Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

Chương 71: Chung mộng

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Bảo là muốn chăm sóc bệnh nhân, nhưng bác sĩ Hạ lười biếng chỉ bóp hổ khẩu của bệnh nhân, xoa nắn lúc nhẹ lúc mạnh. Còn chưa dỗ bệnh nhân ngủ xong thì bản thân mình đã ngủ mất rồi.

Tư Quân nghiêng người sang nhìn cậu.

Trong núi không có thời gian, gương mặt này gần như là không có gì khác với năm năm trước, chỉ ngoại trừ vài dấu vết nhàn nhạt trên ấn đường. Lúc đi học, Hạ Du Châu rất ít cau mày, luôn luôn cười ha hả, giống như không có chuyện gì có thể làm khó được cậu. Bây giờ, giữa chân mày có nếp nhăn, giữa môi thì thiếu một cái răng dài, hai thứ này đã cướp đi mất thiếu niên không buồn không lo kia.

Tư Quân xích lại gần, hơi thở trong veo phả lên mặt.

"Ưm..." Hạ Du Châu đang nằm ngả ra, dưới cổ kê hai cái gối, hít thở không thông thuận lắm, dần dần biến thành tiếng ngáy nhỏ. Cái răng nhỏ nhọn màu trắng nhẹ nhàng trượt trên môi dưới nhạt màu.

Môi mỏng chần chừ phía trên răng một chút, lướt qua chóp mũi cao, cuối cùng dừng ở ấn đường. Tính dùng độ ấm không được bao nhiêu trên cánh môi để ủi phẳng cái nếp nhăn chướng mắt kia.

"Nhóc xấu xa, bằng vào em không chịu trách nhiệm thế này, còn muốn rước anh về dinh à?" Tư Quân nhỏ giọng lẩm bẩm, giơ tay lên giúp cậu kéo một cái gối ra, bỏ gương đồng bể vào ngăn để đồ trên đầu giường. Nằm xuống, lại nhét tay mình vào trong tay bác sĩ Hạ.

Vốn Hạ Du Châu đã ngủ không được thoải mái lắm, cảm giác thấy có người giúp mình sửa tư thế, hít thở thuận hơn, cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều, lập tức yên tĩnh lại, mặc cho ý thức chìm sâu vào giấc mộng.

Sương mù dày tản bớt đi, cung điện mơ hồ trước mắt hiện ra.

Tuy nhìn không rõ lắm, nhưng Hạ Du Châu cực kỳ chắc chắn rằng toà kiến trúc nguy nga tráng lệ kia là hoàng cung cổ đại. Bản thân cậu thì đang mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, bước chậm trên hành lang dài rường cột chạm trổ. Hành lang được cấu thành từ bậc thang cao thấp, cái thì hướng lên cái thì hướng xuống, thông đến nơi không biết là nơi nào. Hiện tại, cậu đang bước xuống dưới, vạt áo thật dài kéo trên mặt đất, lấp lánh phát quang.

Ngoài trời đang mưa, giọt mưa tí tách rơi xuống đất theo mái cong, thổi chút hơi mát nhè nhẹ.

Một người đàn ông mặc đồ trông kỳ lạ bước nhanh đi tới. Kỳ lạ sao? Không biết sao Hạ Du Châu lại nảy ra suy nghĩ như vậy, nhìn kỹ một chút thì lại thấy cũng không phải là kỳ lạ lắm, chỉ là không hợp với phong cảnh thế này. Người đàn ông kia rất cao lớn, mặc lễ phục kiểu Tây phục cổ, trên vai đeo tua cờ, áo lót trong cổ áo là loại áo nhún bèo cỡ lớn.

Hạ Du Châu nhìn người đàn ông trước mặt mình, có hơi mê mẩn. Bởi vì khuôn mặt của người này giống y đúc của Tư Quân, trắng bệch anh tuấn, hai mắt xanh thẳm. Lúc cậu đang mở to mắt, người đàn ông mặc lễ phục liền quỳ một gối xuống trước mặt cậu, kéo bàn tay giấu trong tay áo dài tới bên môi khẽ hôn.

"Lão gia, đây là công chúa mà quốc vương phương Đông muốn gả cho ngài sao? Đúng là quá đẹp!" Người hầu mặc đồ vải đi giày ngắn đứng sau lưng người đàn ông khoa trương kêu to.

Thị vệ mặc cẩm y đeo bội đao bên hông xông tới, lớn tiếng quát: "Không được vô lễ! Đây là quốc sư!"

Gió nhẹ bí mật mang theo mưa phùn thổi tới, lay động mái tóc dài xoã tung của Hạ Du Châu, cậu không khống chế được mà cười khẽ ra tiếng, mang theo thanh quý ngạo mạn như có được từ lúc sinh ra: "Con khỉ ngốc nghếch từ đâu tới vậy?"

Người đàn ông quỳ trên đất mở to đôi mắt màu xanh: "Thì ra là tiên sinh. Thật có lỗi, tướng mạo của ngài thật đẹp, vượt qua nhận thức cao nhất của tôi. Xin hãy cho phép tôi viết một bài thơ tặng ngài, dùng đàn lia màu bạc từ đại lục phương Tây để hát ca."

Hạ Du Châu: "... Ha ha ha ha ha!"

Cười to chọc thủng ý thức nằm mơ, trong nháy mắt khi Hạ Du Châu không khống chế được mà cười, đình đài lầu các, mái cong ngói vòng lập tức biến mất, thay vào đó là giường lớn ở nhà Tư Quân.

Tư Quân mặc đồ ở nhà màu đen mềm mại, quỳ một gối xuống ở trên giường, kéo tay cậu ngửa lên nhìn.

Hạ Du Châu ngồi dậy nghiêng đầu nhìn hắn: "Tư Quân?"

"Là anh." Tư Quân dừng tư thế quỳ, ngồi xếp bằng trên giường.

"Ha ha." Hạ Du Châu nhào qua, xông thẳng vào trong lòng Tư Quân đụng ngã người ta, "Vừa nãy là gì thế?"

"Không biết, chắc là một giấc mơ." Tư Quân thuận theo sức cậu ngã xuống giường, không để ý lắm nói.

"Vậy bây giờ có còn là mơ không?" Hạ Du Châu xoa nắn da thịt căng đầy trên người hắn.

Tư Quân hơi nhíu mày: "Anh không chắc nữa."

"À, vậy thì thử xem." Hạ Du Châu tiến tới, dùng sức hôn gò má của Tư Quân một cái. Da thịt mềm mại trên mặt hơi lạnh, nhưng răng nanh hút máu lộ ở ngoài lại không cảm thấy đã đụng vào.

"Xem ra vẫn còn mơ." Tư Quân giơ tay, khẽ chạm vào răng nanh nhỏ kia, sau đó xoay người, dùng sức hôn xuống.

"Ưm!"

Hạ Du Châu lập tức mở mắt ra.

Trời sáng choang, nắng sớm xuyên qua lớp bảo vệ đặc biệt trên cửa sổ sát đất, dịu dàng chiếu vào trên gối đầu màu xám nhạt. Trên giường tổng cộng có bốn cái gối, bây giờ lại chạy lung tung hết, cậu và Tư Quân dùng chung một cái. Cơ thể kề nhau chen chen nhích nhích cùng một chỗ, giống như hai sinh vật biển mất trật tự, nếu có xúc tua thì hai người bọn họ đã buộc thành một cái nơ bướm rồi.

Tư thế có chút xấu hổ, Hạ Du Châu lặng lẽ rời khỏi cánh tay ôm cổ mình của Tư Quân, sau đó ráng giải cứu cái chân bị quấn chặt của mình ra.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói khàn khàn truyền đến bên tai, một bàn tay to mạnh mẽ từ sau lưng đè cậu lại.

Cái nhấn này cứ như là nhấn vào nút tạm ngưng, Hạ Du Châu đúng thật là không dám động đậy gì nữa. Tình trạng của cơ thể có hơi xấu hổ, đúng là nên đợi một lát, nhưng mà...

Hạ Du Châu giữ tư thế vặn vẹo uốn éo ba giây đồng hồ, cuối cùng vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Anh có cảm thấy chỗ mà anh ấn vào có chút không thích hợp không."

Lúc này Tư Quân mới phát hiện vị trí của tay mình không đúng, "vụt" một cái bật dậy tại chỗ, cũng mang theo người đang mắc trên người hắn. Hai người nhanh chóng tách ra, giữ khoảng cách nửa thước rồi từng người ngồi xuống.

"Không sao, sờ thì sờ, em cũng không ngại." Hạ Du Châu rộng rãi xua tay, càng che càng lộ.

Tư Quân cụp mắt nhìn chằm chằm bàn tay của mình, không biết đang suy nghĩ gì.

Hạ Du Châu nắm tay của Tư Quân lắc lắc, ngăn hắn tiếp tục đờ ra: "Em nằm mơ chuyện thời xưa, thế mà tổ tiên nhà em lại ở trong hoàng cung, hình như là một..."

"Quốc sư." Không đợi Hạ Du Châu nói xong, Tư Quân liền nói tiếp.

"Anh... anh đã ở trong mơ à!" Hạ Du Châu choáng váng, nhìn trái nhìn phải, liền nhìn thấy miếng gương bể nằm ở đầu giường.

"Ừ." Tư Quân vô tội gật đầu, khoé miệng không khống chế được mà nhướng lên.

Hạ Du Châu kéo tấm chăn mềm mại lên, chui đầu vào. Nếu vừa rồi Tư Quân ở trong mơ với cậu, vậy đoạn phát huy tự do lúc sau kia kiểu gì cũng còn ở, cậu đã làm gì Tư Quân ở trong mơ thế chứ!

Không còn mặt mũi để gặp người nữa rồi.

Tư Quân nhịn cười nhìn bác sĩ Hạ đã biến thành đà điểu, giơ tay cầm miếng gương bể kia lên: "Miếng gương bể này có thể giữ được một chút ký ức. Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cái gương có thể khiến mình đi vào giấc mộng được."

Miếng gương nát kia của thị tộc Hàm Sơn bị bỏ xó quanh năm, ngoài tộc trưởng ra thì không ai được đụng vào cả. Cậu hắn cũng chẳng có hứng thú với cái gương kia, chỉ xem nó như một món đồ bình thường rồi cất giữ, cũng không nghiên cứu về cách đặt, càng không biết đặt nó trên gối thì có thể đi vào giấc mơ.

"Ừm, cứ lần nào em để nó ở dưới gối thì kiểu gì cũng nằm mơ mấy giấc mơ kỳ cục." Hạ Du Châu phát ra một tiếng rầu rĩ ở trong chăn.

Tư Quân dùng đầu ngón tay vuốt phẳng vết khắc và lỗ thủng trên gương: "Miếng gương mà thị tộc Hàm Sơn cất không có vết nứt, chắc đã từng được sửa."

Nghe nói như thế, đà điểu Hạ không trốn nữa, ló đầu ra từ trong chăn: "Vậy chắc chắn cậu anh biết cách sửa!"

"Nhưng mà miếng gương của nhà anh cũng chỉ là một phần tư, gắn vào cũng không phải là một cái gương trọn vẹn." Tư Quân trả gương bể lại cho cậu, đứng dậy đi rửa mặt. Dùng miệng còn chưa đánh răng nói chuyện với người yêu, đúng là quá thất lễ.

"Cũng không thể nói thế được, chỉ cần sửa miếng này là được, gương thiếu cũng còn dùng được." Công năng dò tìm và nghiệm chứng huyết mạch được ghi chép trên bản chép tay của tổ tiên cũng không đòi hỏi là cần phải có một cái gương hoàn chỉnh. Hạ Du Châu cầm miếng gương bể trước mặt lên, lộn mèo tại chỗ, mè nheo chậm chạp đứng dậy theo Tư Quân đi rửa mặt.

Tư Quân đưa cho cậu một cái ly đánh răng màu trắng và một bàn chải đánh răng màu đen. Hai món này đều mới tinh, lại thần kỳ phối khớp với bộ mà Tư Quân thường dùng.

Hạ Du Châu nghiêng đầu nhìn ly đánh răng màu đen và bàn chải đánh răng màu trắng trong tay Tư Quân, hình dạng, chất liệu giống nhau như đúc. Đầu quả tim chợt bị đâm một cái, vừa xót vừa đau: "Anh bị ngốc à?"

"Hử?" Trong miệng Tư Quân đang ngậm bàn chải đánh răng, không hiểu ra sao quay đầu nhìn cậu.

Hạ Du Châu lắc đầu, bắt đầu nghiêm túc đánh răng, vừa đánh vừa liếc trộm người bên cạnh.

Cẩn thận đánh hết hàm răng, Tư Quân hơi xấu hổ nghiêng người đi, cố gắng tránh đi ánh mắt của Hạ Du Châu. Thế nhưng người nào đó không tự giác chút nào, cứ thò đầu theo tò mò nhìn hắn. Không còn cách nào, chỉ có thể từ từ vươn hai cái răng nanh hút máu ra trước mặt cậu, đánh hết phần mà bình thường giấu trong lợi.

"À, quả nhiên là đánh răng như thế." Hạ Du Châu nhìn đến rất hài lòng.

Tai Tư Quân đỏ bừng: "Em thế là rất thất lễ." Răng nanh hút máu cũng không phải là đồ vật mà có thể tuỳ ý lấy ra cho người ra nhìn.

"Nhìn anh đánh răng thôi đã là thất lễ, vậy sáng nay anh sờ em thì là thế nào?" Hạ Du Châu nhe răng, mở miệng Tư Quân ra, nhìn cái răng khôn không nghe lời kia, "Bớt sưng rồi, thuốc kháng sinh vẫn còn có hiệu quả với anh."

Tên nhóc gây chuyện sưng đỏ kia, tối qua còn sưng, thế mà giờ cũng đã kì tích bình thường lại. Khuôn mặt vốn sưng nửa bên nay lại quay về tuấn tú lần nữa.

Tư Quân kéo bàn tay bắt đầu sờ lung tung kia lại: "Không thường uống thuốc."

Người thường không bị bệnh, thỉnh thoảng mới uống thuốc kháng sinh thì sẽ có hiệu quả khá nhanh, đạt được công hiệu thuốc đến bệnh trừ. Nếu hết sưng rồi thì có thể bắt đầu điều trị, Hạ Du Châu vô cùng vui vẻ, muốn kéo Tư Quân tới phòng khám.

"Ăn sáng trước đã." Tư Quân mang người đi chân trần nhảy tưng tưng về phía trước ra phòng khách, tìm đôi dép bị cậu ném bay, đưa cho cậu một bình máu, mình thì xoay người đi vào phòng bếp.

Hạ Du Châu cũng không khách sáo, mở bình bắt đầu uống, mới vừa nếm thử một chút liền thấy không đúng: "Ưm, sao loại máu này uống ngon hơn loại em mua thế? Quý tộc vạn ác, bữa sáng của lãnh chủ là được cung cấp đặc biệt à?"

"Đây là máu nai, vị được hơn một chút." Tư Quân mang hai miếng bánh kẹp ra, rót một ly trà táo đỏ cho Hạ Du Châu.

"Máu nai!" Hạ Du Châu nhớ lại giá của máu nai một chút, "Quý tộc có tiền vạn ác. Ây, lúc trước anh nói làm tình nhân của lãnh chủ thì có thể ăn sáng miễn phí, bây giờ còn tính không?"

Tư Quân ngước mắt nhìn cậu: "Đó là câu anh nói lúc theo đuổi em."

Hạ Du Châu: "... Ý của anh là, giờ không tính nữa?" Đêm qua, hai người bọn họ đã dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai làm lành, người đàn ông trước mắt này, rõ ràng là đã thả lỏng nhiều lắm rồi, cũng không còn bị vây trong trạng thái theo đuổi cậu nữa.

"Cơ hội trôi nhanh như gió." Tư Quân cắn bánh kẹp một cái, "Là do em không nắm chắc, thân ái ạ."

"Hở?" Hạ Du Châu sửng sốt nhìn hắn từ trên xuống dưới, bước tới bóp bóp cánh tay, "Sao anh khác quá vậy? Có phải là hàng giả hay không đấy?"

/Hết chương 71/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com