho Chu Tỏa Tỏa: "Đây có phải là nhãn hiệu cháu thích không?"
Chu Tỏa Tỏa nhìn hai mắt sáng ngời: "Cám ơn chú!" Muốn ăn khoai tây chiên, nhưng trò chơi còn chưa chơi xong, vì thế giao máy chơi game cho Diệp Cẩn Ngôn: "Chú chơi giúp cháu."
Diệp Cẩn Ngôn cầm máy chơi game, cau mày hỏi: "Chơi thế nào?"
"Chém là được rồi, ai tới thì chú chém, dù sao cũng sẽ không làm bị thương người của mình." Cô vừa mở túi khoai tây chiên vừa nói: "Ngụy Nguyên Nhạc luyện Chu Du rất mạnh, sẽ không chết." Ngụy Nguyên Nhạc ở ghế lái phụ nhai kẹo cao su, nhìn ngoài cửa sổ không nói chuyện, Chu Tỏa Tỏa vừa ăn khoai tây chiên vừa chỉ đạo Diệp Cẩn Ngôn, vì thế Diệp Cẩn Ngôn cau mày giúp Chu Tỏa Tỏa đánh thông quan.
Về quê, sau khi xuống xe, Chu Tỏa Tỏa đem máy chơi game trả lại cho Ngụy Nguyên Nhạc, vẻ mặt lấy lòng: "Cám ơn anh." Ngụy Nguyên Nhạc chỉ là "Ừ" một tiếng, sau đó một tay cầm máy chơi game một tay đút túi đi vào trong sân nhà Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cương ở phía sau hô: "Ngụy Nguyên Nhạc, ngươi không lấy gì cả!" Tuy nhiên, Ngụy Nguyên Nhạc lại không quay đầu lại.
Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Ngươi giúp hắn lấy được thì có sao đâu?"
"Nhưng ở ngăn sau còn có những thứ khác." Phạm Kim Cương vẻ mặt đau khổ nói.
"Nha đầu!" Diệp Cẩn Ngôn gọi một tiếng, Chu Tỏa Tỏa như một linh hồn: "Cháu sẽ giúp chú!" Dù sao, ở ngăn phía sau có những thứ mà Diệp Cẩn Ngôn đã giúp Chu Tỏa Tỏa mua cho ông bà nội nên cô đương nhiên muốn giúp đỡ họ.
Lúc Ngụy Nguyên Nhạc đi vào trong sân, mẹ Diệp đang nói chuyện phiếm với ông bà Chu Tỏa Tỏa, Ngụy Nguyên Nhạc đi tới bên cạnh cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dì."
"Này, cháu tới rồi à?" Diệp Lâm Uyển Ninh vẻ mặt từ ái nắm tay Ngụy Nguyên Nhạc nhìn hắn, trên mặt Ngụy Nguyên Nhạc xuất hiện vẻ tươi cười. Bà ngoại Chu Tỏa Tỏa nhìn Ngụy Nguyên Nhạc, nói: "Nó là Nguyên Nhạc sao?" Diệp Lâm Uyển Ninh gật đầu, mẹ Chu nói: "Lớn như vậy sao? Trước kia nhìn thấy nó mới mấy tuổi, chạy loạn khắp sân."
Diệp Lâm Uyển Ninh cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, khẳng định trưởng thành a," Sau đó lại hướng Ngụy Nguyên Nhạc nói: "Sao không chào hỏi?" Ngụy Nguyên Nhạc mím môi, nhất thời không biết mình nên gọi bọn họ như thế nào, vì thế hướng bọn họ gật đầu nói: "Chào mọi người."
Chu Tỏa Tỏa cầm đồ đi vào trong sân nhìn thấy bộ dáng vui vẻ hòa thuận của mấy người bọn họ, cô không khỏi có chút nghi hoặc, vì sao cảm giác Ngụy Nguyên Nhạc cùng ông bà nội của cô giống như quen biết? Nhưng tại sao cho tới bây giờ mình chưa từng gặp qua hắn? Nhìn Ngụy Nguyên Nhạc cùng bọn họ ở chung hòa hợp, cô đột nhiên có chút không vui, vì thế quyết định lớn tiếng dọa người: "Bà nội, ông ngoại bà ngoại, Diệp bà nội, ta đã trở lại!"
"A, Tỏa Tỏa đã trở về!" Ba Hầu vừa nhìn thấy Tỏa Tỏa đã mặt mày hớn hở đi về phía cô, còn thuận tiện nhận lấy đồ trong tay cô. Sau đó cô đi về phía bà nội và bà ngoại của mình, cho các cô một cái ôm thật to, sau đó còn quay đầu nhìn Ngụy Nguyên Nhạc, nhíu mày với anh, Ngụy Nguyên Nhạc vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nhìn cô.
"Mẹ, con về rồi." Diệp Cẩn Ngôn cùng Phạm Kim Cương đi vào, trong tay đều cầm đồ, Diệp Lâm Uyển Ninh hướng Diệp Cẩn Ngôn gật đầu " Ừ " một tiếng, hỏi: "Sao mang nhiều đồ như vậy về? " Diệp Cẩn Ngôn nhìn Ngụy Nguyên Nhạc, Ngụy Nguyên Nhạc nói: "Mẹ con bảo con mang đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com