Chương 23: Dưới ánh mặt trời, chúng ta nở rộ (2)
Cả nhóm đã kết thúc buổi chơi sau khi đã ở lại ăn trưa tại nhà của Tộc trưởng gia tộc Hyūga. Thành thật mà nói thì tất cả mọi người đều cảm thấy khá lúng túng, bởi vì cha của Hinata không phải là người ấm áp nhất, nhưng những món ăn thì lại quá ngon, và chúng được gặp em gái bé nhỏ Hanabi và chơi với bé.
Mẹ của Hinata, hóa ra lại là dì của Taiki, Sakura đã được nghe kể là vậy, đã ở cùng chúng khi đám trẻ phải làm bài tập về nhà, cùng với người chăm sóc của Hinata, Kō. Khi Sakura biết tên của anh, cô không che giấu nỏi cái nhăn mặt của mình, nhưng không giống như đồng đội mới của Shisui, dù họ trùng tên, anh vẫn tốt bụng hơn nhiều. Anh thậm chí còn giúp Chōji làm bài tập môn địa lý vì Sakura còn đang bận với với Naruto và Kiba.
Khi chuyển sang môn lịch sử, Sakura bắt đầu giảng bài và thảo luận về nội dung mà chúng cần phải học, chủ yếu vì đó là cách duy nhất để Naruto có thể tập trung. Sasuke cũng thích cách "học" này và Kiba thấy dễ ghi nhớ tất cả thông tin hơn khi cùng trao đổi và vấn đáp với nhau. Hinata ghi chép rất chi tiết và Ino cũng vậy, sử dụng nhiều bút màu và dùng cả giấy nhớ hình trái tim.
Cả nhóm rời đi vào buổi chiều, với Sakura và Shikamaru vẫn cài hoa trên tóc và còn những người khác thì đội vòng hoa xinh đẹp bằng hoa trà và hoa đỗ quyên.
Trở về nhà và thấy bố mẹ cô đang cuộn tròn trên ghế sofa, cả Naruto và Sakura chui vào vòng tay lười biếng của họ.
Trong phòng, cô tìm thấy một con kochū.
Ồ, lại có thêm nguyên liệu để làm thuốc giải độc rồi.
*********
Trong suốt tuần tiếp theo, Tenten tham gia ăn trưa cùng với nhóm ở Học viện và, không có gì đáng ngạc nhiên, bạn bè cô chấp nhận có thêm bạn mới vào nhóm mà không có nhiều bình luận. Cô ấy nói về vũ khí một cách sôi nổi, kích thích sự chú ý không chỉ của Sasuke, mà còn cả Naruto và Kiba. Tenten cũng biết Naruto từ khi cả hai cùng ở trong cô nhi viện, và cậu nói rằng cô ấy luôn "khá tốt" với cậu, vì vậy điều đó cũng giúp bạn bè của cậu chấp nhận chị gái này và có thiện cảm về cô ấy.
Chúng đã cố mời Neji cùng ngồi ăn trưa, nhưng mọi nỗ lực đều kết thúc thất bại khi cậu đơn giản chỉ muốn ở lại trong lớp và ăn ở đó.
Sakura cũng đang tìm kiếm Shino, nhưng vẫn không thấy cậu ấy ở đâu cả. Cô biết cậu ấy cùng lớp với những người bạn của cô, nhưng Shino luôn giữ bản thân tránh bị chú ý, không bao giờ tiếp cận người khác và làm cho bản thân hòa lẫn với môi trường xung quanh, nên khó nhìn thấy cậu ấy cũng không có gì ngạc nhiên. Cô có thể nhìn thấy cậu ấy ở đâu đó trong sân trường và ngay sau đó cậu ấy liền biến mất.
Còn về Lee... chà, thực ra cô hoàn toàn không thấy cậu ấy trong suốt giờ giải lao.
Vào thứ Năm, Sakura quyết định để một bunshin tham gia lớp học tại Học viện, để cô có thể tập luyện ở Khu Rừng Chết. Shisui đã gửi một con quạ vào hai đêm trước, để báo cho cô biết anh ấy có nhiệm vụ và Itachi thì đang bận với chương trình y tế và công việc ở Sở cảnh sát, vì vậy taijutsu và ninjutsu của cô chắc chắn sẽ bị tụt lại phía sau.
Trong khi ở Sân tập 44, cô tạo thêm một bunshin nữa và họ bắt đầu đấu tập với nhau, và chỉ sử dụng taijutsu. Đấu với chính bản thân mình thật sự mệt mỏi, như Shikamaru đã nói, bởi vì mọi động tác đều có thể đoán trước. Tuy nhiên, đó là một bài luyện tập tốt, và Sakura rất thoải mái khi có thể giãn cơ sau một thời gian dài.
Sau trận đấu, cô để bunshin canh chừng trong khi Sakura ngồi thiền định và thu nạp năng lượng tự nhiên vào cơ thể.
Đến khi tiết học cuối của Học viện bắt đầu, Sakura quay về nhà, tắm rửa và lẻn vào nhà vệ sinh của trường, để có thể hoán đổi trở lại với bunshin của cô. Mặt lợi ích là bunshin của cô thực sự đã chú ý trong lớp và đã ghi chép cẩn thận cho Naruto, nên Sakura không phải lo lắng về điều đó.
Sakura không để tâm quá nhiều đến lớp kunoichi, chủ yếu vì cô biết tất cả những gì được dạy và cô cũng không cần ghi chú cho Naruto và Kiba. Cả Ino và Hinata đều làm rất tốt, Ino luôn hào hứng khi nói về các cách cắm hoa mỗi khi có cơ hội, nên Sakura không cần phải giúp đỡ. Thành thật mà nói, phần thú vị nhất ở các lớp kunoichi sẽ đến vài năm sau, khi họ được học về truyền thống của các nền văn hóa khác nhau, cách tạo ra hình ảnh ngụy trang và thâm nhập, và tất nhiên, các kỹ thuật quyến rũ và thao túng.
Cho đến lúc đó, cô và bạn bè vẫn bị mắc kẹt với các bài học cắm hoa và các bài giảng về cách thức để trở nên xinh đẹp.
Lần đầu tiên, lớp học của nhóm con gái đã kết thúc sớm hơn, và chúng đứng chờ các bé trai kết thúc lớp hoạt động thể chất trước cửa Học viện. Khi Neji xuất hiện để đón Hinata về nhà, Sakura gần như giữ cậu ấy lại để cậu về cùng tất cả mọi người. Tenten xuất hiện không lâu sau cậu ấy. Theo những gì Sakura có thể hiểu, hai người ở lớp khác nhau, vì Tenten - giống như Sakura và Naruto - vẫn ở lớp dân thường.
"Neji-san, đây là Tenten," Sakura mỉm cười và chỉ về phía cô gái, "Tenten, đây là Hyūga Neji, cùng khối với chị."
"Buông tôi ra," cậu cau mày và cố gắng giật tay ra.
Sakura đưa ngón tay lên môi và nhìn cậu ấy với đôi mắt xanh ngây thơ, "Khum nha! Như tôi đã nói, cậu sẽ về cùng tụi này."
Cậu rên rỉ và định đẩy cô lui lại, nhưng cô không chút lay chuyển, khiến các cô gái khác phì cười. Tenten ho khan để che giấu tiếng cười và giơ tay vẫy nhẹ.
"Rất vui được gặp cậu, Neji-san. Năm sau chúng ta có thể sẽ cùng lớp đó, vậy hãy cố gắng hòa hợp nhé?"
"Sao cô nghĩ vậy?" cậu hỏi với đôi mày nhướn lên, đã từ bỏ ý định giải thoát cánh tay mình khỏi Sakura.
Tenten mỉm cười rạng rỡ, "Tất nhiên là vì điểm số của tớ sẽ cho phép tớ chuyển lớp rồi!"
Khi Neji mở miệng, chắc chắn là để phọt một lời nhận xét cay nghiệt, Sakura siết chặt cánh tay cậu đau đớn. "Mẹ tôi luôn nói rằng nếu cậu không nói thể nói điều tử tế, thì cứ ngậm miệng lại và đừng có phun châu nhả ngọc," cô giận giữ nhìn cậu, và mặc dù đang nhăn mặt với cô, cậu không trả lời.
"Này, sao cậu lại nắm tay hắn ta thế, Saku-chan?" giọng Naruto vang lên, và tất cả quay lại để thấy các bé trai đeo cặp sách đang đi tới phía họ từ bên hông tòa nhà.
Ino cười khúc khích trước vẻ mặt sốc của Naruto, nhưng Sakura chỉ lắc đầu, "Cậu ta dự tính bỏ trốn, nên tớ mới làm vậy."
"Có thể đi được chưa?" Neji hỏi, kiên nhẫn của cậu đang giảm dần ở mức nguy hiểm, và tất cả đều gật đầu cùng với sự thích thú khi nhìn Neji.
Naruto kéo Kiba và Chōji đang đứng gần mình nhất, "Chạy đua đến cổng nhé!" cậu hét lên và Kiba không lãng phí thời gian để bắt đầu chạy. Mắt mở to, Chōji cũng làm tương tự, và thậm chí cả Tenten cũng tham gia.
Sakura, Ino và Shikamaru quay sang nhìn nhau và cả ba cùng thở dài đồng loạt. Hinata cười khúc khích, che miệng, và Sasuke, người thường tham gia vào những trò đùa của đám con trai, bây giờ lại đến để đi bên kia của Sakura, tất cả đi bộ chậm rãi.
"Sao cậu không đua cùng Naruto?" cô hỏi cậu, giọng nói thoáng qua chút lo lắng, mức năng lượng chakra của cậu thấp một cách bất thường, và cậu trông rất mệt mỏi. Đúng lúc đó, cậu ngáp im lặng. "Ngủ không ngon à?"
Sasuke lắc đầu và đẩy mái tóc đen ra sau, "Tớ đã ngủ như chết, nhưng chiều nay tớ tập luyện Hỏa thuật của gia tộc." Đôi mắt cậu sáng lên cùng với nụ cười dành cho cô, nhưng nó nhanh chóng biến mất, và cậu nhìn xuống đôi giày, "Nhưng vẫn chưa thể thành thạo nó."
"À, vậy Itachi-kun đang dạy cậu à?" Cậu gật đầu. "Đừng lo lắng, Sasuke, cậu sẽ làm được thôi. Tớ tin vào cậu!"
"Ừ," cậu nhìn cô và mỉm cười hài lòng "Tớ sẽ cho cậu xem khi đã hoàn thành."
Cô mỉm cười tự hào và kéo Neji ra khỏi cổng Học viện, và cả nhóm đã nhận ra, thật rõ ràng, là Tenten đã thắng cuộc chạy đua và các bé trai đã quyết định cách phản ứng tốt nhất là thể hiện sự hờn dỗi. Không có phụ huynh nào ở đó, nhưng điều đó không có gì ngạc nhiên. Sau tuần đầu tiên, họ đã cho phép con cái mình có nhiều tự do hơn, và dần dần, họ không còn lo lắng như trước.
Sau khi tạm biệt bộ ba Ino-Shika-Cho, Sakura nghe tiếng kêu quen thuộc của một con quạ và ngước lên khi một con chim đen khổng lồ chuẩn bị hạ cánh trên vai cô. Neji đẩy tay cô ra và nhảy ra một khoảng cách xa khi con quạ vỗ cánh gần mặt cô.
"Là của nii-san à?" Sasuke hỏi, nhưng Sakura lắc đầu.
"Là của Shisui," cô trả lời và vuốt ve cái mỏ bóng láng của nó. Cô lấy tờ giấy cuộn gắn vào chân nó và đọc.
Gặp nhau chủ nhật. Địa điểm cũ, ngày giờ cũ.
Không ký tên, nhưng Sakura biết tin nhắn không đến từ Shisui. Shin có lẽ không rảnh vào thứ Bảy và đã xếp lại cuộc hẹn của họ.
"Thật tuyệt vời đấy, 'ttebayo! Tớ được vuốt ve nó không?" Naruto reo lên, nhưng con quạ chỉ mổ tóc Sakura và bay đi.
"Đó là cách nói không đấy," Tenten nói giữa tràng cười, trong khi Naruto cứ than vãn và rủa sả theo bóng con chim.
Một lúc sau, Hinata và Neji từ biệt họ - à, Neji thì không thèm nói lời nào, chỉ đi về hướng khu tộc Hyūga, và cũng không thèm nhìn chúng luôn - và Kiba cũng vậy, cậu có sự hào hứng hơn hẳn ngày thường, vì gia tộc Inuzuka đang mong chờ một con chó mẹ đang chuẩn bị sinh con.
"Chị đi hướng này," Tenten nói và chỉ về con đường dẫn đến bệnh viện và Sở cảnh sát. "Gặp lại các cậu vào ngày mai nhé!"
"Chờ đã, em cũng đi luôn," Sasuke nói, và buông cái khủy tay của Naruto đang cố khóa cổ cậu.
Naruto thè lưỡi, nhưng vẫy tay, "Tạm biệt nha!"
"Bye!" Sakura gọi, rồi nắm tay em trai mình khi họ bắt đầu đi bộ về nhà, trong khi một số ANBU bắt đầu theo dõi chúng từ trên cao.
Mẹ cô vẫn đang ở cửa hàng và chưa về nhà, nhưng cả hai thấy bố đang mài thanh katana của mình. Ông tươi cười rạng rỡ khi chúng kêu to "Chúng con về rồi!" và tham gia với ông ở phòng khách.
"Hai đứa nhỏ của bố mệt chưa?" Kizashi hỏi và cất lại thanh kiếm. Cả hai đứa trẻ đều lắc đầu. "Tuyệt! Luyện tập một chút ở bên ngoài nhé?"
"Với tanto ạ?" Naruto hớn hở.
Bố cô cười và xù tóc cậu bé, "Với bokken. Nào đi thôi."
Khi ông mở cửa trượt ra sân sau, Sakura thấy ông đã bày sẵn những thanh kiếm gỗ dùng để tập luyện. "Sasuke sẽ rất tiếc nuối vì đã không có mặt ở đây đấy," cô nói.
"Ồ, chúng ta đã tập luyện khi thằng bé ở đây vào cuối tuần trước rồi, Sa-chan, và tất nhiên, con có thể mời cậu nhóc ấy bất cứ lúc nào."
Sakura lườm bố một cái, "Bố thật là ác!"
Ông bật cười và đưa bokken cho chúng, "Bố đã phải tìm cách để giữ hai đứa kia vui vẻ đấy."
"Ghen tị à, Saku-chan?" Naruto cười khúc khích và đánh nhẹ vào đùi cô bằng cái bokken, "Cậu thua rồi."
Trong vài tiếng đồng hồ tiếp theo, Haruno Kizashi dạy thêm cho chúng các bài kata về kenjutsu của Konoha và thậm chí còn cho hai đứa trẻ đấu với nhau bằng bokken.
Sakura mong chờ ngày cô được đấu bố mình với một thanh kiếm thật.
*********
Ngày thứ bảy hôm đó, cả nhóm dành cả buổi sáng ở công viên, nơi mà tình bạn của chúng bắt đầu vào năm ngoái. Hinata được phép tham gia cùng, nhưng tất nhiên, người chăm sóc cô phải có mặt để giám sát cô. Neji không đến, không có gì đáng ngạc nhiên, và vì Tenten đang làm việc ở cửa hàng vũ khí, cô chỉ tham gia cùng chúng một lúc ngắn ngủi vào giờ ăn trưa ở Yakiniku Q.
Sasuke một lần nữa sẽ ở lại nhà Haruno suốt ngày cuối tuần, và Sakura có thể thấy truyền thống này đang dần hình thành.
Dù Sakura rất muốn tận hưởng thời gian với bạn bè, tâm trí cô không cho phép cô làm vậy. Cô thấy lo, thành thật mà nói, còn hơn cả sự long lắng, vì hai lý do. Lý do thứ nhất: Shisui vẫn chưa về và cô có một cảm giác rất kỳ lạ và điềm báo xấu. Nó vẫn không giảm đi khi cô thức dậy và hét lên vào sáng hôm đó, sau một cơn ác mộng mà cô thấy anh nằm chết và đẫm máu trong vòng tay cô. Naruto thực sự cảm nhận được sự đau đớn của cô, nghe tiếng nấc của cô, và chạy đến phòng cô để an ủi cô.
Lý do thứ hai: Sakura sẽ phải vượt qua đám ANBU đang canh gác Naruto vào sáng sớm ngày hôm sau để có thể đến Khu Rừng Chết, vì cô sẽ phải phẫu thuật cho Shin. Và điều đó khiến cô sợ chết khiếp. Chắc chắn, đó không phải là điều gì mà cô chưa từng làm trước đây, nhưng cô thực sự không làm điều đó trong dòng thời gian này, khi còn đang ở trong cơ thể sáu tuổi của mình. Mức chakra của cô không lớn như khi cô là một y nhẫn chính thức ở Bệnh viện Đa khoa Konoha, cô không có thiết bị thích hợp, và cô sẽ phải dựa vào chakra của mình trong suốt ca phẫu thuật, không kể rằng Khu Rừng Chết không phải là nơi lý tưởng để thực hiện một cuộc phẫu thuật như vậy. Ngoài ra, Shisui vẫn chưa quay lại, vì vậy cô sẽ phải đi một mình.
Buổi chiều hôm đó, Sakura, Naruto và Sasuke vẫy tay tạm biệt các bạn và đi đến cửa hàng của gia đình Haruno. Mikoto đã cùng Mebuki và Hazuki đi spa theo đúng hẹn bà đã nói, vì vậy Kizashi đang trông cửa hàng một mình.
Và điều chúng thấy khi bước vào là bố cô đang quỳ trên mặt đất với một hộp xà phòng, dầu gội và muối tắm tràn ra khắp xung quanh, và biểu cảm tội nghiệp đang hiện trên khuôn mặt ông.
Sakura chỉ lắc đầu và tiến lại giúp đỡ.
"Khi cửa mở, bố đã nghĩ đó là Mebuki-chan," ông thở dài nhẹ nhõm.
"Mẹ sẽ rất tức giận khi phát hiện ra đấy," cô chỉ nói đơn giản. Bố cô là một thương nhân tuyệt vời, vô địch trong việc đối phó với khách hàng và nhà cung cấp và có thể thực hiện các thỏa thuận với khả năng mặc cả tốt hơn bất kỳ ai, nhưng khi nói đến việc điều hành cửa hàng thì... ông hoàn toàn vô dụng.
Sasuke và Naruto lại gần, với em trai cô lén cười khúc khích. Cậu chủ nhà Uchiha vỗ cánh tay cậu và cúi xuống nhặt một số thanh xà phòng, "Để chúng cháu giúp ạ," cậu nói và thúc giục cậu bé kia cũng làm tương tự.
"Yeah, tất nhiên rồi! Teme, cậu nhặt xà phòng và tớ sẽ nhặt đống chai lọ này!"
Kizashi tràn đầy nước mắt hạnh phúc trong đôi mắt xanh đậm của ông, "Ồ, những thiên thần nhỏ bé của ta, nhìn các con đi, tất cả đều thật trưởng thành và giúp đỡ ông già này! Tối nay các con sẽ được thưởng nhiều bánh kẹo hơn - à, tất nhiên có cả cà chua cherry cho cháu rồi, Sasuke-kun."
"Chúng con giúp vì kaa-chan sẽ mắng tất cả chúng ta nếu mẹ thấy cái đống lộn xộn này," Sakura nói thẳng thừng. "Chúng ta cũng phải nhanh lên, vì bố đã hứa sẽ nấu ăn tối nay mà."
Ngay sau đó lọ muối tắm trượt khỏi tay ông, và cả ba đứa trẻ đều thở phào khi nó không vỡ. "Trời ạ, bố quên khuấy mất chuyện đó," Kizashi thì thầm kinh hoàng.
Cố nén cảm giác muốn ôm mặt, bé gái đứng dậy và xòe tay ra, "Con sẽ đi mua đồ ăn bên ngoài về. Mọi người có được katsudon không?"
"Được, được, ý hay đấy, Sa-chan," bố cô nói, và lập tức lấy ví ra để đưa một số tiền lớn vào lòng bàn tay của cô, "Thiên tài nhỏ bé của bố! Chúng ta sẽ dọn dẹp xong trước khi con quay lại."
"Con sẽ quay lại sớm thôi," cô gọi với theo, vì cô đã bắt đầu đi về phía cửa.
Cô thở dài khi bước ra khỏi cửa hàng, nhưng một nụ cười ấm áp nhanh chóng nở trên môi cô. 'Ông bố ngốc nghếch của con,' cô lắc đầu, 'vẫn luôn rất sợ mẹ.'
'Chà, sao cậu có thể nhận xét ông ấy như thế chứ?' Inner nhướn mày, 'Với tính khí đó, nếu được đào tạo thành shinobi, bà ấy có thể là Tsunade thứ hai rồi đó. Lúc đó cậu sẽ chỉ đứng thứ ba trong danh sách thôi.'
Sakura không thể ngăn mình phì cười khi đi bộ, và lần đầu tiên trong ngày hôm đó, trái tim cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô chỉ cách nhà hàng vài bước chân khi cô chú ý đến một vụ ẩu đả nhỏ ở bên kia đường. Hai bà lão đang cãi nhau vì một củ cải trên một quầy rau. Chủ quầy tay cầm hai củ nữa lên trong khi đang cố gắng tách hai người phụ nữ ra, và một vài người đứng xung quanh đều cảm thấy buồn cười trước khung cảnh đó.
Nó cũng khá buồn cười thật – một khía cạnh nào đó của Konoha; bình thường đến mức cãi nhau vì rau củ, hoặc gói đường cuối cùng ở cửa hàng tiện lợi. Không liên quan gì đến các nhiệm vụ nguy hiểm và máu me hay các chi bị cắt lìa và mạng sống bị cướp mất.
Phía trước cô là một đám đông đang đứng ở một quầy đồ ăn ngoài trời, và cô tiếp tục đi qua để vào nhà hàng, nhưng nhanh chóng dừng lại khi một người đàn ông quay người lại và suýt đánh ngã một đứa trẻ. Sakura đủ gần để túm lấy cánh tay ông ta và ổn định cậu bé.
Người đàn ông lớn tuổi nhanh chóng nói lời xin lỗi qua loa rồi bỏ đi, Sakura liền giúp cậu bé đứng thẳng, cậu ta có mái tóc như cái bát úp lên đầu và bím tóc ở sau lưng. "Này, cậu ổn chứ?" cô hỏi.
Đôi mắt tròn, đen láy, dưới đôi lông mày vừa đen vừa rậm nhìn lên khuôn mặt cô.
'Có phải là...? Không thể nào...' Inner há hốc mồm và Sakura cũng thế.
"Cám ơn cậu," cậu bé nói nhỏ, má hồng lên.
Sakura chớp mắt vài lần, "À, không có gì đâu," cô ngơ ngác trả lời.
Cậu lắc đầu, "Cậu đã cứu tôi, và tôi mắc nợ cậu một lòng biết ơn vô hạn. Tên tôi là Rock Lee và, um -" cậu nhìn cô e thẹn.
'Không thể nào là Rock Lee chứ!' Inner la lên, 'Bộ đồ bó sát màu xanh lá đâu rồi? Mấy tiếng la hét ầm ĩ về tuổi trẻ và mấy thứ quái dị ấy đâu rồi?'
"Cậu thật xinh đẹp. Cậu sẽ làm bạn gái của tôi chứ?"
'Được rồi, quên đi... chính là cậu ta rồi.'
Sakura bật cười, nhưng khi cô thấy vẻ mặt thất vọng của cậu và đôi mắt cậu đang ươn ướt, cô dừng lại và buông tay cậu ra, trước khi đưa tay ra, "Tôi là Haruno Sakura. Rất vui được gặp cậu, Lee-san, nhưng tôi sợ rằng tôi còn quá trẻ để bắt đầu hẹn hò."
"Ồ," cậu bé tươi tỉnh trở lại và bắt tay cô, "Một cái tên thật xinh đẹp, được dành cho một cô gái xinh đẹp. Tôi hiểu, Sakura-san. Tôi sẽ cố gắng hết sức để chinh phục trái tim cậu khi chúng ta lớn hơn."
Sakura toát mồ hôi. Rõ ràng Lee chưa gặp Gai-sensei; từ mái tóc, quần áo, cách nói chuyện và cách cậu có ít tự tin hơn hoàn toàn khác với người bạn Lee mà cô từng biết, nhưng một số điều, cô suy ngẫm, sẽ không bao giờ thay đổi. Ít nhất cậu ấy đã có động lực bất diệt mà mọi người luôn nói khi nghĩ về cậu ấy.
"Chà, chúng ta có thể bắt đầu làm bạn bè và xem tương lai sẽ đưa chúng ta đến đâu. Cậu nghĩ sao?" Cô mỉm cười.
"Một người bạn?" cậu hỏi khi gần như nín thở, và Sakura phải tự hỏi cuộc sống của cậu đã trải qua điều gì trước khi cô biết cậu ở dòng thời gian gốc của mình. Cô biết cậu luôn gặp khó khăn với chakra, điều đó cô rất thấu hiểu, và thậm chí bây giờ, Sakura có thể cảm nhận được nó ở trong cơ thể cậu. Trữ lượng chakra của cậu nhỏ đến mức đáng chú ý, và chakra di chuyển khá chậm chạp, không khác gì của một thường dân. Mọi người đã gọi cậu là kẻ khiếm khuyết, và quả thật, Rock Lee không bao giờ có thể thực hiện ninjutsu hay genjutsu, nhưng cậu vẫn có khả năng tiếp cận chakra của mình. Ngoài ra, cậu đã tạo dựng tên tuổi bằng cách trở thành một bậc thầy về taijutsu, giống như sensei của mình, vì vậy điều đó không đúng chút nào.
Khiếm khuyết không phải là từ ngữ thích hợp để miêu tả Rock Lee.
Không thể lay chuyển và giữ vững kiên trì? Đúng 100%.
"Tôi rất vinh dự được làm bạn của cậu," cuối cùng cậu nói và cúi chào sâu. "Xin hãy chăm sóc tôi nhé, Sakura-san!"
Giọng nói to của cậu khiến một số người quay đầu lại nhìn chúng. Sakura mỉm cười lịch sự với những người có vẻ bị làm phiền, rồi quay lại nhìn vào Lee.
"Tất nhiên rồi, Lee-san. Chúng ta hãy trở thành bạn tốt nhé?" cô tươi cười. "Cậu có theo học Học viện Shinobi không?"
Đầu cậu giật lên và đôi mắt sáng lên, "Có, tôi có! Còn cậu thì sao, Sakura-san?"
"Tôi mới bắt đầu năm này," cô gật đầu. "Chúng ta có thể gặp nhau ở đó trong giờ giải lao, nếu cậu muốn."
"Tất nhiên rồi! Tôi sẽ tìm cậu."
Sakura lại cười khúc khích, "Miễn là thời tiết đẹp, bạn bè tôi và tôi ăn trưa ở sân trước, dưới gốc cây mơ lớn. Hãy tới tìm chúng tôi một ngày nào đó, tôi chắc chắn họ sẽ thích cậu."
"Ah..." Lee dường như bối rối, nhưng cậu nhanh chóng nắm tay lại và gật đầu nghiêm túc với cô, "Tôi sẽ đến. Tôi có thể hộ tống cậu được không?"
"Cảm ơn Lee-san, nhưng không cần đâu," cô chỉ vào nhà hàng cách đó vài bước chân, "Tôi đã đến nơi rồi, nhưng chúng ta hẹn gặp nhau vào tuần sau nhé?"
Lee gật đầu nhiệt tình, "Tuần sau tôi sẽ tìm cậu, Sakura-san! Chúc cậu có một buổi tối vui vẻ," cậu nói khi cô lùi lại vài bước.
Cô vẫy tay cho đến khi cậu quay sang chú ý đến quầy thức ăn, và Sakura bước vào nhà hàng để đặt món, vẫn mỉm cười.
Lời tác giả
Xin chào mọi người^^ Cuối tuần của các bạn thế nào?
Vậy đây là một chương khá nhẹ nhàng với những đứa trẻ có ấn tượng ban đầu về ở gia tộc Hyuga và Hiashi. Tui đang tạo một vài bước đệm cho sự phát triển sau này của Neji, nhưng đừng nghĩ cậu ấy sẽ dễ dàng trở thành bạn thân của đám nhỏ này. Ngoài ra chúng ta còn có LEE !! Tui đã nói là chúng ta sẽ gặp cậu ấy sớm mà ;) Hmm tui tự hỏi mọi người sẽ phản ứng thế nào với tình cảm nhỏ của cậu ấy dành cho Sakura trong tương lai (thực ra tôi biết phản ứng như thế nào, vì tôi đã đặt một cảnh liên quan trong một chương trong sẽ ra trong tương lai lol)
Ở chương tiếp theo, Sakura gặp Shin và cô sẽ phẫu thuật phổi của cậu ấy. Chỉ cảnh báo trước, hai chương tiếp theo sẽ rất căng thẳng và tui có lẽ nên xin lỗi trước vì điều đó, NHƯNG chúng ta sẽ có những phát triển tiếp theo và sự giúp đỡ.
Tui hy vọng các bạn thích chương này và như mọi khi hẹn gặp lại các bạn ở phần bình luận ❤
Tui khá gấp rút vì kỳ thi sẽ bắt đầu vào tuần tới, vì vậy tui không để ý nhiều vào việc chỉnh sửa. Hãy nhẹ nhàng chỉ cho tôi biết nếu các bạn thấy bất kỳ lỗi nào để tui có thể sửa chữa nha. Cảm ơn :)
(Hết chương 23)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com