Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Dòng sông rực đỏ

---

edit bihyuner. beta bihyuner

Trước đây Đới Lam thường nghe đám sinh viên kể lể, nói rằng mấy cặp đôi yêu nhau chẳng biết giữ ý tứ, chẳng để ý thời gian địa điểm, hiện giờ hắn phát hiện mình cũng rơi vào trạng thái như vậy, đứng trước cửa văn phòng bệnh viện ôm ôm ấp ấp... Thực sự quá mất mặt.

Khi bác sĩ Tiểu Tinh xuất hiện, đập vào mắt cô là cảnh hai anh đẹp trai đứng ôm nhau, cô kích động hô "A" một tiếng, đỏ mặt nói: "Anh anh anh anh... anh chính là bệnh nhân đẹp trai nhập viện cấp cứu hôm trước phải không? Đẹp trai như ma cà rồng! Tôi nhớ rõ mà!"

Đới Lam hơi ngẩn người, lúc này mới tỉnh lại từ hũ kẹo cay đắng của đời mình. Hắn nhanh chóng buông Tống Ý ra, nhìn cô gái vừa bước tới, nhẹ giọng chỉ vào chính mình hỏi: "Chúng ta... từng gặp nhau à?"

Tống Ý thay đổi trạng thái rất nhanh, anh điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thò tay chỉnh lại vạt áo blouse, giải thích: "Lần trước anh bị viêm dạ dày cấp, phải nhập viện ấy, lúc ấy là ca trực của bác sĩ Vũ Tinh."

"À." Đới Lam nhìn chằm chằm chiếc ghim cài áo hình mặt trời trên áo blouse của bác sĩ Vũ Tinh, ký ức dần hiện lên, lúc ấy quả là có một nữ bác sĩ như vậy, hết lời khuyên nhủ hắn chuyển sang bệnh viện đa khoa, hoá ra chính là người này.

Đới Lam tiến lên một bước, khôi phục vẻ mặt xã giao nhiệt tình vốn có, lịch sự vươn tay cười và tự giới thiệu: "Hôm ấy làm phiền bác sĩ Vũ Tinh rồi, tôi tên là Đới Lam, là bạn của bác sĩ Tống."

"Bạn ạ?" Vũ Tinh hào hứng bắt tay với Đới Lam, hoàn toàn không tập trung vào chủ đề chính.

Đới Lam liếc mắt về phía Tống Ý, thấy anh nhún vai bình tĩnh nói: "Không phải bí mật gì, không cần giấu."

Lúc này hắn mới quay lại nhìn thẳng về phía bác sĩ Vũ Tinh, bổ sung thêm câu trả lời vừa nãy: "Bạn trai."

Hai chữ "bạn trai" vừa được thốt ra, bác sĩ Vũ Tinh lập tức đứng tại chỗ biểu diễn một màn mắt biến thành hình trái tim: "Ngọt quá đi mất, hai người các anh sao mà ngọt ngào thế... Huhuhu... Tổ trưởng ơi, em có thể... ấy ấy... bên kia... được không ạ?"

Cô vừa nói vừa dùng hai tay nâng mặt, điên cuồng nháy mắt về phía Tống Ý đồng thời đánh mắt về phía văn phòng, hận không thể viết thẳng lên trán những điều xấu hổ mà cô đang nghĩ trong đầu.

Tống Ý nâng tay phất phất ra ngoài, bất đắc dĩ nói: "Muốn đi kể thì đi đi, anh cũng chưa kể với ai đâu."

Lời này vừa nói ra, bác sĩ Tiểu Tinh như nhận được thánh chỉ, co giò chạy vọt vào văn phòng, kích động như một chú sóc đất, vừa gào rú vừa tuyên bố thay Tống Ý: "A a a a! Viện thảo của bệnh viện số 3 nhà mình là hoa đã có chủ rồi! Ngay ngoài cửa văn phòng mọi người ơi! Đẹp trai dã man luôn ôi cha mẹ ơi, hai người bọn họ 10 điểm xứng đôi huhuhu..."

Vừa rồi khi Tống Ý vào văn phòng lấy kẹo, Đới Lam chỉ đứng ngoài cửa chờ anh, chưa lộ mặt. Hiện giờ bác sĩ Tiểu Tinh đã bố cáo toàn thiên hạ, tất cả các bác sĩ có mặt trong văn phòng, bất kể già trẻ nam nữ, chỉ cần là người có quen biết với Tống Ý, đều nhao nhao thò đầu ra cửa như ong vỡ tổ.

Tình thế thật gay go.

Đới Lam cảm thấy thật may mắn, tuy rằng tối hôm qua hắn ngủ không ngon, thế nhưng sáng nay hắn vẫn dậy sớm vuốt tóc chỉn chu, chọn một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt trông rất tây, tóm lại bộ dạng hôm nay của hắn cực kì xứng đáng để ra mắt đồng nghiệp của bạn trai.

Cái này được gọi là có đề phòng.

Tưởng Tân Minh kia tuy là kẻ lừa đảo hám tiền nhưng những thông tin cô cung cấp, Đới Lam đều ghi tạc trong lòng. Rất nhiều người để ý đến Tống Ý, chẳng may một ngày đụng độ toé lửa với tình địch, Đới Lam rất không có cảm giác an toàn, hắn buộc phải cảnh giác cao độ và chuẩn bị thật kỹ lưỡng!

Hắn buông bàn tay đang nắm tay Tống Ý, bước lên cười niềm nở, lần lượt vươn tay chào hỏi từng người, khi bắt tay cũng nhìn thẳng vào đối phương, dùng ngữ điệu không nhanh không chậm nói: "Lần đầu gặp mặt, xin phép tự giới thiệu tôi tên là Đới Lam, là giáo sư trường Đại học bên kia. Không biết nên xưng hô thế nào với mọi người nhỉ?"

"Chào bác sĩ Triệu nhé, hân hạnh được gặp cậu, Tống Ý rất hay kể về cậu."

"Kẹp tóc của bác sĩ Tiền trông độc đáo thật đấy, đúng là lụa đẹp vì người, vì đẹp sẵn nên kẹp tóc kiểu gì cũng đẹp."

"Bác sĩ Phương là đồng nghiệp cùng tổ với Tống Ý nhỉ? Bình thường Tống Ý cũng hay tâm sự với tôi, em ấy nói mọi người trong tổ đều có chuyên môn rất cao."

...

"Hôm nay gặp mặt có chút hấp tấp, tôi không làm phiền các bác sĩ nữa nhé, công việc của mọi người hẳn là rất vất vả, về sau có dịp chúng ta tụ tập một bữa."

Từ trước đến nay, chỉ cần là người Đới Lam muốn kết giao, hắn đều có thể khiến đối phương có thiện cảm với mình. Trong tình huống nào phải nói cái gì, làm thế nào để giữ một khoảng cách phù hợp, dùng cách gì để khiến đối phương cảm nhận được sự chân thành và cảm thấy thoải mái, đây đều là nghề của Đới Lam.

Lần đầu tiên gặp gỡ đồng nghiệp của bạn trai, tất nhiên phải giữ thể diện cho cả hai, thế nhưng không thể quá vồn vã, dễ bị coi là giả tạo, gây ra phản tác dụng. Hôm nay Đới Lam đã canh lửa rất khéo, sau một hồi xã giao làm quen với mọi người, hắn cũng phải tự cười thầm trong bụng, quả là làm khó một bệnh nhân trầm cảm như hắn, trong tình huống nước sôi lửa bỏng vừa rồi, không bỏ chạy trước khi lâm trận đã là rất dũng cảm rồi.

Bên này đã thu xếp ổn thoả, bên kia lại xuất hiện thêm một người nữa.

Người vội vàng chạy tới góp vui chính là vị loa phát thanh phường, giọng nói cậu ta sang sảng như Vương Hy Phượng*, vừa cất lời liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người: "Thầy Đới à, mọi lần gặp tôi anh có khách sáo như vậy đâu!"

*nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, có thiết lập tính cách là một người phụ nữ đanh đá, chanh chua, cay nghiệt và độc ác nên có biệt danh là Phượng ớt.

Văn Việt nhào tới như tranh giành đồ ăn, cậu ta choàng tay quanh vai Tống Ý, nói với Đới Lam: "Mới sáng sớm ngày ra, anh đến tận văn phòng chúng tôi làm gì thế? Phát tiền lì xì à? Thật ra không cần câu nệ như vậy đâu, cứ chuyển khoản wechat là được mà."

Đới Lam muốn nói vài câu dí dóm để đáp trả Văn Việt nhưng Tống Ý lại gạt tay cậu ta xuống trước, tỏ thái độ bất mãn nói: "Ngày nào cậu cũng đến muộn nhất, mấy giờ rồi mà còn "sáng sớm ngày ra"?"

Văn Việt càng không hiểu chuyện gì, cậu ta thò tay gãi gãi sau gáy: "Ơ kìa, ngày nào tôi chẳng đến giờ này? Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?"

Thẳng nam còn thẳng hơn sắt thép, không một chút ý thức được rằng, chính mình mới là người uống nhầm thuốc. Bác sĩ Tiểu Tinh bất đắc dĩ kéo cậu ta sang một bên, nhỏ giọng nói thầm vào tai: "Bác sĩ Văn ơi, tinh tế lên chút đi!"

Văn Việt càng mọc đầy dấu chấm hỏi trên đầu, nhưng ngại việc Tiểu Tinh đang nói thầm với mình, cậu ta cũng phải hạ giọng, thần thần bí bí trả lời: "Tinh Nhi à em nhầm rồi, anh quen biết cả hai người bọn họ mà, không cần giả bộ xã giao đâu, trêu hai câu thôi mà."

Bác sĩ Tiểu Tinh: "..."

Đầu óc người này chập mất một mạch rồi, ai nhắc đến chuyện xã giao hay không xã giao!

"Anh không nhận ra à, quan hệ giữa hai người bọn họ không đơn giản như anh nghĩ đâu! Anh nhìn kĩ đi, tinh tế lên đi."

"Hả?"

Văn Việt giống như đã được đả thông hai mạch nhâm đốc, cậu ta đứng thẳng dậy hô về phía Tống Ý: "Tống ca cậu yêu rồi à? Yêu nhau với thầy Đới? Vãi thật! Sao cậu giấu tôi đến tận bây giờ? Không có loại anh em nào như cậu hết. Đới Lam anh cũng thế, đúng là chẳng hay ho chút nào."

Tống Ý đút hai tay vào túi áo, mặt không biểu cảm, giọng nói vẫn nhàn nhạt như trước: "Có giấu đâu, do cậu không đủ tinh tế thôi, Tân Minh còn nhận ra rồi mà."

Văn Việt cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, cậu ta bàng hoàng tự chất vấn bản thân: "Cái gì cơ? Tân Minh cũng biết rồi? Nó biết nhưng cũng không nói gì với tôi? Vậy là chỉ có một mình tôi không biết gì? Các cậu cô lập tôi đấy à?"

Trong đầu Tống Ý lúc này đang lo nghĩ chuyện khác, anh không có tâm tình tranh cãi với Văn Việt, chỉ nhìn cậu ta một cái rồi kéo tay Đới Lam rời đi.

Khi nắm lấy tay Đới Lam, Tống Ý mới phát hiện lòng bàn tay hắn đang ướt sũng, làn da lạnh buốt giống như một loài bò sát với thân nhiệt cực kì thấp.

Vừa rồi khi các đồng nghiệp ùa ra khỏi văn phòng, Tống Ý định tự mình giới thiệu đơn giản mà thôi, Đới Lam có thể đứng bên cạnh cười cười gật đầu là được. Không ngờ Đới Lam có thể lật ngược tình thế trong hoàn cảnh như vậy, cứ thế nắm quyền chủ động tiến lên chào hỏi từng người, mặc kệ Tống Ý kéo tay vài lần cũng không có ý định dừng lại.

Nhìn Đới Lam trò chuyện thành thục như vậy, Tống Ý mới hiểu ra, trong tình huống thế này, sự kiêu ngạo ẩn sâu trong tiềm thức sẽ thôi thúc hắn bước lên làm chủ mọi cuộc chơi, không ai có thể ngăn cản.

Có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác và ứng xử phủ hợp đối với những người xung quanh mình, vốn dĩ điều này có nghĩa là bệnh nhân bắt đầu có khả năng kiểm soát cảm xúc của bản thân. Nhưng dao động cảm xúc của Đới Lam diễn ra quá nhanh, đó không còn là sự chuyển đổi tâm trạng lành mạnh và bình thường nữa, mà nó giống như một chiếc xe đua trên đường cao tốc, khi gặp sự cố bất ngờ, sự lựa chọn duy nhất đó là kéo phanh khẩn cấp.

Đến một góc cầu thang vắng vẻ, sự điềm tĩnh trên mặt Đới Lam lập tức biến mất. Hắn uể oải đổ gục lên vai Tống Ý, toàn thân bất động, dường như hắn đã biến thành một con cá ướp muối, mất đi khao khát sinh tồn mà nằm phơi thây trên sào trúc dưới ánh mặt trời chói chang.

"Lam ca." Tống Ý vươn tay khoác lên vai Đới Lam, dùng móng tay nhẹ nhàng cào lên các đốt sống gồ ghề: "Vừa rồi những gì anh nói thầm vào tai em, em đều nghe thấy rồi."

"Ừm..." Đới Lam chôn mặt vào hõm vai Tống Ý, không biết nói gì, vì thế chỉ ừm hửm trong cổ họng.

"Tối nay mình nói chuyện này tiếp được không? Anh đừng viện cớ gì mà "chỉ nói một lần duy nhất" để lừa em. Tối nay nói lại cho em nghe nhé, em muốn nghe tiếp." Tống Ý chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay dán nhẹ lên da đầu Đới Lam, động tác dịu dàng vuốt ve khiến một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng Đới Lam.

Khi dỗ dành, giọng nói của Tống Ý luôn mềm mại. Ngữ điệu của anh mềm mỏng đến mức trái tim Đới Lam cũng tan thành một bãi nước, trong đầu hắn trắng xoá, lúc này cho dù Tống Ý nói gì hắn cũng sẽ đồng ý.

Đới Lam tham lam hít đầy mùi hương trên người Tống Ý, hắn há to miệng như đang cướp đoạt, hoặc như một loại đồng hoá, mãi cho đến khi vạn vật tiêu biến, mãi cho đến khi vạn vật sinh sôi, mãi cho đến khi rơi vào một vòng tuần hoàn vô tận...

Trong trí tưởng tượng của hắn, mùi thơm của quả phật thủ đang lấp đầy trái tim bị cắn nuốt bởi bóng ma trầm cảm- mùi hương trên người bọn họ thật giống nhau.

Chờ đến khi thần trí một lần nữa quay về cơ thể sau chuyến du ngoạn trên trời, Đới Lam mới đáp lại một tiếng: "Ừm."

Đới Lam dựa lên người Tống Ý không bao lâu, sự khó chịu trong lòng đã tan biến hoàn toàn, trước khi rời đi hắn móc ngón út với Tống Ý, nói: "Trong giờ làm mà rảnh rỗi, nhớ nghĩ đến tôi."

Khó có được hôm Tống Ý không chê hắn sến, anh cũng ôn hoà đáp lời: "Yên tâm đi, hôm khác không nói chứ hôm nay em nhất định sẽ nghĩ về anh. Lúc này trong đầu em không có gì khác ngoài anh."

Lời này Tống Ý không hề nói dối, cho dù lát nữa anh không nghĩ đến Đới Lam thì các đồng nghiệp trong tổ chắc chắn sẽ lải nhải hai chữ "Đới Lam" đến khi tai anh mọc kén thì thôi.

Suốt buổi sáng, bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh cùng Tống Ý hễ bước chân ra khỏi cửa liền bật băng, nào là "Tổ trưởng quen biết người yêu như thế nào", "Bạn trai bác sĩ Tống đẹp trai quá đi mất", "Tiểu Tống giấu kỹ quá, bây giờ phải khao mọi người một bữa đi"... Tống Ý nghe đến ong cả đầu.

Nếu phải so sánh, Đới Lam ở bên kia tĩnh lặng hơn rất nhiều.

Hắn như một người rơi vào chân không, không nghe được bất kì âm thanh nào. Không phải bởi vì bệnh viện quá yên tĩnh, mà bởi vì hắn không muốn nghe bất cứ điều gì.

Mặc dù đây là lần thứ hai đến khám bệnh tại Chuyên khoa Sức khoẻ Tâm thần, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ lưỡng, mặc dù hiện tại máy gọi tên không phát ra tên hắn nữa, thế nhưng Đới Lam vẫn cảm thấy chán ghét bầu không khí này-

Nếu chim sẻ quấy phá ồn ào bên tai, có thể lặng lẽ đâm một nhát dao vào trái tim của nó hay không?

Thình thịch, thình thịch...

Đới Lam không nghe thấy nhịp tim của mình.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt, cảm nhận ống nghe kim loại áp lên ngực trái của mình, tưởng tượng ra cảnh chính mình đang ngủ say trong một cỗ quan tài.

Thế giới phồn hoa náo nhiệt quay trở về trạng thái tiêu điều quạnh hiu.

Yên tĩnh trở lại.

Quan tài, đống đổ nát, bảo vật cổ xưa... Một chuyên khoa rộng lớn thế này bỗng giống như một toà thành lạc lõng đứng trơ trọi bên ngoài cõi địa đàng.

Không có Tống Ý bên cạnh, Đới Lam bước vào bệnh viện lập tức biến thành một con búp bê vải, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những suy nghĩ dày đặc trong đầu xé rách bươm.

Trong thế giới ảo tưởng ấy, máu chảy ra từ tĩnh mạch trên cổ tay trái như hoá thành một khúc sông quanh co, dòng sinh mệnh khiếm khuyết của hắn đang cuồn cuộn chảy xiết, nó là sự giằng co và chồng chéo giữa bóng đêm và sự sống cháy bỏng của hắn.

Khi lấy máu xét nghiệm, Đới Lam ngẩng đầu nhìn trần nhà, không ngừng tự động viên tinh thần bản thân: chỉ là khám sức khoẻ mà thôi, chỉ là kiểm tra các chỉ số mà thôi, đây là các xét nghiệm định kì mà thôi...

Không có phòng chẩn đoán, không có các bài test, không có sự can thiệp tâm lý, không chiếu tia viễn hồng ngoại, thực sự chỉ là các quy trình khám sức khoẻ cơ bản mà thôi...

Kết quả đo điện tâm đồ có ngay lập tức, Đới Lam vốn cho rằng hệ tim mạch của mình chắc chắn có vấn đề gì đó, rốt cuộc hắn chỉ nhận được một câu kết luận hời hợt: Nhịp chậm xoang*.

*tình trạng nút xoang phát tín hiệu thấp hơn bình thường, nhịp tim đo được dưới 60 lần/phút khi nghỉ. Các triệu chứng mệt mỏi, khó thở thường xuất hiện rõ rệt khi nhịp tim thấp dưới 50 lần/phút. Trường hợp nhịp chậm dưới 45 lần/phút, người bệnh có thể thấy choáng, ngất xỉu.

Đới Lam ngồi đợi thêm ba mươi phút để nhận kết quả xét nghiệm máu, trừ chỉ số phân bố tiểu cầu tăng, tỉ lệ tiểu cầu trong máu hơi giảm, ngoài ra tất cả đều ở mức bình thường, hai chỉ số kia cũng không chênh lệch quá nhiều so với giá trị tiêu chuẩn.

Nhưng các quy trình năm bước kiểm tra chức năng gan thận, xét nghiệm men tim và xét nghiệm năm chỉ số điện giải đồ mất nhiều thời gian hơn, phải chờ gần hai tiếng. Kết quả vẫn như cũ không có gì bất thường, lượng albumin và carbon dioxide hơi tăng nhưng không quá cao.

Các chỉ số thường xuyên lên xuống là chuyện bình thường, ngẫu nhiên giảm hoặc tăng một chút, chỉ cần điều dưỡng vài ngày sẽ trở về mức ổn định, đây cũng không phải vấn đề gì quá to tát.

Một xấp giấy báo cáo chi chít chữ và số nhưng hoàn toàn có thể tóm gọn trong một câu: anh rất khoẻ, cực kì khoẻ mạnh.

Nỗi lo lắng đã được giải quyết, sau vài tiếng đồng hồ căng thẳng toàn thân, cuối cùng Đới Lam đã có được phút giây thả lỏng, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hắn chụp các kết quả xét nghiệm cho Tống Ý xem, lúc này hẳn là Tống Ý vẫn đang đi kiểm tra phòng bệnh, thế nhưng anh đọc tin nhắn rất nhanh, chưa đầy vài giây sau đã gọi lại cho Đới Lam. Tống Ý không nhắc gì đến kết quả kiểm tra sức khoẻ, chỉ hỏi Đới Lam muốn ăn gì trưa nay: "Lam ca, gần đây có quán lẩu cháo ăn ngon lắm, lát nữa mình cùng đi ăn nhé?"

"Ừm..." Đới Lam hơi do dự hai giây nhưng sau đó vẫn từ chối: "Không được rồi, chiều nay tôi tranh thủ sang phân khu II của trường, đang có sinh viên tìm gặp, tôi sẽ ăn ở căng tin trường luôn."

Tống Ý biết hôm nay Đới Lam không có lịch trình gì, đã dự định dành trọn một ngày cho việc khám sức khoẻ, hắn không thể nào đồng ý hẹn gặp sinh viên vào chiều nay, đây chỉ là cái cớ hắn nghĩ ra để mau chóng rời khỏi bệnh viện, cắt đứt mọi sự tiếp xúc với nơi này. Việc bài xích bệnh viện bao gồm cả con người, sự vật và sự việc có liên quan, đương nhiên bác sĩ Tống cũng nằm trong số này. Thế nhưng Tống Ý không vạch trần hắn, anh vẫn cười đáp lời: "Ừm được rồi, vậy buổi tối gặp nhau nhé. Tối nay anh không cần đến đón em đâu, em ít khi được tan ca đúng giờ lắm, mất công anh phải đứng chờ."

Đới Lam "ừm" một tiếng, có chút hối hận vì lời nói dối vừa rồi.

Thực ra sau khi cầm kết quả kiểm tra, áp lực tinh thần của hắn đã vơi đi phân nửa. Nhưng không rõ vì sao Đới Lam lại bắt đầu trở nên rối rắm- không ở cạnh Tống Ý, trong lòng hắn không yên; chủ động quay về gặp Tống Ý, trong lòng hắn lại cảm thấy chính mình quá thảm hại.

Những suy nghĩ giằng co liên tục trong đầu, dưới tình thế cấp bách, hắn đành phải bịa ra một lời nói dối sứt sẻo. Đới Lam muốn giải thích thêm hai câu nhưng chưa đợi hắn mở miệng, đầu bên kia điện thoại đã phát ra tiếng gọi sang sảng: "Anh đẹp trai! Em hát cho anh nghe nha!"

Đới Lam: "..."

Lần trước em chưa nhắc đến chuyện này với tôi, rằng người bệnh thích ca hát kia gọi em là "anh đẹp trai".

-

Lời tác giả:

是等了很久也还等不到而沉默 / Như một sự đợi chờ, đợi mãi không thấy được rồi mê mang

是黑色与红色总躲不掉的重合 / Như sắc đen và sắc đỏ, chẳng thể trốn tránh được nên hoà tan

是能燃烧河流与你我的野火/Như lửa hoang bừng cháy, và trên sông cảnh đôi ta điêu tàn

Lời bài hát《 红色的河 》- 旅行团乐队 / 吴青峰, Dòng sông rực đỏ - Ngô Thanh Phong ft. Lữ Hành Đoàn. Bản vietsub của nhà Feng Home, xem full tại .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com