Chương 10
Tại tầng cao nhất của toà nhà LEGEND.
"Lãnh thiếu, để cho em hầu hạ ngài được không!". Nói xong cậu thiếu niên liền rót cho Lãnh Thiên ly rượu sau đó từ từ trượt xuống bò đến giữa hai chân hắn.
Lãnh Thiên nhìn thiếu niên trên người không mảnh vải đang cẩn thận lấy lòng mình cũng không có động tác gì chỉ là ánh mắt hơi nheo lại tựa như đang nghĩ đến điều gì đó.
Cậu thiếu niên thấy vậy người cũng run lên một chút. Ai mà không biết Lãnh thiếu gia của Lãnh gia là người tàn nhẫn vô tình, nói một không nói hai chỉ cần ai dám chống đối hắn tuyệt sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai, chưa một ai ngoại lệ, một con người hết sức nguy hiểm.
Ở thành phố này, có thể nói hắn chính là một tay che trời, mệnh lệnh của hắn chính là tuyệt đối, chưa có ai có dám ngang nhiên chống lại hắn cả, nếu có thì giờ này chắc cũng nằm dưới đất rồi đi.
Vì thế cậu thiếu niên càng là cẩn thận mà lấy lòng hắn, nếu lọt được vào mắt xanh của hắn chả khác nào một bước lên trời. Cơ hội như vậy ai mà không muốn thử một lần cơ chứ.
Cẩn thận mà quỳ giữa hai chân hắn, thấy Lãnh Thiên vẫn chưa có phản ứng gì trong lòng không khỏi dấy lên chút hy vọng, nhưng khi miệng cậu vừa chạm đến khoá quần liền bị một cước đá lăn ra sàn.
Cậu run lên sợ hãi không hiểu vì sao, rụt rè nói :" Lãnh thiếu, em chỉ là muốn hầu hạ ngài vui vẻ, ngài...".
"Không hứng thú!": Chưa nói xong thì giọng nói cứng ngắc lạnh lùng của Lãnh Thiên đã vang lên, khiến cậu im bặt không dám hó hé nửa lời.
"Ai ya, bảo này Lãnh thiếu ngài sao lại khó hầu hạ đến vậy. Ngay cả hoa khôi vạn người mê, phải tranh chấp đến bể đầu mới hẹn được mà cũng không lọt mắt xanh của ngài sao. Thật lãng phí mà": giọng nói ngả ngớn từ phía đối diện truyền đến, chính là Bạch Kỳ Nghiên, tiểu thiếu gia Bạch gia người duy nhất có thể làm bạn với hắn từ nhỏ. Trong lòng cũng đang ôm hai tiểu mỹ nhân xinh đẹp.
"Đến, hắn không cần thì để thiếu gia ta đây hảo hảo thương ngươi." Thiếu niên nghe vậy liếc nhìn Lãnh Thiên một chút, thấy hắn không phản ứng, có chút không cam lòng mà bò về phía Bạch Nghiên, dẫu sao thì méo mó có hơn không.
Cho dù cậu có là hoa khôi vạn người mê, thì trước mặt người này cậu cũng chỉ là một món đồ chơi hay một con điếm đã bị người người cưỡi, cho dù có không cam lòng cậu cũng không dám kháng nghị nửa lời.
Lãnh Thiên cũng lười nói với hắn, nhìn thiếu niên vừa mới một phút trước còn ra sức lấy lòng mình, giờ lại chổng mông lấy lòng thằng đàn ông khác cũng chỉ nhếch mép cười khinh bỉ, một hơi uống hết ly rượu liền đứng dậy rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi hoan ái kia, bỏ ngoài tai tiếng gọi với theo của tên bạn thân mà phi xe một mạch về nhà.
Lúc này hắn mới chú ý, ngoài trời đang đổ tuyết, có lẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa đi, nghĩ đến cái gì đó hắn có chút nhíu mày suy tư, rất nhanh đã về đến nhà.
Hắn cũng không phải quá kén chọn, lâu lâu đổi khẩu vị cũng tốt, nhưng có hàng tốt hơn hắn sẽ không dùng đồ thứ phẩm. Nô lệ của hắn có ai không phải là mỹ nhân vạn người mê, xinh đẹp động lòng người, ngàn tuyển vạn chọn chứ.
Vì vậy vừa về đến nhà, hắn liền lôi tên nô lệ thiên kiều bá mị đang ngoan ngoãn đợi hắn trước cửa kia một mạch lên phòng.
Không dạo đầu không chuẩn bị, một phát lút cán đâm thẳng vào huyệt động bé nhỏ kia, khiến tiểu nô lệ không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, nhưng ngay sau đó là những tiếng rên rỉ đầy dâm mỹ.
Luật trên giường là cho dù có đau đớn đến đâu cũng không được kêu đau, hay là tỏ ra khó chịu. Được chủ nhân sủng hạnh đối với nô lệ mà nói chính là một loại ban ân, khẳng định giá trị của nô lệ.
Vì thế họ đều ra sức tận tâm mà phục vụ chủ nhân của mình. Từng tiếng rên rỉ dụ hoặc êm ái vang lên khiến bất cứ tên đàn ông nào nghe thấy cũng phải đỏ mặt mà che đi bộ phận nào đó.
Tiếng thở dốc, tiếng nước nhóp nhép cùng tiếng "ba ba" từ trứng dái đập vào bờ mông trắng nõn giờ đã đỏ bừng của tiểu nô lệ khiến Lãnh Thiên càng thêm kích thích, nắm lấy bờ eo nhỏ nhắn mà ra sức thúc hông, hận không thể nhét luôn cả hai viên bi kia vào cái lỗ đít dâm đãng này.
Không biết đổi qua bao nhiêu tư thế, cuối cùng hắn ra lệnh cho tiểu nô lệ quỳ chổng mông cao lên, mặt sát xuống giường hai tay bị kéo ra sau. Cứ thế hắn như thú dữ xổng chuồng vồ được con mồi, không ngừng cắn xé đâm ra đút vào cái lỗ khiến hắn tràn ngập sung sướng kia.
Trong khi đó một thân ảnh gầy nhỏ đơn bạc đang bị trói, quỳ giữa trời đêm tuyết rơi trông thật thê thảm, nhưng lại không có bất kỳ ai thương xót, hoặc là nói họ không dám.Từng bông tuyết rơi xuống chạm vào thân ảnh nhỏ bé đó cũng chỉ khiến cậu run lên một chút, có lẽ là quá đau, cũng có thể là quá lạnh đã khiến cảm giác của cậu tê liệt mất rồi.
Nhẹ nhàng động đậy thân thể một chút, cậu khẽ ngước mắt lên. Tuyết rơi sao, ông trời là thương xót hay là muốn tuyệt đường cậu đây. Ba ngày rồi, cậu chưa có bất kỳ thứ gì vào bụng, ngay cả một miếng nước cũng là xa xỉ. Không biết là vô tình hay cố ý cứ trước giờ cơm tối họ lại quất cậu nhiều hơn, đến khi ngất đi mới thôi. Cứ vậy ngay cả một giọt nước cậu cũng không được uống.
Cố gắng ngẩng đầu để hứng lấy những bông tuyết đang rơi kia, có thể làm dịu đi phần nào cơn đói trong người. Nhưng nếu cứ tình trạng như này, có lẽ cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại chủ nhân nữa rồi, mà có lẽ người cũng đã quên một tên nô lệ vô dụng như cậu rồi đi.
Cậu từng nghĩ như này có đáng hay không, đánh đổi cả tính mạng để có thể ở bên người ấy, nhưng cuối cùng lại giống như a miêu a cẩu bị vứt ngoài đường, cho dù có chết cũng chẳng đổi được lấy một cái liếc mắt của người ấy.
Đáng sao? Có lẽ là không đáng, cậu cũng chẳng biết nữa. Nhưng cậu biết cậu chẳng thể hận nổi người kia. Dù người đó có làm gì cậu cũng chẳng thể hận nổi. Cho dù được chọn lại cậu vẫn làm như vậy, vẫn muốn được bên cạnh người đó, giống như con thiêu thân lao vào lửa, dù biết phía trước chờ đợi cậu chính là vạn kiếp bất phục cậu cũng nguyện ý thử.
Nói cậu ngốc cũng được, tiện cũng không sao, cậu chỉ biết là nếu như không thể ở bên cạnh người ấy so với chết còn thống khổ hơn. Hễ mỗi lần cậu muốn từ bỏ, đầu cậu lại đau đớn vô cùng, như có ai đó mạnh mẽ dùng gậy đánh đập vậy. Sau đó lại có giọng nói vang lên trong đầu, không ngừng nhắc nhở cậu "Nhất định phải ở bên cạnh người đó, không được khiến người đó thất vọng, phải khiến người đó tuyệt đối tin tưởng mình."
Cùng những bài huấn luyện khắc nghiệt, những lần điều giáo không ngừng cuối cùng cũng khiến lý trí của cậu trở thành bản năng. Phục tùng người đó một cách vô điều kiện, khiến người đó hài lòng chính là mục tiêu sống của cậu. Nếu mất đi mục tiêu cuộc đời này chẳng phải vô nghĩa sao.
Nhìn về nơi ở của chủ nhân, khuôn mặt cậu dường như sáng lên một chút, khoé môi cũng nhếch lên độ cung khó có thể thấy được, rồi lại gục đầu xuống lặng im không một tiếng động.
Tại nơi mà cậu hướng về kia, chủ nhân mà cậu vẫn luôn tâm niệm đang nhiệt tình hoan ái với một tên nô lệ xinh đẹp khác.
"Ưm...ah...a...ân...chủ nhân...thao chết...ah...thao chết tiểu mẫu cẩu....ah ...thật thích....chủ nhân... ưm...thao mẫu cẩu....thật thích." Khuôn mặt tiểu nô lệ đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước nhìn mông lung, nước miếng vì không kịp nuốt mà theo khóe miệng chảy ra. Nhưng tiếng rên rỉ dâm mỹ ngọt ngào vẫn vang lên, bầu không khí tràn đầy mùi dâm dục.
"Được, để ta thao chết ngươi cái đồ tiện cẩu dâm đãng này." Sau đó lại là từng tiếng va chạm xác thịt và tiếng rên rỉ không ngừng.
Khi hắn đã thoả mãn lúc này mới rút con cu hơi mềm ra khỏi cái lỗ đít mê người kia. Khi rút ra còn nghe được tiếng "phốc" vang lên, không khỏi khiến người đỏ mặt, tiểu nô lệ nhanh chóng kẹp chặt lỗ hậu lại, không để cho tinh dịch quý báu của chủ nhân rơi ra giọt nào.
Dù đã mệt gần chết, nhưng cậu vẫn nhanh chóng quỳ lại giữa háng chủ nhân mà liếm sạch sẽ tinh dịch còn sót lại, cẩn thận vì tiểu chủ nhân mà phục vụ, có lẽ do cậu phục vụ quá chu đáo mà tiểu chủ nhân lại hưng phấn bừng bừng, len lét liếc nhìn chủ nhân, đôi môi gợi cảm đó khẽ nhếch lên :" năm phút".
Đây là chủ nhân cho cậu năm phút đồng hồ để khiến ngài xuất ra. Cậu biết đây là không thể nào, lực nhẫn nại của chủ nhân rất tốt, huống hồ vừa rồi ngài cũng đã xuất ra không ít. Nhưng cậu cũng chỉ có thể cố gắng hết sức khiến chủ nhân hài lòng mà thôi.
Liếm đến khi lưỡi cứng ngắc, miệng mỏi nhừ, cổ họng dường như nát mất lúc này chủ nhân mới đại từ đại bi mà xuất thẳng xuống dạ dày cậu. Từng dòng tinh nóng hổi không ngừng bắn ra, tiểu nô lệ nhanh chóng nuốt xuống một ít, còn lại thì ngậm trong miệng hướng chủ nhân xem.
"Ngậm lấy đến sáng mới được bài ra". Lãnh Thiên nhàn nhạt lên tiếng, sau đó vẫy lui cho tiểu nô lệ rời đi. Tiểu nô lệ quỳ xuống dập đầu, rồi nhanh chóng bò lại nơi ở của mình.
Lãnh Thiên lúc này mới nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn chưa ngừng, châm một điếu xì gà hút một hơi, làn khói trắng nhẹ nhàng bay ra che bớt đi phần nào lạnh lùng của con người ấy nhưng lại tăng thêm vài phần ma mị.
Ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như ngắm tuyết rơi lại tựa như đang nghĩ đến điều gì đó, bỗng đôi môi gợi cảm kia khẽ câu lên vài phần, dập tắt điếu thuốc, choàng lấy áo khoác nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
"Chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy." Lãnh Thiên vừa đi vừa thầm nghĩ.
†*************†*******†****************†
Đây có lẽ là chap dài nhất mk viết đi.
Dự là định ra chap mới khi được 1k view, cơ mà lười quá.
Chap sau có lẽ đợi dk 100 vote mk mới ra quá (tại vì mk thích mấy cn số chẵn)
Dù sao thì nhớ vote+cmt cho mk biết ý kiến nhé. Lấy động lực viết tiếp chứ cũng oải lắm rồi 😭 ( thật ra là lười đấy 😝)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com