Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Điện thoại trong túi lại rung lên, lần này Cung Tuấn rốt cuộc cũng lấy ra, hơi không kiên nhẫn bắt máy.

"Ôi! Tuấn Tuấn của anh! Cậu phát tài ở đâu vậy, sao ngay cả một cú điện thoại cũng không nhận? Anh gấp đến độ..."

"Vừa rồi đang bận, em đã nói với anh là có chuyện thì nhắn tin." Cung Tuấn lười nghe y nói liên miên cằn nhằn, trực tiếp cắt ngang lời đối phương. Người nọ nghe qua là một người đàn ông trung niên, nói chuyện với khẩu âm trơn láng của người bản xứ, giọng của y rất lớn, vì xung quanh vô cùng ầm ĩ.

"Anh nhắn cậu cũng không đáp ấy. Thế nào tiểu tổ tông của tôi, đêm nay có thể tới không? Lại không tới anh sẽ mang em dâu chạy trốn..."

Cung Tuấn bất đắc dĩ thở dài: "Anh có em dâu sao?"

"Nhưng mà chỗ nào anh cũng có anh rể. Tuấn Tuấn, các anh rể chờ cậu đến hoa cũng héo mòn, ba ngày rồi cậu không tới, công việc làm ăn của anh tuột dốc không phanh rồi..."

"Được rồi, tối nay em qua." Cung Tuấn trầm ngâm một lát, muốn tiếp tục nói gì đó lại không nói ra miệng, cuối cùng chỉ nói: "Lát nữa sẽ đến" rồi cúp máy.

Cung Tuấn lái vào bãi đỗ xe thu phí của một trung tâm thương mại gần đó, tự mình đi bộ một đoạn dài, bảy lần quặt tám lần rẽ vòng vào một con hẻm rách nát bên cạnh quảng trường phồn hoa của trung tâm thành phố. Giống như bất kỳ thành phố nào, phía sau nhà cao tầng ngăn nắp xinh đẹp, luôn có láng giềng cũ kỹ bị người quên lãng, bọn họ san sát nối tiếp nhau, ở bên cạnh khu thương mại cao ngất kéo dài hơi tàn.

Cung Tuấn xuyên qua khe hở giữa một tòa nhà không có đèn, trên đỉnh đầu là chiếc quạt đen đang quay, thổi ra những luồng khí nóng đầy mùi dầu mỡ từ bếp sau của một cửa hàng đồ ăn nhanh, hắn thuần thục bước đi trong lối đi nhỏ hẹp này, tới một chỗ thì nghiêng người sờ lên vách tường, không biết đặt ở đâu, trên vách tường mở ra một cánh cửa, Cung Tuấn lách người đi vào.

Vừa vào cửa đã bị sóng âm cùng mùi khói ngút trời bao phủ, Cung Tuấn cúi đầu chen qua đám người, trong đám người hình như có mấy người nhận ra hắn, nhưng hắn không để ý tới, vội vã đi xuống tầng hầm.

"Tuấn Tuấn! Cậu tới rồi!" người đàn ông vừa rồi trong điện thoại mắt lóe lên tinh quang: "Hôm nay thật đáng xem!"

Cung Tuấn không phối hợp với cảm xúc phấn khích của y, yên lặng thay quần áo, lộ ra đường cong cơ thể dũng mãnh cùng cơ bụng tám múi hoàn mỹ, thấp giọng nói: "Nhạc ca, sau này em không tới nữa."

Người đàn ông sững sờ một chút, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cái gì? Sao có thể không hợp ý nhau là không đến... Cậu không đến, đám anh rể còn cái gì mà xem, ai dà, cậu có chuyện gì, có khó khăn gì sao? Anh có thể đưa cậu thêm tiền."

Cung Tuấn thuần thục quấn băng vải vào tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không phải chuyện tiền."

Nhạc ca giống như không quen biết hắn gắt gao nhìn hắn vài lần: "Không phải chuyện tiền? Tuấn à, cậu bị người ta bỏ bùa sao? Lúc trước vì sao cậu lại muốn làm công việc liếm máu trên mũi đao này, không phải là vì tiền sao? Đời này ngoại trừ tiền cậu còn nghĩ tới chuyện khác sao?" Nhạc ca càng nghĩ càng thấy không đúng: "Má ơi, cậu yêu đương?!"

Cung Tuấn bị mạch não của y dọa cho kinh hãi: "Tự nhiên em không vội kiếm tiền nữa, không được sao?"

"Tiền nợ cậu trả xong hết rồi?"

Cung Tuấn lắc đầu.

"Thì đó. Anh nói cậu nghe, cậu đừng gặp được một phú bà liền cho rằng người ta có thể giúp cậu trả tiền, làm người vẫn phải dựa vào chính mình, phú bà kia nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ." Nhạc ca đau lòng nhức óc cứ như mình chính là người bị phú bà bỏ rơi, y một bên thao thao bất tuyệt một bên quan sát Cung Tuấn, phát hiện đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này mới ý thức được có lẽ tâm ý của hắn đã quyết.

"Không tới nữa thật à?"

Cung Tuấn "Ừ" một tiếng, sau đó hất cằm chỉ gã đàn ông tướng mạo hung ác đối diện: "Tối nay là anh ta?"

Nhạc ca gật gật đầu, sau đó thở dài: "Haiz, đã như vậy anh cũng không miễn cưỡng cậu, nhưng cậu không hợp ý nhau liền không tới, việc kinh doanh của hội quán ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng... Cậu xem, hay là..."

Cung Tuấn cúi đầu không nói, một lát sau nói: "Ừm, tuần sau em sẽ đến lần cuối, các anh mau tìm người đi."

Nói xong, cũng không đợi Nhạc ca phản ứng, liền cúi người tiến vào lôi đài. Khí chất của hắn so với trước đó ở nhà Trương Triết Hạn đeo tạp dề nấu cơm đã hoàn toàn khác biệt, người hơi cúi, cơ bắp căng chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối thủ, giống như một con sói đang chờ cơ hội săn mồi.

Tiếng chuông bắt đầu vừa vang lên, Cung Tuấn giống như một mũi tên đã căng hết dây bắn ra ngoài, thẳng đến cổ họng của đối phương, dưới đài tiếng người huyên náo, mọi người điên cuồng hét tên hắn, giống như rất nhiều đêm khi mạng sống của bọn họ treo trên sợi chỉ.

Đối thủ tấn rất công dữ dội, hắn cũng toàn lực tập trung chú ý, giống như trước đây, cố gắng suy nghĩ lát nữa có thể cầm được bao nhiêu tiền thù lao, để không sợ hãi cũng không nương tay. Nhưng đêm nay đầu óc hắn lại không cách nào tập trung, vuốt ve mu bàn tay, khuôn ngực mê người... Cung Tuấn lắc lắc đầu, cố gắng gạt những suy nghĩ này ra khỏi đầu, hắn móc một cú giáng vào cằm đối phương, đồng thời nghiêng đầu tránh thoát đòn phản kích — trên mặt nhất định không thể lưu lại vết thương, chuyện này nói thế nào hắn cũng không thể để cho ông chủ biết.

**

"Lại thư ký, Lại thư ký......"

Sáng sớm Lại thư ký đến công ty vừa đỗ xe xong bỗng nghe thấy có người ở phía sau gọi mình. Cô vừa quay đầu lại, thấy Cung Tuấn lén lén lút lút trốn ở sau cây cột.

"Cậu tới đây làm gì? Đó không phải là xe của ông chủ sao..." Lại thư ký nói được một nửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì vội vàng che miệng: "Hai người, hai người tiến triển nhanh thật đấy..."

Cung Tuấn đỏ mặt, liền vội vàng lắc đầu: "Lại thư ký chị nghĩ gì thế, hôm qua tôi đưa Trương tổng đến biệt thự ở ngoại ô, Trương tổng nói sợ tôi không bắt được xe, cho tôi mượn tạm thôi."

Trên mặt Lại nữ sĩ viết to mấy chữ 'Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì' hắng giọng một cái: "À, vậy cậu có chuyện gì? Sao không đi đón Trương tổng?"

"Sáng nay Trương tổng trực tiếp đến công ty con thị sát, lát nữa tôi đi đón anh ấy." Cung Tuấn nói xong, chỉ chỉ cái túi nhỏ tinh xảo của cô: "Lại thư ký, chị, con gái các chị đều mang theo đồ trang điểm bên người phải không..."

Lại thư ký gật đầu: "Đúng, làm sao vậy?"

"Cái kia, có thể... cho tôi mượn dùng một chút không?"

Đôi mắt Lại thư ký vốn đã to, trợn lên lại càng lớn hơn: "Cái gì? Cậu cần đồ trang điểm làm gì?"

"Không phải không phải, cho tôi mượn một lúc thôi..." Cung Tuấn luống cuống tay chân: "Che khuyết điểm. Cái mà con gái các chị để che mụn trứng cá ấy..."

Vẻ mặt Lại thư ký tràn đầy khiếp sợ, tiếp theo chuyển thành phẫn nộ: "Tôi không có mụn. Tôi chỉ che quầng mắt thâm một chút thôi." Nhưng nhìn hắn có vẻ rất sốt ruột, cô vẫn lấy che khuyết điểm trong túi đưa cho hắn, Cung Tuấn trốn ở phía sau cây cột không đi ra, nhưng hắn tay dài chân dài, vừa thò người ra là lấy được.

"Tạ ơn Lại thư ký! Tôi, chiều nay về tôi lập tức trả chị." Cung Tuấn nói, cầm lấy che khuyết điểm bỏ chạy. Để lại một mình Lại nữ sĩ hoang mang đứng trong bãi đậu xe.

Tại sao Cung Tuấn lại phải che khuyết điểm? Vì sao hắn đột nhiên để ý đến vẻ ngoài của mình? Lại thư ký nghĩ tới nghĩ lui, tự tiện não bổ một kết luận không thể tưởng tượng nổi khiến bản thân hoảng sợ.

Sai hướng rồi nhóc. Trương tổng anh ý... Trương tổng ảnh là thụ mà... Lại thư ký không dám nghĩ Cung Tuấn dự định "sắc dụ" Trương Triết Hạn như thế nào, giẫm giày cao gót như lọt vào sương mù đi về phía ký túc xá.

Dĩ nhiên Cung Tuấn không phải vì trang điểm cho mình nên mới muốn thứ này. Ngày hôm qua tuy rằng hắn cực kỳ chú ý nhưng đối phương liên tiếp ra tay độc ác, trên người bầm tím khắp nơi cũng thôi đi, cuối cùng trên mặt cũng dính đòn.

"Ui..." Cung Tuấn vụng về bôi che khuyết điểm lên chỗ khóe miệng bị rách, nhưng dù sao vết thương thật vẫn quá rõ ràng so với mụn trứng cá, hắn bôi mấy lớp rồi vẫn có thể nhìn ra một chút.

Cung Tuấn thử nhìn trong gương, cảm thấy đã có thể tạm lừa dối qua cửa, dù sao mình cũng chỉ là một vệ sĩ, làm gì có ông chủ nào để ý khuôn mặt của vệ sĩ cơ chứ. Hắn hơi yên tâm, lái xe đi đón Trương Triết Hạn.

Ai ngờ câu đầu tiên Trương Triết Hạn nói khi nhìn thấy hắn chính là: "Mặt cậu làm sao vậy?"

Cung Tuấn luống cuống, đành phải ấp úng nói: "Không, không cẩn thận đập đầu."

Ánh mắt Trương Triết Hạn đảo qua đảo lại từ vết thương cũ trên mặt hắn đến vết rách mới ở khóe miệng, sau đó giơ tay nắm cằm Cung Tuấn xoay mặt hắn đối diện với mình.

"Đánh nhau với người ta?"

Cung Tuấn không dám nói lời nào, cũng không dám tránh khỏi tay anh, đành phải cụp mắt xuống, hàng mi dày chớp chớp mấy lần.

"Hỏi cậu đó. Hửm?"

"Không có đánh nhau... chỉ là, bạn bè đùa giỡn." Cung Tuấn chưa bao giờ nói dối, nói xong căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, vừa ngước lên liền đụng phải ánh mắt chế nhạo của Trương Triết Hạn.

"Sợ cái gì, thuê cậu tới chính là để cậu đánh nhau." Trương Triết Hạn buông lỏng tay: "Ai làm khó cậu nói với tôi, tôi giúp cậu giải quyết."

Cung Tuấn nhìn phong thái đại ca xã hội đen nghĩa bạc vân thiên của anh, không biết thì ra Trương Triết Hạn còn có một mặt như vậy. Nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.

"Bị người bắt nạt tôi giúp cậu xử lý, nhưng nếu như có chuyện giấu giếm tôi không nói..." Trương Triết Hạn cố ý kéo dài giọng, thấy Cung Tuấn rõ ràng căng thẳng hơn, "sẽ bị trừ tiền."

Nếu Cung Tuấn có hai cái tai chóa, chỉ sợ hiện tại đã rũ xuống rồi. Hắn nghe vậy vẻ mặt tràn đầy rối rắm, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

"Được rồi, lần sau cẩn thận một chút — trở về lấy ít thuốc chỗ tôi, đừng bôi lung tung." Trương Triết Hạn nói xong bóp mặt hắn một cái làm Cung Tuấn đau đến nhếch miệng, "Đi thôi."

Từ công ty con trở về, Trương Triết Hạn trong ánh mắt ân cần của Lại thư ký mang theo Cung Tuấn lên lầu. Lại thư ký chú ý tới khóe miệng Cung Tuấn hơi trầy da, trong lòng não bổ dáng vẻ hắn vừa bị ông chủ giáng cho một đấm tơi bời hoa lá.

"Ngồi xuống, tôi bôi thuốc cho cậu." vào văn phòng, Trương Triết Hạn lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ ra, hất cằm ra hiệu cho Cung Tuấn ngồi xuống. Cung Tuấn có chút xấu hổ, đối phương là ông chủ của hắn đó, làm sao hắn có thể để ông chủ bôi thuốc cho mình?

"Không, không cần... Tự tôi làm được..." Cung Tuấn xua tay, có chút câu nệ ngồi xuống, Trương Triết Hạn nghe xong hơi nhướng mày: "À, vậy tôi gọi thực tập sinh tới giúp cậu bôi nhé? Vừa mới tốt nghiệp đại học, dáng dấp cũng rất xinh đẹp."

Cung Tuấn sửng sốt một chút, không biết vì sao bỗng nhiên lại nói tới cái này: "Không không, tôi không có ý đó... Vậy, vậy phiền Trương tổng..."

Dễ dàng bị kéo vào cạm bẫy "hai chọn một" Cung Tuấn đã quên vừa rồi hắn muốn tự mình bôi, ngoan ngoãn ngẩng mặt, nhìn Trương Triết Hạn đổ cồn lên miếng bông.

"Shhh..." chỗ rách da bị cồn chạm vào đau toát mồ hôi, Cung Tuấn vô thức muốn tránh, bị Trương Triết Hạn nắm bả vai đè lại.

"Sợ đau còn gây ra nhiều vết thương như vậy." Trương Triết Hạn sát trùng rồi bôi thuốc cho hắn, đầu ngón tay anh hơi lạnh nhẹ nhàng ấn lên khóe miệng Cung Tuấn. Thoa xong Trương Triết Hạn ngồi xuống bên cạnh hắn: "Được rồi, đến lượt cậu bôi thuốc cho tôi."

Cung Tuấn thấy anh đưa tay ra, cẩn thận nắm lấy, chậm rãi gỡ băng gạc xuống, vết dao trên lòng bàn tay đã kết vảy, có lẽ rạch không sâu lắm.

Cung Tuấn đỡ tay anh, nhẹ nhàng khử trùng vết thương cho anh, nghe được Trương Triết Hạn ở đối diện nhẹ nhàng cười lên.

"Trương tổng, anh cười gì vậy?"

"Tôi cười hai chúng ta sao lại thảm như vậy, hết người này đến người kia bị thương." Trương Triết Hạn cười đến bả vai run run, giơ tay kia lên gãi vết thương cũ trên mặt Cung Tuấn: "Nhưng vết thương của cậu không phải vì tôi, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Cung Tuấn không nói gì, đành phải hết sức chuyên chú quấn băng gạc cho anh, trong văn phòng rơi vào trầm mặc.

"Không nói phải không? Vậy cho tôi biết, tại sao lại rời khỏi quân ngũ?"

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt cơ hồ có vài phần cầu xin: "Tôi... tôi chịu phạt."

"Cậu thật sự bị xử phạt, hay là cậu gánh tội thay người ta?"

Lần này Cung Tuấn trầm mặc lâu hơn, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Không, là lỗi của tôi."

Trương Triết Hạn không hỏi nữa, nhẹ nhàng cử động tay một chút, nghiêng người dựa vào sofa: "Tối nay tôi muốn ăn chút gì thanh đạm."

Cung Tuấn không ngờ anh sẽ nói như vậy, vốn tưởng rằng công ty sẽ không muốn một người phạm sai lầm bị khai trừ khỏi quân đội, ngay lúc hắn đang chán nản, nghe được câu này thì kinh ngạc ngẩng đầu, một đôi mắt không che giấu chút nào chăm chú nhìn Trương Triết Hạn.

"Sao? Muốn thêm tiền?" Trương Triết Hạn trêu chọc.

"Không, không phải. Trương tổng anh muốn ăn cái gì tôi làm cho anh." Cung Tuấn một giây trước còn đang phiền muộn, hiện tại đã lập tức vui vẻ trở lại, cảm xúc lên xuống giống như chú chóa con đột nhiên nghe thấy sắp được ra ngoài chơi vậy.

"Chị, cái này trả lại chị." Cung Tuấn lại một lần nữa đúng giờ theo ông chủ tan tầm, trên đường nhìn thấy Lại thư ký, hắn cầm che khuyết điểm nhét vào trong tay cô. Cung Tuấn là kiểu có chút sợ người lạ, nhưng một khi quen thuộc sẽ đối xử rất tốt, cho nên hiển nhiên Lại thư ký là người quen thuộc đầu tiên trong công ty này, đã thăng cấp xưng hô. (ổng gọi "tỷ" á)

Lại thư ký sửng sốt một chút, nhận lấy che khuyết điểm, nhìn ông chủ của mình trời còn chưa tối đã mang theo vệ sĩ rời khỏi công ty, nội tâm khiếp sợ khó mà nói thành lời.

Họa quốc yêu cơ. Không hiểu sao trong lòng Lại thư ký chợt hiện lên từ này, cô bắt đầu nghiêm túc hoài nghi ông chủ mình có phải muốn làm 1 vì yêu không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com