Chương 4: Là vợ chưa cưới của người khác thì đã sao?
Dịch: Dii + Minameina
Beta: Băng Hàn, Puh
••••••••
Hai từ "xinh đẹp" liên tiếp khiến Khương Thời Niệm dừng bước, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi ở ghế chính, người mà cô phải suy xét trước khi đối diện.
Cô còn chưa tiêm thuốc hạ sốt xong, lượng thuốc không đủ làm cơn sốt cao giảm bớt chút nào. Sau một đêm lăn lộn, đôi mắt cô đã có chút mơ màng. Khi nhìn Thẩm Diên Phi lại can đảm hơn một cách khó hiểu.
Khuôn mặt của anh hơi mờ trong tầm nhìn của cô, không thể thấy rõ nét mặt của anh, thay vào đó, anh trông càng điềm tĩnh cao cao tại thượng hơn.
Khương Thời Niệm lại cúi đầu nhìn đôi giày bẩn thỉu của mình rất xấu hổ, cảm thấy Thẩm tổng thực sự được giáo dục rất tốt. Cô gần như phát điên nhưng anh vẫn có thể khen được.
Cô mơ hồ cảm ơn anh, nhưng không thể nói nhiều hơn. Cô biết mình đang trong tình trạng không tốt, có lẽ không thể cầm cự được bao lâu, nếu không cô sẽ càng mất bình tĩnh.
Mà cô thì không muốn thất lễ, cô thoải mái đẩy chiếc bánh kem, cách tổ chức tiệc sinh nhật thế này là ổn nhất.
Khương Thời Niệm thu thập áo khoác tiếp tục đi về phía trước, phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh.
Khương Cửu Sơn muốn lớn tiếng mắng cô, nhưng bởi vì có Thẩm Diên Phi ở đây nên phải chịu đựng. Cô không thèm để ý tới, vén lên váy đuôi cá lên vung đôi chân thon dài bước nhanh, cánh tayđột ngột siết chặt.
"Khương Thời Niệm, tôi gọi em, em không nghe thấy à?" Thương Thụy nắm tay cô, "Bây giờ em muốn đi đâu?"
Cường độ tiếp xúc lẫn nhau chỉ kéo dài trong chốc lát, Thương Thụy đột nhiên buông tay ra.
Khương Thời Niệm quay đầu lại liếc nhìn, là Kiều Tư nguyệt đuổi theo, nước mắt lưng tròng, trông như một người chị bao dung đang đến thuyết phục cô, nhưng lại dẫm phải chướng ngại vật nào đó suýt ngã xuống. Thật trùng hợp, lại yếu đuối ngã xuống bên cạnh Thương Thụy.
Thương Thụy kịp thời giơ tay đỡ người, giúp cô ta đứng vững, sau đó xoay người tiếp tục nắm lấy tay Khương Thời Niệm.
Thái độ của anh ta cũng thay đổi từ lo lắng vừa rồi sang nghiêm túc chất vấn.
Khương Thời Niệm mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, theo bản năng lùi lại để tránh động tác của Thương Thụy, cảm thấy ngực mình như bị kim đâm tràn đầy thất vọng và buồn nôn.
Kể từ ngày đó, vị hôn phu sắp cưới của cô theo bản năng tỏ ra quan tâm đến người khác, ngược lại, dường như đối xử với cô không gì khác hơn là những lời rao giảng chính đáng, nhiều yêu cầu khác nhau và sự không hài lòng.
Nếu sớm đã biết kết quả như vậy thì hà cớ gì lại nhất quyết theo đuổi cô.
Nếu đã không còn tình cảm thì cần gì phải đồng ý tháng sau kết hôn.
Khương Thời Niệm bây giờ muốn nói chuyện trực tiếp với Thương Thụy nhưng cô không thể chịu đựng được cả về mặt thể xác hoặc tinh thần. Cô đặt mu bàn tay lên vầng trán nóng bừng vẫy tay về phía Thương Thụy ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa.
Ngày mai đợi cô khoẻ hơn một chút rồi sẽ tìm anh ta nói chuyện.
Bàn chân lâng lâng của Khương Thời Niệm vừa bước ra hơi vấp, cô nhanh chóng dừng lại, Thương Thụy không nói một lời tiến tới ôm cô vào lòng trước khi thực sự có thể đặt tay lên người cô, như bị thứ gì đó đâm vào, những dây thần kinh dày đặc ở lưng căng lên, như thể đang bị ai đó điều khiển.
Giọng điệu của Thẩm Diên Phi nhỏ nhẹ, âm lượng cũng không cao, nhưng lại vang vọng khắp phòng tiệc: "Thương tổng, anh không thấy sao? Cô Khương thật sự không cần anh."
Thương Thụy cười lạnh quay đầu lại: "Thẩm tổng không phải tới làm khách sao? Thời gian của anh quý báu, cũng không đến mức chuyện riêng tư giữa tôi và vợ chưa cưới cũng muốn quan tâm đó chứ? Đầu giường cãi nhau cuối giường hoà thôi, cũng không cần anh phải hao tâm tốn sức."
Anh ta làm ra tư thế thản nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Diên Phi, trong lòng anh ta chợt có cảm giác khó hiểu.
Bí mật chôn vùi trong lòng nhiều năm.
Cảm giác nguy cơ.
Kế hoạch ngày hôm nay bị gián đoạn đã kích thích sự tức giận, không muốn thỏa hiệp của Khương Thời Niệm.
Khuấy tất cả lại với nhau.
Thương Thụy mím môi, tự thuyết phục bản thân, cho dù Thẩm Diên Phi có đến thì có ý nghĩa gì? Đã bao lâu rồi kể từ khi học cấp hai? Địa vị của anh ta bây giờ cao không thể với được. Đã nhiều năm như vậy, anh ta chắc chắn đã nếm trải đủ kiểu phụ nữ. Làm sao anh ta vẫn có thể coi trọng Khương Thời Niệm?
Chẳng lẽ vị gia chủ uy nghiêm của nhà họ Thẩm nghe được tin tức về Khương gia liền chạy tới làm chỗ dựa cho Khương Thời Niệm?
Cho dù cô có đẹp thì cũng không đến mức làm cho Thẩm Diên Phi nhớ mãi không quên.
Căn bản không thiết thực.
Thương Thụy nhíu mày.
Nếu chỉ vì điều này mà anh ta nhượng bộ dỗ dành Khương Thời Niệm, tâng bốc cô như ngày xưa, chẳng phải cô sẽ càng được một tấc lại muốn tiến một thước, kết hôn rồi làm sao còn dạy dỗ được?
Nếu lần này Khương Thời Niệm không hoàn toàn phục tùng, anh ta đã lãng phí thời gian để đối phó với người phụ nữ Kiều Tư Nguyệt đó.
Thương Thụy tránh ánh mắt tựa hồ xuyên thấu anh ta của Thẩm Diên Phi, nhất quyết ôm Khương Thời Niệm, chuẩn bị đưa cô ra ngoài trước rồi nói chuyện.
Thẩm Diên Phi ngón tay nắm chặt trên tựa tay ghế chính, các đốt ngón tay nhô lên một lúc, sau đó anh mới đơn giản giơ tay lên.
Chủ khách sạn Liz hiểu rõ lập tức công thì làm chuyện công ra lệnh trục xuất: "Xin lỗi mọi người, Thẩm tổng có sự sắp xếp khác sau thời gian của sảnh tiệc, những vị khách khác có mặt thì không tiện, tôi sẽ nhờ người đưa các vị đi. "
Lời vừa dứt, nhân viên đợi bên ngoài nhận được thông báo, nhanh chóng đi vào. Họ nói là xin rời đi, nhưng thực ra là giải tán.
Một số người thậm chí còn bắt đầu tháo dỡ đồ trang trí tiệc sinh nhật với sự đồng ý của Thẩm tổng. Khương gia chi rất nhiều tiền cho các loại đồ trang trí phô trương, nhưng chúng được tháo dỡ rơi rớt tan tác, không hề có chút tình cảm.
Khương Cửu Sơn sắp lên cơn đau tim nhưng người Khương gia không ai dám lên tiếng. Thương Thụy bị hai người vây quanh, yêu cầu anh ta lập tức rời khỏi hiện trường.
Sắc mặt Thương Thụy âm trầm, còn muốn nắm tay Khương Thời Niệm. Thẩm Diên Phi vẫn tao nhã ngồi đó, như thể không liên quan gì đến việc phá hoại chỗ của người khác.
Anh bình tĩnh nói: "Cô Khương đang ốm, không cần vội, tôi sẽ cho cô ấy thời gian."
Nói câu này tương đương với việc đập tan tin đồn tối nay Khương Thời Niệm giả vờ ốm.
Thương Thụy cắn răng nhìn chằm chằm Khương Thời Niệm, không hề kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô, lạnh lùng nói: "Em có đi hay không?"
Khương Thời Niệm không thể đứng được nữa, thoát ra khỏi tay Thương Thụy nói bằng giọng khàn khàn: "Anh có thể đưa Kiều Tư Nguyệt đi. Đồ của tôi vẫn còn ở trên lầu cần lên lấy. Ngày mai phiền anh dành chút thời gian tôi có chuyện muốn nói."
Thương Thụy chưa bao giờ bị cô đối xử như vậy, anh ta cười như đang nếm được cảm giác ghen tị của Khương Thời Niệm.
Anh ta có phần yên tâm hơn khi thấy Khương Thời Niệm đi đến thang máy của phòng khách ở tầng trên, còn Thẩm Diên Phi đã đi đến lối ra khác theo hướng ngược lại, anh ta chỉ quay lại nói nhỏ: "Khi em đến cầu xin anh, đừng khóc là được."
–
Trước bữa tiệc sinh nhật, Khương Thời Niệm trang điểm và thay quần áo ở dãy phòng trên lầu của khách sạn Liz. Tất cả đồ dùng ban đầu của cô đều được để trong một chiếc vali nhỏ, cô phải đi lấy lại.
Khương Thời Niệm chút khó khăn khi chờ thang máy đi xuống, cô dựa vào tường, đôi mắt rũ xuống, mái tóc buông xõa trên đôi má trắng ngần, cô không còn sức để gạt đi.
Thang máy kêu một tiếng, cô nửa cố gắng xốc lên tinh thần, nửa nhướng mắt lên. Cô mơ hồ nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp cách đó không xa.
Cô bị sốt nặng, suy nghĩ hơi chậm. Cô bước đến thang máy nhấn số mười sáu. Một bóng người khác bước vào sau cô, với những ngón tay dài trắng trẻo, ấn vào tầng mười lăm. Đan xen vào nhau, gần như chạm vào nhau.
Khương Thời Niệm không biết ai đang đứng bên cạnh cô, cô được bọc trong một chiếc áo khoác tựa vào vách thang máy. Mái tóc dài xõa xuống, che đi một nửa khuôn mặt.
Tuy nhiên, trong quá trình đi lên nhanh chóng trong không gian nhỏ hẹp, không khí dường như bị nén lại quá mức, cô dần dần cảm thấy khó thở. Dần dần, cô nhận ra không chỉ có vậy, cảm giác ngột ngạt của cô còn đến từ người đàn ông đứng cạnh cô cách đó không xa.
Rõ ràng đối phương không làm gì cả, thậm chí không phát ra âm thanh nào, nhưng hơi thở dồn dập, làn da lộ ra ngoài của cô không tự chủ được căng ra, hơi ngứa ngáy.
Khương Thời Niệm hít một hơi, môi lưỡi nóng bừng, cuối cùng cũng tập trung sức lực quay đầu lại nhìn.
Vòng eo, bờ vai và hầu kết,tiếp theo, cô không hề chuẩn bị trước mà rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm đối diện. Người đối diện đẹp trai, quý phái, lịch sự và tách biệt.
Thẩm Diên Phi......
Khương Thời Niệm chưa kịp nói lời nào, sức lực của cô cuối cùng đã cạn kiệt, tầm nhìn đột nhiên tối đen. Cô choáng váng vịn vào vách thang máy trượt xuống, cuối cùng cô cảm thấy mình vẫn chưa ngã, bị một cánh tay mạnh mẽ đỡ dậy.
Cửa thang máy tầng mười lăm mở ra, Hứa Nhiên đứng ở bên ngoài chờ Thẩm Diên Phi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trừng mắt nhìn lão đại, bất đắc dĩ nuốt xuống một chữ chửi bới: "Anh ba?!"
Anh ấy nhìn người trong vòng tay Thẩm Diên Phi, há hốc miệng kinh ngạc, thấy thang máy lại sắp đóng cửa, vội vàng ấn cửa, nhấn mạnh: "Anh ơi, cô ấy hiện tại là hôn thê của người khác. Dù có giả vờ gì đi nữa thì trong lòng cô ấy, anh cũng là người khác."
Hứa Nhiễm sửng sốt, nhưng sau khi nói xong, vẻ mặt của Thẩm Diên Phi lại khiến anh ấy hoảng sợ.
Thẩm Diên Phi đứng dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo của thang máy, vòng tay thật chặt quanh Khương Thời Niệm đang bất tỉnh, dùng đốt ngón tay ấn đầu cô vào vai anh. Đối xử như châu như ngọc làm Hứa Nhiên sợ hãi.
Thẩm Diên Phi thấp giọng cười lạnh nói: "Vậy thì sao?"
Da đầu Hứa Nhiên căng cứng.
Thẩm Diên Phi ánh mắt bình tĩnh như mực, nói: "Tùy tiện tìm chuyện gì đó, để Thương Thụy đến Đàm Môn trước sáng mai."
Sau đó thang máy đóng lại tiếp tục đi lên, dừng lại ở tầng mười sáu.
Hứa Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút và nhận ra Thẩm Diên Phi vẫn đang khống chế mình. Thẩm Diên Phi đưa Khương Thời Niệm trở lại phòng của cô thay vì đưa lên tầng mười lăm nơi anh đang ở.
Thẻ phòng của Khương Thời Niệm trong túi xách của cô, cô không nhớ mình đã mở ra, lên giường như thế nào, cô chỉ có cảm giác rất mơ hồ như thể có ai đó đang ôm cô, nhiệt độ cơ thể của người đó nóng như thiêu đốt. Cô muốn trốn nhưng sau đó, hết người này đến người khác đến truyền dịch cho cô.
Khương Thời Niệm vẫn tiếp tục mơ, hai mươi năm qua đã biến thành những tấm gương thủy tinh vỡ khắp sàn chỉ trong một đêm. Mỗi mảnh vỡ vô hình đều phản ánh bản thân vấp ngã của cô.
Cảnh cuối cùng là khi Thương Thụy đi học, anh ta ngồi vào chỗ của cô, nghịch nghịch điện thoại di động của cô, thấy cô quay lại vẻ mặt bình thường, anh ta đặt điện thoại xuống cười nói: "Khương Thời Niệm, mình muốn đuổi theo cậu."
Khương Thời Niệm tỉnh dậy lần nữa, đã là buổi chiều ngày hôm sau, điện thoại di động của cô vẫn ở chế độ im lặng. May mắn, cô đang trong kỳ nghỉ phép không có công việc quan trọng nào, nhưng tin nhắn điện thoại và WeChat cũng đầy.
Trên mu bàn tay cô có những vết kim châm mới, nhưng cô cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều, cơn sốt đã lui, còn có nước trong phích để trên bàn cạnh giường ngủ, cùng với tờ giấy nhắn của người phục vụ phòng khách sạn.
Khương Thời Niệm không suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng khách sạn đã giúp đỡ trong suốt quá trình, cô đứng dậy gọi trợ lý của mình trước. Trợ lý Đồng Lam hít một hơi dài nói: "Chị Niệm Niệm, cuối cùng chị cũng đã liên lạc với em."
Khương Thời Niệm nhạy cảm cảm thấy có gì đó không ổn, cô hỏi, nhưng Đồng Lam do dự không muốn nói gì, cô ấy chỉ nói: "Kiều Tư Nguyệt hôm nay đang ghi hình một chương trình ở cảng Đàm Môn, chị có biết không?"
Kiều Tư Nguyệt xếp bậc thứ 2 trong đội, thường ra ngoài tham gia hoạt động xã hội, gần đây còn đi quay ở cảng Đàm Môn, ví dụ như hôm nay, cô ta phải đi suốt đêm mới tới.
Đồng Lam tức giận thở dài, Khương Thời Niệm ngón tay dừng lại, bấm vào WeChat, trong danh sách nhìn thấy một hàng tin nhắn chưa đọc, trong đó có một số là link tin tức do người biết chuyện gửi cho cô.
Cô mở cái đầu tiên, dòng tiêu đề viết "Thương thiếu của truyền thông Trung Á có tình yêu mới trong tay, cùng nhau đi đến cảng biển, trên mạng truyền nhau ngày cưới có thể bị hoãn?"
Nội dung mô tả trong đó rất chi tiết, viết rõ ràng Kiều Tư Nguyệt, tân mỹ nhân của đài truyền hình Bắc Thành, đã được Thương thiếu của Trung Á đi cùng giữa các buổi ghi hình. Cô ta được đón và đưa bằng ô tô sang trọng cả buổi sáng, đi trên du thuyền. Tình yêu thương trong sáng.
Những bức ảnh cũng được chụp rất rõ ràng. Thương Thụy mặc một chiếc áo sơ mi lụa đơn giản, Kiều Tư Nguyệt ngồi ở ghế phụ của chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng triệu đô la. Sau đó lên du thuyền riêng, Kiều Tư Nguyệt cũng không chê lạnh chỉ khoác trên mình chiếc váy ngắn màu trắng đầy dục vọng, mái tóc dài tung bay, Thương công tử đang lái chiếc du thuyền bên cạnh, chuẩn bị ra khơi.
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào một lúc lâu, sau đó quay lại nhìn Bắc Thành, nơi tuyết vẫn đang rơi bên ngoài.
Trái tim bị tổn thương quá nhiều lần không còn cảm thấy đau nữa, cảm giác buồn nôn càng dâng lên khắp cơ thể.
Đài truyền hình Bắc Thành không chỉ là đài truyền hình vệ tinh mà còn có nền tảng video riêng. Nhiều chương trình rất nổi tiếng trên mạng, đặc biệt là các cuộc phỏng vấn và chương trình tạp kỹ. Một số người dẫn chương trình nổi tiếng cũng có rất nhiều người hâm mộ.
Đồng Lam chưa cúp điện thoại, cô ấy đoán Khương Thời Niệm đã nhìn thấy, liền òa khóc: "Thương tổng có ý gì vậy? Hôm qua là sinh nhật của chị, chị vẫn còn ốm. Hôm nay anh ta lại vội vã đến cảng cùng Kiều Tư Nguyệt để bị chụp được ảnh lại. Anh ta có phải mù không cơ chứ? Anh ta không nhìn thấy Kiều Tư Nguyệt trà xanh sao?"
"Chị Niệm Niệm , trước kia em không dám nói với chị, thật ra em từng nhìn thấy Kiều Tư Nguyệt ôm cánh tay của Thương tổng." Đồng Lam nghiến răng nghiến lợi, "Thương tổng vậy mà cũng không tránh ra."
Tình yêu giữa cô và Thương Thụy tuy không công khai chính thức nhưng có rất nhiều tin đồn trên mạng, Khương Thời Niệm có thể nghĩ đến những gì hiện đang được đăng tải trên Internet, cô không muốn đọc nó.
Khương Thời Niệm cúi đầu gửi WeChat cho Thương Thụy: "Hôm nay anh có về Bắc Thành không?"
Thương Thụy đang ở sân bay, trợ lý đặc biệt của anh ta đang lo lắng đi theo anh ta, còn chưa đợi được Thương tổng ra lệnh gỡ bỏ hot search.
Lúc này, sau khi xem WeChat xong, Thương Thụy buông lỏng cau mày, cười lạnh nói: "Kích thích cũng khá có ích, em vẫn phải chủ động cầu hòa với tôi."
Trợ lý đặc biệt vội vàng hỏi: "Thương tổng có nên tìm người xóa hot search không?"
Vốn là tình huống khẩn cấp, tại chi nhánh ở cảng Đàm Môn xảy ra sự cố khẩn cấp, Thương tổng từ sáng sớm đã đến xử lý nhanh chóng, không ngờ Kiều Tư Nguyệt tình cờ ở phía sau, anh ta liền theo mong muốn của Khương gia đưa cô ta đi bù sinh nhật.
Thương Thụy lười biếng bấm vào điện thoại di động của mình: "Tạm thời để yên, để cô ấy xem một lát, lúc gặp mặt cô ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Bằng không, cô ấy thật sự cho rằng cuộc hôn nhân này dễ dàng kết hôn như vậy, ngày hôm qua như thế là đủ rồi."
"Còn nữa," anh ta quay lại, "Tối qua Thẩm Diên Phi rời đi lúc mấy giờ?"
Trợ lý đặc biệt cẩn thận nói: "Theo những gì chúng tôi thấy, xe của Thẩm tổng rời khách sạn nửa tiếng sau không quay lại nữa. Cô Khương qua đêm trong phòng ban đầu."
Thương Thụy hiểu ý gật đầu, khóe môi nhếch lên giễu cợt.
Quả nhiên, Khương Thời Niệm không cần phải có ý nghĩ hão huyền dựa dẫm vào người khác. Thẩm Diên Phi mắt cao hơn đầu làm sao có thể tạo ra ngoại lệ vì cô.
Hơn mười phút sau, trước khi lên máy bay, anh ta keo kiệt trả lời: "Chiều tôi sẽ về".
Khương Thời Niệm lập tức trả lời: "Mấy giờ?"
Thấy cô lo lắng như vậy , Thương Thụy mỉm cười, tâm tình vui vẻ trả lời: "Khoảng năm giờ."
–
Trước khi Khương Thời Niệm bình phục, cô tạm thời ở lại khách sạn, Đồng Lam vội chạy tới chăm sóc cô nhưng lại bị cô đuổi đi về, cô đóng gói vali nhỏ, may mắn cô có mang theo một số giấy tờ cơ bản và nhu yếu phẩm.
Cô có một căn hộ ở phía nam thành phố, nhưng Khương gia không thích cô sống ở đó nên nếu muốn ở thì cần được dọn dẹp lại. Cô cần ở trong khách sạn nơi Khương gia và Thương Thụy không thể quấy rầy cô được.
Khương Thời Niệm nhìn thời gian, buổi chiều 4h.
Đến lúc này, cô vẫn để lại cho Thương Thuỵ một con đường sống.
Điện thoại đột nhiên rung lên, là cuộc gọi của Tần Chi: "Niêm Niệm, bây giờ mình đang chuẩn bị lên máy bay về Trung Quốc với cậu. Đúng rồi, Thương Thụy rốt cuộc là muốn thế nào rồi? Tại sao lại để mấy tin đồn tình ái tràn lan mà không thèm giải thích chứ. Bây giờ vậy mà lại cùng với đám cậu ấm uống rượu đánh bài nữa."
Khương Thời Niệm giật mình: "Cái gì?"
"Cậu không biết à? Cũng phải, cậu đâu thêm phương thức liên hệ của đám bạn xấu đó," Tần Chi nói rồi gửi cho Khương Thời Niệm mấy bức ảnh, là ảnh do đám cậu ấm cô chiêu gửi trong group, "Cậu xem, vừa chụp đó, Thương Thụy đang chơi với đứa con thứ tư của nhà họ Triệu, ở Hải Vực."
Hải Vực một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nổi tiếng ở Bắc Thành, được các thiếu gia thiên kim thuộc giới thượng lưu rất yêu thích.
Cơn buồn nôn của Khương Thời Niệm lại ập đến mạnh mẽ.
Cô cau mày nhìn Thương Thụy trong ảnh, lười biếng chạm vào bài nụ cười trên môi. Cô nhận ra phòng riêng này Thương Thụy trước đây đã từng đưa cô đến đó, cô không thích lắm.
Cổ họng khô khốc, Khương Thời Niệm an ủi Tần Chi, gọi cho Thương Thụy nhưng anh ta không trả lời, cô không lãng phí thêm thời gian nữa, xách vali rời khỏi phòng, xuống lầu gọi taxi rồi đi thẳng tới Hải Vực.
Cô rất ít khi đến những nơi như vậy, người gác cửa ở Hải Vực cũng không biết rõ cô, nhưng thấy cô dù đeo khẩu trang vẫn xinh đẹp lóa mắt nên anh ta không dám lơ là.
Khương Thời Niệm báo số thành viên của Tần Chi rồi được nhiệt tình đưa vào.
Cô từ chối sự hướng dẫn của người gác cửa đi thẳng vào thang máy lên tầng ba. Vali không nặng gần như không phát ra tiếng động trên tấm thảm dày.
Khương Thời Niệm dùng đốt ngón tay nắm chặt tay cầm. Khi đi qua cửa sổ nhỏ được trang trí duy nhất trong hành lang, thấy bầu trời bên ngoài tối sầm, tuyết rơi ngày càng dày đặc u ám.
Phòng riêng của Thương Thụy nằm ở góc phòng đầu tiên, cánh cửa trang trí bằng đá không đóng chặt, để lại một khe hở rộng bằng ngón tay.
Khương Thời Niệm rũ mắt xuống để bình tĩnh lại, đang định đẩy cửa ra thì giọng nói của gã ăn chơi trác táng nhà họ Triệu vang lên với ý cười: "Tôi nói mà, cậu Thương sao có thể bị một người phụ nữ điều khiển. Nghe nói cô ấy là con gái nuôi, tâm địa lại đen tối, chắc hôm nay cô ấy thấy scandal nhỏ nên lên mặt với anh phải không?"
Thượng Thụy giọng nói dễ chịu, bình tĩnh nói: "Lên mặt? Bây giờ cô ấy dám sao?"
Khương Thời Niệm nghe từng lời một.
Bên trong cười vang.
Có người nói: "Sao lại có lời đồn nói vị kia Thẩm gia tối qua vậy mà tới hiện trường, còn cố tình chống lưng cho Khương Thời Niệm, không thể nào chứ?"
Thương Thụy cười lạnh: "Cậu cũng biết không thể nào, bây giờ Khương Thời Niệm hai bàn tay trắng, Khương gia căn bản không còn muốn tiếp tục nhận đứa con gái nuôi này nữa, cô ấy bất quá cũng chỉ là cô nhi lớn lên ở trại trẻ mồ côi mà thôi, Thẩm Diên Phi sao có thể để mắt tới được?"
Anh ta không chút để ý nói: "Bây giờ cái gì cô ấy cũng không thể làm nữa, chỉ có thể cúi đầu khom lưng tới đây cầu xin tôi không chia tay. Nếu bây giờ tôi vứt bỏ cô ấy thì cô ấy sẽ lập tức tan xương nát thịt, để cho người người chê cười."
Thương Thụy nói xong, liếc nhìn điện thoại của mình. Lúc 4 giờ 30, Khương Thời Niệm chắc đã gần đến, bây giờ đi gặp cô xem thử cô ghen đến mức độ nào.
Anh ta đẩy bài, không chút do dự đứng dậy, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy cửa phòng riêng bị đẩy ra từ bên ngoài, Khương Thời Niệm đang đứng đó, ngược sáng kéo hành lý của mình.
Lòng Thượng Thụy không hiểu sao thắt lại, anh ta cau mày đi về phía cô, trước khi anh ta kịp nói chuyện, Khương Thời Niệm đã tiến hai bước về phía anh ta. Vốn tính tình cô tốt đến mức muốn bắt nạt cô như thế nào cũng được nhưng bây giờ, cô giơ tay lên không chút do dự tát Thương Thụy một cái.
Tiếng "bốp" khiến cả phòng rơi vào im lặng chết chóc. Một nhóm công tử lần lượt đứng dậy với vẻ mặt kinh hãi.
Tay phải của Khương Thời Niệm hơi run lên. Cô nắm chặt siết chặt để tránh sự yếu ớt của cô bị lộ ra.
Cô nhìn Thương Thụy, mặt đối mặt nói với anh ta: "Thương tổng, hôn ước của chúng ta chấm dứt, chúng ta chia tay đi. Từ giờ trở đi, tôi không còn liên quan gì đến anh nữa."
Cuối cùng, Khương Thời Niệm thậm chí còn mỉm cười với anh ta, đôi mắt hoa đào không trang điểm lấp lánh: "Đã nhiều năm như vậy, tôi thà rằng chúng ta chưa từng quen biết nhau."
–
Ngoài trời tuyết đang rơi dày đặc. Chưa đến năm giờ, bầu trời đã tối đến mức gần như màn đêm buông xuống. Khương Thời Niệm kéo vali ra khỏi Hải Vực, phía sau có tiếng ồn ào mơ hồ của người trong phòng riêng, người gác cửa cầm ô đuổi theo cô ra ngoài đợi cùng cô trong khi cô đợi xe.
Khương Thời Niệm không nói chuyện, cũng không quay đầu lại, từng bước bước ra khỏi hành lang trước cửa Hải Vực, một mình đi trong tuyết.
Gió không mạnh nhưng nhiệt độ lại rất thấp, Khương Thời Niệm đang mặc bộ quần áo riêng để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật ngày hôm qua, khi đó cô vẫn là thiên kim Khương gia không cần dựa vào quần áo để giữ ấm. Nhưng bây giờ gió lạnh đang xuyên thấu xương, thổi bay mái tóc dài của cô.
Khu vực Hải Vực có rất ít xe cộ qua lại. Hầu hết người lái xe ở đây đều là xe tư nhân sang trọng. Nếu thời tiết tốt có thể gọi xe đến nhưng bây giờ tuyết rơi nhiều phải chờ đợi rất lâu.
Khương Thời Niệm cố chấp bước về phía trước, trước mắt cô mờ mịt ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu lên hàng mi phủ đầy tuyết vụn của cô.
Đi bộ mệt mỏi, cô ôm đầu gối ngồi xổm ở ven đường, cái cổ trắng nõn thanh tú rũ xuống, các giác quan tắc nghẽn, chỉ còn lại tiếng gió trống rỗng.
Vào lúc cô nhận ra tiếng bánh xe lăn trên tuyết nặng nề đang đến gần, chiếc Maybach màu đen đã băng qua màn tuyết bao phủ bầu trời, giống như một con thú hung dữ đang chờ săn mồi cuối cùng cũng lộ ra hình dáng.
Đèn xe sáng lên, chiếu sáng đôi mắt đen của Khương Thời Niệm.
Chiếc Maybach kéo dài chậm rãi dừng lại.
Khương Thời Niệm đứng dậy chợt nhận ra cô vẫn còn đeo chiếc vòng tay đắt tiền trên cổ tay quên tháo nó ra trả lại.
Cửa sổ ô tô mờ đục kịp thời hạ xuống, lông mày của người đàn ông càng sâu, xương mũi cao dần bị chiếu sáng lên, anh ngước mắt nhìn qua, nụ cười rất nhẹ nhàng đúng mực nhưng Khương Thời Niệm dường như đã ngã xuống hang động không đáy.
Anh lịch sự hỏi: "Cô Khương, cô có muốn lên xe của tôi không?"
••••••••
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc tình tay ba đầy mưu mô với vợ bắt đầu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com