🐈 Chương 14: Biến hình rồi!
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🐱🐱🐱
Chú Trần bây giờ có chút giống người già tính trẻ con, vốn dĩ việc Hoắc Vân Sâm không mang ông theo trong chuyến đi lần này đã khiến ông cảm thấy tủi thân. Giờ lại nghe tin tướng quân bị rơi xuống nước, ông càng tự trách không thôi.
Sau khi đưa ông cụ Hoắc và mấy người khác về khách sạn nghỉ ngơi, chú Trần vừa lau nước mắt vừa ngồi bên giường Hoắc Vân Sâm, nức nở trách móc.
Hoắc Vân Sâm ôm Phó Bạch trong lòng, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Chú Trần, giờ cháu không sao rồi, chú đừng tự trách nữa."
"Làm sao mà tôi không tự trách được, nếu tôi ở bên cạnh chăm sóc tướng quân, ngài đã không bị rơi xuống nước rồi."
Hoắc Vân Sâm nói: "Nhưng nếu cháu không rơi xuống nước, thì làm sao chân cháu có thể khôi phục cảm giác được?"
Chú Trần nghẹn lời, không biết nên đáp thế nào. Phó Bạch "meo" một tiếng, lén lút viết một chữ "Tuyệt" vào lòng bàn tay Hoắc Vân Sâm.
Hoắc Vân Sâm cong mắt cười xoa đầu Tiểu Bạch.
Chú Trần im lặng một lúc, cũng cảm thấy có lý, nhưng đồng thời ông cũng rất tò mò không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khi tướng quân rơi xuống nước. "Tướng quân, lúc ngài rơi xuống nước đã gặp phải chuyện gì vậy? Sao chân lại có cảm giác trở lại?"
Hoắc Vân Sâm kể lại những gì anh đã nói với bác sĩ: "Cháu cũng không rõ, lúc đó cháu đã hôn mê rồi, đến khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Chú Trần gãi đầu bối rối: "Lẽ nào thật sự có liên quan đến truyền thuyết người cá?"
Hoắc Vân Sâm bình tĩnh nói: "Có lẽ vậy, trước đây vốn dĩ cháu cũng không tin những chuyện này, nhưng bây giờ cháu đã trải qua một cảnh tượng kỳ lạ như vậy, cháu cũng không thể không tin. Nhưng bất kể bên ngoài đồn đoán thế nào, đối với cháu mà nói, chân của cháu có thể khỏi được là đã đủ rồi."
Mắt chú Trần đỏ hoe: "Đúng vậy, tướng quân, chân của ngài có thể khỏi rồi."
"Chú Trần, chú qua đây cũng mệt rồi, đi nghỉ một lát đi, ở đây không cần chú chăm sóc đâu." Hoắc Vân Sâm nói xong liền để chú Trần sang phòng kế bên nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại anh và Tiểu Bạch.
Nhà họ Hoắc chỉ ở lại Hải Đế Tinh vài ngày đã bị Hoắc Vân Sâm đuổi hết về, chỉ giữ lại chú Trần ở bên cạnh giúp đỡ đôi chút.
Còn những lời đồn đoán và tranh cãi bên ngoài, Hoắc Vân Sâm đều không quan tâm, anh chỉ tập trung an dưỡng ở trong bệnh viện.
Một tháng sau, Hoắc Vân Sâm đã có thể xuống đất đi lại, mỗi ngày đều tập đi được một quãng ngắn.
Hôm nay, Hoắc Vân Sâm chống gậy chậm rãi đi dạo trong vườn. Chú Trần thì đến khách sạn tự tay nấu cơm, còn Phó Bạch nhàn nhã tung tăng đi theo anh. Đột nhiên, cơ thể Hoắc Vân Sâm loạng choạng một cái, Phó Bạch còn chưa kịp phản ứng thì một y tá nam Omega đã vội vàng lao tới đỡ lấy Hoắc Vân Sâm.
"Tướng quân, ngài không sao chứ?" Y tá này là nhân viên phụ trách vật lý trị liệu của Hoắc Vân Sâm, mỗi ngày đều tới chăm sóc và theo dõi tình trạng hồi phục của anh, cậu ta tên là Trần An.
Hoắc Vân Sâm lịch sự đẩy tay người nọ ra: "Tôi không sao, không cần đỡ."
"Meo." Phó Bạch cào cào ống quần Hoắc Vân Sâm, lo lắng ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Vân Sâm mỉm cười trấn an: "Đừng lo, tôi không sao đâu."
Y tá Trần An còn muốn đến đỡ Hoắc Vân Sâm, nhưng ngại uy nghiêm của tướng quân nên không dám chạm tới, chỉ đứng đó lo lắng nói: "Tướng quân, ngài đừng gắng sức quá. Tuy giờ ngài có thể đi lại, nhưng vẫn không nên đi quá lâu."
Hoắc Vân Sâm lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Cậu yên tâm, tôi làm việc có chừng mực, tôi tập thêm một chút nữa."
Cảm giác có thể tự mình đứng dậy bước đi thật sự rất tuyệt. Mỗi ngày Hoắc Vân Sâm đều muốn luyện tập, hơn nữa là một quân nhân, anh hiểu rõ giới hạn cơ thể mình, nên cũng không hề cố chấp.
Trần An thấy tướng quân kiên trì, cũng không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn theo sát từng bước bên cạnh, căng thẳng chú ý đến anh.
Đợi Hoắc Vân Sâm tập luyện gần xong, cậu ta lập tức đẩy xe lăn đến để anh ngồi xuống. "Cảm ơn." Hoắc Vân Sâm lịch sự nói.
Phó Bạch nhảy lên đùi Hoắc Vân Sâm, vẫy vẫy đuôi, cuộn mình trên đùi anh.
Trần An thấy vậy, liền đưa tay ra định bế mèo đi: "Con mèo này thật không biết điều, tướng quân ngài vừa mới tập mệt xong, sao lại có thể đè lên chân ngài được, hay là để tôi bế nó về nhé."
"Meo!" (Tôi không biết điều chỗ nào chứ.)
Phó Bạch tròn mắt nhìn Trần An, cảm thấy lời của cậu ta hôm nay thật kỳ lạ.
Hoắc Vân Sâm nghe Trần An nói mèo của mình, cũng không vui nhíu mày: "Mèo của tôi rất ngoan, hơn nữa tôi sẽ chăm sóc nó, không phiền cậu phải bận tâm."
Sắc mặt anh lạnh hẳn đi, rồi không nói thêm lời nào, đẩy xe rời khỏi khu vườn cùng tiểu Bạch.
Trần An lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh, ở nơi mà Hoắc Vân Sâm không nhìn thấy, trong mắt cậu ta toàn là sự ái mộ.
Một đồng nghiệp trông thấy liền trêu chọc, huých nhẹ vai cậu ta: "Còn nhìn nữa à? Người ta đi mất rồi kìa."
"Tôn Đạt, cậu nói gì vậy, tôi có nhìn gì đâu."
"Còn nói không nhìn, mặt đỏ hết cả lên rồi." Tôn Đạt chỉ vào mặt cậu ta cười.
Trần An vội lấy mu bàn tay che mặt, xấu hổ trừng lại: "Cậu rảnh quá phải không!"
"Tất nhiên là không rồi." Tôn Đạt nhướng mày cười: "Này, An An à, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên bớt mơ mộng đi. Hoắc tướng quân đâu phải người cậu có thể với tới."
"Tôi đâu có mơ mộng gì." Trần An cố chối, nhưng nói rồi lại cảm thấy bản thân cũng chẳng có gì kém, liền nhỏ giọng: "Biết đâu tướng quân lại thích kiểu người như tôi thì sao, dù sao tôi cũng đã chăm sóc anh ấy một tháng rồi, gần gũi sẽ có lợi thế, lỡ đâu anh ấy lại thích tôi thì sao?"
"Cậu không bị sốt đấy chứ? Anh ta thích cậu chỗ nào, anh ta còn dịu dàng với con mèo hơn với cậu nữa." Tôn Đạt lắc đầu: "Nhưng nếu cậu thật sự thích anh ta, thì nhân lúc anh ta còn ở đây mau tỏ tình đi, nếu không ấy, đợi anh ta về Đế Đô Tinh rồi, cả đời này có lẽ cậu cũng sẽ không gặp được anh ta nữa đâu."
Lời nói của Tôn Đạt khiến Trần An chìm vào suy tư.
Đúng vậy, với tốc độ hồi phục của tướng quân, e là chưa đến một tháng nữa, anh ấy sẽ hoàn toàn khỏi hẳn và sẽ trở về Đế Đô Tinh.
Đến lúc đó, cậu ta còn có thể gặp được tướng quân sao? Trần An bắt đầu lo lắng.
...
Dạo gần đây lúc nào Phó Bạch cũng cảm thấy buồn ngủ, rõ ràng không hề dùng đến linh lực, vậy mà vẫn cứ ngủ suốt.
Tướng quân sắp ra ngoài tập đi bộ, nhưng Phó Bạch buồn ngủ quá, nên cậu chỉ vẫy vẫy đuôi, để tướng quân tự đi.
Hoắc Vân Sâm nhìn bộ dạng ham ngủ của cậu, có chút lo lắng: "Gần đây sao lại thích ngủ như vậy? Bị làm sao thế?"
Nhưng đã tìm bác sĩ thú y kiểm tra rồi, Tiểu Bạch hoàn toàn khỏe mạnh.
Hoắc Vân Sâm đành để cậu lại trong phòng, một mình đi tập phục hồi chức năng.
Phó Bạch mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cậu biến lại thành hình dáng của mình. Có được hình người, cậu sống ở thế giới mới rất vui vẻ, có tướng quân che chở, cậu ở Đế Đô Tinh có thể nói là đi ngang không sợ ai, còn có chú Trần mỗi ngày đổi món làm đồ ăn cho cậu.
Cuộc sống rất hạnh phúc, mỗi ngày cậu đều rất vui vẻ.
Phó Bạch không khỏi cong khóe miệng, sung sướng lật người, dường như bên ngoài có gió thổi vào, cậu cảm thấy hơi lành lạnh liền cuộn đuôi lại, định quấn lên người mình, nhưng quấn mãi vẫn cảm thấy lạnh.
Phó Bạch ôm lấy bản thân, rùng mình một cái, rồi xoa xoa cánh tay.
Ủa?
Lông của mình đâu rồi?
Sao sờ vào có cảm giác hơi trơn láng?
"Hắt xì!"
Phó Bạch hắt hơi một cái, cậu dụi dụi mũi, mơ màng tỉnh lại. Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào, Phó Bạch theo phản xạ quay người nhìn qua.
Khi nhìn thấy chú Trần, cậu vui vẻ định "meo" một tiếng, kết quả là hộp cơm trong tay chú Trần rơi "loảng xoảng" xuống đất. Mặt ông đỏ bừng, run rẩy chỉ tay vào cậu: "Sao cậu... cậu lại trần như nhộng trong phòng tướng quân! Cậu là ai hả!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com