Chương 8 - Mặc quần hở đũng đi chào mọi người ở công ty, văn phòng play
⚡ Thả 🌟 trước khi đọc chiệnn⚡
----
Tiểu Trương chỉ là một thực tập sinh bình thường trong phòng tuyên truyền.
Nếu Dung Hiểu là “đồ bỏ đi” trong thế giới này, thì Tiểu Trương chỉ là cái nền mờ nhạt, chẳng ảnh hưởng gì đến cốt truyện.
Nhưng cô bé chẳng biết gì về mấy thứ tổng tài văn lằng nhằng.
Trong mắt cô, mình mới là nhân vật chính.
Và cô – nhân vật chính khốn khổ đi làm công – hôm nay lần đầu gặp mặt đại boss công ty.
Nghe mấy chị tiền bối trong nhóm tám chuyện, vị Cố tổng tên Cố Trác này là em trai của ông tổng cũ - Cố Mặc, mấy năm trước làm tổng tài chi nhánh nước ngoài. Nửa năm trước, chẳng hiểu sao hai anh em đổi chỗ, giờ ông này về đây.
Họ còn bảo, Cố tổng khí chất xuất chúng, lạnh lùng cao ngạo, chẳng dính chút "sắc dục" nào, khác hẳn ông anh năng lực đỉnh cao nhưng hái hoa ngắt cỏ, toát vẻ công tử chơi bời. Ông này đúng chuẩn “cấm dục hệ cuồng công việc”.
Ai ngờ, lần đầu cô thấy boss lại là…
“… Chào Cố tổng!”
“Ừ.” Cố Trác gật đầu.
Rồi dừng một chút, như đang chờ gì đó.
Tiểu Trương run lẩy bẩy, tưởng mình lỡ lời chọc giận boss, đang định quỳ xin lỗi thì thấy sau lưng Cố tổng ló ra – một cái đầu lông xù?
Thằng nhóc trốn sau lưng boss, người mảnh khảnh, tóc mềm, môi hồng răng trắng, mắt long lanh, mặt bé tí, má phúng phính như véo ra nước, mặc áo lông dê dài che kín mông.
Nhìn thế nào… cũng như vị thành niên bị boss dụ.
Thằng nhóc bị Cố Trác nắm thắt lưng kéo ra, tay đút túi, đứng cứng ngắc, mặt đỏ bừng, giọng trong veo: “… Chào chị, em là Dung Hiểu.”
Mấy thực tập sinh bên cạnh ngẩn tò te, muốn nói lại thôi, nghẹn không ra chữ.
Riêng Tiểu Trương nhanh nhạy: “Chào anh dâu!”
...
Im thin thít.
Tạm bỏ qua đám thực tập sinh hoảng hồn, Dung Hiểu đứng trước mặt vùi mặt vào khăn quàng cổ dày, thẹn đến cứng họng.
… Tiểu Trương đã chuẩn bị tinh thần gom đồ bỏ trốn khỏi công ty, tự hỏi lương thực tập tháng này còn lĩnh được không?
Ai ngờ, khóe miệng Cố tổng cong lên.
Ba giây sau, thằng nhóc cắn môi, lí nhí: “Chào chị, em… đúng là vậy.”
Đến khi hai người đi khỏi, Tiểu Trương vẫn không hiểu cái balo của mình được nhét lại tủ kiểu gì.
Chị tiền bối vỗ vai cô, mặt hớn hở: “Trẻ tuổi, cố lên!” Rồi tiện tay đặt một túi kẹo mừng lên bàn.
“Chị Triệu, không phải… con chị vừa đoạt giải Olympic sao?”
“Ơ không phải.” Chị Triệu xua tay, “Của Cố tổng với anh dâu, nghe nói tháng sau cưới đấy!”
—
Dung Hiểu giận mà không dám nói, trong lòng sớm đâm Cố Trác thành cái rổ.
Cố Trác nửa kéo nửa ôm lôi cậu về phòng làm việc. Vừa đóng cửa, vẻ mặt nhịn nhục của Dung Hiểu lập tức nứt toác: “Thả tay em ra! Đồ biến thái…”
Cố Trác khép cửa, tiếng thì thầm nhỏ lập tức biến thành gào to, Dung Hiểu giậm chân tại chỗ: “Này, đồ biến thái! Còn cái quần rách nát này! Mau cởi cho em!”
“Vợ hư.” Cố Trác cười, chỉ nói: “Phải gọi chồng.”
Dung Hiểu hậm hực quay đầu, ngã phịch xuống ghế da, ngậm miệng giận dỗi.
Một lát sau, cậu giật mạnh đôi tay bị trói chặt ngoài túi áo, kéo ra tiếng xích sắt leng keng bên trong, nhưng chẳng hề lỏng ra.
Ngược lại, còng tay va vào lục lạc trên vòng tay, viên chuông nhỏ lọt vào thịt, đau đến Dung Hiểu cắn môi nức nở.
“Vợ yêu, lại sao nữa?”
Cố Trác cười khẽ, xoay ghế cậu một vòng, cúi người trước mặt.
Chỉ dùng ánh mắt dịu dàng như tan băng nhìn cậu chăm chú, im lặng một lát, rồi cười tủm tỉm đưa tay véo má phúng phính: “Tủi thân à? Ai dám bắt nạt vợ anh?”
Dung Hiểu trừng mắt, giận đến hốc mắt ướt át.
— Chính anh, đồ xấu xa! Cứ thế này, cậu thật sự phải mặt dày mất!
Nhưng cậu không dám xé toạc mặt, vì lần trước gào kiểu “cá chết lưới rách”, cậu bị lăn lộn ba ngày ba đêm.
Từ phòng khách lăn đến phòng ngủ, dù trói, dù còng tay, hay chỉ dùng tay ôm, cậu luôn bị hắn bóp gáy, nhẹ nhàng đè xuống.
Lần duy nhất cậu lấy lại chút thể diện là khó khăn lắm rút được hai tay run rẩy khỏi lòng hắn, rồi nhắm khuôn mặt đẹp đẽ của hắn tát mạnh.
“Mèo con muốn cào chủ nhân à?” Ai ngờ Cố Trác chẳng phải người thường, vừa ôm cậu địt trước cửa kính sát đất, vừa nghiêng mặt cho dễ tát, nhưng…
“Cào một cái, chủ nhân sẽ địt mèo con một lần nhé.”
Một lần trong miệng hắn là đột ngột buông tay, để cậu treo trên người hắn rơi xuống, miệng lồn há to nuốt gốc cặc bự, suýt nuốt luôn hai hòn dái.
Dung Hiểu nghiến răng tát vài cái, thậm chí dùng móng, nhưng bị da dày thịt béo Cố Trác làm tay mỏi, lồn dâm phía dưới cũng bị đâm đến nước chảy ròng ròng.
Cuối cùng không chỉ khóc to hơn, bàn tay tát đỏ còn bị hắn ngậm vào miệng: “Mèo con, vợ yêu.. hết giận chưa? Tay đau không? Chồng xoa cho em nhé…”
Ngón tay ấm áp dán mu bàn tay cậu, luồn vào khe, đẩy viên lục lạc làm đau ra.
Rồi ngón tay ấy lại áp lên môi cậu, xoa quanh hạt châu môi: “Vợ ngoan, há miệng.”
Miệng cậu ngứa ngáy, môi trên dưới mở một khe, hai ngón tay đâm thẳng vào, cong lại sờ hàm trên, rồi kéo lưỡi hồng, nói ú ớ: “Vợ ngoan, liếm miệng chồng đi.”
Môi mỏng nhiệt tình bao lấy cái miệng ngây thơ chưa biết hôn, lưỡi chen vào khoang miệng mềm mũm, quấn lấy lưỡi hồng, dùng răng cắn mấu môi, mút bờ môi, hôn ra tiếng nước nhão nhẹp.
Dung Hiểu hôn dở tệ, bị hôn đến mặt đỏ bừng, Cố Trác thấy tội mới tạm tha.
Cạch —
Xích còng tay liên tiếp được tháo.
Dung Hiểu nắm chặt tay, đang nóng lòng nghĩ cách dùng còng đập thủng đầu Cố Trác, thì hắn như đọc thấu: “Vợ yêu, ngoan một chút.”
Nói rồi, Cố Trác kéo khóa áo khoác cậu, lộ thân thể trần trụi bên trong, da trắng tuyết đầy vết lằn đỏ nhạt.
Hắn nhìn chằm chằm hai núm vú hồng bị kích thích liên tục dựng đứng, cười trêu:
“… Bé yêu, mặc thế này đi chào người lạ, cũng làm em nứng à?”
Vừa rồi bị Cố Trác dắt như chó vòng quanh công ty, cậu trên dưới chỉ có khăn quàng cổ dày, áo khoác kéo khóa bất cứ lúc nào, và…
Quần rách háng hở đũng.
Vừa đi ngoài hành lang, nếu không kẹp chặt đùi, cặc nhỏ sẽ lòi ra từ khe hẹp. Hai núm vú trước ngực bị vải áo dày cọ xát, còng tay giấu kỹ trong áo, lúc nào cũng lo kêu leng keng,
khi ngượng ngùng nói chuyện, Cố Trác còn bất ngờ ấn nút của trứng rung, làm chân cậu mềm nhũn chỉ biết rúc vào người hắn…
“Bị hôn sưng miệng, còn không chịu gọi chồng?”
Dung Hiểu xấu hổ quay đầu.
“… Được rồi.”
Giây tiếp theo, Cố Trác ấn nút.
Miếng keo silicon sát hạ thể cậu bắt đầu rung ong ong.
Khiêu đản kiểu mặc, không vào trong, hột le và lồn dâm sát hai điểm lớn nhỏ khác nhau, đuôi hợp bốn chuỗi hạt tròn đặt trên lỗ lồn ướt át.
Mấy chỗ rung cùng lúc, làm Dung Hiểu khóc không nổi, khó chịu bò lên bàn: “Hức, tắt đi…”
“Vợ yêu, phải thẳng lưng ngoan ngoãn.”
Cố Trác bẻ vai cậu về, lưng dính ghế.
Dung Hiểu bị lật lại, bị nắm cổ chân nâng chân lên, kẹp đôi chân đạp lung tung dưới tay vịn.
Dung Hiểu phản đối: “OOHuhu… Em đói, đừng đùa!”
Nhưng Cố Trác chẳng nghe.
Hắn đưa tay xuống hạ bộ cậu, đẩy mảnh vải hờ khép, luồn từ háng rách vào, không gỡ trứng rung làm cậu run rẩy, mà nắm cặc nhỏ nửa mềm, túm từ khe ra, để lộ ngoài quần hở đũng tối màu.
Cố Trác xoa quy đầu nhỏ, dịu dàng dỗ: “Hư — ngoan nào, tiểu ra đi.”
Dung Hiểu chẳng muốn tiểu, nhưng bị nói mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chết:
“Anh đừng tưởng… đừng nghĩ em đánh không lại anh… A ha…”
“A a… Bên trong ngứa quá…”
Cố Trác phớt lờ, vừa ngậm núm vú gặm cắn, vừa dùng móng cọ mã mắt rỉ nước.
“Đừng cọ, đừng chơi nữa, em đói…”
“Phải gọi gì?”
Dung Hiểu chịu thua, miệng mềm: “Gọi… gọi chồng! Huhu… Xin anh…”
Cố Trác dùng ngón tay cọ thịt mềm khe đùi cậu: “Không muốn trứng rung? Vậy cầu chồng dùng cặc bự địt cái lồn dâm này. Nước lồn cọ đầy ghế, thịt trong và tử cung bên trong sớm thèm đến phát điên rồi đúng không?”
“Xin…xin chồng…” Dung Hiểu hết giới hạn, “Dùng cặc bự, địt lồn em…”
Cố Trác chọc môi lồn nhỏ: “Là lồn dâm."
“Là… Là lồn dâm…”
Tần suất trứng rung đột ngột tăng, Dung Hiểu ngón chân cuộn, ngẩng đầu: “Đồ biến thái! Ô A a a… Mau địt em…”
Bị Cố Trác và trứng rung đùa đến mất trí, Dung Hiểu hoàn toàn không còn cứng miệng.
Ah ah… Muốn sướng…
“Được, làm lồn dâm vợ yêu sướng nhé.”
Rẹt một tiếng, quần hở đũng xé toạc, Cố Trác lấy trứng rung vướng víu, tùy ý đặt lên bàn, lộ hoàn toàn cái lồn dâm mê hoặc cực độ.
Hai cánh môi lồn mũm mĩm bị nước lồn phun ướt bóng, hột le đỏ tươi treo ngoài khe thịt, mùi dâm thủy ngọt ngào xộc mũi, làm Cố Trác thở gấp, dục vọng nghẹn ngực trào ra.
Chất nhầy trên trứng rung thấm ướt xấp giấy dưới, vẫn rung ong ong, in vệt nước dâm mỹ trên giấy trắng.
Dục vọng dồn xuống hạ thể, đầu óc Cố Trác nóng ran, ánh mắt bỏng rát khóa chặt cái lồn ướt khép mở.
Dung Hiểu thử khép chân, bị Cố Trác mạnh bạo ấn đầu gối cong xuống ghế, phí công nói: “Anh đừng nhìn…”
Cố Trác mắt ánh ý cười, hôn môi ướt át cậu, nắm cặc cứng đau, đâm nguyên cây vào khe thịt khít khao.
Hắn dùng môi nuốt tiếng rên dật ra khóe môi cậu, ngậm vành tai, thổi hơi nóng ẩm vào gáy vợ yêu thẹn sắp ngất.
“Vợ ngoan, giữ sức chút, mới bắt đầu thôi.”
“Nếu không, khi chồng nhét đầy cặc bự vào lồn dâm em, rót tinh đặc vào tử cung dâm đãng, vợ yêu sẽ thét đến khản giọng mất..”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com