Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Thỏa thuận

Ngày 28 tháng 10 năm 2014, Trung tâm Hội nghị Suntec ở Singapore trở thành tâm điểm chú ý của thế giới khi hội nghị ba bên giữa Triều Tiên, Hàn Quốc, và Hoa Kỳ khai mạc, đánh dấu một sự kiện ngoại giao chưa từng có trong lịch sử bán đảo Triều Tiên. Hội trường chính, nằm trên tầng cao nhất của trung tâm, được thiết kế với những bức tường kính trong suốt, cho phép ánh sáng tự nhiên từ vịnh Marina Bay tràn vào, tạo nên một không gian vừa trang trọng vừa cởi mở. Những tấm rèm lụa trắng mỏng manh được kéo nhẹ để giảm bớt ánh nắng, nhưng vẫn để lộ đường chân trời lấp lánh của Singapore, với những tòa nhà chọc trời và cây cầu Helix nổi bật dưới ánh hoàng hôn. Ba lá cờ – Triều Tiên với ngôi sao đỏ rực trên nền xanh và đỏ, Hàn Quốc với biểu tượng âm dương Taeguk cân đối, và Mỹ với sọc đỏ trắng xen kẽ cùng dải sao – được đặt trên một bục gỗ mun được đánh bóng, như biểu tượng cho nỗ lực hòa giải giữa ba quốc gia.

Nam bước vào hội trường trong bộ vest đen may đo, được đặt may từ một nhà may danh tiếng ở Bắc Kinh, với cà vạt đỏ sẫm – màu sắc tượng trưng cho sự quyết tâm của Triều Tiên mới. Mái tóc đen được chải gọn, đôi mắt sắc bén nhưng không giấu được sự căng thẳng bên trong. Cậu cảm nhận được trọng trách lịch sử đè nặng trên vai: không chỉ đại diện cho một Triều Tiên đang chuyển mình sau cuộc đảo chính, mà còn mang theo giấc mơ của hàng triệu người dân về một tương lai thoát khỏi đói nghèo, cô lập, và nỗi sợ hãi. Trước khi ngồi xuống, cậu lướt mắt qua hội trường, ghi nhận sự hiện diện của hơn 50 nhà báo quốc tế từ Reuters, Yonhap, CNN, Xinhua, và BBC, ngồi ở khu vực truyền thông, với máy quay và đèn flash sẵn sàng ghi lại từng khoảnh khắc. Các vệ sĩ Singapore, trong đồng phục đen bó sát và tai nghe không dây, đứng canh gác tại các lối vào, ánh mắt cảnh giác, đảm bảo an ninh tuyệt đối cho một sự kiện có tầm quan trọng toàn cầu.

Ri Sol-ju, ngồi bên phải Nam, mặc một bộ hanbok hiện đại màu xanh lam nhạt, với áo khoác lụa thêu hoa văn truyền thống Triều Tiên, những bông hoa sen tinh xảo tượng trưng cho sự thanh khiết và đổi mới. Mái tóc đen dài được búi cao, để lộ đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ, một chi tiết tinh tế làm nổi bật vẻ đẹp thanh lịch và vai trò của cô như một biểu tượng của Triều Tiên mới. Trước khi hội nghị bắt đầu, cô kín đáo nắm tay Nam dưới bàn, ngón tay cô siết nhẹ, truyền cho cậu sự tự tin. "Nam, chúng ta phải làm được," cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm, ánh mắt lấp lánh như ánh nước trên sông Taedong. Nam gật đầu, đáp lại bằng một cái nhìn ấm áp, như thể hứa với cô rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua thử thách này.

Đoàn Hàn Quốc, do Bộ trưởng Thống nhất Ryoo Kihl-jae dẫn đầu, bao gồm các chuyên gia kinh tế từ Viện Phát triển Hàn Quốc, các nhà ngoại giao từng làm việc tại khu công nghiệp Kaesong, và một cố vấn quân sự cấp cao từ Bộ Quốc phòng. Tổng thống Park Geun-hye, dù không trực tiếp tham dự, theo dõi chặt chẽ qua các báo cáo hàng giờ, với chính sách "Trustpolitik" của bà định hình cách tiếp cận thận trọng nhưng cởi mở của đoàn Hàn Quốc. Đoàn Mỹ, dưới sự chỉ đạo của Ngoại trưởng John Kerry, bao gồm Đặc phái viên về các vấn đề Triều Tiên Robert King, một chuyên gia về nhân quyền, và các cố vấn an ninh quốc gia từ Bộ Ngoại giao và Lầu Năm Góc. Kerry, với dáng người cao gầy và giọng nói trầm, toát lên vẻ uy quyền nhưng cũng sẵn sàng lắng nghe, một dấu hiệu cho thấy Mỹ nghiêm túc với hội nghị này.

Cuộc đàm phán bắt đầu vào lúc 9 giờ sáng, với không khí căng thẳng bao trùm hội trường. Nam mở đầu bằng một bài phát biểu dài 15 phút, được chuẩn bị kỹ lưỡng để cân bằng giữa sự tự tin và thiện chí hòa giải. Cậu đứng dậy, chỉnh micro, và nói với giọng vang vọng, được dịch đồng thời sang tiếng Anh và tiếng Hàn: "Kính thưa các đại biểu, Triều Tiên mới đến đây với trái tim rộng mở và ý chí kiên định. Chúng tôi không tìm kiếm xung đột, mà tìm kiếm hòa bình, thịnh vượng, và đoàn tụ với những người anh em ở phía nam. Nhân dân Triều Tiên đã chịu đựng quá nhiều đau khổ – từ đói nghèo, cô lập, đến bạo lực. Hôm nay, chúng tôi sẵn sàng thảo luận về phi hạt nhân hóa, hợp tác kinh tế, và giao lưu văn hóa, nhưng mọi thỏa thuận phải dựa trên sự công bằng, tôn trọng chủ quyền, và cam kết mang lại lợi ích cho người dân." Cậu dừng lại, lướt mắt qua hội trường, nhận được những cái gật đầu nhẹ từ đoàn Hàn Quốc và một vài ánh mắt thận trọng từ đoàn Mỹ. Đám đông nhà báo vỗ tay nhẹ, ghi chép nhanh trên máy tính xách tay, trong khi máy quay ghi lại từng cử chỉ của Nam.

Ngoại trưởng Kerry đáp lại, giọng ông trầm và sắc bén, phản ánh lập trường cứng rắn của Mỹ: "Chủ tịch Nam, chúng tôi hoan nghênh những thay đổi ở Triều Tiên sau cuộc chuyển giao quyền lực. Tuy nhiên, phi hạt nhân hóa hoàn toàn, có thể kiểm chứng, và không thể đảo ngược là điều kiện tiên quyết để Mỹ xem xét dỡ bỏ bất kỳ lệnh cấm vận nào. Chúng tôi cần một lộ trình cụ thể, bao gồm việc tháo dỡ lò phản ứng Yongbyon, đóng cửa các cơ sở thử nghiệm tên lửa ở Sohae và Punggye-ri, và cho phép thanh tra quốc tế giám sát." Ông đưa ra một tài liệu dày 20 trang, liệt kê các yêu cầu chi tiết, từ việc phá hủy kho vũ khí hạt nhân đến lịch trình kiểm tra của IAEA.

Bộ trưởng Ryoo bổ sung, giọng ông nhẹ nhàng nhưng không kém phần cương quyết: "Hàn Quốc đồng ý rằng hòa bình trên bán đảo Triều Tiên chỉ có thể đạt được khi không còn vũ khí hạt nhân. Chúng tôi muốn thấy Triều Tiên cam kết rõ ràng về phi hạt nhân hóa, đồng thời mở cửa cho hợp tác kinh tế và giao lưu văn hóa. Một Triều Tiên ổn định sẽ mang lại lợi ích cho cả hai miền." Ông đưa ra một biểu đồ, cho thấy tác động kinh tế của việc phi hạt nhân hóa đối với đầu tư nước ngoài vào Triều Tiên.

Nam, được cố vấn bởi Ri Jong-ho, đáp lại với sự cẩn trọng nhưng không nhượng bộ: "Triều Tiên sẵn sàng phi hạt nhân hóa, nhưng đây phải là một quá trình từng bước, đồng bộ với việc dỡ bỏ cấm vận. Nhân dân chúng tôi không thể từ bỏ phương tiện tự vệ trong khi vẫn đối mặt với đói nghèo và cô lập kinh tế." Cậu trình bày một kế hoạch chi tiết, được chuẩn bị trong nhiều tuần: Triều Tiên sẽ tháo dỡ lò phản ứng Yongbyon trong vòng sáu tháng, đóng cửa cơ sở thử nghiệm tên lửa ở Sohae, và cho phép thanh tra IAEA giám sát, nhưng đổi lại, Mỹ phải dỡ bỏ các lệnh cấm vận đối với hàng hóa dân sự – thực phẩm, thuốc men, phân bón, và thiết bị nông nghiệp – trong vòng ba tháng. Nam nhấn mạnh: "Chúng tôi không yêu cầu lòng thương hại, mà là sự công bằng. Hàng triệu người dân Triều Tiên đang chờ đợi một tương lai tốt đẹp hơn."

Ri Sol-ju, với vai trò cố vấn, đóng góp một góc nhìn nhân đạo, khiến cả hội trường lắng lại: "Hơn ba triệu trẻ em Triều Tiên đang bị suy dinh dưỡng. Các bệnh viện của chúng tôi thiếu thuốc men cơ bản. Nếu Mỹ dỡ bỏ cấm vận đối với hàng hóa dân sự, chúng tôi cam kết mở cửa các cảng ở Nampo và Chongjin để nhận viện trợ quốc tế, với sự giám sát của các tổ chức như UNICEF." Giọng cô run nhẹ khi nhắc đến trẻ em, ánh mắt lướt qua các đại biểu, khiến Kerry ghi chú nhanh vào tài liệu và Ryoo gật đầu đồng cảm. Phiên đầu tiên kết thúc sau bảy giờ tranh luận căng thẳng, với một thỏa thuận sơ bộ: Triều Tiên sẽ bắt đầu tháo dỡ Yongbyon, và Mỹ sẽ dỡ bỏ cấm vận đối với hàng hóa dân sự trong vòng ba tháng, với sự giám sát của một ủy ban quốc tế.

Ngày thứ hai, không khí hội trường bớt căng thẳng hơn, khi các bên chuyển sang thảo luận về hợp tác kinh tế, với trọng tâm là tái mở khu công nghiệp Kaesong. Bộ trưởng Ryoo mở đầu bằng một bài trình bày dài 30 phút, sử dụng máy chiếu để hiển thị các biểu đồ và số liệu chi tiết. Ông chỉ vào một biểu đồ cột, cho thấy Kaesong từng tạo việc làm cho hơn 53.000 công nhân Triều Tiên và mang lại 120 triệu đô la doanh thu hàng năm cho Triều Tiên trước khi bị đóng cửa vào năm 2013. "Kaesong là biểu tượng của hợp tác liên Triều," Ryoo nói. "Hàn Quốc sẵn sàng đầu tư 500 triệu đô la để mở rộng khu vực này, với sự tham gia của các công ty như Hyundai Asan và LG, nhưng chúng tôi cần đảm bảo an toàn cho công nhân và một cơ chế tài chính minh bạch."

Ri Sol-ju đứng lên, thu hút sự chú ý của cả hội trường. Cô mặc một chiếc váy lụa màu ngọc trai, với thắt lưng thêu hoa văn truyền thống, toát lên vẻ trang nhã nhưng mạnh mẽ. "Kaesong không chỉ là một dự án kinh tế, mà còn là cầu nối niềm tin giữa hai miền," cô nói, giọng rõ ràng và đầy thuyết phục. "Triều Tiên đề xuất tái mở Kaesong vào tháng 1 năm 2015, với sự tham gia của các công ty Hàn Quốc, nhưng chúng tôi phải giữ 60% quyền kiểm soát để đảm bảo lợi nhuận được dùng cho người dân Triều Tiên." Cô trình bày một tài liệu dày 50 trang, được chuẩn bị bởi Ri Jong-ho, liệt kê các điều kiện cụ thể: công nhân Triều Tiên sẽ được trả lương trực tiếp qua một hệ thống ngân hàng liên Triều, với mức lương tối thiểu 100 đô la mỗi tháng; một ủy ban liên Triều sẽ giám sát tài chính và an toàn; và lợi nhuận từ Kaesong sẽ được đầu tư vào trường học, bệnh viện, và cơ sở hạ tầng ở các tỉnh nghèo như Jagang và Ryanggang.

Nam bổ sung, giọng cậu trầm nhưng đầy quyết tâm: "Chúng tôi muốn mở rộng mô hình Kaesong đến các đặc khu kinh tế khác, như Rason và Sinuiju, với sự tham gia của các công ty Hàn Quốc và quốc tế. Triều Tiên sẵn sàng mời Samsung và LG đầu tư vào Rason, với điều kiện chuyển giao công nghệ để xây dựng ngành công nghiệp nội địa." Cậu đưa ra một bản đồ, chỉ vào các khu vực tiềm năng, từ cảng Nampo đến khu công nghiệp Wonsan, như một lời mời gọi hợp tác. Đoàn Hàn Quốc đồng ý về nguyên tắc, nhưng yêu cầu Triều Tiên cam kết không sử dụng lợi nhuận từ Kaesong cho mục đích quân sự. Sau chín giờ đàm phán, với nhiều lần tạm nghỉ để các bên thảo luận nội bộ, hai bên thống nhất: Kaesong sẽ tái mở vào tháng 1 năm 2015, với một quỹ đầu tư liên Triều được thành lập để tái thiết cơ sở hạ tầng, được tài trợ một phần bởi Mỹ qua Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF).

Ngày thứ ba, không khí hội trường trở nên nhẹ nhàng hơn, khi các bên thảo luận về giao lưu văn hóa và đoàn tụ gia đình – những chủ đề đầy cảm xúc, chạm đến trái tim của cả hai miền. Choe Min-soo, đại diện sinh viên, đứng lên với sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cậu mặc một bộ vest xám giản dị, nhưng giọng nói đầy năng lượng: "Giới trẻ Triều Tiên và Hàn Quốc không muốn chiến tranh hay chia rẽ. Chúng tôi đề xuất một chương trình trao đổi sinh viên giữa Đại học Kim Il-sung và các trường như Đại học Quốc gia Seoul, bắt đầu từ mùa thu năm 2015." Cậu trình bày một kế hoạch chi tiết, được chuẩn bị với sự hỗ trợ của Nam: 100 sinh viên từ mỗi miền sẽ tham gia các khóa học chung về lịch sử, văn hóa, và công nghệ, với học bổng do quỹ liên Triều tài trợ. Cậu kết thúc bằng một câu đầy cảm xúc: "Chúng tôi muốn cùng nhau viết lại lịch sử của dân tộc."

Ri Sol-ju tiếp lời, giọng cô mềm mại nhưng đầy sức thuyết phục: "Văn hóa là sợi dây kết nối trái tim. Chúng tôi đề xuất tổ chức một buổi hòa nhạc chung tại Bình Nhưỡng vào mùa xuân năm 2015, với Ban nhạc Moranbong biểu diễn cùng các nhóm K-pop như Girls' Generation và EXO. Đây sẽ là biểu tượng của sự hòa hợp giữa hai miền." Cô dừng lại, ánh mắt lướt qua các đại biểu Hàn Quốc, khiến họ gật đầu đồng cảm. Cô tiếp tục đề xuất một chương trình đoàn tụ gia đình tại khu phi quân sự (DMZ) vào tháng 6 năm 2015, với 100 gia đình từ mỗi miền được phép gặp nhau trong ba ngày. "Hàng triệu gia đình đã bị chia cắt từ sau chiến tranh," cô nói, giọng nghẹn ngào. "Họ xứng đáng được ôm lấy nhau, dù chỉ một lần."

Đoàn Hàn Quốc, xúc động trước lời kêu gọi của Ri Sol-ju, đồng ý ngay lập tức. Bộ trưởng Ryoo đề xuất mở lại đường dây nóng quân sự giữa hai miền để tránh xung đột trong quá trình tổ chức. Mỹ, đứng ngoài vấn đề này, cam kết tài trợ 15 triệu đô la thông qua Hội Chữ thập Đỏ để hỗ trợ chương trình đoàn tụ và các sự kiện văn hóa. Nam kết thúc phiên bằng một lời hứa: "Triều Tiên sẽ làm mọi thứ để đảm bảo các gia đình đoàn tụ trong hòa bình và an toàn. Đây là bước đầu tiên để hàn gắn vết thương của dân tộc."

Ngày thứ tư, hội trường Suntec chìm trong không khí căng thẳng nhất, khi các bên tập trung vào việc hoàn thiện chi tiết và ký kết thỏa thuận. Đoàn Mỹ nhấn mạnh rằng sự giám sát của IAEA tại Yongbyon và các cơ sở khác phải bắt đầu ngay lập tức, với các thanh tra được phép truy cập không hạn chế. Nam, đối mặt với áp lực từ tướng Kim Hyok-chol – người lo ngại về việc mất "lá bài hạt nhân" – miễn cưỡng đồng ý, nhưng yêu cầu một lộ trình rõ ràng để dỡ bỏ cấm vận trong vòng hai năm. "Chúng tôi không thể để nhân dân Triều Tiên tiếp tục chịu đựng trong khi thế giới đòi hỏi chúng tôi từ bỏ tất cả," Nam nói, giọng kiên định.

Ri Sol-ju, với sự khéo léo ngoại giao, đề xuất một cơ chế giám sát độc lập, với sự tham gia của các chuyên gia từ Singapore và Nhật Bản, để đảm bảo tính trung lập. "Chúng tôi muốn IAEA giám sát, nhưng cần có sự hiện diện của các nước trung lập để tránh bất kỳ thiên vị nào," cô nói, đưa ra một tài liệu phác thảo quy trình giám sát. Ý tưởng này được cả ba bên hoan nghênh, phá vỡ thế bế tắc. Sau 14 giờ đàm phán, với nhiều lần tạm nghỉ để các bên tham khảo ý kiến từ chính phủ của mình, ba bên đạt được bản Tuyên bố Singapore.

Vào ngày 31 tháng 10, tại một buổi lễ ký kết trang trọng trong hội trường Suntec, Nam, Bộ trưởng Ryoo, và Ngoại trưởng Kerry đặt bút ký vào bản tuyên bố, dưới ánh đèn flash của hàng trăm phóng viên quốc tế. Các thỏa thuận chính bao gồm:

Phi hạt nhân hóa và dỡ bỏ cấm vận: Triều Tiên cam kết tháo dỡ lò phản ứng Yongbyon và đóng cửa cơ sở thử nghiệm tên lửa ở Sohae trong vòng sáu tháng, với sự giám sát của IAEA và một ủy ban quốc tế gồm các chuyên gia từ Singapore và Nhật Bản. Mỹ đồng ý dỡ bỏ các lệnh cấm vận đối với hàng hóa dân sự (thực phẩm, thuốc men, phân bón, thiết bị nông nghiệp) trong vòng ba tháng và cung cấp hỗ trợ tài chính 100 triệu đô la qua IMF cho các dự án tái thiết ở các tỉnh nghèo của Triều Tiên.

Tái mở khu công nghiệp Kaesong: Triều Tiên và Hàn Quốc sẽ tái mở Kaesong vào tháng 1 năm 2015, với sự tham gia của các công ty Hàn Quốc như Hyundai Asan, LG, và Samsung. Triều Tiên giữ 60% quyền kiểm soát, nhưng đồng ý để một ủy ban liên Triều giám sát tài chính và an toàn. Một quỹ đầu tư liên Triều, với vốn ban đầu 300 triệu đô la, sẽ được thành lập để tái thiết cơ sở hạ tầng ở các tỉnh như Jagang, Ryanggang, và North Hamgyong.

Giao lưu văn hóa và đoàn tụ gia đình: Hai miền sẽ tổ chức các chương trình trao đổi sinh viên, với 100 sinh viên từ mỗi miền tham gia các khóa học chung tại Đại học Kim Il-sung và Đại học Quốc gia Seoul, bắt đầu từ mùa thu năm 2015. Một buổi hòa nhạc chung tại Bình Nhưỡng, với Ban nhạc Moranbong và các nhóm K-pop, sẽ diễn ra vào tháng 4 năm 2015. Chương trình đoàn tụ gia đình tại DMZ sẽ diễn ra vào tháng 6 năm 2015, với 100 gia đình từ mỗi miền, được tài trợ bởi Hội Chữ thập Đỏ và 15 triệu đô la từ Mỹ.

Nam, đứng trên bục, phát biểu cuối cùng, giọng nói đầy cảm xúc và vang vọng qua hội trường: "Hôm nay, chúng ta đã đặt nền móng cho một bán đảo Triều Tiên hòa bình, thịnh vượng, và thống nhất. Đây không chỉ là thắng lợi của Triều Tiên, Hàn Quốc, hay Mỹ, mà là của toàn thể dân tộc Triều Tiên và nhân loại. Chúng tôi cam kết xây dựng một tương lai nơi trẻ em không còn đói, gia đình không còn chia cắt, và hòa bình là hiện thực." Ri Sol-ju, đứng bên cạnh, mỉm cười kín đáo, ánh mắt lấp lánh tự hào khi nhìn Nam. Đám đông vỗ tay nhiệt liệt, và Bộ trưởng Ryoo cùng Ngoại trưởng Kerry bắt tay Nam, đánh dấu một khoảnh khắc lịch sử được truyền hình trực tiếp đến hàng triệu người trên khắp thế giới, từ Bình Nhưỡng đến Seoul, Washington, và hơn thế nữa.

Sau buổi lễ, Nam và Ri Sol-ju trở về suite tại khách sạn Marina Bay Sands, nơi họ đứng bên cửa sổ kính lớn, nhìn ra vịnh Marina Bay lấp lánh ánh đèn từ những tòa nhà chọc trời và con tàu ánh sáng trôi trên mặt nước. Nam ôm Ri Sol-ju từ phía sau, cảm nhận hơi ấm của cô qua chiếc váy lụa ngọc trai. Mùi nước hoa nhẹ nhàng của cô, hòa quyện với hương hoa oải hương, khiến cậu cảm thấy bình yên giữa cơn bão trách nhiệm. "Sol-ju, chúng ta đã làm được," cậu thì thầm, giọng trầm đầy cảm xúc. "Một Triều Tiên mới đang bắt đầu, và tôi không thể làm điều này nếu không có chị."

Ri Sol-ju quay lại, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu. "Nam, đây chỉ là bước đầu tiên," cô nói, giọng dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. "Chúng ta còn một chặng đường dài, với những thử thách từ trong nước và quốc tế. Nhưng tôi tin ở em, và tôi sẽ luôn ở bên em, dù chuyện gì xảy ra." Họ đứng lặng một lúc, ôm nhau, ánh sáng từ vịnh phản chiếu trên khuôn mặt họ, như biểu tượng cho hy vọng mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com