Chương 8: Ai mới là kẻ có tội
Sau nhiều ngày gặp nhau nhưng chẳng thể nào tìm lại tiếng nói chung. Cuối cùng cậu cũng tìm nàng, ngỏ ý muốn cùng nàng đi xem ca kĩ.
- Khoan đã, mợ Ngọc liệu mợ có muốn cùng tui... đi với tui xem cải lương ở đoàn Đoan Diệp.
Mợ chẳng buồn nhìn cậu, vẫn tiếp tục với việc thêu thùa.
- Thưa cậu, em e rằng chẳng thể đi cùng.
- Vì sao, chẳng lẽ mợ còn giận vì việc đó sao. Chẳng phải tui đã xuống nước mà xin lỗi mợ sao.
- Liệu rằng cậu có nghĩ oan cho em, bởi em cũng chẳng có quyền gì giận cậu.
- Ấy vì lẽ nào mà mợ lại từ chối. Suốt tuần nay có lần nào tui gặp mà mợ cho tui được sắc mặt tốt.
Nói đến đây sắc mặt cậu cũng không còn tốt là mấy. Đôi lông mày nhíu chặt.
- Tui là chồng mợ nhưng thái độ của mợ làm tui chẳng thể nào hiểu được. Bao lâu nay hễ tui gần gũi là mợ lại tránh né nên mới có cớ sự hôm ấy.
Nàng cũng từ tốn đáp lời.
- Em là vợ cậu, điều đấy là sự thật và chẳng thể thay đổi. Suốt thời gian qua em chưa trọn đạo làm vợ đấy là tội em. Nhưng việc em từ chối cậu đáng nhẽ cậu mới là người hiểu rõ.
‐ Lời thề nguyện ngày nào liệu cậu có còn nhớ hay chính em mới là người ôm mộng hảo huyền. Và chính ngày hôm ấy cũng chẳng phải em tự làm mình đau.
Chưa chờ nàng nói xong, cậu đã vội đáp lại.
- Vậy bây giờ mợ lại trách ngược lại tôi. Mợ xem khắp chốn Vĩnh Long này thằng đàn ông nào chẳng mèo mã bên ngoài, bọn ấy còn chẳng kiêng dè gì mà rước mấy ả đàn bà chốn lầu xanh về làm vợ lẽ.... Không nói nữa, mợ cứ sửa soạn rồi chiều đi với tôi.
Nói đoạn cậu cũng để lại bóng lưng mà đi, chẳng để nàng có thể đáp lại được lời nào.
Cũng đã nói đến vậy rồi, nếu nàng cứ nhất quyết không đi thì e rằng giữa nàng và cậu sẽ chẳng thể nào sống một cách bình yên. Nàng mệt mỏi lắm rồi, liệu rằng khi người ta chết đi thì có thể được giải thoát.
*********
Lúc nàng và cậu đến nơi thì người cũng đã đông kín cả khán phòng. Dòng người cứ thế xô đẫy nhau nhằm tìm được một vị trí tốt, người đã tìm được chỗ ngồi thì bàn tàn sôi nổi. Có lẽ cậu đã đặt trước chỗ nên hiển nhiên chỉ cần đến đã có người ra tiếp đón. Sau khi an vị ngay ngắn, nàng mới có dịp nhìn thật kĩ đoàn Đoan Diệp này. Cách bố trí chỗ ngồi và sân khấu ở đây rất đặc biệt, người có điều kiện sẽ ở một khu riêng, người dân thường ở khu riêng dù vậy thì cả hai khu đều có thể nhìn rõ sân khấu.
Chỗ của nàng là nơi có thể nhìn bao quát sân khấu nhất, ắt hẳn cậu cũng đã chi một khoảng không nhỏ để có thể lấy được vị trí này.
Ít lâu sau tấm màn sân khấu cũng mở ra, tiếng vỗ tay của khán giả cứ vang lên không ngớt. Khi bắt đầu vào tuồng thì tiếng của mọi người cũng dần nhỏ đi và trở nên im lặng. Suốt buổi diễn từ đầu đến cuối đều phải khiến nàng kinh ngạc, từ trang phục, lời thoại hay cách nhấn nhá câu từ đều thấm sâu vào lòng người. Nhất là cô gái thủ vai Dương Quý phi kia quả thật rất xinh đẹp, nhưng sao lại quen mắt đến vậy liệu rằng... Không đâu.
Nàng nhìn qua cậu, có lẽ cậu cũng đã bị hớp hồn bởi nàng Quý phi xinh đẹp trên kia, ánh mắt đã nói lên tất cả. Cũng đúng thôi, ai ở đây mà không bị thu hút bởi cô gái ấy. Mợ cũng thôi suy nghĩ lung tung mà tập trung vào màn trình diễn trước mắt.
Tuồng cải lương hôm nay là "Chuyện tình An Lộc Sơn" kể về chuyện tình đầy ngang trái của An Lộc Sơn và nàng quý phi Thái Chân.
Tiếng hát của nàng Dương Quý phi nhẹ vang nhưng sao thấm sâu vào lòng người.
"Hơi gió lạnh vào cung như giấy mơ
Hồn thoảng rung lạ lùng.
Yêu ai sao cứ ngại ngùng rồi buâng. khuâng
Biển cung son giết bao ân tình."
Ánh mắt của nàng quý phi ấy cứ lâu lâu lại liếc về phía nàng, chắc do nàng nghĩ nhiều, nhìn nàng làm gì... nếu có thì cũng nhìn cậu.
Buổi biểu diễn cũng đến hồi kết, cậu cũng đã mất dạng từ lúc nào. Tuồng diễn vừa kết thúc thì cậu đã vội đến mức chẳng nói với nàng một tiếng nào rồi đi vào phía cánh gà. Biết cậu kiếm tìm điều gì nên nàng cũng chẳng buồn hỏi.
Chờ được ít lâu bỗng có tiếng bước chân tiến về phía nàng. Nhìn ra sau, nàng bỗng thấy cô đào vừa diễn trên sân khấu.
- Cuối cùng chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
- Thật xin lỗi, cô cho tôi hỏi một chút... Cô là... có phải là cô gái tốt bụng mấy tháng trước không.
Em mỉm cười rạng rỡ đáp lời:
- Mợ đoán đúng rồi nhưng mà em không phải tên cô.
- Vậy tôi nên gọi cô sao mới phải? Là cô Thanh Hoa hay cô Hà. Cô thích tôi gọi cô như thế nào?
Biết nàng còn nhớ tên mình khiến em sướng rơn cả người. Dù không trông mong về việc nàng có ấn tượng về mình nhưng mợ Ngọc không bao giờ làm em thất vọng.
- Em là Cẩm Hà còn người trên sân khấu kia là Thanh Hoa dù là một nhưng em muốn mợ gọi em bằng tên thật.
- Cô Hà, liệu cô có thể cho tôi hỏi về bé gái hôm đó không. Em ấy ra sao rồi.
- Mợ đừng lo em ấy rất tốt, mợ có muốn đi xem em ấy không. Từ hôm đó tới giờ em ấy cứ ríu rít muốn gặp nàng tiên tốt bụng.
- Tôi ...
Thấy nàng do dự em cũng nói tiếp.
- Nếu sợ người đi cùng mợ lo lắng thì cứ yên tâm, vì cậu ta đang bàn ít chuyện với thương nhân họ Lý. Chắc cũng khá lâu.
- Vậy phiền cô vậy. Thật lòng cảm ơn cô.
Cả hai cứ yên lặng cùng nhau đi trên quãng đường. Bỗng tay nàng bị em nắm lấy, chưa kịp để nàng cất tiếng thì em đã ra hiệu im lặng rồi kéo nàng đi.
- Thật may quá, xin lỗi mợ nhé tui nhìn thấy một vài khán giá nên mới vội cầm tay mợ. Dù sao lúc này tui vẫn chưa
gặp họ được.
- Không sao.
Còn em thì đang vui thầm trong bụng, lúc ấy nhìn thấy tay nàng ấy nên mới muốn nắm lấy. Ai ngờ tay lại nhanh hơn não... cũng may là kiếm được lý do.
- Đây là thuyền của em, mợ có lên được không.
- Đưa tay cho em nào, em đỡ mợ lên.
Thấy cô ấy có ý tốt với lại nàng cũng chẳng tự lên được. Nên đưa tay về phía em.
Hôm nay em được nắm tay nàng hai lần... tuyệt thật, nhất định phải thưởng cho bé Mít.
Nghe tiếng người bước lên thuyền, bé Mít từ trong khoang cũng vội chạy ra đón.
- Chị về rồi ạ. Hôm nay...
- A nàng tiên, chị mang nàng tiên về rồi.
Cô bé vui mừng giọng nói cũng to hơn, sau đó chạy lại ôm nàng.
Nàng cũng vui vẻ đón nhận cái ôm từ bé. Bé cũng chẳng còn dáng vẻ lúc trước, giờ nhìn trắng trẻo còn lớn hơn nữa.
Còn ai kia thì đang ghen đỏ mắt, bé Mít kia sao mi dám ôm nàng trong khi ta không dám ước. Phải đánh mông mới được.
Bé cũng chẳng nhận ra ánh mắt bất mãn của ai kia, lúc này trong mắt em chỉ còn nàng tiên thôi.
- Nàng tiên ơi em nhớ chị lắm, chị Hà cũng chẳng đưa em đi gặp chị. Giờ gặp chị làm em vui lắm.
Nhìn bé ríu rít, vui vẻ mà nói, bất giác nàng cũng cảm thấy vui theo. Tay xoa xoa đầu em, đôi lúc lại nhéo yêu chiếc má bánh bao.
- Ta cũng nhớ em, nhìn em sống tốt ta cũng yên tâm.
- Chị Hà tốt lắm, cho em ăn ngon còn không bắt em làm việc nặng nhọc. Dù đôi lúc chị ấy hay tét mông em nhưng chị ấy vẫn là người tốt.
Nghe bé khen người bên cạnh nhưng cũng không quên cáo trạng. Khóe môi nàng cũng vươn nụ cười.
Hà vẫn còn đang tận hưởng việc được khen trước người thương. Vế trước nghe hay lắm nhưng dần về vế sao càng làm em biến sắc.
" Bé Mít kia uổng công ta thương yêu mi, mà mi lại đối xử với ta như vậy. Từ nay sẽ không còn việc vòi vĩnh xin quà nhé."
- Ơ kìa... Thị Mít kia mi đang khen ta hay là đang kể tội ta đấy. Hôm nay trời không có sao nên Mít cũng không được ăn quà.
Bé cũng biết mình làm Hà giận nên vội đi lại chỗ em nắm tay lắc qua lại.
- Nào có, em đang khen chị với nàng tiên mà. Ừm dù thật sự chị cũng đôi lúc hung dữ lắm.
Nghe vậy Hà cũng chẳng làm được gì ngoài nhéo lấy nhéo để hai chiếc má bánh bao ấy đến đỏ lên.
- Nàng tiên giúp bé, chị không cho quà còn nhéo má. Đau lắm.
- Hay nhỉ còn dám cáo trạng... phải đánh mông thôi.
Người con gái nhìn thì có vẻ lạnh lùng lung lắm nhưng lúc này lại đi bắt tội một đứa bé. Nhìn hai người kia chí chóe với nhau việc quà bánh, thì nụ cười trên môi nàng cũng đậm hơn. Thấy bé tội nghiệp như vậy nàng cũng vội giúp.
- Cô đừng đánh bé nhé, cô Hà tốt lắm.
Thị Mít cũng gật gù ủng hộ.
Nhìn thấy nụ cười trên môi nàng, còn được nàng khen như thuở bé. Làm em vui lắm, hành động nhéo má bé Mít cũng dừng lại.
Bé Mít được tha cũng không dám cáo trạng nữa. Không thì chị Hà mến yêu sẽ chẳng muốn cho bé quà.
...
Trời cũng chẳng còn sớm biết nàng còn phải về, dù rất tiếc nhưng em vẫn mở lời.
- Trời cũng không còn sớm, để tui đưa mợ trở lại đoàn. Nếu mợ không ngại thì sau này mợ hãy lại chơi với bé Mít và chơi với tôi.
Tiếng nói của em nhỏ dần nhưng nàng vẫn nghe được. Nàng cũng không trả lời em ngay, bởi vì nàng không hứa những việc nàng không chắc có thể làm được.
- Cám ơn cô, tôi đã phiền cô nhiều.
Nghe nàng phải đi bé Mít cũng tiếc nuối.
- Sau này em vẫn muốn gặp nàng tiên. Nàng tiên nhớ đến thăm em với chị Hà nữa nhé.
....
Khi cả hai trở lại thì đã thấy cậu chờ bên xe. Dù không được vui nhưng cậu cũng không nặng lời với mợ khi đang ở bên ngoài.
- Sao mợ lại đi lâu vậy. Tôi chờ mợ nãy giờ đấy.
Thấy nàng không muốn tiếp lời em cũng đánh bạo lên tiếng.
- Xin lỗi cậu nhé, tại tôi cứ kéo mợ ấy đi thăm thú khắp nơi. Cậu muốn trách thì trách tôi thôi.
Nghe thấy tiếng lạ, lúc này cậu mới để ý người đi cùng mợ, chẳng phải đây là người cậu tìm kiếm lúc nãy sao. Nếu không tại ông Lý kéo cậu đi bàn ít chuyện thì cậu đã có thể tìm cách ở riêng với em. Người con gái này đã làm cho cậu thần hồn điên đảo bao lâu qua, dù cho có làm gì thì em cũng chẳng cho cậu bóng lưng. Điều đấy làm cậu chẳng ghét mà còn muốn có được em hơn.
Bây giờ được em bắt chuyện sao cậu lại không thích.
- Tôi nào có trách tội cô Thanh Hoa. Thật ra thì nhà tôi cũng hâm mộ cô Hoa lắm nếu được tôi... tôi có thể mời cô làm khách được không.
Nghe vậy bất giác em cũng nhìn lại phía nàng, biết đấy chỉ là dàn dựng từ tên đàn ông kia nhưng em cũng vui vẻ trả lời.
- Nếu là mợ mời thì tôi lấy làm vinh hạnh lắm đa. Có dịp tôi xin mạn phép được làm khách tại nhà mợ.
...
Kể từ lúc chào tạm biệt cô đào ấy đến lúc lên xe, mợ Ngọc vẫn không thể hiểu nổi cô ấy muốn gì từ nàng. Từng cái liếc mắt đến cách nói chuyện đều có nàng ở trong đó. Là thật hay chỉ do nàng nghĩ nhiều.
- Mình sao vậy, tui chở mình đi xem cải lương để mình vui hơn. Sao cứ đăm đăm vẻ mặt không vui ấy.
Thấy nàng không muốn trả lời cậu cũng không bắt bẻ mà tập trung lái xe.
Nàng vui sao hay người vui mới chính là cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com