Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

83 :))) sau H đôi ta chia tay thật rồi

Chương 6: Tiên tung
"Tiểu đội chúng ta thế này, chỉ có thể nhặt những gì người khác bỏ lại."
"Có là tốt lắm rồi. Về được mà nhặt lại cái mạng, cũng coi như không tồi."
"Tôi cũng thấy vậy, có mạng là tốt rồi. Haizz, ai mà ngờ lại gặp chuyện thế này chứ?"
"Aizz... Thạch Đường huynh đệ, cậu có thể từ cơn lốc xoáy nước kia mà nhặt lại cái mạng, đấy mới là không dễ dàng đó."
"Ồ, phải không? Tôi cũng thấy mình số lớn ghê."
Nâng tay lên, chàng trai mặc áo xanh kia xoa xoa đầu mình, một vẻ mặt chất phác, đáp lại lời người dẫn đầu.
Nơi này chẳng qua chỉ là một tiểu đội săn bắt rất bình thường, ở phía Tây Nam của quần đảo Bồng Lai. Có một vùng đảo nhỏ, gọi là quần đảo Thước Kiều. Đường Thời trước đây chỉ biết tên hòn đảo này là gì, nhưng không biết điển tích, tới đây xem mới biết mỗi hòn đảo nhỏ đều như một con chim sẻ giương cánh, lại cùng nhau hợp thành hình một cây cầu.
Các tu sĩ Bồng Lai thường gọi là "Chim sẻ giẫm tiên cầu". Chẳng qua quần đảo này lại gọi là đảo Thước Kiều, cũng coi là hình tượng sống động.
Cậu bị vây trong Mê Tân một lúc lâu, sau đó liền thấy toàn bộ bên trong Mê Tân bỗng nhiên lũ lụt tuôn tràn, lại có phật quang đầy trời. Ngay sau đó, liền cảm thấy linh lực trên người khôi phục, cậu thoát ra khỏi khốn cảnh, chỉ cảm thấy cả người như được tái sinh.
Ra tới sau, cậu liền ở trên biển kêu khóc, vì thế gây ra cuồng phong sóng lớn, gào thét xoay tròn. Bản thân cậu nhìn qua là ở trung tâm cơn lốc xoáy nước, nhưng không ngờ lại bị nhóm người của tiểu đội săn bắt này nhìn thấy. Nhóm người này cũng thật thà, cho rằng Đường Thời gặp nguy hiểm, còn muốn cứu giúp cậu.
Đường Thời chung quy không hiểu lắm tình hình ở Tây Hải Bồng Lai. Tâm tư vừa động, đơn giản là tương kế tựu kế, dứt khoát giả vờ mình là một tu sĩ bình thường bị trượt chân, ngụy trang tu vi, sau đó thuận lợi mà hòa vào đội ngũ này.
Cậu đảo tên của mình, thành Thạch Đường, chỉ giả bộ một vẻ mặt chất phác thành thật.
Người khác hỏi cậu sao lại một mình xuất hiện ở nơi nguy hiểm như vậy, Đường Thời chỉ thuận miệng bịa một lý do, nói cậu chung tình với một nữ tu nào đó, nữ tu kia muốn trân châu ở quần đảo Đồng Lăng Tây Hải. Cậu liền đến tìm, vốn nghĩ chỉ là tìm trân châu hẳn là chuyện bình thường, ai ngờ sẽ gặp phải chuyện bên trong vừa rồi?
Trong một thời gian ngắn, tên vô tâm vô phế này giả trang thành si tình hán, thế mà còn được những người này yêu mến.
Kỹ thuật diễn của Đường Thời thực sự là hạng nhất. Bất kể là ánh mắt hay biểu cảm đều rất đúng chỗ. Mọi người thấy tu vi cậu cũng không thấp. Nghe người có tu vi tốt nhất trong số họ là Dịch Thanh nói, Đường Thời là Kim Đan sơ kỳ. Chỉ kém hắn một chút, tức khắc mọi người đều cảm thấy Đường Thời lợi hại.
Tiểu đội săn bắt này của họ, chẳng qua là ra biển để săn một loại linh thú cấp thấp dưới đáy biển, tên là Giao Trùng. Có thể dùng để đổi lấy một ít linh thạch, hoặc làm thành linh dược. Bản thân nó không có gì nguy hiểm. Có mười mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ba tu sĩ Kim Đan kỳ.
Trong ba tu sĩ Kim Đan kỳ này, lại lấy Dịch Thanh có tu vi tốt nhất, Kim Đan trung kỳ.
Lăn lộn trong tiểu đội này ba ngày, Đường Thời liền dò la rõ ràng tình hình.
Hóa ra những người này không phải từ Tây Sơn tới, mà là tu sĩ trong quần đảo Thước Kiều. Tiên Đảo Bồng Lai tuy là nơi tụ tập của tán tu, nhưng cũng có một bộ phận tu sĩ cấp thấp từ bên ngoài di chuyển đến. Nhóm người này không chỉ có đạo tu, mà còn có cả yêu tu và ma tu, chẳng qua họ sống chung rất tốt. Dù sao các tán tu cũng không phải đều cấm thất tình lục dục. Có đạo lữ song tu sẽ thích trẻ con, cho nên liền có tu sĩ cấp thấp ở trong Tiên Đảo Bồng Lai nơi tụ tập của các tán tu trong truyền thuyết.
Tán tu nơi này tuy nhiều, nhưng từ trước đến nay trên đời này người ở đỉnh kim tự tháp chỉ là số ít.
Dịch Thanh từng vô tình nhắc tới, nói những năm gần đây, tán tiên trên quần đảo Bồng Lai càng ngày càng ít.
Bởi vì tán tu dù sao cũng là người chuyển đến sau khi độ kiếp thất bại. Tuổi thọ của họ tuy dài, nhưng chung quy cũng có hạn. Mỗi cách một đoạn thời gian lại có tán kiếp. Người độ không qua tán kiếp, liền từ đó biến thành tro bụi. Hiện tại Đại Lục Linh Khu phía trên mỗi cách rất lâu mới có một người độ kiếp, nhưng kiếp số của các tán tu ở Tiên Đảo Bồng Lai này lại là cố định, một đoạn thời gian một lần. Vượt qua dù sao cũng chỉ là số ít.
Cho nên sau khi qua đoạn thời gian thịnh vượng nhất, tổng số tán tu trên Tiên Đảo Bồng Lai đang dần dần giảm bớt. Có lẽ hôm nay ngươi nghe nói vị tán tu nào đó đại sát tứ phương, ngày mai liền không còn nghe được bất kỳ tin tức nào của hắn nữa— hắn có khả năng độ kiếp thất bại, từ đó biến mất trong vũ trụ luân hồi.
Cùng với hiện tượng tán tu dần dần giảm bớt này, lại là sự gia tăng của tu sĩ bình thường.
Dù sao cũng là ở trên biển, yêu tu không chỉ riêng là ở Thiên Chuẩn Phù Đảo. Các yêu tu dưới đáy biển vẫn luôn duy trì một trạng thái rất thần bí, nhưng ở trong hoàn cảnh tiên, phật, yêu, ma cùng sống ở Tiên Đảo Bồng Lai này, cũng không câu nệ, rất nhiều yêu tu tu luyện thành công sẽ lên bờ để sinh hoạt.
Đường Thời nhìn thấy những tu sĩ cấp thấp này, chính là dân bản địa của Tiên Đảo Bồng Lai.
Vị Dịch Thanh này có chút cổ quái. Đường Thời nhìn hắn không giống như là người, nhưng lại cũng không nhìn ra bản thể là gì. Khi linh thức lướt qua, chỉ cảm thấy một mảnh bóng dáng mơ hồ, không biết có phải có cái gì cổ quái không.
Cậu đến đâu hay đến đó, đi theo những người này hòa vào để tìm hiểu tình hình, để tìm một lúc thích hợp mà từ Tây Hải bên này đi ra ngoài.
Chỉ là Bồng Lai chung quy quá xa, muốn về được Nam Sơn chỉ sợ cũng là đường dài bôn ba. Đường Thời nếu không hòa nhập cho quen tình hình như vậy, quay đầu lại gặp phải chuyện gì thì không dễ xử lý.
Dịch Thanh đúng là người dẫn đầu của nhóm này. Họ lúc này đang nghỉ ngơi trên một hòn đảo nhỏ. Mọi người đều ngồi xếp bằng. Có người thèm, thế mà xuống dưới đáy biển vớt cá lên ăn.
Kỹ thuật nướng cá của Đường Thời không được tốt, nhưng vẫn học, một bên nướng một bên nghe người ta nói chuyện.
"Tôi nghe nói cuộc quyết đấu giữa hòa thượng Thị Phi kia với pháp sư Minh Luân dường như không có kết quả."
"Haizz, cậu nói người của Tiểu Tự Tại Thiên này cũng quái. Xa thật xa từ phía Đông sang phía Tây, hắn không mệt sao? Xu Ẩn Tinh chúng ta lại không giống những nơi khác, từ Tiểu Tự Tại Thiên qua đây chỉ có thể đi ngang qua Đại Lục Linh Khu. Cũng không biết hòa thượng này phát điên cái gì."
Xu Ẩn Tinh tự nhiên cũng là hình cầu. Bản vẽ mặt phẳng triển khai giống nhau đều lấy Đại Lục Linh Khu làm trung tâm. Bây giờ Đường Thời đột nhiên nghe thấy những lời này, liền cảm thấy trong đầu có một chiếc chìa khóa, bỗng nhiên mở ra một ổ khóa.
Sự mù mờ về tư duy, gần như làm cậu quên mất điểm này tồn tại.
Khoảnh khắc đó, biểu cảm Đường Thời trở nên vô cùng cổ quái.
Cậu lấy tinh thần lực mạnh mẽ của mình tính toán một chút trong đầu, liền giác ra không đúng.
Là một hình cầu xấp xỉ, Đại Lục Linh Khu chiếm cứ nửa hình cầu. Sau đó nếu tính độ rộng của Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù Đảo, Tiên Đảo Bồng Lai lên, liền đã có thể vờn quanh ba phần tư cái Xu Ẩn Tinh.
Thị Phi đi theo hướng Tiên Đảo Bồng Lai, là từ Tiểu Tự Tại Thiên một đường hướng Tây. Vì sao không đổi hướng trực tiếp từ sau lưng hướng Đông đi? Nếu là đem bản đồ này một lần nữa vẽ lại, đem Tiểu Tự Tại Thiên cùng Tiên Đảo Bồng Lai vẽ đến cùng nhau, trực tiếp từ Tiểu Tự Tại Thiên ngược hướng đi Tiên Đảo Bồng Lai, tuyệt đối là lối tắt nhất.
Chỉ là đoạn này, dường như không có đường có thể đi.
Đường Thời cẩn thận tìm tòi một chút ký lục của mình, trong Sơn Hải Kinh cũng chưa đề chuyện như vậy. Làm sao người này lại biết?
Đường Thời không dám hỏi nhiều, sợ mình lộ cái gì.
Dịch Thanh là một tu sĩ nhìn qua rất trầm ổn, cũng có chút mặt lạnh. Lúc này ăn một miếng cá mình nướng, cũng không biết vì sao liền nhíu mày. Hắn nói: "Pháp sư Minh Luân mấy ngày trước đã trở về đảo Tam Chuyển của chính hắn. Tôi nghe nói trên biển Mê Tân từng xuất hiện dị tượng phật quang đầy trời. Lúc đó pháp sư Minh Luân đã đi rồi. Vầng phật quang này khẳng định là do hòa thượng Thị Phi kia lên."
Nghe đến đó, lông mày Đường Thời cũng không nhăn một chút, chỉ là lại suy nghĩ về vấn đề khoảng cách giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Tiên Đảo Bồng Lai.
Hiển nhiên Dịch Thanh biết tin tức muốn nhiều hơn một chút, nhưng hắn dường như cũng không chuẩn bị nói sâu hơn.
Họ ở đây nghỉ ngơi một trận, sau đó liền đã muốn tiếp cận địa điểm mục tiêu lần này.
"Nơi có Giao Trùng thừa thãi là ở hướng Đông Nam 69 của quần đảo Thước Kiều. Chúng ta hiện tại ở trên cái đảo Hồ Lô nhỏ này. Lát nữa cứ nói nơi này, trước bày ra trận pháp, lại đem linh võng đã bện ra rắc đi. Đến lúc đó Thạch Đường canh giữ ở mặt Đông, tôi canh giữ ở phía Tây, Tả Diệc ở Nam, Tiền Cần ở Bắc. Còn lại mọi người chia thành bốn đội, mỗi người bảo vệ một chỗ, như vậy là có thể đảm bảo vạn vô nhất thất."
Dịch Thanh trình tự rất rõ ràng. Hắn là người có tu vi cao nhất trong mọi người, cho nên từ hắn nói ra sự sắp xếp như vậy, cũng không có gì đáng trách.
Đường Thời cũng gật đầu đồng ý, liền đi theo mọi người đứng dậy chuẩn bị xuất phát.
Tay Đường Thời run lên, liền lấy ra một cây bút sắt bình thường. Một đạo linh quyết đánh qua, liền đã thấy cây bút này biến lớn, theo sau thân mình Đường Thời nhẹ đi liền trực tiếp đạp lên.
Pháp bảo này của cậu là mới lạ nhất trong số mọi người. Chẳng qua cũng không ai nói gì. Pháp bảo bản thân chính là phải xem duyên phận. Rất nhiều người tu luyện cả đời, nói không chừng cũng chỉ có một kiện pháp bảo.
Pháp bảo cũng chia hai loại đại loại hình. Một loại pháp bảo bình thường, một loại có thể xưng là bản mạng pháp bảo. Chỉ là có được bản mạng pháp bảo phần lớn đều là tu sĩ đẳng cấp cao. Phàm là Trúc Cơ kỳ trở xuống cũng chưa tư cách tu luyện— loại pháp bảo này cấp bậc sẽ theo tu sĩ tu vi tăng lên mà đề, có thể thấy được sự trân quý của nó.
Từ trước đến nay thanh Xuy Tuyết kiếm của Doãn Xuy Tuyết, liền đã là bản mạng pháp bảo của hắn. Đường Thời mặc dù muốn bá chiếm cũng không có cách nào.
Cậu đạp lên cây bút sắt tùy tay làm của mình, cùng mọi người cùng nhau đi đến địa điểm mục tiêu.
Tới nơi, mọi người bày trận pháp xong, sau đó giăng lưới xuống. Đường Thời đứng mặt Đông, ngẩng mắt liền thấy Dịch Thanh đứng ở đối diện cậu.
Đối phương ra hiệu cho cậu, Đường Thời trở lại một cái ra hiệu, ý bảo mình đã chuẩn bị xong.
Lúc này, liền bắt đầu giăng lưới.
Trong vùng nước này, sản sinh nhiều Giao Trùng. Loại vật này tương truyền là vật kết hợp giữa giao long và sâu bọ thời thượng cổ. Chung quy là thật hay giả, ai cũng không biết.
Nhưng mà khi những con sâu màu đen xấu xí kia bò lên, hứng thú ban đầu của Đường Thời tức khắc liền không còn.
Cậu than một tiếng. Lòng hiếu kỳ hại chết cậu a. Ban đầu tưởng đồ vật gì đó cao lớn thượng lắm, tới nơi này sau lại phát hiện...
Căn bản không phải như vậy. Những con sâu này lực tấn công nhiều lắm thuộc về cấp bậc Luyện Khí kỳ. Chẳng qua bởi vì những con trùng nhỏ lớn bằng ngón tay này trên đầu dài ra một chút sừng nhỏ nhỏ. Chính là điểm sừng này rất đáng giá, rất trân quý, cho nên mới có đông đảo tu sĩ đến tìm.
Đường Thời đối với mấy thứ này không có gì niệm tưởng, chẳng qua bản thân ra sức, cũng chia được một ít đồ vật.
Họ dùng vật chứa bằng lưu li để đựng những con sâu nhỏ này. Đường Thời nhìn chút trong tay mình, ánh mắt chợt lóe, liền bỗng nhiên thoáng nhìn dưới đáy biển có một sợi kim quang xẹt qua. Đồng thời Dịch Thanh kia cũng xoay đầu đi xem, chỉ là lập tức lại nhìn về phía Đường Thời.
Hai người bất động thanh sắc mà liếc nhau, rồi sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà trở về đi.
Nửa đường, Dịch Thanh nói trước mình có việc, xoay người liền đi. Sau đó Đường Thời cũng nói cậu muốn đi tìm trân châu ở quần đảo Đồng Lăng, cho nên đi trước.
Chỉ là hai người vừa quay mặt, liền chạm mặt nhau ở nơi vừa rồi giăng lưới bắt Giao Trùng.
Dịch Thanh kia bỗng nhiên cười một tiếng. Coi như là lần đầu tiên hắn cười kể từ khi Đường Thời nhận được hắn. Chỉ nói: "Cậu quả nhiên không đơn giản."
Đường Thời cũng không biết đối phương khi nào nghi ngờ mình, chỉ có một câu: "Nếu ngươi có thể cảm thấy ta không đơn giản, sợ là cũng không chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ như ngươi nói với người khác."
"Tôi tự nhiên không chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, bất quá cũng chỉ cao hơn cậu một chút. Tôi không ngờ nhất chính là, Nam Sơn chủ lực Đường Thời biến mất trên Tứ Phương Đài Hội, thế mà lại đột nhiên xuất hiện ở Tây Hải, thực sự làm tôi kinh ngạc vô cùng."
Một lời nói toạc thân phận Đường Thời. Dịch Thanh nhìn chằm chằm mắt cậu.
Trò Thạch Đường Đường Thời này, căn bản không quan trọng. Mặc dù Đường Thời không dùng cái tên giả Thạch Đường này, Dịch Thanh vẫn có thể nhìn ra.
Đường Thời lại không ngờ ở đây thế mà còn có người có thể vừa nhìn liền nhận ra mình. Cậu sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ mình ra lúc đi ra không ngụy trang mấy, bây giờ bị nhìn ra cũng không trách người khác.
"Vẫn chưa xin hỏi các hạ là vị thần thánh phương nào?"
Tây Hải chung quy khoảng cách Đại Lục Linh Khu rất xa. Rất ít có người Bồng Lai sẽ đi xem Tứ Phương Đài Hội đi?
Trước đây cũng chưa từng nghe nói qua chuyện này.
Nhưng mà người có tình báo linh thông mà biết chuyện này, thì lại rất bình thường. Chỉ là không biết, Dịch Thanh này là loại nào.
Dịch Thanh lại tạm thời chưa nói chuyện này, mà là lấy một loại ánh mắt kỳ dị đánh giá Đường Thời rất lâu, nói: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tin một người có thể trong thời gian ngắn như vậy cũng đã đột phá Nguyên Anh kỳ. Lúc Tứ Phương Đài Hội, cậu còn chỉ là Kim Đan hậu kỳ. Bởi vì một mình lật đổ Tứ Phương Đài, rồi sau đó thần bí biến mất. Liên quan đến cả vị hòa thượng Thị Phi kia của Tiểu Tự Tại Thiên cùng nhau, bây giờ lại đồng thời xuất hiện ở Tây Hải. Huyền cơ giữa này, thực sự rất sâu xa."
Sớm tại khi nghe nói Thị Phi xuất hiện ở Bồng Lai, Dịch Thanh liền có một loại cảm giác mơ mơ hồ hồ. Thị Phi lúc ấy ở Tứ Phương Đài Hội thần bí biến mất, có người nói hắn là chính mình đi rồi, có người nói hắn là sau khi cứu Hạ Vọng cùng Đường Thời giống nhau bị Tứ Phương Đài hủy diệt. Bất quá đại đa số người cảm thấy họ không chết— đặc biệt là thái độ bên Nam Sơn Tẩy Mặc Các, rất rõ ràng có thể làm người ta cảm giác được, Đường Thời chỉ là không biết đi nơi nào, nhưng vẫn không sao.
Chỉ là hiện tại, Đường Thời thế mà... cứ như vậy tùy tiện mà xuất hiện?
Dịch Thanh bỗng nhiên cảm thấy có vài phần không thể tưởng tượng.
"Thì ra là vậy sao?" Đường Thời đẩy một chút, suy đoán Dịch Thanh này lúc trước có thể cũng đi xem Tứ Phương Đài Hội. Bất quá chuyện này đã không quan trọng. Hắn nói, "Vẫn chưa xin hỏi Dịch huynh là địa vị gì?"
Đường Thời hỏi chuyện này nhìn như đơn giản, nhưng ánh mắt kia lại mang theo một loại tìm tòi nghiên cứu rất sâu sắc.
Đầu tiên, Dịch Thanh tuyệt đối không phải đạo tu, cũng không phải ma tu gì— Đường Thời đã gặp ma tu Thường Lâu. Con đường kia cùng cái này không đúng. Muốn nói là yêu tu, còn có chút khả năng, nhưng cảm giác này không lớn đúng...
Tiên, phật, yêu, ma bốn tu, dường như đều không phải. Dường như chỉ có thể là một số tu sĩ cửa hông hơn.
Dịch Thanh nói: "Chẳng qua là một tiểu tu bên cạnh, gì đủ để nói? Người nào đó nghĩ, sợ vẫn là trước xuống biển nhìn xem tình hình, lại đến nói chuyện thân phận."
Vừa rồi hai người họ đồng thời thấy được một sợi kim quang lướt xuống mặt biển, sau đó mới có một loạt chuyện này. Vật bên dưới này dường như không đơn giản.
Đường Thời âm thầm phòng bị, bất quá chỉ biết họ là vừa lúc gặp, vừa vặn gặp gỡ mà thôi, lẫn nhau không có xung đột lợi ích quá lớn.
Mặc dù phía dưới là cái gì tài bảo, cũng cùng Đường Thời không có gì quan hệ. Bản thân cậu đối với ngoại vật nhu cầu không cao lắm, cho nên cũng không cảm thấy Dịch Thanh trước mắt này là cái gì uy hiếp.
Kỳ thật so với lại, Dịch Thanh càng kiêng dè Đường Thời.
Thứ nhất bởi vì biểu hiện của Đường Thời ở Tứ Phương Đài Hội quá mức làm cho người ta sợ hãi. Thứ hai bởi vì đối phương hiện tại tu vi đã có Nguyên Anh kỳ.
Trước đây Đường Thời còn ở Kim Đan kỳ, liền đã có được chiến lực khiến một bộ phận tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng hâm mộ. Bây giờ Đường Thời tiến giai đến Nguyên Anh kỳ, sợ lại là thoát thai hoán cốt một phen đi?
Bốn bốn chi số một qua, liền đã thoát ly Nguyên Anh kỳ, tới cấp bậc năm năm chi số.
Toàn bộ Nguyên Anh kỳ, Đường Thời có thể khai ra suốt chín đầu thơ.
Vừa đột phá thời điểm, liền đã có ba đầu, đến Nguyên Anh trung kỳ có ba đầu, hậu kỳ ba đầu.
Chỉ là Đường Thời không biết, khi nào cậu mới có thể đến Xuất Khiếu kỳ.
Dịch Thanh nói: "Vật ấy chính là hai người chúng ta đồng thời nhìn thấy. Xuống dưới sau nếu nó không phải là một kiện, hai chúng ta liền chia nhau. Nếu là chỉ có một kiện, liền tùy tài năng bản thân. Không biết các hạ nghĩ thế nào?"
Đường Thời tự nhiên gật đầu, một bộ dáng không mấy để ý.
Hai người ba câu liền đã nói xong, lúc này đi xuống. Đường Thời lại vẫn đang suy đoán thân phận Dịch Thanh.
Hiện tại họ còn chưa vội vã xuống, chỉ thấy trong tay Dịch Thanh vô số linh quang tuôn ra. Đường Thời liền tán một câu: "Chính là thủ đoạn Ngưu Mao Châm trong Đạo môn. Nhưng so với Tả Hữu Xuyên Hoa Thủ của Tiểu Tự Tại Thiên, các hạ có bản lĩnh tốt."
Linh quang Dịch Thanh vứt ra, như vô số chiếc kim, chui vào trong biển. Rồi lại một sợi dây như có như không nối liền, toàn bộ khống chế ở trong tay Dịch Thanh. Mười ngón hắn liền điểm, linh lực theo những sợi tơ không nhìn thấy này chảy qua, liền tiến vào trong biển.
Mắt tuy không thể nhìn rõ, nhưng linh thức lại có thể rõ ràng mà cảm giác.
Chiếc kim giống như Ngưu Mao Châm này tiến vào trong nước biển, liền thẳng tắp mà đâm về chỗ biển cạn. Có cái thẳng tắp rơi xuống, có cái ở trong nước biển xuyên qua, dường như đang tìm cái gì quỹ đạo. Sơ lược có nửa khắc đồng hồ, Dịch Thanh dường như cuối cùng đã xác định cái gì, nói: "Chính là Giao Trùng kim giác đã thành niên. Dường như là lần này bị chúng ta kinh động, từ nơi này đi qua."
Giao Trùng chỉ có chiếc sừng trên đầu là tương đối trân quý. Thường đều là sừng đen bình thường. Đa số người nói "Giao Trùng" cũng đều là sừng đen. Sau đó có sừng vàng, sừng bạc, lại là hai cấp bậc khác. Nghe nói Giao Trùng sừng vàng có cấp bậc cao nhất, nghe nói có khả năng tiến giai thành "Giao" thực sự. Cấp bậc cao nhất Giao lại có khả năng tiến giai thành long.
Thế giới này, tương đối kỳ diệu.
Đường Thời nghe xong, nhưng lại cười. "Nhìn dáng vẻ tia kim quang kia chính là thứ này."
"Nếu là Giao Trùng kim giác đã thành niên, sợ là một người bắt không được. Hai chúng ta còn nên hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Nói xong, Dịch Thanh liền trực tiếp thu vô số Ngưu Mao Châm kia, dường như là quấn lên cổ tay một cái, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Đường Thời bỗng nhiên biết Ngưu Mao Châm này của hắn là làm bằng gì— này hẳn là làm bằng tơ tằm trời cấp bậc rất cao...
Có ý tứ.
Dịch Thanh ở phía trước dẫn đường, quay đầu lại nhìn Đường Thời dưới chân còn giẫm lên cây bút sắt rách nát kia của cậu, liền nói: "Muốn tăng tốc."
Đường Thời đáp lời, liền trực tiếp nhảy ra một thanh Trảm Lâu Lan, đạp dưới chân, phá không mà đi, đuổi kịp Dịch Thanh.
Dịch Thanh vốn tưởng rằng cậu sẽ lấy ra cây bút Tam Chu tâm kia, không ngờ lại là thanh Trảm Lâu Lan này.
Trên đường Dịch Thanh không nhịn được, hỏi cậu: "Người nào đó đích xác từng đến Tứ Phương Đài quan chiến, nhưng làm sao cũng không hiểu rõ một chuyện— vì sao cậu có thể kiêm tu tiên phật lưỡng đạo?"
Đường Thời nhướng mày, "Tiên phật lưỡng đạo?"
Đồng thời tu đạo và tu Phật sao? Đường Thời chính mình không cảm thấy. Cậu lắc đầu, "Với ta mà nói, hẳn là tu đạo. Ta không tu Phật."
"Phật gia gần như không tồn tại cách nói độ kiếp. Độ Kiếp kỳ của tu sĩ tầm thường chúng ta, trong mắt họ chẳng qua là tiến trình tu luyện bình thường. Phi thăng cũng bất quá chỉ là thuận theo thiên lý tự nhiên. Nếu có thể tu Phật, tôi tất nhiên sẽ tu Phật." Dịch Thanh dường như không mấy tán thành ý kiến của cậu.
Đặc biệt là Đường Thời nói quá mức dứt khoát.
Đường Thời cười lớn hai tiếng, "Thế nhân đều nói tiên phật tốt, lòng ta cuồng ngông hướng yêu ma..."
Lời này của cậu lớn mật và cuồng vọng, liền theo gió biển này bay đi, thế mà có một loại cảm giác khiến người ta tâm thần kích động.
Thế nhân đều nói tiên phật tốt, lòng ta cuồng ngông hướng yêu ma.
Người này, quả thật không hổ là người có thể ở trường hợp lớn như Tứ Phương Đài Hội mà lực đổ Tứ Phương Đài.
Dịch Thanh cuối cùng không nhịn được, đáy mắt lộ ra vài phần vẻ khâm phục.
Hắn tu không phải yêu ma cũng không phải tiên phật, cho nên đối với bốn hình thức tu chân chủ lưu này cũng hoàn toàn vô cảm. Bây giờ Đường Thời vừa nói như vậy, lại lộ ra vài phần chân tình. Chẳng qua lời này của hắn, vẫn không làm sáng tỏ sự nghi hoặc vừa rồi— hắn vì sao không tu Phật?
"Tôi có một người bạn, chính là Phật tu. Thanh tâm quả dục lại không màng danh lợi, thương xót chúng sinh, lại muốn cắt thịt cho đại bàng ăn, xả thân nuôi hổ. Thế nhân cười hắn si ngu, tôi cũng thấy hắn không khôn ngoan. Nhưng lòng tu Phật này không đổi, cho dù từng muốn kéo hắn nhập ma, chung quy khó có thể xuống tay."
Chỉ có thể nói là mỗi người mỗi cách. Đường Thời vẫn thích hắn. Hắn đã là một người tu Phật, Đường Thời cũng lười đi can thiệp hắn.
Kéo Thị Phi nhập ma, quay đầu lại người phiền phức chính là cậu.
Là một người đã tu Vô Tình Đạo, tự nhiên chọn loại con đường tốt nhất cho mình.
Cậu tuy không nói rõ tên họ người này, nhưng Dịch Thanh đã biết người mà Đường Thời nói là ai.
Lời này tuy ngắn gọn, nhưng ý tứ ẩn chứa bên trong lại không ít.
Đường Thời còn chưa đoán ra Dịch Thanh này rốt cuộc là tu luyện cái gì, lại cảm thấy khí tràng cùng hắn đối chọi, nói chuyện thế mà nhiều thêm vài phần hợp cạ. Vì thế lại nói: "Tu Phật nhìn như đơn giản, nhưng lại không phải không độ kiếp. Ngược lại— phàm người tu Phật, không lúc nào là không độ kiếp."
"..." Dịch Thanh vẫn là lần đầu tiên nghe được lý luận mới lạ như vậy. Đa số người hắn biết, đều cho rằng tu Phật rất tốt, lại không nghĩ bây giờ Đường Thời nói thế này.
Đường Thời chính mình tu luyện 《 Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》, chẳng qua là làm mặt tu Phật này trở thành tấm ván cầu của mình, tăng cường tinh thần lực. Nhưng tu luyện chân chính vẫn lấy 《 Ấn Tuyên thập tam sách 》 làm chính. Thủ đoạn tấn công bên ngoài gần như hoàn toàn thoát thai từ 《 Trùng Nhị bảo giám 》. Chẳng qua thiên phú của Đường Thời dường như rất xuất chúng, ẩn ẩn đã có bản lĩnh có thể hợp ba cái này làm một.
"Nói lên, tôi rất tò mò một chuyện—" Đường Thời bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Thanh này, liền hỏi: "Vừa rồi có người nhắc tới vấn đề con đường Thị Phi từ Tiểu Tự Tại Thiên một đường hướng Tây, ngươi từng ngăn cản người đó không cho hắn nói, đây là vì cớ gì?"
"Cũng đều không phải chuyện gì ghê gớm, chẳng qua chuyện liên quan đến bí tân của Xu Ẩn Tinh, không nên nói nhiều thôi. Huống chi những tu sĩ cấp thấp kia, không biết chuyện nặng nhẹ, cũng không thể nói cho họ."
Dịch Thanh cười một tiếng, lại nói: "Cậu là vừa mới đột phá Nguyên Anh kỳ. Chờ cậu trở về môn phái, phỏng chừng là có thể lĩnh một bản đồ Xu Ẩn Tinh hoàn chỉnh cùng rất nhiều đồ vật. Nếu có cơ hội tiến vào Đại Hoang, thậm chí nhập trú Đại Hoang mười hai các, liền có thể chân chính tiếp xúc đến toàn bộ bí mật của Xu Ẩn Tinh."
"Sao nghe giọng điệu ngươi, dường như rất hiểu biết."
Đường Thời có vài phần nghi hoặc, cũng không che giấu sự nghi hoặc của mình, trực tiếp hỏi.
Dịch Thanh chỉ cảm thấy Đường Thời trước mắt này cùng người trên Tứ Phương Đài Hội kia có một chút khác biệt rất nhỏ— có lẽ là bởi vì bây giờ máu hắn đã lạnh đi? Dịch Thanh liền có cảm giác như vậy. Hắn tuy không dùng bí thuật dò xét, nhưng lại có thể cảm giác ra...
Máu của Đường Thời trên Tứ Phương Đài, vì giao thủ đối chiến mà thiêu đốt, cho nên biến nhiệt. Nhưng bây giờ nhìn đang nói đùa, nhưng đáy mắt lạnh băng, có lẽ liền máu cũng lạnh.
Dịch Thanh cũng không ngại, bởi vì hắn vuốt ve máu của mình, cũng là lạnh.
"Hiểu biết một ít, bất quá không nhiều lắm. Tiểu Tự Tại Thiên cùng Thiên Chuẩn Phù Đảo ở trên một đường từ Nam chí Bắc. Mà Tiên Đảo Bồng Lai lại tương đương tổng hợp của hai người này, ở giữa Đông Hải và Tây Hải, có một vết nứt."
Vết nứt?
Đường Thời đột nhiên dùng ngón tay gõ gõ thái dương mình, nhíu mày.
Dịch Thanh dừng lại, giữa ngón tay lại một lần nữa bay ra vô số linh quang. Một lúc lâu liền thay đổi một hướng, tiếp tục truy tung.
"Vết nứt kia, được xưng là Bán Luân Nguyệt của Xu Ẩn Tinh."
Dường như là nghĩ tới cái gì, Dịch Thanh bỗng nhiên kéo khóe môi, cười lạnh băng, nói: "Xu Ẩn Tinh là hình cầu. Nếu lấy cam tươi để so, liền như lấy đao phá nó, lấy ra một miếng."
Sự so sánh này rất hình tượng. Đường Thời chỉ trong nháy mắt liền bổ ra cảnh tượng kia. Chẳng qua trong sự liên tưởng sau đó, lại cảm thấy đáng sợ.
Xu Ẩn Tinh chính là một hành tinh, lại có một vết nứt rất lớn, lấy trục trái đất làm trung tâm, dọc qua Nam Bắc, phân cách Đông Tây hai hải, cách ra Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù Đảo cùng Tiên Đảo Bồng Lai.
Một vết nứt, được xưng là Bán Luân Nguyệt.
Nếu là vì vết nứt này mà đổ khuôn, lại đem nó lấy ra, có lẽ thật là một nửa vầng trăng.
Đường Thời còn chưa tưởng tượng xong, liền lại nghe Dịch Thanh nói: "Tương truyền vết nứt này chính là cuối thời thượng cổ, không biết bị vị tu sĩ thượng giới nào dùng kiếm chém nứt mà lấy đi một mảnh. Vừa lúc là một mảnh hình bán nguyệt cắt từ hành tinh."
... Thật là một cách dùng từ đáng sợ.
Đường Thời giơ tay dùng móng tay mài mài môi dưới của mình, híp mắt suy nghĩ nửa ngày, lại không có kết quả.
Cuối thời thượng cổ, tu sĩ thượng giới, kiếm chém nứt hành tinh, lấy đi một mảnh— chỉ cần là nghĩ đến cảnh tượng này, Đường Thời liền cảm thấy cả người máu chảy cuồn cuộn, như có cái gì bị chạm vào.
Cậu nâng tay phải, hổ khẩu và hổ khẩu giao nhau dựa vào nhau, liền xoa hai tay một chút, bình phục tâm cảnh. Lúc này liền thấy Dịch Thanh dừng lại.
Dịch Thanh dường như đã tìm được địa điểm, chỉ là hắn không vội vã xuống nước, mà là nói: "Cậu biết tôi vì sao lại nói những thứ này cho cậu không?"
Đường Thời lắc đầu, "Không biết."
Vị Dịch Thanh kia không biết vì sao cười ha hả, "Tôi cũng không biết."
"..."
Nguyên nhân có lẽ là có, chỉ là Dịch Thanh không muốn nói thôi?
Đường Thời cũng lười truy cứu. Thấy Dịch Thanh bỗng nhiên thu liễm không cười, liền cũng không nói.
Dịch Thanh nói: "Vật kia liền ở phía dưới này. Chúng ta xuống xem."
Vì thế một đầu chui vào trong nước. Đường Thời cũng đi theo xuống.
Hai người chỉ ở trong nước biển nhanh chóng đi qua, rất nhanh liền phát hiện trong cát biển phía dưới có dấu vết. Vì thế cùng theo qua, quả nhiên phát hiện một con Giao Trùng kim giác phẩm chất bằng một cánh tay, dài hai thước, cuộn tròn ở giữa rạn san hô, dùng sức mà củng vào trong, dường như đang tìm kiếm cái gì.
Làn da thân thể Giao Trùng này vẫn là màu đen, rất giống một đoạn dây thừng quấn ở trên đó.
Bất quá bây giờ hai người Đường Thời và Dịch Thanh đều phát hiện, con Giao Trùng này dường như có chút suy yếu, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.
Đường Thời và hắn liếc nhau, liền nói: "Phía sau kia còn có một con."
Vừa dứt lời, hai người đồng thời ra tay. Đường Thời chỉ nhắc lên một kiếm liền tùy tay bổ về phía rạn san hô kia, liền thấy đá vụn văng loạn, đã nứt vỡ. Phía sau rạn san hô kia lộ ra một con Giao Trùng bạc giác, cuộn tròn thành một đoàn nhỏ nhỏ, run rẩy bần bật.
Dịch Thanh ra tay tuy là cùng Đường Thời đồng thời, nhưng tốc độ lại kém vài phần. Khi Đường Thời bổ vỡ rạn san hô kia, con Giao Trùng kim giác kia còn chưa ý thức được nguy hiểm phía sau, vừa thấy con Giao Trùng bạc giác lộ ra, thế mà hung ác mà nhào lên, như muốn ăn con Giao Trùng bạc giác kia.
Giao Trùng thích ăn lẫn nhau. Bây giờ con Giao Trùng kim giác này bị thương, liền muốn trực tiếp ăn con Giao Trùng bạc giác nhỏ để chữa thương.
Đường Thời nhíu mày, liền trực tiếp ngón tay một điểm, hóa ra một đạo linh quang, đem con Giao Trùng bạc giác nhỏ kia kéo qua. Sau đó linh quang của Dịch Thanh cũng trực tiếp trói chặt con Giao Trùng kim giác bị thương kia. Lần này liền không thể trốn thoát nữa.
Hai người mỗi người kéo một con Giao Trùng vào tay. Đường Thời cười một tiếng, lại thấy tiểu gia hỏa này khi rơi vào tay cậu, liền đem cái đuôi quấn vào cổ tay cậu, yếu ớt mà dựa đầu vào ngón tay cái cậu, một đôi sừng bạc trên đầu nhìn qua cũng là mềm oặt.
Con Giao Trùng bạc giác này, dường như vẫn là vừa mới sinh ra không lâu, chỉ dài nửa thước. Hơn nữa đầu cũng chỉ lớn bằng ngón cái Đường Thời, nhỏ đến đáng thương. Lúc này cũng không biết là bị dọa cho hôn mê hay bị bệnh, chỉ dùng hai cái vuốt nhỏ bám chặt ngón tay cái Đường Thời, sợ bị ngã xuống vậy.
Yêu thú không phòng bị?
Đường Thời bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn bật cười.
Ngược lại Dịch Thanh, thấy con Giao Trùng kim giác kia suy yếu, trực tiếp một tay nhét nó vào trong bình lưu li, mặc cho nó có như thế nào tả xung hữu đột cũng không ra được.
Đường Thời vươn tay trái của mình, muốn bắt cổ con Giao Trùng bạc giác kia kéo xuống. Nhưng không ngờ vật này bám rất chặt. Cảm giác Đường Thời càng lúc càng dùng sức, thế mà "ô a" mà vừa mở miệng, liền hung ác mà muốn cắn ngón tay cái Đường Thời. Lại không ngờ miệng tên gia hỏa này quá nhỏ, có lẽ nó tự mình cho rằng mở ra là bồn máu gào lớn, kỳ thật chẳng qua là chỉ cắn... móng tay cái của Đường Thời...
"..."
Đường Thời lắc lắc ngón tay cái của mình, con Giao Trùng bạc giác này liền vặn vẹo thân mình đi theo động tác của cậu mà đung đưa qua lại, sống chết không chịu xuống.
Cậu cẩn thận nhìn, thứ này còn chưa mở mắt, dường như là quá nhỏ.
Cậu hỏi Dịch Thanh, đây là tình huống như thế nào.
Dịch Thanh nói: "Giao Trùng nhỏ mới sinh, còn chưa mở mắt. Loại này có thể nuôi. Nếu cậu muốn chờ nó lớn rồi làm thuốc, thì nuôi."
Đường Thời nhìn con Giao Trùng này quấn trên tay mình, như một cái vòng tay màu đen, thầm thấy buồn cười, cuối cùng vẫn dùng sức lay nó xuống. Con Giao Trùng kia tuy nhỏ, răng lại sắc, cắn rớt một mẩu móng tay trên ngón cái Đường Thời. Vì thế móng tay được cắt tỉa còn rất ổn của Đường Thời lập tức thiếu một mẩu nhỏ.
Khóe miệng cậu run rẩy một chút, trực tiếp đem thứ này nhét vào trong bình lưu li.
Tên kia trong chai lạnh băng vặn vẹo vài cái, dường như là sợ lạnh, liền một lần nữa cuộn tròn lại với nhau, cuộn chặt— trong miệng còn cắn mẩu móng tay cái kia.
Đường Thời không có gì cảm giác, đem cái bình lưu li này thu lên.
Hiện tại liền cần phải đi.
Dịch Thanh dường như cũng không cảm thấy còn có gì có thể nói cùng Đường Thời. Hai người kia chẳng qua là vì cùng một mục đích mà xuống dưới.
Chỉ là khi họ đồng thời nổi lên, lại bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ nước biển như sôi trào.
Lông mày Đường Thời nhăn lại, cả người lập tức tản mát ra một loại hơi thở nguy hiểm, đề phòng đến cực điểm. Dịch Thanh cũng giống vậy.
Dị động, dường như là từ dưới chân họ đi ra.
Toàn bộ nước biển Tây Hải đều đang sôi trào, như là toàn bộ mặt đất đáy biển đều đang di chuyển. Sau đó ở phía Tây bỗng nhiên tuôn tới vô hạn kim quang, như là đem toàn bộ mặt biển phá vỡ hoàn toàn. Rồi sau đó kim quang phiêu chuyển, liền hóa thành lam, bạch, tím, cuối cùng biến thành màu tím ngút trời.
Đường Thời bỗng nhiên không hề do dự, một cái tát vào mặt nước, liền cả người thẳng tắp mà bắn nhanh lên trên, nhảy ra mặt biển mang theo một mảng bọt nước. Liền thấy thiếu, lại thấy tử khí đông lai, hội tụ với tây. Ánh sáng tím thô to từ sâu trong đáy biển dâng lên, như một thanh kiếm sắc bén, phá vỡ khắp biển, thẳng cắm ngút trời, chém nứt mây trôi!
Toàn bộ mặt biển dường như đều vì cảnh tượng như vậy mà sôi trào. Sau khi ồn ào náo động, lại chỉ còn lại vô biên yên tĩnh, chỉ có âm thanh ngâm vang kỳ quái mà du dương kia, chiếm cứ toàn bộ trái tim người ta.
Một đạo bóng dáng mơ hồ phiêu diêu, vạt áo phiêu diêu, tiên khí nghiêm nghị, từ phía chân trời xẹt qua, lờ mờ mà biến mất trong ánh sáng tím.
Đường Thời chỉ trầm mặc không nói, nghe Dịch Thanh lẩm bẩm than một câu: "Tiên tung..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dammy