Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Cần được dỗ dành (Canh hai)

Câu nói đó rất hữu hiệu, giúp Đinh Dĩ Nam qua được một ngày chủ nhật an ổn.

Viên Phong nói được làm được, gửi cho Đinh Dĩ Nam một bao lì xì rất dày, năm vạn tệ. Mới đầu Đinh Dĩ Nam còn thấy băn khoăn, nhưng anh thử nhẩm tính một chút mỡ mình kiếm được cho Viên Phong, sau đó yên tâm thoải mái nhận lấy.

Một tuần sau, Đinh Dĩ Nam nhất định phải làm theo yêu cầu của Hoắc Huân kéo Hoắc Chấp Tiêu đến sở sự vụ đi làm. Anh còn tưởng đó lại là một nhiệm vụ gian khổ nữa, nhưng không ngờ là Hoắc Chấp Tiêu không tranh không cãi, nên rời giường là rời giường, nên ra ngoài là ra ngoài.

Tất cả tưởng như trở về tới trạng thái ban đầu, thậm chí giữa hai người còn không có quá nhiều giao lưu.

Hoắc Chấp Tiêu vẫn đưa cà vạt cho Đinh Dĩ Nam thắt, chẳng khác gì trước đây cả. Thế thì không thể tốt hơn nữa, nếu như ngoài mặt đã khôi phục lại như thường, Hoắc Chấp Tiêu lại tự thắt cà vạt, vậy có nghĩa là mọi chuyện xảy ra trong quãng thời gian vẫn còn ảnh hưởng đến hắn.

Đinh Dĩ Nam không muốn như vậy. Trạng thái tốt nhất trong mắt anh là cả hai thẳng thắn xóa hết ký ức dạo gần đây đi, coi như chưa có chuyện gì phát sinh.

Nhưng mà ——

Tình cảnh lại thật sự có gì đó không đúng.

Cổ áo Hoắc Chấp Tiêu dựng thẳng lên nằm dưới yết hầu hắn, mà yết hầu bất chợt nổi đó, buổi tối hôm kia Đinh Dĩ Nam đã liếm láp qua. Anh thậm chí còn nhớ cả khi đầu lưỡi mình vây lấy yết hầu hắn đảo quanh, dáng vẻ Hoắc Chấp Tiêu thoải mái ngửa cầm lên như thế nào.

Anh ép mình dời tầm mắt đi, tập trung vào chiếc cà vạt trên tay.

Miếng vải rất dài buông xuống trước ngực Hoắc Chấp Tiêu, dưới tấm áo sơmi hơi cộm lên là cơ ngực với hình dạng hoàn mỹ. Tối hôm ấy, Hoắc Chấp Tiêu mặc áo phông trắng, chỉ cần chạm tay là có thể cảm nhận được đường nét chập trùng xuống lên và nhiệt độ nóng rực.

"Trợ lý Đinh?"

Giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang dòng suy tưởng của Đinh Dĩ Nam. Anh chợt hoàn hồn, tầm mắt ngước lên nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu, hỏi: "Sao ạ?"

Hoắc Chấp Tiêu gõ gõ mặt đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Bị muộn rồi."

"Xin lỗi." Đinh Dĩ Nam cắn cắn đầu lưỡi mình, bắt mình không được suy nghĩ bậy bạ nữa, cấp tốc chỉnh cà vạt ngay ngắn cho Hoắc Chấp Tiêu.

Sở sự vụ kiến trúc Cửu Sơn tọa lạc tại một tòa nhà văn phòng 5a ở trung tâm thành phố.

Không giống với các sở sự vụ kiến trúc mới nổi khác, Cửu Sơn được thành lập khá sớm, phong cách trang trí nội thất thiên về chủ nghĩa bảo thủ (1), so với sở sự vụ luật hay kế toán thì gần như không có khác biệt gì quá lớn.

Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam đến văn phòng đúng 9 giờ làm việc, hai cô gái tiếp tân nhìn thấy hai người bước ra từ trong thang máy, dùng khuỷu tay khều đối phương, hiểu ý trao đổi ánh mắt với nhau.

Trước giờ Hoắc Chấp Tiêu không bao giờ nhìn những người không quá quan trọng trong văn phòng, nhưng Đinh Dĩ Nam thì không như thế, anh thu hết động tác đó của hai người vào trong mắt.

Ngẫm cũng phải, Hoắc Chấp Tiêu thua bởi đồng nghiệp Triệu Dương trong giải Điểm Xanh, lại không xuất hiện trong sở sự vụ một thời gian nữa, những đồng nghiệp nhiều chuyện đó chắc chắn đang rất tò mò không biết Hoắc Chấp Tiêu sẽ có phản ứng như thế nào.

Nhưng Đinh Dĩ Nam đoán là họ phải thất vọng rồi, bởi vì biểu hiện của Hoắc Chấp Tiêu không khác gì trước đây, vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó, xem người ngoài như là không khí.

Sau cuộc họp vào sáng thứ hai như thông lệ, Hoắc Huân gọi Hoắc Chấp Tiêu vào phòng làm việc của mình.

Sau khi bóng người Hoắc Chấp Tiêu biến mất đằng sau cánh cửa kính đục đó, xung quanh Đinh Dĩ Nam cùng lúc vang lên tiếng bàn luận lao xao.

Có người nói Hoắc Huân sẽ không giao cho Hoắc Chấp Tiêu những dự án quan trọng nữa, có người nói tiền thưởng cuối năm của Hoắc Chấp Tiêu có lẽ sẽ sụt đi rất nhiều.

Những lời bàn tán này còn tính là kiềm bớt rồi, dù sao thì ở nơi công cộng như văn phòng làm việc thế này, ai cũng sẽ ngại mặt mũi, không muốn biến thành kẻ thích gièm pha sau lưng trong mắt mọi người.

Nhưng giữa một rừng tiếng nói, riêng có một giọng nói rất chói tai.

"Thái tử gia chắc là sắp thất sủng rồi chứ nhỉ?"

"Ai biết được, nói sao đi nữa thì cũng là con ruột mà."

"Giờ đã bị đày xuống ruộng làm dự án công ích rồi còn gì, trước giờ có bao giờ bị thế đâu."

"Cũng có khi là giám đốc Hoắc có ý làm ra vẻ cho mọi người nhìn, cho người khác biết ông ấy là một người công tư rõ ràng."

"Tôi thấy ngược lại, giám đốc Hoắc sĩ diện như vậy, chắc chắn là thấy con trai làm mình mất mặt, nên mới sắp cho anh ta đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ."

"Cũng có thể."

"Giám đốc Hoắc có lẽ là đang dạy dỗ anh ta làm người lại, để anh ta xuống ruộng cảm nhận thử cuộc sống, tính cách cho thái tử gia thay đổi."

"Ha ha, nếu mà chuyện như thế thật, tôi chắc chắn phải theo dõi mới được."

Hai cô tiếp tân cứ nói huyên thuyên, cả hai cứ tôi một câu chị một câu, nói chuyện vui vẻ không biết trời đất gì nữa.

Đinh Dĩ Nam từ đằng sau hai người bước ra phía trước, sau đó lạnh nhạt quay đầu lại gọi cô nói nhiều hơn: "Tiểu Ngọc."

"Trợ lý Đinh." Tiểu Ngọc lập tức đứng ngay lại, vẻ mặt có hơi thụ sủng nhược kinh.

"Máy cắt giấy trong văn phòng của sếp Hoắc đầy rác rồi, cô vào dọn chút đi."

Tiểu Ngọc ngẩn người: "Không phải có dì lao công sao?"

Đinh Dĩ Nam lập tức nói: "Dì đang bận rồi."

Sắc mặt Tiểu Ngọc trở nên hơi khó chịu, hẳn là biết được Đinh Dĩ Nam đã nghe thấy lời mà mình vừa mới nói. Cô rụt vai lại đi vào văn phòng Hoắc Chấp Tiêu, lúc này Đinh Dĩ Nam lại nhìn về phía người còn lại, nói: "Tiểu Như."

"Có đây ạ." Tiểu Như sợ đến run lên một cái.

"Một chút nữa tôi gửi tài liệu qua cho cô, giúp tôi đóng dấu." Đinh Dĩ Nam dừng một chút, hời hợt bổ sung, "Nhớ đóng dấu theo đúng yêu cầu."

Đóng dấu bản vẽ có rất nhiều chỗ cần chú ý, chỉ một chi tiết không ổn, là toàn bộ bản vẽ vừa in lập tức thành đồ bỏ. Chỉnh máy photo đã khó lắm rồi, còn thêm một vài yêu cầu đóng dấu nữa, khó càng thêm khó.

"Vâng ạ." Tiểu Như cúi gục đầu, ảo não trở về vị trí làm việc của mình.

Khoảng chừng mười phút sau, Hoắc Chấp Tiêu về văn phòng mình. Cửa vừa mới đóng lại, vẻ mặt không thể không chê vào đâu được của hắn lập tức xuất hiện vết nứt, lộ ra vẻ uể oải.

Đinh Dĩ Nam đặt cà phê lên bàn làm việc, nhưng Hoắc Chấp Tiêu không động đến, chỉ là nằm ngửa trên ghế làm việc, nhắm hai mắt lại.

"Giám đốc Hoắc nói gì anh sao?" Đinh Dĩ Nam hỏi.

"Ừm." Hoắc Chấp Tiêu không nhiều lời, "Tối hôm qua ngủ không ngon, tôi chợp mắt một chốc."

Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhớ lại trước đó có một lần Hoắc Chấp Tiêu từ văn phòng của Hoắc Huân đi ra, dứt khoát đóng sập cửa đi ra khỏi sở sự vụ. Khi anh đưa Hoắc Chấp Tiêu đến bãi đỗ xe của khu nhà thì mới phát hiện ra, trên mặt Hoắc Chấp Tiêu bất ngờ xuất hiện một dấu tay đỏ chót.

Tính khí của Hoắc Huân, Đinh Dĩ Nam cũng biết, từng mắng cho nhân viên nhận sai tên khách hàng đến bật khóc. Anh không tiện hỏi việc nhà của người khác, cũng không thể thể hiện ra mình đã biết Hoắc Chấp Tiêu bị tát. Dù sao thì Hoắc Chấp Tiêu sập cửa bỏ đi, là vì không muốn để đồng nghiệp phát hiện ra.

Cũng may là chuyện như vậy chỉ từng xuất hiện một lần, những lúc khác vẫn là phê bình ngoài miệng.

Sau đó Đinh Dĩ Nam dần dần tập mãi thành quen với việc Hoắc Chấp Tiêu bị phê bình, nhưng hôm nay nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu lại bị gọi vào văn phòng Hoắc Huân, anh lại vô hình thấy có chút không yên lòng.

Hoặc có lẽ là qua khoảng thời gian tiếp xúc này, anh phát hiện ra Hoắc Chấp Tiêu không hề cao lãnh như vẻ bề ngoài của hắn, nói đúng ra thì vẫn còn trẻ con lắm.

Chỉ là hắn ngụy trang đến mức bách độc bất xâm, nhưng tâm trạng lúc cần không vui thì vẫn là không vui.

Đinh Dĩ Nam lấy trong ngăn tủ ra một cái chăn anh thường đắp lúc nghỉ trưa, rón rén khoác lên người Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng ngay lúc anh thu tay lại, thì Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chiếu thẳng vào mặt anh.

Đinh Dĩ Nam bỗng nhiên nhớ ra mình chưa bao giờ làm chuyện như vậy, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, khô cằn nói: "Sợ anh lạnh."

Hoắc Chấp Tiêu buông mắt nhìn thoáng qua chiếc chăn mỏng trên người, khẽ nói một tiếng "cảm ơn".

Hoắc Chấp Tiêu ngủ một giấc hết hơn nửa buổi sáng, Đinh Dĩ Nam không biết là tối hôm qua hắn làm gì, sao lại mất ngủ như vậy.

Nói không chừng là lại hẹn bạn giường, tiêu hồn một đêm.

Nhưng theo tính của Hoắc Chấp Tiêu, trời đất bao la ngủ là lớn nhất, cho dù tối qua có thật sự lêu lổng với ai đi nữa, chắc chắn chỉ là chạm đến rồi thôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.

Hoặc là ngủ không yên, nên mất ngủ, ban ngày mới phải ngủ bù.

Nhưng vấn đề là, ông cả này sao lại mất ngủ được nhỉ?

Thôi được rồi.

Đinh Dĩ Nam lắc lắc đầu, phân tán các loại suy đoán trong đầu mình. Anh không cần phải quan tâm chuyện không đâu, dù sao thì cuộc sống về đêm của Hoắc Chấp Tiêu có ra làm sao, cũng không liên quan gì đến mình.

Chiều phải ra ngoại thành nghiệm thu một công trình công viên, dự án này là một trong những dự án quan trọng nhất của sở sự vụ Cửu Sơn trong năm nay, lúc trước Hoắc Huân giao dự án đó cho Hoắc Chấp Tiêu làm, còn khiến một kiến trúc sư khác bất mãn.

Hoắc Chấp Tiêu rất để tâm đến công trình đó, thậm chí còn bay mấy chuyến đến Tô Châu và Nhật Bản, khảo sát thực địa phong cách xây dựng đình viện kiểu truyền thống.

Đinh Dĩ Nam còn nhớ Hoắc Chấp Tiêu có thiết kế một cái đình tám góc rất nổi bật cạnh hồ trong công viên, vừa có tính thực dụng vừa mang lại mỹ quan đô thị nữa.

Nhưng sau khi đi vào công viên, từ xa nhìn lại, cái đình tám góc lại không giống với cái mà Đinh Dĩ Nam từng thấy trong bản vẽ.

Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh không dừng bước lại, dùng ngón cái và ngón giữa đo đạc cái đình, nói câu cửa miệng "hoàn mỹ" của hắn. Chờ đến gần rồi, Đinh Dĩ Nam mới hiểu được là vì sao.

Đình tám góc không còn nữa, thay vào đó là một quầy bán đồ lặt vặt, bên cạnh là sân bãi cho thuê xe đạp. Người phụ trách công viên vẫn luôn nói chuyện sau này kiếm tiền, v.v, còn Hoắc Chấp Tiêu chỉ thỉnh thoảng phụ họa hai câu, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Nghiệm thu công trình rất nhanh đã kết thúc, đoàn người chia tay ngay tại chỗ.

Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam đi tới gần thùng rác cạnh lối vào công viên, Hoắc Chấp Tiêu lấy gói thuốc, hỏi Đinh Dĩ Nam: "Hút không?"

Đinh Dĩ Nam lắc đầu, bây giờ đang là thời gian làm việc, anh không có thói quen hút thuốc trong lúc làm việc.

Hoắc Chấp Tiêu châm một điếu thuốc, ngắm nhìn phong cảnh công viên từ xa xa, vẻ mặt hơi hơi xuất thần.

Đinh Dĩ Nam mơ hồ đoán được nguyên nhân đình tám góc biến mất, hỏi hắn: "Là giám đốc Hoắc đổi sao?"

"Ừm." Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt phun ra một làn gói, hắn vẫn hướng mắt nhìn về bên hồ, dường như đang tưởng tượng đình tám góc sau khi xây xong sẽ trông như thế nào vậy.

Đinh Dĩ Nam mím môi, không nhịn được hỏi: "Anh có ổn không?"

Hoắc Chấp Tiêu thu tầm mắt, nhìn về phía Đinh Dĩ Nam hỏi lại: "Cậu đang an ủi tôi?"

Đoạn hội thoại quen thuộc.

Lần trước tại lễ trao giải Điểm Xanh, Hoắc Chấp Tiêu không đoạt được giải, Đinh Dĩ Nam có hỏi câu tương tự, mà câu trả lời của Hoắc Chấp Tiêu cũng giống như hôm nay.

Hỏi ngược lại nghĩa là phủ định, Đinh Dĩ Nam nghĩ là Hoắc Chấp Tiêu hẳn không cần mình an ủi, thế là nói một câu "tôi đi lái xe tới đây", tiếp đó định xoay người rời đi.

Nhưng mà chính vào lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cánh tay anh.

"Cậu đi làm gì?" Hoắc Chấp Tiêu buông mắt, nhìn Đinh Dĩ Nam nói, "Tôi cần cậu an ủi mà."

Không biết Hoắc Chấp Tiêu học chiêu này từ đâu, mà dáng vẻ oan ức tủi thân đó như một con chó khổng lồ đáng thương vô tội vậy, khi bạn không nhìn đến nó thì nó sẽ đau thương ưu sầu nằm sấp một bên, dùng ánh mắt non nớt nhìn bạn, lấp kín tim bạn bằng hổ thẹn.

Trong lòng Đinh Dĩ Nam khẽ động, ma xui quỷ khiến đưa tay ra, xoa xoa đầu Hoắc Chấp Tiêu nói: "Không sao đâu."

Nhưng vừa dứt lời, anh lập tức cảm thấy không đúng, cánh tay giơ lên cứng còng giữa không trung.

Vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu cũng thoáng ngây ra, hẳn là không ngờ Đinh Dĩ Nam vậy mà lại làm động tác đó. Có điều kinh ngạc trong mắt hắn rất nhanh đã biến thành ý cười, hắn nói: "Trợ lý Đinh, ý tôi nói là an ủi bằng lời thôi."

Vành tai Đinh Dĩ Nam nóng lên, vội vàng rụt tay lại.

"Nếu như an ủi bằng cơ thể, " Hoắc Chấp Tiêu dừng một chút, "Tôi mong cậu đổi sang một phương thức khác."

Thôi đi, Đinh Dĩ Nam thầm nghĩ, con chó khổng lồ đáng thương vô tội cái chó má gì chứ.

Ba câu không bỏ được gạ chịch, quả nhiên đây mới là Hoắc Chấp Tiêu mà anh biết.

__

(1) chủ nghĩa bảo thủ: gốc 保守主义.

Chủ nghĩa bảo thủ (conservatism) là một ý thức hệ thường được nghĩ về như tìm cách giữ gìn hay bảo tồn một số thực tại nào đó.

Theo kiến thức được học mà đã quên gần hết của tui, thì thiết kế theo chủ nghĩa bảo thủ sẽ không có sự phá cách hay tính tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com