chương 490
Jing So nói: “Không biết……Tôi nhường! Đi rồi! Không trở lại!”
“Tôi đi!” Ham chang Seok tưởng gặp trở ngại.
Shin Dong liếc mắt nhìn anh một cái: “Tối hôm qua anh gọi điện cho em, từ Seoul đến nơi này không đến 24 giờ chứ?”
“Em cũng không phải cố ý!” Ham chang Seok vội vàng giải thích, “Trên đường kẹt xe một lúc, đến muộn một lát……Vì sao anh không nhìn xem cô ấy ở đâu?”
“Anh làm sao biết cô ấy chạy nhanh như vậy?”
“Xong rồi, chị họ sẽ đánh chết em……..Nhất định đừng để chị họ em biết, chúng ta coi như chưa thấy qua cô ấy.”
Shin Dong liếc mắt xem thường một cái, hỏi Jing So: “Cô ấy có nói đi nơi nào hay không?”
Jing So lắc đầu.
Ham chang Seok hỏi: “Trước kia cô ấy làm những gì?”
“Chắc là đi trả tiền đi…….Bên kia còn mấy tháng cô ấy chưa trả xong, nhất định phải thanh toán. Ân……Khẳng định sẽ tới ngân hàng!” Jing So vung tay lên, ôm lấy ông chủ Shin, “Ai, cô ấy ban ngày chạy ở trấn trên, các người hỏi sẽ biết…….Shin cheon, em muốn đi ngủ.”
“Tốt!” Ông chủ Shin lập tức ôm lấy cô đi lên lầu, nói với Na Na, “Đóng cửa.”
Ham chang Seok và Shin Donh đi ra, hai người đứng ở ven đường một lát, Ham chang Seok nói: “Bây giờ em đi hỏi ngay!”
Shin Dong gật đầu: “Đi khách sạn trước, mọi người nơi đó biết Jiyeon.”
Dân ở trấn trên ít, rất dễ để hỏi thăm. Không đến một giờ, Ham chang Seok đã tìm đến bưu điện, lấy được địa chỉ của Jiyeon. Chỉ nghĩ, đây là nơi cô sẽ tới.
“Seoul……Chẳng lẽ cô quay về căn nhà lúc trước?” Ham chang Seok suy nghĩ một lát, “Chị dâu nhỏ mang theo đứa nhỏ, phỏng chừng không biết đối mặt với anh họ như thế nào đi? Hơn nữa cô ấy cũng đã sinh con với người khác, anh họ cũng…….”
“Ai nói cô ấy sinh con của người khác?” Shin Dong hỏi.
“Không phải là anh nói___”
“Con của cô ấy là một đôi song sinh, anh phỏng chừng chính là Eunjung.”
Ham chang Seok sửng sốt, kháp anh: “Hỗn đản! Anh cư nhiên làm em sợ!”
Shin Dong vụng mở anh: “Mau nghĩ biện pháp! Nếu trở lại Seoul, cô ấy lại đi, anh xem em làm sao bây giờ?”
Ham chang Seokmuốn khóc: “Không phải là sẽ bị chị họ đánh sao, em cũng không phải là không thể đánh lại~”
“Là em không có lá gan đánh trả.”
“………” Rơi lệ chạy nhanh! Ham chang Seok ngoan ngoãn lấy điện thoại ra gọi, “Phái tiên phong đi dò thám trước để……”
Một lát sau, trong di động truyền đến một giọng nữ: “Alo……”
Ham chang Seok lặng đi một chút, vội la lên: “Em đang thở?”
“Làm sao vậy?”
“Hyomin! Em có phải là có đàn ông hay không? Anh dạy em như thế nào, em cư nhiên bị người ta ăn luôn! ”
Hyomin thở dài: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Em đang ngủ! Ngày mai em còn có việc!”
“Anh cho em biết, em đừng để anh bắt được em, đừng để anh bắt được tên gian phu kia___”
Shin Dong khụ một tiếng: “Nói trọng điểm.”
Ham chang Seok lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Hyomin nói: “Em biết chỉ có anh Shin Dong là quản được anh. Khuya khoắt, hai người không ở trên giường vận động, vì sao lại quấy nhiễu giấc mộng của em?”
“Tốt nhất là em đang nằm mơ!”
Ham chang Seok cả giận nói, đừng tưởng rằng là anh nghe không hiểu, kia rõ ràng là âm thanh của tình cảm mãnh liệt vưa qua.
Hyomij phẫn nộ nói: “Anh có việc gì!”
“Nga, bọn anh tìm được Jiyeon.”
Hyomin lặng đi một chút, động một tiếng lăn xuống giường, sau đó kêu đau rồi đứng lên. Ham chang Seok nghe thấy một người đàn ông nói: “Cẩn thận”, lại kích động: “Ai ở bên cạnh em? Đưa điện thoại cho hắn.”
“Anh bị động kinh!” Hyomin quát, “Đàn ông của em, để cho anh xem à! Làm xong chính sự bóp chết anh! Jiyeon đâu? Ở chỗ nào?”
Ham chang Seok ngẩn ra, cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ đọc, sau đó hỏi: “Đây hẳn là nhà của cô ấy ở Seoul đi?”
“Uh.” Hyomin nói, “Hiện tại em ở Busan, lập tức quay về, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho em!”
Ham chang Seok có điểm ủy khuất, vì sao lại bị con nhóc này ra lệnh rồi? A, không đúng, không phỉa con nhóc, đã lên giường với đàn ông…..
Thị trấn Cheonju cùng một tỉnh với Busan, không cùng tỉnh với Seoul. Lúc Jiyeon rời đi trấn nhỏ là buổi chiều, đã hết xe từ trấn nhỏ đến Busan. Cô chỉ có thể đi thị trấn trước, ở khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau ngồi xe tới Busan, lại từ Busan mua vé xe lửa đi Seoul.
Hoàn hảo bưu điện ở thị trấn Cheonju đã điền tốt ngày, cô không cần sợ chuyển phát tới trước cô.
Bất quá, Hyomin lại tới trước cô.
Hyomin nhận được điện thoại của Ham chang Seok, ban đêm trở về Seoul, sau đó đến nhà cô nhìn, không thấy người, hôm sau cũng không nhìn thấy người. Hyomin nghĩ Ham chang Seok lừa cô, còn muốn quay về mắng anh. May mắn có Shin Dong đảm bảo, cô mới bằng lòng tin Jiyeon thật sự xuất hiện.
Hyomin mặc áo gió, tóc buộc gọn sau đầu, cả người mang theo một cỗ hương vị thanh thuần, lại có một cỗ hươn vị của sự từng trải. Cô ôm túi sách ngồi ở trước của nhà của Jiyeon, đợi từ sáng tới tối, ngay cả cơm cũng là gọi đưa tới, sợ lúc cô đi ăn người lại trở về.ai muốn đọc trước liên hệ Rốt cục, buổi chiều ngày thứ ba, Jiyeon mang theo đứa nhỏ quay lại.
Hyomin ngồi ở trên cầu thang, xa xa thấy bóng của cô, không thể tin___vì sao cô còn dẫn theo đứa nhỏ? Còn lớn như vậy……..Thật sự giống như đã qua mấy đời!
Hyomin chậm rãi đứng lên, không muốn đi qua, bánh bao trong lòng rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Jiyeon nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu, dừng cước bộ một chút, nhìn Hyomin trưởng thành rất nhiều, cũng có cảm giác đã qua mấy đời.
Hai người hổi tưởng hồi lâu, rốt cuộc Hyomin phá vợ trầm mặc trước, tức giận nhìn cô: “Cậu rốt cục cũng quay về?”
Jiyeon phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, nhưng cô lại bất động. Sau đó lại muốn đi lên, Hyomin có thể ôm cây đợi thỏ ở nơi này, không phải đại biểu cô đã bị bại lộ sao? Vậy căn bản chạy không thoát……..
Hyomin đi lên ôm lấy cô, anh anh khóc lên: “Cậu thật là xấu! Cậu không biết sau khi cậu đi, tớ với anh hai có bao nhiêu tĩnh mịnh không? Sớm biết cậu phải đi, tớ đã kết giao với mấy người bạn rồi!”
Jiyeon vừa nghe, nhớ tới hai người bọn họ trừ bỏ đối phương, cũng không còn người bạn nào, nhất thời cảm thấy không đẩy cô ra được, một tay ôm lấy cô: “Thực xin lỗi…..Tớ đã trở về.”
Hyomin nghe xong, vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi. Bằng không cuộc sống sẽ lạnh như tuyết đâu.”
Jiyeon vừa nghe thấy âm thanh không đứng đắn của cô, bật cười, nhớ tới những ngày như hình với bóng trước kia.
Hyomin buông cô ra, ngồi xổm người xuống trước mặt hai đứa nhỏ, quan sát một lát, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cháu của tớ?”
“Ách…….” Cô không phải chỉ có thể hoài nghi sao? Sao có thể nhật định đây là con của Eunjung?
Hyomin cúi mặt xuống suy sụp: “Cậu dám phủ nhận?”
“Tớ…..”
“Có thể phủ nhận, không cho phép cậu nói dối! Cậu nói, có phải hay không? Có phải hay không? Cậu nói đi, là thật sao?”
Jiyeon rối rắm, nghĩ Eunjung đã kết hôn, thừa nhận cũng không được, phủ nhận cũng không được. Cô không được tự nhiên nói: “Tớ vừa xuống xe, rất mệt, đứa nhỏ cần phải ngủ, lên lầu rồi nói sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com