Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22.

Chương 22. Cha vợ lo lắng con rể nhịn đái hại thân, chủ động vạch lồn làm bồn tiểu, con rể đái xong dùng miệng rửa cặc, lồn ủ nước đái cạ cặc bự

Trương Cần đang kiểm hàng trong kho thì chợt nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, tưởng là người hầu tiến vào đưa trà, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, bèn nói:

"Cứ để ở đó, ngươi lui đi."

Mãi vẫn không nghe tiếng thưa dạ, hắn vừa định quay lại nhìn thì chợt bị một cơ thể nóng rực áp sát, đôi tay trắng nõn luồn qua vạt áo trực tiếp xoa nắn bầu vú căng nở.

“Ngọc Chương!” Trương Cần vừa mừng vừa sợ, hô tên con rể, “Con về rồi sao...”

"Nhạc phụ có nhớ con không?" Tần Ngọc Chương chậm rãi vuốt ve mơn trớn cơ thể đẫy đà của cha vợ, một tay ôm chặt eo hắn, tay kia chuẩn xác bóp mạnh bầu vú căng tròn, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy núm ti véo lên cao, vừa nỉ non bên tai cha vợ:

"Còn Ngọc Chương nhớ người chết đi được..."

“Ưm~~ Ngọc Chương... con đi thu tiền đã mấy ngày liền... ưm... lẽ ra phải về phủ trước chứ... a ha…… Mẫu thân con và Nguyệt Nguyệt chắc đang mong lắm... ưm~” Gò má Trương Cần ửng hồng, miệng ra điều chỉ dạy nhưng cơ thể lại mềm nhũn dựa vào lòng con rể, mặc y xoa vú nhéo ti.

“Kìa nhạc phụ!” Tần Ngọc Chương đè bụng Trương Cần để cặp mông to của hắn áp sát vào háng mình, ngón tay bấu mạnh núm vú.

"Hai ta xa cách bao ngày, con vừa về đã lập tức đi tìm nhạc phụ, vậy mà người chỉ muốn đuổi con về phủ, chẳng lẽ người không nhớ Ngọc Chương chút nào sao?"

“Ha... sao có thể… ưm nhạc phụ sao có thể... A... không nhớ con được…”

Núm vú nhạy cảm bị con rể véo nóng ran, cặc bự của y miết dọc khe thịt ẩm ướt, đưa đẩy lỗ lồn múp rụp nhiều nước theo từng nhịp cọ xát, cả người Trương Cần run lên, chủ động vuốt ve cánh tay đang giam cầm mình, nhẹ giọng trấn an:

"Ngày nào nhạc phụ cũng nhớ con... ưm... nhưng dù sao trong phủ... a ha... vẫn còn nhiều người đợi..."

Tần Ngọc Chương nghe thế càng siết chặt vòng tay hơn, đầu buồi nóng hổi chọc thẳng vào giữa khe bím ướt nhẹp, khàn giọng:

"Nhưng Ngọc Chương chỉ muốn một mình nhạc phụ mà thôi."

“Ôi Ngọc Chương...” Trương Cần cảm động nước mắt lưng tròng, khe lồn như đáp lời liên tục co bóp hôn lên quy đầu to tròn của con rể qua lớp quần, nức nở rên lên:

"Nhạc phụ cũng muốn con... vú nhạc phụ... ưm... và lồn dâm... cũng không thể sống thiếu Ngọc Chương... và con cặc bự của con... Á..."

"Cặc bự của Ngọc Chương cũng không thể sống thiếu nhạc phụ..." Tần Ngọc Chương thẳng lưng ưỡn hông, chà cặc liên tục lên môi lồn mềm ướt.

"Nhịn nhiều ngày khổ chết đi được, mấy nay không có nhạc phụ ở bên, con chẳng xuất nổi giọt tinh nào, hôm nay mới nghĩ tới việc sắp được gặp lại người, ngay cả mắc đái cũng đái không ra..."

“Ha a… con hư quá..." Cái lồn khô hạn đói khát bao ngày nay bị chọc trúng chỗ nứng lập tức phun nước đầm đìa, Trương Cần ngửa đầu thở dốc, mắng yêu:

"Đường xá xa xôi... ưm... ha... á... nhịn lâu... ha... hại thân... ứm... a..."

“Nhưng mà nhạc phụ...” Tần Ngọc Chương xoa vú cha vợ, tủi thân lên tiếng:

"Người biết tại sao con không đái được mà."

"Con..." Trương Cần định mắng, nhưng nghĩ đến Ngọc Chương từ trước tới nay đều được hắn chăm chút chiều chuộng, lần này xa cách lâu ngày hẳn đã chịu nhiều thiệt thòi, sao còn nỡ trách, chỉ một lòng nghĩ cách giúp Ngọc Chương nhanh chóng xả hết ra, kẻo nhịn lâu ảnh hưởng sức khoẻ.

Nghĩ vậy, Trương Cần vội vàng tụt quần xuống, vói tay ra sau móc ra con cu to nóng hổi trong quần con rể. Hắn hơi khom gối, chổng cao mông kê miệng lồn lên đầu cặc, hai mép thịt ướt nhẹp tự động hé mở bọc lấy quy đầu mút vào.

"Con yêu... mau đái đi... xả hết nước đái vào cái lồn bô của nhạc phụ... đừng nín tiểu nữa..."

Trương Cần cảm nhận được cặc con rể run lên vì hưng phấn, lỗ tiểu nghe lời thả lỏng, lập tức đái ra cột nước nóng hổi xối thẳng vào sâu trong cơ thể hắn.

Áaa... Ngọc Chương đái được rồi... nhiều quá... nhịn lâu như vậy... thật tội nghiệp...

"Ưm... ha... con yêu ngoan lắm... đái giỏi quá... A... đái mạnh quá... con đái thêm nữa đi... lồn nhạc phụ có thể chứa hết..."

Trong kho chất đầy hàng hóa, cha vợ thân dưới trần trụi gập người về phía trước, chổng mông há lồn mút chặt quy đầu con rể, nuốt vào từng ngụm nước đái nóng hổi tanh nồng.

Dòng nước nóng cọ rửa bên trong mang theo cảm giác tê giật chạy dọc lồn, Trương Cần vô thức lắc eo, núm vú sưng to như quả nho nhô cao dưới lớp áo yếm, suýt nữa lòi ra hết bên ngoài.

"Nhạc phụ... Nhạc phụ ơi... lồn người siết cặc Ngọc Chương sướng thế này... sau này con chỉ muốn đái vào trong lồn người thôi..."

Tần Ngọc Chương bóp chặt cặp mông căng mẩy, sung sướng đái ra. Nhịn cả ngày trời cuối cùng cũng được xả hết vào lồn cha vợ. Y thật sự bị cha vợ chiều hư rồi, đến mức không còn thấy cái bô nào sánh bằng lỗ lồn và lỗ mồm của cha vợ nữa. Lần này ra ngoài đúng là chịu khổ quá thể.

"Ưm... ngoan lắm... từ từ thôi con... cứ đái hết vào trong người nhạc phụ... tử cung cũng có thể chứa được..." Trương Cần cố dạng rộng chân há to lồn, miệng lồn thít chặt mút lấy từng giọt nước tiểu, quyết không để sót một giọt nào.

Cha vợ dâm đĩ giờ phút này hoàn toàn trở thành cái bô sống chuyên dụng của con rể, chợt cột nước tiểu lại tiếp tục xối thẳng vào tử cung, Trương Cần thở dốc thả lỏng người, mặc cho con rể đái sình bụng mình.

“Nhạc phụ... ha... con yêu người...” Tần Ngọc Chương thỏa mãn thở hắt ra, nước đái xả ra cũng dần yếu đi rồi ngừng hẳn.

Trương Cần bụm lồn, hai mép bám chặt vào buồi to, đầu buồi như nút bịt chai lọ, không lo nước đái rỉ ra ngoài, hắn chậm rãi xoay người, dịu dàng vuốt ve gương mặt con rể, nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu xong rồi hả con? Ngọc Chương đái nhiều thật đấy... làm bụng nhạc phụ tròn vo lên luôn này... không biết đã nhịn bao lâu rồi... trên đường có khó chịu lắm không?"

"Không sao. Ngọc Chương biết nhạc phụ sẽ giúp con thoải mái." Tần Ngọc Chương ôm cha vợ, làm nũng liếm môi hắn, đầu cặc vẫn ngâm trong lồn nhấp nhấp đái ra thêm.

"Nhạc phụ thương Ngọc Chương nhất mà."

"Con đó..." Con rể ngoan thế này làm sao Trương Cần không cưng cho được, hắn quàng tay ôm cổ Tần Ngọc Chương, hé miệng mút lấy đầu lưỡi y.

"Chừng này tuổi rồi... ưm... còn ưa làm nũng..."

Hai cơ thể quấn lấy nhau, Tần Ngọc Chương hôn môi cha vợ ngấu nghiến, thủ thỉ giữa tiếng môi lưỡi ướt át, "Con có lớn thế nào... chụt... thì vẫn là cục cưng của nhạc phụ."

“Ưm ha… chụt... ưm…”

Trương Cần ôm chặt con rể, lồn ngậm cặc tiếp nhận đợt nước tiểu tiếp theo, hai cánh môi cọ xát bỏng rát, trao nhau hơi thở ướt nóng, cưng chiều vô vàn đáp lời Tần Ngọc Chương:

"Ngọc Chương... là bé ngoan của nhạc phụ... ưm... ha..."

Kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Trương Cần đẩy nhẹ Tần Ngọc Chương, tự mình lùi về sau hai bước rồi quỳ sụp xuống trước mặt con rể, tay cầm lấy con cu vừa xả nước đái vào lồn mình, đỏ mặt thè lưỡi liếm lên.

"Um... con đi đường vất vả... để nhạc phụ rửa cặc giúp con... ọp... xong rồi phải ngoan ngoãn về nghỉ ngơi...òm... biết chưa..."

Cha vợ ưỡn cái lồn to múp, trong bụng chứa đầy nước đái của con rể, thè dài lưỡi liếm từ gốc cặc rê lên tận đỉnh đầu, ân cần mút sạch từng giọt nước tiểu còn sót lại. Bộ dáng đĩ ngoan rửa cặc của cha vợ làm Tần Ngọc Chương nứng muốn bể cặc, suýt nữa bắn ngay tại chỗ.

"Không chịu. Ngọc Chương chỉ muốn ở mãi bên cạnh nhạc phụ."

"Ọm..." Khoang miệng lần nữa bị cặc nứng nhét đầy, Trương Cần bất đắc dĩ ngước đôi mắt ngập nước nhìn con rể, trúc trắc hỏi:

"ảo ối uốn ắn ả?" (Bảo bối muốn bắn hả?)

"Vâng ạ..." Tần Ngọc Chương trực tiếp thọc cặc vào sâu trong cổ họng Trương Cần, thở dốc:

"Nhạc phụ nuốt cặc giỏi quá...ha..."

Ôi... Ngọc Chương đúng thật đang tuổi sung sức... mấy ngày liền không bắn được, bảo sao nước tiểu cũng nóng tới thế... đều tại hắn cả... Hôm ấy Ngọc Chương có mời hắn đi cùng, nhưng hắn thấy không tiện nên từ chối, ngờ đâu lại khiến con rể phải chịu khổ... Nếu lúc đó đồng ý, ít nhất hắn cũng có thể giúp nó hút sạch nước đái, mút hết tinh dịch, chứ đâu để Ngọc Chương phải nghẹn đến nóng trong người thế này.

Trương Cần càng nghĩ càng đau lòng, vội
lè lưỡi liếm núc hai bọng dái coi như an ủi:

"Ngồi nghỉ một lát lại bắn tiếp... ưm... không lại mất sức..."

Tần Ngọc Chương là bé ngoan của cha vợ, đương nhiên ngoan ngoãn vâng lời, ngồi xuống tựa vào lưng ghế, hai chân banh ra, con cặc to dựng đứng chỉa thẳng lên trời.

Cha vợ bụng chứa nước tiểu, hai chân trần trụi trơ ra cái lồn mọng nước và cu nứng rỉ tinh, bận tới bận lui pha trà, rồi bưng tới trước mặt con rể.

Tần Ngọc Chương nhận chén trà bằng một tay, tay kia nắm chặt cổ tay cha vợ không cho hắn đi, "Nhạc phụ mớm con uống đi."

Trương Cần nghe thế thì nứng run lồn, mém nữa không giữ nổi nước tiểu bên trong, nhưng vẫn vờ giận trừng mắt liếc con rể một cái:

"Không được đâu... lồn.. trong lồn vẫn còn nước tiểu mà..."

Tần Ngọc Chương dùng sức kéo mạnh làm Trương Cần lảo đảo ngồi phịch xuống đùi y, mép bướm dày thịt chà mạnh lên cu bự thô ráp.

“Á a ~~ Ngọc Chương~ ưm~ cặc con làm đau lồn nhạc phụ…”

“Xin lỗi nhạc phụ...” Tần Ngọc Chương ngoáy buồi chọc thẳng vào hột le, miệng thành khẩn xin lỗi, "Do Ngọc Chương vụng về..."

“Ứm a ~ không… sao…” Cha vợ bám vào vai con rể, ngồi trên đùi y vặn eo như con đĩ động dục, chà mạnh cái lồn ướt nóng lên cặc nứng, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mờ, há miệng nỉ non:

"Nhạc phụ không trách con... ưm.. ha... con yêu nhẹ chút... lồn... lồn... á... rỉ nước  tiểu... bây giờ... ứmm~"

Lòng bao dung vô bờ của cha vợ khiến Tần Ngọc Chương xúc động nghẹn ngào, khẽ gọi một tiếng "Nhạc phụ..."

“Ngọc Chương…”

Bọn họ lại nhịn không được ôm chặt lấy nhau, hai đôi môi quyện vào nhau không một kẽ hở, sát sao còn hơn cặc lồn bên dưới, đầu lưỡi quấn quýt tranh giành luồn lách mọi ngóc ngách trong khoang miệng đối phương.

Trong lúc hôn, áo ngoài trên người cha vợ bị lột phăng rơi xuống sàn, cặp vú mềm đong đưa qua lại, núm vú phồng rộp đỏ thẫm, còn to hơn cả vú của thai phụ, lại chả, làm gì có đứa con nít nào có cái miệng bú cỡ miệng của Ngọc Chương đâu, suốt ngày bị nó bú mớm cắn bóp, vú của hắn mới trở nên dâm dật tới mức này.

Tần Ngọc Chương nôn nóng mò lên ngực cha vợ xoa bóp, ngón tay véo mạnh đầu ti, bầu vú lắc qua lắc lại. Cặc nóng vẫn liên tục nắc mạnh giữa khe lồn rỉ nước đến mức làm Trương Càn rên la thảm thiết, nhưng hắn lại không nỡ rời khỏi môi con rể, vẫn cố há miệng thè lưỡi đá lưỡi với y.

Cha vợ ngồi trên đùi con rể ngoáy mông tứ tung, mép lồn mềm nhũn bám chặt từng li từng tí vào mình cặc đầy gân, miệng kề miệng mớm trà cho con rể.

Cứ mớm xong một ngụm trà lại dây dưa môi lưỡi hồi lâu, bầu không khí tình tứ này khiến cha vợ bất giác thốt lên những tiếng rên rỉ ngọt như mí lùi:

“Chụt ~~ ưm ha ~~ Ngọc Chương ơi ~~”

Con rể cũng hưng phấn chẳng kém, hai tay bóp nát cặp vú căng nở, nhiệt tình mút hôn cha vợ không dứt.

"Nhạc phụ ơi... chụt... Ngọc Chương yêu người rất nhiều..."

“Chụt... ư... nhạc phụ cũng rất yêu Ngọc Chương... ha... ứm... ối... cặc bự... chà le nhẹ thôi con a a a ~”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com