Chương 3
Ngón tay thon dài trắng trẻo nhanh nhẹn cởi từng chiếc cúc áo nhưng vẫn không dấu được chút cứng nhắc trong đó. Cánh tay trái run run đau đớn theo từng động tác, mím môi cắn chặt răng, lột chiếc áo sơ mi đã thấm đầy máu để sang một bên, liếc qua cánh tay bị thương của mình, cậu thấy nơi đó vết thương đã bị rách, máu bắt đầu chảy rơi tí tách từng giọt xuống tấm thảm trắng muốt.
Cũng không dám ngừng lại, tiếp tục cởi bỏ chiếc quần phía dưới, ngay cả chiếc quần lót cậu cũng không chút do dự mà cởi ra, lại nghiêm trang quỳ trước mặt nam nhân. Nhìn thân hình trắng nõn, kèm theo những vết thương ngang dọc trải đầy thân thể đang không ngừng rỉ máu kia, lại khiến cảm giác bạo ngược trong người Lãnh Thiên nổi dậy.
Lấy chân nâng chiếc cầm nhỏ nhắn của cậu lên, ngay cả hắn cũng phải mất giây lát kinh ngạc trước khuôn mặt của cậu. Thật sự xinh đẹp, nếu dùng hai từ để hình dung vẻ đẹp của cậu chỉ có thể nói hai chữ "hoàn hảo".
Đôi mắt to tròn đen láy vẫn còn nét ngây thơ của tuổi thiếu niên, lại không che đi được sự quyến rũ sau nhiều năm bị điều giáo, xen lẫn chút lạnh lùng nhưng lại cung kính ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn hàng mi đen láy cong vút đang chớp động kia, đôi môi mím chặt lộ rõ vẻ lo lắng khẩn trương gợi cho hắn chút hứng thú, như tìm thấy được món đồ chơi thú vị mới vậy.
Cậu biết chủ nhân đang nhìn mình, thân thể không tự chủ run nhẹ, ánh mắt lại không nhịn được lén nhìn chủ nhân. Bắt gặp ánh mắt lạnh băng không chút ấm áp kia khiến cậu sợ hãi, lập tức cụp mi không dám nhìn loạn nữa.
Vẫn là ánh mắt ấy, khiến cho cậu trầm mê ngay từ cái nhìn đầu tiên, khắc sâu vào tâm trí, không còn đường thoát. Đôi mắt màu xám khói, lạnh lùng mà tàn nhẫn, sâu thẳm tựa như vực sâu khiến người không dám nhìn thẳng.
Đã không còn là đứa trẻ như ngày nào nữa, ánh mắt thanh lãnh xen chút buồn buồn, giờ đây đã là một nam nhân anh tuấn, lãnh diễm mà cao quý, chỉ ngồi đó nhẹ liếc nhìn cậu cũng khiến cậu tâm sinh sợ hãi.
Thấy động tác lén lút này của cậu, hắn nhíu nhíu mày một chút, chưa từng có nô lệ nào dám nhìn thẳng vào mắt hắn như vậy. Thêm chút lực, nâng cằm cậu cao hơn, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi nhưng lại chứa đầy lãnh ý lướt qua bên tai cậu: " Quả thực là thiếu dạy dỗ, này cũng xứng là nô lệ xuất sắc sao?"
Chiếc cằm nhỏ lập tức thấy đau đớn, cậu cũng không dám cựa quậy tùy ý chủ nhân, mà lời chủ nhân nói mới thật sự khiến cậu hoảng sợ. Ý của người là cậu không xứng được hầu hạ bên cạnh chủ nhân sao.
Cậu lập tức muốn cầu xin chủ nhân tha thứ, vừa định mở miệng lại ý thức được nô lệ không được phép nói khi chưa có lệnh. Cậu không muốn mắc thêm sai lầm nào nữa như vậy chỉ khiến chủ nhân càng thêm chán ghét. Cậu gấp đến độ không biết phải làm như thế nào, toàn thân cũng phát run không dám động đậy dù chỉ một chút, quên cả cơn đau đang phải hứng chịu.
Nhìn thấy phản ứng như động vật nhỉ bị dồn vào đường cùng cũng không dám phản kháng này của cậu, khoé môi hắn khẽ cong lên một chút, ánh mắt nhìn cậu cũng sâu thêm. Không gian phút chốc yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả thở cậu cũng không dám thở mạnh, chờ đợi sự trừng phạt của chủ nhân, nhưng lại nghe được đáp án hoàn toàn ngược lại:" Đã xử lý vết thương sao?"
"Đã xử lý qua, thưa chủ nhân" cậu ngẩn ra một lát nhưng vẫn nhanh chóng trả lời câu hỏi bất ngờ này của hắn.
"Hôm nay ngươi biểu hiện không tồi, ta giúp ngươi xử lý vết thương". Biểu hiện không tồi, là đang nói đến cuộc chiến hôm nay sao. Có một tên định bắn lén chủ nhân, may sao cậu phát hiện kịp, trong lúc giằng co đã bị trúng đạn.
Chủ nhân là quan tâm đến vết thương của cậu sao, nhưng rất nhanh cậu liền biết đó là điều không thể nào xảy ra.
Hắn lấy con dao gọt hoa quả trên bàn rạch vết thương trên người của cậu một lần nữa. Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì mất máu và đau đớn của cậu hắn lại càng thích thú mà giúp cậu xử lý vết thương.
Cậu cũng không phản kháng, nhưng nếu như còn tiếp tục như vậy, cậu sợ mình sẽ không chịu được mất, nếu vậy chủ nhân sẽ mất hứng, cố gắng bỏ qua cảm giác đau đớn cùng choáng váng khắp người, vẫn im lặng cho chủ nhân xử lý vết thương.
Khi mũi dao rạch lên miệng vết thương ở cánh tay trái, cậu không nhịn được mà khẽ rên một tiếng, hắn thoáng nhíu mày liếc nhìn cậu, lực trên tay không những giảm mà còn mạnh hơn, khiến máu tuôn ra nhiều thêm.
Lần này dù đau nhưng cậu không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, cả người đã tràn đầy mồ hôi lạnh, vẫn gắng gượng quỳ thẳng không để bị ngã xuống, lại thấy chủ nhân ném con dao lên bàn rồi hướng phòng tắm mà đi.
"Lại đây": nghe thấy mệnh lệnh cậu liền bò qua, hướng tới phòng tắm, quỳ dưới vòi hoa sen, lập tức dòng nước lạnh ngắt phủ kín toàn thân, khiến cậu run rẩy không ngừng, cắn chặt lấy môi như sợ sẽ vô ý mà phát ra tiếng kêu khiến chủ nhân tức giận.
Nhìn mỹ nhân dưới chân đang tràn đầy thống khổ, làn da tuyết trắng ẩn sau dòng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy kia, thật giống như một con búp bê sứ, chạm vào là sẽ vỡ, nhưng vẫn quật cường cố gắng chịu đựng, thật khiến hắn muốn hành hạ cậu thêm, xem cậu có thể chịu đựng được đến mức nào.
Hắn lại chuyển sang mức nóng nhất, lần này thì cậu k thể kiên trì được nữa, dòng nước bỏng rát chảy qua miệng vết thương, như có hàng ngàn mũi tiêm đâm vào da cậu vậy. Làn da đỏ ửng rách toạc ra khiến cậu không nhịn được hít từng ngụm khí lạnh, tiếng kêu khe khẽ phát ra và từng tiếng thở dốc khó nhọc cố gắng kìm nén cơn đau.
Cậu khẽ thở dài trong lòng " Chả nhẽ lại vô dụng như vậy, mới nhiêu đây đã không chịu đựng nổi, sao có thể phục vụ chủ nhân chứ, thật đúng uổng công mấy năm qua rèn luyện mà"
Mà ở trong mắt hắn, từng hành động của câụ lại khiêu gợi không chịu được. Đúng là nô lệ, dâm đãng ngấm vào tận xương tủy, đau đớn mà cũng có thể làm được đến kích thích như vậy, hắn thầm không bỉ.
Nhưng bên dưới lại phản bội chủ nhân của nó, tiểu thiếu gia đã bắt đầu phản ứng, hưng phấn mà hơi cương lên rồi. Lãnh Thiên hơi cau mày, liền vung tay cho Lam Dạ một phát tát, ngã sấp xuống mặt sàn, đầu óc quay cuồng, cậu lại cố gắng gượng dậy.
Dùng hết chút sức lực cuối cùng, chịu đựng cơn đau thống khổ mà gắng gượng quỳ dậy, người cũng không được vững mà hơi nghiêng ngả. Hắn thấy vậy liền túm tóc khiến cậu ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu nào, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi này thật khiến người ta thương xót, nhưng với hắn thì hoàn toàn không xem là gì cả.
Cậu biết, cậu không thể ngất đi ngay lúc này được, chủ nhân sẽ cực kỳ tức giận, cậu không muốn như vậy. Nhìn thấy đôi lông mày của chủ nhân khẽ nheo lại, cậu lập tức tự trách bản thân thật vô dụng, sao lại có thể khiến chủ nhân mất hứng nhiều như vậy.
Ngước đôi mắt hồng hồng tràn ngập hơi nước lên, cậu muốn cầu xin chủ nhân bớt giận, không cần vì cậu mà sinh khí. Thế nhưng mới chỉ nói được hai chữ chủ nhân, cậu lại không dám nói nữa.
Cậu sợ, thật sự sợ, nếu lỡ nói ra lại càng khiến chủ nhân tức giận thì sao, ngài cũng chưa cho phép cậu được mở miệng nên đôi môi nhỏ nhắn tái nhợt của cậu cứ mở ra rồi khép lại, muốn nói lại không dám nói, đôi mắt lại lần nữa hạ xuống.
Một cỗ nhiệt khí từ dưới bốc lên, ánh mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiến người mê hoặc:"Ngươi đây là khiêu khích ta sao?"
Cậu ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hai tay đã bị chủ nhân buộc chặt lại, kéo qua đầu treo lên trần nhà, người vẫn quỳ trên sàn nhà nhưng dòng nước lúc này đã được chỉnh cho bớt nóng đi rồi, cậu thầm thở phào cảm tạ.
Bên tai lại vang lên tiếng nói của chủ nhân, nháy mắt cậu liền hiểu chuyện gì xảy ra:"Vậy liền để ta kiểm tra thứ ngươi am hiểu nhất đi".
*******†********†********
Chương sau có H nhẹ nha
Cmt để Au lấy động lực viết tiếp nào 😚
Đọc thì nhớ cho Au cmt vs vote nha
Love you 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com