Chuyện trêu ghẹo thường nhật
Những màn trêu ghẹo hàng ngày của một số người.
Một buổi chiều nắng đẹp, Triệu Viễn Chu thảnh thơi dạo bước trong hành lang của Tập Yêu Ty, tình cờ gặp Trác Dực Thần đang vội vã đi qua. Trác Dực Thần cau mày, rõ ràng trong lòng có chuyện, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu thấy vậy, lòng chợt nảy ý muốn trêu chọc vị Tiểu Trác Đại nhân nghiêm túc hằng ngày. Hắn cố ý đi chậm lại, đợi Trác Dực Thần tiến gần, đột nhiên dừng bước, dùng giọng điệu khoa trương nói:
"Ây da, đây chẳng phải là Tiểu Trác Đại nhân của chúng ta sao? Sao hôm nay lại chủ động như vậy, chẳng lẽ là đặc biệt đến để đón bổn Đại Yêu ta?"
Trác Dực Thần giật mình dừng bước, kinh ngạc nhìn Triệu Viễn Chu, dường như không tin vào tai mình. Y tròn mắt nhìn, khóe miệng hơi co giật, như đang cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng.
Một lát sau, y cuối cùng cũng thở dài bất lực, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên lẫn hài hước, nhẹ nhàng đảo mắt một cái.
"Triệu Viễn Chu, ta thật chưa từng thấy con khỉ nào lẻo mép như ngươi." Giọng điệu Trác Dực Thần có phần chế giễu, nhưng nhiều hơn là một sự bất lực pha chút ý cười.
Triệu Viễn Chu phản bác ngay: "Khỉ? Ta nói bao nhiêu lần rồi, ta là vượn trắng!"
Trác Dực Thần lắc đầu, tiếp lời: "Ta chỉ tình cờ đi qua, đâu có chuyện chủ động đón tiếp gì."
Triệu Viễn Chu thấy thế, không nhịn được bật cười, hắn vỗ vai Trác Dực Thần, nói: "Thôi được rồi, biết ngươi ngại mà. Ta không trêu nữa."
Nói rồi, hắn lại tiến gần, gần như áp sát mặt Trác Dực Thần: "Ta vốn chỉ trêu các cô nương thôi."
"Ngươi!"
Trác Dực Thần bất ngờ đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn hắn. Triệu Viễn Chu im lặng, nhún vai, cười khúc khích nhìn y.
"Ngươi cứ tự chơi ở đây đi! Ta còn công vụ phải làm!"
Trác Dực Thần nghiến răng nói, xong lập tức vòng qua người Triệu Viễn Chu, giận dỗi bỏ đi.
Nhìn bóng dáng tức giận của người nọ, Triệu Viễn Chu càng thấy vui, thầm nghĩ: Thì ra trêu Tiểu Trác Dực cũng thú vị thật.
...
Đêm đã khuya, tại Tập Yêu Ty, ánh nến lay động, chiếu sáng những bóng hình bận rộn nhưng trật tự. Trác Dực Thần vừa bước vào cửa, đã bị Triệu Viễn Chu bất ngờ chặn lại.
"Ồ, Tiểu Trác Đại nhân, sao vậy? Từ Thiên Hương Các nơi phong nguyệt trở về điều tra, tâm trạng không vui à?" Lời Triệu Viễn Chu đầy vẻ trêu chọc, đôi mắt hắn lóe lên tia tinh quái.
Trác Dực Thần cau mày, rõ ràng không hài lòng với sự xuất hiện bất ngờ và lời nói khiêu khích của Triệu Viễn Chu.
Y lạnh lùng đáp: "Triệu Viễn Chu, nếu ngươi thấy chán, sao không tìm việc đàng hoàng mà làm, đừng suốt ngày ở đây bỡn cợt."
Triệu Viễn Chu lại chẳng mảy may để tâm đến sự lạnh nhạt của Trác Dực Thần, ngược lại còn cười rạng rỡ hơn: "Ôi dào, ta chẳng phải đang quan tâm ngươi sao? Nhìn ngươi kìa, mặt mày nghiêm nghị như vậy, cẩn thận già trước tuổi đấy." Vừa nói, hắn vừa giả vờ quan tâm, vỗ vai Trác Dực Thần.
Trác Dực Thần dùng kiếm Vân Quang đẩy tay Triệu Viễn Chu ra, giọng mang chút tức giận: "Đừng chạm vào ta, ta còn nhiều việc phải xử lý, không rảnh chơi với ngươi."
Triệu Viễn Chu dường như không nghe thấy lời phản ứng, vừa tiến lại gần vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng lên một vết son phấn trên cổ áo của Trác Dực Thần, cố ý làm ra vẻ đầy say mê.
"Trác đại nhân với mùi son phấn này, là định tranh chức hoa khôi sao?"
Trác Dực Thần cuối cùng không thể nhịn được nữa. Y xoay mạnh người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Chu:
"Ngươi nói linh tinh cái gì thế! Triệu Viễn Chu, ngươi đúng là người vô lý hết chỗ nói!"
Đúng lúc này, Anh Lỗi đi ngang qua, vội vàng bịt tai Bạch Cửu lại, rồi quay đầu quát Triệu Viễn Chu.
"Triệu Viễn Chu, đi ăn cơm tù đi cho ta nhờ!"
Bạch Cửu ngơ ngác, đưa mắt nhìn Triệu Viễn Chu, hai người nhìn nhau mà chẳng hiểu chuyện gì.
Triệu Viễn Chu bĩu môi, cuối cùng cũng ngừng cười đùa, quay đầu nhìn về phía Văn Tiêu đang chăm chú sắp xếp hồ sơ.
"Đại yêu, ngươi đừng trêu chọc Tiểu Trác nữa. Hôm nay nó đã bận cả ngày trời rồi, vừa từ Thiên Hương Các trở về điều tra vụ án, để nó nghỉ ngơi đi." Lời nói của Văn Tiêu mang theo sự dịu dàng và khuyên giải, cố gắng làm dịu đi cuộc tranh cãi vô nghĩa này.
Trác Dực Thần không nói lời nào, chỉ tức giận liếc Triệu Viễn Chu một cái rồi quay người rời đi. Triệu Viễn Chu đứng lại tại chỗ, nhìn bóng dáng xa dần của y, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý. Hắn quay người về phía Văn Tiêu, nhún vai, Văn Tiêu chỉ biết lắc đầu cười bất lực.
Lúc này, Bùi Tư Tịnh cũng tình cờ đứng ở khoảng cách không xa. Cô nhìn màn đùa giỡn giữa Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, cùng lời khuyên nhẹ nhàng của Văn Tiêu, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bùi Tư Tịnh khẽ lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt. Cô hiểu rằng, trong thế giới đầy hiểm nguy và điều bất ngờ này, việc có được một nhóm bạn đồng hành đồng điệu như vậy quả là một điều may mắn hiếm có. Vì thế, cô quyết định không làm phiền họ, lặng lẽ quay người rời đi, để lại cho màn đêm một bức tranh phong cảnh độc đáo.
...
Trác Dực Thần vừa bước vào phòng đã cởi phăng áo khoác ngoài và ném mạnh lên giường. Y lại nhớ đến ánh mắt trêu chọc của người kia, mặt không khỏi đỏ bừng. Y úp mặt vào áo khoác, dùng áo che đầu hét lớn:
"Triệu Viễn Chu! A a a a a a a a!"
"Tiểu Trác đại nhân nhớ ta đến vậy sao?"
Trác Dực Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ chính là gương mặt đáng ghét quen thuộc kia. Triệu Viễn Chu với nụ cười trên môi, vẫy tay chào y.
Ngay sau đó, một đống quần áo bay thẳng vào mặt hắn một cách nhanh chóng và chuẩn xác.
END.
Nguồn: https://weibo.com/7553013279/5113324980930694
Chương mới sẽ được cập nhật tối thứ 4, thứ 6 và chủ nhật lúc 8h30.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com