Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Đến hẻm núi Đoạn Nha rồi.

Phi thuyền hạ cánh ở khoang bụng của hẻm núi, cửa khoang mở ra, vách đá màu đỏ gỉ dưới ánh hoàng hôn như những vảy máu đông đặc, gió lướt qua sống núi lởm chởm phát ra những tiếng rít u uẩn.

Hoắc Thừa Tinh là người đầu tiên bước xuống, cơn gió cường phong lẫn theo mùi tanh mặn kéo giật cổ áo anh, gót giày nghiền qua lớp sỏi vàng đất vang lên tiếng lạo xạo, vài viên đá nhỏ lăn vào kẽ đá, làm kinh động mấy con thạch sùng phát sáng ẩn mình trong bóng tối.

Tần Thâm chỉnh lại cổ áo, che đi dấu răng đỏ tươi trên tuyến thể, sắc mặt không đổi ra lệnh cho các Alpha khác.

Hoắc Thừa Tinh đảo mắt một vòng, hẻm núi Đoạn Nha vào nửa đêm thường nổi gió lớn, trạm không gian còn cách đây một nghìn mét, từ trường trong hẻm sẽ ảnh hưởng đến mạng lưới toàn tức*, họ không thể dựa vào thiết bị để dò tìm vị trí của lũ Ác thú.

(*全息网 – mạng lưới kết nối dựa trên công nghệ giả lập toàn tức, thường xuất hiện trong các bối cảnh khoa học viễn tưởng)

Theo dự đoán của trạm không gian, lũ Ác thú sẽ đến khu vực trung tâm hẻm núi vào đêm nay, cũng chính là vị trí hiện tại của bọn họ.

Ác thú có thể hình khổng lồ, cá thể trưởng thành có vai cao hơn hai mét, giữa lớp vảy giáp còn ký sinh tảo huỳnh quang, tính khí hung hăng, khó bắt giữ, đặc biệt trong thời kỳ phát tình càng trở nên điên loạn, chúng sẽ hủy diệt mọi sinh vật có nhiệt lượng.

Kết quả tệ nhất, chính là dùng cơ giáp mà họ mang theo để tiêu diệt đám Ác thú này, mặc dù họ vốn không muốn làm tổn hại đến hệ sinh thái ở khu vực này.

Tần Thâm đưa các Alpha đến đây là để rèn luyện năng lực thực chiến, mười ba học viên đều là những người đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, Tần Thâm sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cho họ.

"Đi theo tôi." Tần Thâm nói với Hoắc Thừa Tinh, tay y đã đặt lên khẩu súng năng lượng hạt nhân đeo bên hông.

"Chỉ huy, cậu nói muốn giám sát tôi, vậy sao lại quay lưng giao cả phía sau cho tôi?" Hoắc Thừa Tinh nói, "Cậu tin tôi đến thế sao?"

"Không phải cậu từng nói không muốn làm quả phụ sao?" Tần Thâm đáp, rồi suy nghĩ một chút, dứt khoát nắm lấy tay Hoắc Thừa Tinh, lòng bàn tay áp vào nhau, "Như vậy, tôi sẽ yên tâm hơn một chút."

"Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Nghiêm túc."

Tần Thâm nói thêm một câu: "Đừng vội hất tay ra, môi trường ở đây khắc nghiệt, rất dễ lạc nhau."

Hoắc Thừa Tinh dứt khoát nhẫn nhịn.

Tần Thâm khẽ cười: "Đi lối này."

Chỉ là tiến hành khảo sát địa hình sơ bộ, Tần Thâm đã nhận được tọa độ do các Alpha gửi về.

Họ tìm được một hang đá tự nhiên trên vách núi, vừa vặn có thể dùng làm chỗ nghỉ tạm trong đêm. Trên đỉnh hang có các sợi tảo huỳnh quang rủ xuống như hàng ngàn con mắt xanh mờ, chớp lóe trong bóng tối.

Vừa bước vào, Tần Thâm mới buông tay ra, Hoắc Thừa Tinh liền nhìn thấy một đám Alpha đang ngồi tựa lưng vào nhau, có người vì đá vụn rơi vào cổ áo mà lầm bầm chửi nhỏ.

"Chỉ huy!" Mấy Alpha đồng thanh chào, trang bị của họ đã sắp xếp ổn thỏa, thảm giữ nhiệt gấp gọn được trải trên nền đá lởm chởm, như những bông hoa kim loại bung nở. Họ còn có cả lớp chắn nhiệt, không ngại biên độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khắc nghiệt ở nơi đây.

Hoắc Thừa Tinh vẫn đứng yên, chưa chọn được chỗ nào vừa ý để ngồi.

"Cậu chờ một chút, bọn tôi sẽ nhanh chóng dọn một chỗ ngay."

Các Alpha có vẻ đã phân ra khu vực trong cùng, cũng là nơi bằng phẳng và rộng rãi nhất để dành cho anh.

Họ rút ra một túi lớn từ trong trang bị, loay hoay lấy ra một đống linh kiện rời rạc.

Hoắc Thừa Tinh nhìn họ lúi húi nửa ngày mới nhận ra đó là một cái lều.

Đám Alpha này làm việc khá vụng về, chốt cố định trượt khỏi kẽ đá đến ba lần.

"Lỗ Bác bình thường dạy các cậu như thế này à?" Tần Thâm lên tiếng.

Một câu khiến các Alpha lập tức nhớ tới nỗi đau lúc kiểm tra đánh giá, họ vội giải thích: "Chỉ huy, bọn em luyện tập thì toàn điểm tuyệt đối, nhưng dưới lớp đất này có quá nhiều đá..."

"Thực chiến thì liên quan đến mạng sống, các cậu không cần mạng nữa sao?"

"Cần chứ cần chứ." Các Alpha nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.

Cuối cùng cái lều cũng được dựng xong, họ quay đầu nói với Hoắc Thừa Tinh: "Cậu có thể vào nghỉ ngơi rồi."

"Cho tôi à?"

"Không thì cho ai nữa?" Các Alpha cười hì hì: "Chúng tôi toàn Alpha chen chúc với cậu cũng không ổn lắm, cái lều này là giáo quan dặn đặc biệt mang theo đó."

Vẻ mặt họ hớn hở như thể đang đợi người ta khen ngợi.

Rõ ràng viết trên mặt: Khen tụi tôi một câu đi.

"Tôi sẽ không nói cảm ơn đâu." Hoắc Thừa Tinh nói, rồi ung dung bước vào trong lều.

Các Alpha thì co cụm bên hai bên vách hang, từ các khe đá trên đầu còn nhỏ nước xuống, có khi ngủ một giấc sẽ bị lạnh đến tỉnh. Còn Tần Thâm thì vẫn đứng ở cửa hang.

Y cho phép các Alpha nghỉ ngơi thích hợp, còn bản thân – với tinh thần lực cấp S – thì không định chợp mắt trong nhiệm vụ lần này.

Hoắc Thừa Tinh hiểu, những tân binh này chẳng qua là ra ngoài mở rộng tầm mắt, Tần Thâm còn chưa thực sự để họ bước chân vào chiến trường theo đúng nghĩa.

Kẻ đứng sau việc khiến Ác thú phát tình chính là Lục Huy, ông ta cho người thả cỏ Cam Lộ vào thức ăn của bầy Ác thú, ngoài việc tiêu diệt chúng, không còn cách nào khác.

Kiếp trước, anh cũng từng tham gia hành động lần này. Khi anh xuất hiện trước mặt Tần Thâm, đám Ác thú đã bị tiêu diệt.

Mặt đất loang lổ máu, cả xác người cũng có, lúc anh đi ngang, thuận chân đá một cái xác vào đống tàn tích cơ giáp.

Tiếng gió bên ngoài hang vọng vào, hệ thống kêu lên: 【Ký chủ! Ký chủ! Bên ngoài có động tĩnh!】

Hoắc Thừa Tinh lập tức mở mắt trong lều, anh vừa mơ lại cảnh tượng đêm hôm đó.

Anh tỉnh rồi, ngồi bật dậy, thời gian trên thiết bị liên lạc hiện là ba giờ mười bảy phút sáng.

Đám Alpha cũng đều đã tỉnh, chí ít vẫn còn có chút cảnh giác, thấy Hoắc Thừa Tinh kéo khóa lều, họ quay đầu lại ra hiệu im lặng với anh.

Cửa hang xuất hiện một con Ác thú, cái đầu dị dạng chen vào cửa hang, bào tử huỳnh quang rơi lả tả từ các kẽ vảy, phát ra ánh sáng xanh bệnh hoạn trong màn đêm.

Đám Alpha nhíu chặt mày, tay đã đặt lên súng hạch tinh, hơn chục người chắn trước mặt Hoắc Thừa Tinh, như một bức tường sống.

Loài Ác thú không có mắt, có thể cảm nhận nguồn nhiệt để xác định sinh vật sống.

Nó đã sớm phát hiện những người trong hang, toàn thân liên tục bò lết, khó nhọc lắm mới len được qua miệng hang chật hẹp, vảy cọ vào vách đá tóe ra tia lửa.

Nó lao thẳng đến.

Đám Alpha phản ứng nhanh như chớp, đồng loạt nổ súng. Sức giật của súng thực chiến khiến bọn họ suýt nữa ngã ngửa.

Chừng ấy đạn, thế nào cũng có viên bắn trúng chỗ hiểm. Con Ác thú kia ngã vật xuống, suýt chút nữa chắn hết lối ra hang, máu chảy lênh láng, mùi tanh tưởi sắp tràn ngập cả hang động, Hoắc Thừa Tinh muốn lập tức đi ra ngoài.

Đám Alpha vẫn đứng chắn trước mặt anh: "Cậu đừng qua đó, để bọn tôi kiểm tra trước."

"Nó chết hẳn rồi." Hoắc Thừa Tinh mất kiên nhẫn nói, "Chỉ mấy người vô dụng các cậu mà còn chắn trước mặt tôi à?"

Sau khi xác nhận Ác thú đã chết, đám Alpha lập tức ra tay khiêng xác nó đi.

"Cậu giỏi thật, nhưng để một Omega đứng trước mặt bọn tôi thì mất mặt quá."

"Quy định quân đội có nói, gặp nguy hiểm, mạng sống Omega được ưu tiên —! Có vấn đề, phải là bọn tôi giải quyết!"

Có một Alpha nói: "Mới một con thôi, còn đàn Ác thú đâu?"

Hoắc Thừa Tinh đáp: "Đàn Ác thú tất nhiên đã bị Tần Thâm dẫn dụ đi rồi."

Alpha như bừng tỉnh: "Sếp có một mình, mau đi giúp ngài ấy!"

"Các cậu tốt nhất cứ ở yên trong này đi, đỡ để chết rồi còn bắt Tần Thâm phải thu xác." Hoắc Thừa Tinh lẩm bẩm một câu, kiên nhẫn đã cạn, trực tiếp bước ra ngoài.

Bên ngoài nổi gió lớn, bụi cát mang theo vị rỉ sắt quất lên mặt nạ lách tách, có Ác thú, tiếng gầm gừ liên hồi xuyên qua bão cát, như dao cùn cào rách màng nhĩ.

Đã từng đánh dấu lẫn nhau, tuyến thể sau cổ như chôn một viên nam châm, chỉ cần nhắm mắt định thần, Hoắc Thừa Tinh có thể định vị chính xác vị trí của Tần Thâm.

Hoắc Thừa Tinh tiến về phía đó, không bao lâu, từ trong màn xám lờ mờ đã nhìn thấy bóng dáng Tần Thâm.

Ác thú đang gào thét điên cuồng, số lượng rất đông, chen chúc đến mức húc vỡ cả vách đá, sóng âm khiến tầng rêu phát quang trên cao rụng xuống lả tả như mưa lệ xanh, hàng đầu tiên của đàn thú đã bị đồng loại xé xác, phát tình khiến chúng mất hết phân biệt địch ta.

Đàn Ác thú tiếp cận rất nhanh, nếu để chúng húc vào hang động, rất có thể gây ra sụp đổ. Dẫn dụ chúng đến bẫy đặt sẵn từ trước vốn là một phần trong kế hoạch của Tần Thâm.

Y không quay đầu lại, nhưng biết Hoắc Thừa Tinh đang ở rất gần bên mình, y nói: "Đứng sau lưng tôi là được rồi."

Hoắc Thừa Tinh giẫm nát nhãn cầu thú lăn đến chân, cảm giác nhầy nhụa truyền lên từ đế giày, anh hờ hững ngẩng đầu: "Cậu định dùng nắm đấm đấu với đám khổng lồ này à?"

Bẫy không đủ để kiềm chế chúng, đàn Ác thú đang ào ạt kéo đến.

"Tất nhiên là không." Tần Thâm đáp, y rút ra súng hạch tinh của mình, một viên đạn, một mạng sống. Bất kể đối phương tấn công theo thế nào, đạn của y đều bắn trúng tử huyệt, tốc độ bắn nhanh đến kinh người, tinh thần lực như không bao giờ cạn kiệt.

Tiếng vỏ đạn rơi xuống đáy vực bị tiếng gầm của thú nuốt chửng.

"Tôi đã liên lạc với trạm không gian, cơ giáp đã sạc đầy sẽ được vận chuyển đến ngay."

Đám Alpha cũng đã đuổi tới, Tần Thâm ra lệnh: "Toàn lực bắn hạ!"

Khác với thông tin tình báo, số lượng Ác thú gấp đôi dự đoán, trạng thái phát tình cũng nghiêm trọng hơn, thân thể chúng sưng đỏ, lớn hơn bình thường, có con thậm chí mọc thêm một đôi chi trước, là lưỡi dao xương sắc bén đến rợn người.

Lúc đó, trên đỉnh núi lăn xuống một khối đá khổng lồ, đường kính vượt quá năm mét, như một ngôi sao chổi rơi xuống.

Tần Thâm giơ súng lên, mùi rượu brandy lan tỏa tức thì, một phát bắn dồn toàn bộ tinh thần lực, đồng tử co lại thành dạng thú, khi thuốc súng phát nổ, ánh điện lóe lên, lực giật khiến hổ khẩu nứt toác, tảng đá khổng lồ nổ tung — vỡ vụn rơi xuống.

Cát đá, khói bụi, nhưng y không chớp mắt lấy một lần, tay không hề run rẩy, cổ tay căng chặt, gân xanh nổi lên, nét mặt vẫn điềm tĩnh trang nghiêm.

Hoắc Thừa Tinh đứng trong vùng tin tức tố của Alpha, so với anh, những Alpha khác có vẻ vô cùng chật vật.

Hệ thống hỏi: 【Ký chủ không định giúp à?】

Hoắc Thừa Tinh nói: "Để cậu ấy một mình nổi bật thì đâu có được."

"Giỏi dùng súng thì có gì ghê gớm."

Hoắc Thừa Tinh đứng bên cạnh Tần Thâm, đặt tay lên súng của y, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay nhuộm máu kia, tinh thần lực truyền ngược lên qua lớp da tiếp xúc.

"Cậu định làm gì?" Tần Thâm hỏi.

"Tôi không cần dùng đến một viên đạn." Hoắc Thừa Tinh nói vậy.

Khoảnh khắc Tần Thâm dừng tay, một thân hình khổng lồ từ sau xác Ác thú hàng đầu lao ra, trong tích tắc đã gần đè sập đầu hai người, chiếc miệng đẫm máu lập tức có thể cắn nát hộp sọ họ.

"Cậu thật sự tin tưởng tôi nhỉ."

Hoắc Thừa Tinh hoàn toàn không để ý đến cái miệng đầy máu đó.

Tần Thâm cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi có năng lực không cần nổ súng." Mùi brandy bùng lên, nhưng dường như lại nhường chỗ cho Hoắc Thừa Tinh.

"Vậy nên cậu muốn làm gì, cứ làm đi."

"Nhưng cậu không có năng lực như tôi."

Hoắc Thừa Tinh nói.

Ngay giây sau, mùi quả Ma La thổi tung khắp hẻm núi, ngay cả ánh trăng cũng như bị đông cứng, Ác thú trước mặt bỗng hóa đá, lưng phủ đầy gai ngược run lên trong vùng tin tức tố, cúi thấp người, cái miệng đầy máu từ từ khép lại.

Mái tóc vàng của Hoắc Thừa Tinh tung bay như cờ trong luồng khí, trong đồng tử ánh lên ngọn lửa xanh biếc liếm vào từng đôi mắt thú đỏ rực.

Điều bất ngờ xảy ra, tiếng gầm gừ của đàn Ác thú dần yếu đi, cơ thể chúng ép sát đất, bộ phận sinh dục hoại tử dán sát vào cát bụi, như kẻ hành hương hôn lên vạt áo thần linh.

Tin tức tố Omega khiến cả tuyến thể sau cổ của Tần Thâm cũng như bị thiêu đốt, nắm tay siết chặt của y vẫn chưa buông lỏng.

Dường như, tinh thần lực của Omega đã có tác dụng trấn an Ác thú.

Chúng hết cuồng loạn, đứng yên tại chỗ.

Không còn Ác thú xông lên, cả hẻm núi trở nên tĩnh lặng.

Tầm nhìn của đám Alpha dần rõ ràng, họ liền thấy Omega đứng giữa gió, tóc vàng tung bay trong vùng tinh thần lực, trên đỉnh đầu như có vầng hào quang.

Không ngờ, sức trấn an của Omega thậm chí có thể áp dụng lên loài thú.

Đám Alpha không kìm được mà cảm thán:

"Tôi như nhìn thấy cha O của mình!"

"Đúng vậy..."

"Sự tồn tại của Omega vĩ đại thật chớ!"

Chỉ có ánh mắt của Tần Thâm vẫn nghiêm trọng: "Tinh thần lực toàn khai, cậu không thể duy trì mãi được."

"Đúng thế." Hoắc Thừa Tinh xoay cổ, các khớp xương phát ra tiếng răng rắc rợn người.

"Cho nên tôi định giải quyết chúng luôn."

Nét cười nơi khóe môi anh chẳng có gì gọi là từ bi, độ cong của nụ cười kia càng giống một con rắn độc, là khoái cảm của kẻ đồ tể khi mài dao.

Chỉ trong một câu nói, vừa nghiêng đầu xuống.

Con Ác thú đầu tiên quay lại cắn phập vào cổ đồng loại, răng nanh sắc nhọn lập tức cắm sâu vào thịt, máu đỏ tươi phun ra ào ạt. Hành động đó lan nhanh như virus, bạo loạn lại bùng nổ.

Bầy Ác thú thi nhau húc vào đồng loại bên cạnh, vuốt sắc mổ bụng đồng bạn một cách thành thục đến đáng sợ.

Sự yên bình của trấn an bị xoay chuyển trong chớp mắt, thay vào đó là tiếng cắn xé rùng rợn và máu me văng tung tóe, mùi máu tanh nồng nặc lan khắp không khí.

Hoắc Thừa Tinh đứng giữa tâm bão máu đỏ mỉm cười, ngắm nhìn mệnh lệnh sát phạt của chính mình bùng cháy dữ dội như lửa hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com