Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giyu - Dòng Nước Không Phản Chiếu

"Nước không nói. Nhưng nước nhớ."

Đêm ở núi Sagiri rất yên tĩnh.
Mặt trăng mờ như ký ức bị bỏ quên.
Tomioka Giyu ngồi bên bờ suối, đôi mắt nhìn xuống mặt nước mà chẳng thực sự thấy gì.
Ánh sáng lấp lánh giữa những tán lá chỉ càng làm nỗi trống rỗng trong lòng anh thêm rõ ràng.

Sabito,
Tsutako,
Urokodaki-sensei,
và bao khuôn mặt anh từng nhìn thấy vụt qua trong nháy mắt sinh tử.
Họ đều chết,
và Giyu vẫn sống.

Anh luôn sống.
Đó mới là lời nguyền thật sự.

Giyu không thích nói.
Không phải vì lạnh lùng.
Mà vì anh biết:

"Tôi không giỏi ăn nói.
Mà lời nói... thường không giữ được người ở lại."

Cây kiếm đặt bên cạnh anh, vỏ còn dính bụi đường.
Hôm nay, anh vừa chém một con quỷ có dáng dấp thiếu niên,
mái tóc bù xù giống Sabito.

Khi con quỷ nát thành tro, Giyu không thấy chiến thắng.
Chỉ thấy cái gật đầu lặng lẽ của một linh hồn chưa từng được thanh thản.

Bỗng một giọng nói nhẹ vang lên sau lưng:

"Sao anh không bao giờ cười, Tomioka-san?"

Là Nezuko.
Cô bé đi nhẹ như sương, ngồi xuống cách anh vài bước.

Giyu không trả lời.
Anh chỉ nhìn thẳng dòng nước, đoạn nói:

"Vì tôi không chắc mình có quyền."

Cô bé nghiêng đầu,
rồi đặt một hòn đá nhỏ lên mặt suối.
Nước gợn lên – nhè nhẹ – rồi tan.
Nezuko viết vài nét bằng que nhỏ trên đất:

"Nếu anh không cười... những người đã mất cũng sẽ buồn."

Giyu nhìn dòng nước tan ra nơi gợn sóng.
Anh chợt nhớ đến Sabito đã từng cười – thật to,
và từng nói:

"Một ngày nào đó, Giyu à, mày sẽ cười.
Và lúc đó, cả tao cũng sẽ thấy ấm lòng."

Đêm đó,
trên núi Sagiri,
Giyu ngồi thật lâu bên suối.
Không cười.
Nhưng đôi mắt đã dịu lại – như mặt hồ ngưng sóng sau một cơn mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com