Phá án ký (12)
Giang Trừng mở mắt, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút choáng váng, không thể hiểu được tình cảnh hiện tại là như thế nào.
"Ngươi tỉnh?"
Giang Trừng nhướng mày, theo giọng nói quen thuộc ngước mắt lên nhìn lại, thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi chồm hổm trước mặt hắn, vẻ mặt quan tâm.
Mạc danh, Giang Trừng có chút không quen, cảm thấy Ngụy Vô Tiện hôm nay đột nhiên lương tâm phát hiện, rốt cuộc ngoài Lam Vong Cơ, nhớ tới sư đệ bị hắn bỏ quên tám ngàn dặm này.
Nhìn kỹ lại, Giang Trừng không khỏi nhăn lại mi, cau có mắng, "Ngụy Vô Tiện! Ngươi tính dọa người sao?! Tô son trát phấn chẳng khác nào quỷ quái!! Gớm thật. Tránh xa ta ra một chút!"
"..."
Ngụy Vô Tiện trầm mặc trong chốc lát, hình như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt bừng tỉnh, cúi đầu chơi đùa các ngón tay, nói khẽ: "Ta... không phải Di Lăng Lão Tổ."
"..." Giang Trừng vẻ mặt quái dị, thử hỏi, "Mạc, Huyền, Vũ?"
'Ngụy Vô Tiện' gật đầu, trên mặt trắng bệch dày cộm phấn hiện lên vẻ vui sướng.
Giang Trừng có chút hết nói nổi, giờ mới nhận ra, cái tên trước mắt, cơ thể có chút không bình thường, quanh thân có u quang nhàn nhạt, tinh tế đạm phấn từ cơ thể hắn bay ra ngoài.
"Ngươi là hồn phách?" Giang Trừng vuốt cằm, "Trước khi chết, ngươi diễn hí kịch sao? Hả?!"
"... Ta thích trang điểm như vậy." Mạc Huyền Vũ nghẹn lời, bị hắn hỏi mà thẹn thùng không biết chui vào đâu.
Giang Trừng không muốn để ý đến hắn, chống tay đứng dậy, mới phát hiện thân thể hắn có chút không bình thường, nặng trĩu, căn bản là đứng dậy không nổi.
Mạc Huyền Vũ thấy vậy, muốn tiến lên đỡ lấy hắn, nắm lấy cánh tay hắn thì bị hắn hằn học hất ra, vẻ mặt chó má nói: "Cút xa một chút! Lão tử ghét mùi phấn son nồng nặc trên người ngươi!"
Huống chi còn dùng vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện bày ra vẻ mặt ân cần chu đáo này, làm da gà hắn nổi hết cả lên.
Cút!
"..." Mạc Huyền Vũ muốn khóc ra rồi, người này hảo hung.
Giang Trừng đang muốn cố sức đứng dậy, thì nghe Độ Hồn ở trong đầu hắn quát lên, "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cơ thể ngươi hiện tại bị rất nhiều yêu vật chưởng khống! Nhờ có ta ngươi mới giữ lại được thần hồn toàn vẹn, lấy lại quyền kiểm soát đó!"
"... Tại sao tới lúc này rồi, mà ngươi còn có thể tranh công? Nói ngay cho ta! Làm cách nào để đuổi chúng nó cút ra khỏi thân thể của lão tử!!" Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hà, cái này thì ta không làm được, ngươi biết mà, ta chỉ giúp Gin độ xá, hắn không có ở đây thu phục mấy con quỷ này, thì ta cũng không thể ép buộc chúng độ xá, như vậy là trái với phép tắc. Lương tâm của ta rất đau, làm không được."
"Đồ vô dụng. Kêu Khống Linh ra đây!" Giang Trừng trào phúng.
"Uy!" Độ Hồn bất mãn cực kỳ.
Mạc Huyền Vũ nhìn thấy Giang Trừng sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng hung ác, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, trên gương mặt tuấn mỹ mây đen dày đặc, sấm rền gió dữ.
"..." Mạc Huyền Vũ khóc không ra nước mắt.
Ta làm gì chọc người này cơ chứ?
Giang Trừng quét mắt nhìn hắn, thì đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn này, càng thêm bất mãn, thiếu kiên nhẫn đưa mắt đánh giá xung quanh, phát hiện đều là vách đá lớn, lồi lõm, không khí dày đặc âm khí ẩm ướt lạnh lẽo.
"Đây là nơi nào?" Giang Trừng hỏi.
"Bên trong núi Vạn Tiễn." Mạc Huyền Vũ/Độ Hồn.
"Bên trong? Ý gì?" Giang Trừng ép hỏi.
Mạc Huyền Vũ không biết nói sao cho hắn hiểu, Độ Hồn thì ở trong đầu hắn giải thích: "Chính là bên trong vách đá, ngươi bị kéo vào đây, muốn tìm ra ngươi, trừ khi có phép thần thông nhìn xuyên thấu. Cho nên ta khuyên ngươi, từ bỏ thân thể này đi, ra ngoài chủ động tìm Gin kêu cứu mạng. Quên nhắc, ngươi còn sống đều là công của ta!"
"..." Giang Trừng đầu đầy gân xanh.
Mẹ nó chứ kêu cứu mạng!
Lão tử tự mình thoát khỏi đây!
Mạc Huyền Vũ tổ chức lại ngôn ngữ nói: "Ý là, vào đây rồi, sớm hay muộn ngươi cũng chết, bị đói chết ở chỗ này. Không thể nào tự thoát ra được a. Ta ra ngoài kêu cứu, tìm cách cứu ngươi."
"..." Giang Trừng.
Độ Hồn thấy nói chuyện với Giang Trừng khó khăn, đều bị khinh bỉ là chủ yếu, nên chuyển sang ám Mạc Huyền Vũ, ở trong đầu hắn nói: "Ngươi sống lại được, xuất hiện ở đây, đều là nhờ ta. Cảm tạ đại ân đại đức của ta đi nào!"
"... Ngươi là ai?" Mạc Huyền Vũ đại kinh thất sắc, mờ mịt ngã ngồi trên mặt đất.
Giang Trừng không lấy làm lạ, đưa tay, âm mặt nói: "Đứng lên, ta và ngươi đi ra ngoài."
Mạc Huyền Vũ nhìn thấy bàn tay thon dài mỹ cảm trước mặt, đỏ mặt, bỏ tay vào trong tay hắn, nói nhỏ: "Cảm tạ ngươi, Giang... Giang công tử."
"..." Giang Trừng.
Lâu lắm rồi, ít ai lại gọi hắn là "công tử", nghe vào tai phá lệ... ghê tởm.
Giang Trừng hung hăng kéo hắn đứng dậy, đồng thời nương theo lực độ hắn lôi kéo, hồn lìa khỏi xác, làm xong thì vung tay hất văng tay của Mạc Huyền Vũ ra, trầm giọng nói: "Ngươi mà còn dùng vẻ mặt nhu nhược ẻo lả này nói chuyện với ta, thì cách xa ta ra, hiểu chưa?"
"... Rất khó coi sao?" Mạc Huyền Vũ buồn rầu gãi gãi má.
"Động tác đó cũng không được! Ngươi... còn nhớ Kim Tử Hiên đúng không? Làm y hệt hắn cho ta." Giang Trừng lạnh lạnh khoanh tay ra lệnh.
"... Tử Hiên ca sao? Vậy có chút khó." Mạc Huyền Vũ lại chơi ngón tay.
Giang Trừng tỏ vẻ, nếu có Tử Điện trong tay, hắn đã đánh cho tên này hồn bay phách tán.
"Vậy Kim Quang Dao?"
Mạc Huyền Vũ cũng lắc đầu.
Giang Trừng đen mặt, "Nhiếp Hoài Tang cũng tạm được, học hắn."
Lần này Mạc Huyền Vũ chần chừ một lát, liếc thấy vẻ mặt u ám của Giang Trừng, đành phải gật đầu, giơ tay ra trước mặt hắn.
"... Cái gì?" Giang Trừng nhăn mày hỏi.
"Quạt giấy, bút lông, tiền, à... cả tranh xuân cung đồ."
"..." Giang Trừng: Đó là Nhiếp Hoài Tang đó hả!!
Giang Trừng đang muốn kêu Mạc Huyền Vũ tẩy sạch son phấn lố lăng trên mặt đi, lại nhớ ra, hồn phách thì không thể làm chuyện này, giữ hiện trạng lúc chết, hoặc phải tự thân hắn nghĩ ra dung mạo vốn có của bản thân mới có thể thay đổi.
Mạc Huyền Vũ nói thích như vậy, thì e rằng tâm lý của hắn muốn dùng bộ dạng này, hắn không thể nói vài ba câu đã khiến tên này thay đổi suy nghĩ đó được.
Họa may...
Trấn Vô Thường, giữa chợ.
Giang Trừng nhìn Mạc Huyền Vũ khép nép đi sát bên cạnh hắn, lâu lâu hoặc là hoảng sợ hoặc là vui mừng quá mức mà ôm lấy cánh tay hắn bấu chặt, mặt đã đen đến mức chảy ra mực nước.
Lần này người mang rác rưởi trở về lại không phải tên kia, nên may mắn sao? Bằng không người bị Mạc Huyền Vũ này trèo lên chính là Sakata Gintoki.
Độ Hồn đúng là xúi quẩy, chỉ biết mang tới phiền phức.
"Uy!!" Độ Hồn giận ngây người.
Đang đi, thì Giang Trừng thấy người quen.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đang làm cái trò gì vậy? Còn ra thể thống gì?!
Mạc Huyền Vũ bỗng nhiên giật giật tay áo của hắn, nói: "Giang công tử, bên kia... hình như là Bạch Quỷ đại nhân."
Giang Trừng nghe thấy cái danh hiệu này, không thể không vui mừng, vì tên kia sẽ thấy được hắn.
Phỏng chừng đang rất sợ, chạy khắp nơi đi tìm hắn.
Giang Trừng nhìn qua, thấy trong đám người, một đầu tóc bạc cùng dáng vẻ lơ mơ không chín chắn của người nào đó thật đáng chú ý, càng đáng chú ý hơn là nữ nhân đang đứng bên cạnh hắn, nhón chân ở bên tai hắn nói nhỏ thứ gì, mặt tên này đỏ!
Sau đó hắn sờ ngực nữ nhân!
"..." Giang Trừng hai mắt tối thui.
—— Mẹ nó hắn nhân lúc không có ta, dám làm ra loại sự tình này!! Chết tiệt!!
"Đi về!" Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi tát vào đầu Mạc Huyền Vũ.
"..." Mạc Huyền Vũ: Về đâu? Về thạch động?! Không được không được!! Ta còn muốn nhìn ngắm nhân gian!!
Mạc Huyền Vũ giữ chặt Giang Trừng lại, không cho hắn đi, nghiêm cẩn nói: "Giang công tử, chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Di Lăng Lão Tổ nhìn không thấy chúng ta, nhưng còn Bạch Quỷ nha!"
"Bạch cmn quỷ, cút đi! Tên đó về nhà thì chết với ta! Ngươi muốn gặp hắn lắm sao? Hả?! Đúng không? Thích hắn?!"
"... Không, không có, thật sự không có!" Mạc Huyền Vũ chảy mồ hôi lạnh xua xua tay, điên cuồng lắc đầu.
"Không thích? Vậy tại sao lại muốn gặp hắn?! Ngươi nói cho ta xem, ngươi thích Kim Quang Dao chỗ nào? Vì cái gì? Nhất kiến chung tình hả? Gặp ai mà nhất kiến chung tình?" Giang Trừng ánh mắt thật đáng sợ.
"... Không có, ta không có!" Mạc Huyền Vũ khổ sở nói.
Độ Hồn lệnh tức giận, thật sự cảm thấy Giang Trừng thật quá đáng!
Mạc Huyền Vũ cúi đầu, nhìn bàn tay mình đang nắm lấy tay áo Giang Trừng, nức nở nói: "Ta không có thích Dao ca! Ta nhụ mộ hắn, nhưng không phải loại tình cảm ngươi nói! Ta... không có đoạn tụ."
"..." Giang Trừng.
Giang Trừng ho nhẹ một tiếng, "Biết rồi, ta... không có ý đó, thật xin lỗi."
"..." Mạc Huyền Vũ chảy nước mắt, nhào qua ôm Giang Trừng, im lặng chôn đầu ở trước ngực hắn khóc.
"..." Độ Hồn.
—— Không phải ta, thật sự không phải ta!
Hết Gin, rồi lại tới Giang Trừng sao?
Nhất định không phải là ta gây ra cớ sự này!
Lần này Giang Trừng không đẩy hắn ra, mà nhớ tới Kim Tử Hiên từng cùng hắn uống rượu tâm sự, nói về Mạc Huyền Vũ.
Xác thật không ra gì, cần mài dũa.
Dù sao thì Ngụy Vô Tiện cũng là nhờ hắn mới có cơ hội sống lại, về tình về lý, đều nên cảm tạ tên ngốc này.
Mạc Huyền Vũ nhớ tới Giang Trừng không thích phấn son, sợ làm dính lên người hắn, trang dung dày cộm trên mặt nháy mắt biến mất, hiện ra gương mặt thanh tú sạch sẽ, hai mắt có nhàn nhạt buồn bã, nhu mị.
Cùng một khuôn mặt, lại dễ dàng phân chia hai người.
Giang Trừng nhướng mày, cười nói: "Chịu dùng khuôn mặt này gặp người sao? Ngươi và Ngụy Vô Tiện, đúng là chẳng giống tý nào."
Trong mắt hắn có kiệt ngạo quang hoa, trong mắt ngươi có thủy.
Giang Trừng đưa mắt nhìn về phía vị trí ồn ào náo động lúc nãy, mới nhận ra người kia đã rời đi, chẳng biết mang nữ nhân kia đi nơi nào.
Kỳ thật cũng không có gì, tên kia đối với ai chẳng tốt, ngươi vươn tay ra, hắn nhất định sẽ cố sức níu tay ngươi, ngươi kêu cứu mạng, hắn có thể không màng sống chết, nhảy vào nước sôi lửa bỏng cứu ngươi về, dù ngươi chỉ là người dưng nước lã.
Lần này là ta thế hắn, mang ánh sáng trở về nhân gian.
Ta thích nhất chính là đạm quang trong mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com