Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Bị thương

Trời vào đông, gió thổi mạnh hơn, chắc có lẽ chỉ mấy ngày nữa là tuyết rơi rồi, vì thế mà khách hàng đến vẽ tranh cũng thưa thớt. Hiệu tranh nhỏ tại chợ này của Tiêu Chiến vậy là đã mở được bốn tháng. Hiệu tranh nhỏ, khách hàng bình dân nhưng cũng giúp cho Tiêu Chiến ổn định sống ở thành phố.

Hôm nay, anh vui hơn vì lần đầu nhận được một đơn đặt hàng lớn. Vẽ tranh phong cảnh để treo ở khách sạn. Đó cũng là nhờ mấy cô bé khách quen hay đến hiệu tranh. Ba của một nữ sinh sau khi nhìn thấy tranh anh vẽ đã vô cùng thích thú. Sau đó liền cùng con gái đến hiệu tranh đặt hàng Tiêu Chiến. Ba bức tranh phong cảnh với giá hơn một vạn tệ, thực sự là một số tiền lớn từ khi anh mở hiệu. Niềm vui này anh muốn nói với ba mẹ, chia sẻ cùng Vương Nhất Bác.

Trời về đêm lại càng lạnh hơn, các hàng quán dần dọn dẹp, tắt đèn mà đợi mãi Tiêu Chiến vẫn chưa thấy Vương Nhất Bác đến đón. Anh ấn máy gọi cậu cũng không được. Đang lo lắng không biết làm sao để liên lạc được với cậu thì điện thoại anh đổ chuông, Tử Hàn gọi đến:
-"Chiến ca, Vương ca bị thương rồi."

-"Em ấy ở đâu, anh đến ngay"

-"Anh bình tĩnh, bác sĩ đang khám, anh đến phòng khám Từ An, đường Đô Khởi, khu Nam nhé"

-"Được, anh đến"

Tiêu Chiến vội vã đóng cửa mà quên không mặc cả áo khoác, chạy ra đường lớn bắt taxi đến phòng khám.

Phòng khám Từ An là một phòng khám tư nhân do một bác sĩ già về hưu mở cửa. Khách hàng đến phòng khám của ông phần nhiều là người bệnh vặt hay mấy anh em trong bang hội đánh nhau thương tích nhẹ không muốn gặp phiền hà khi đến bệnh viện.

Đến nơi, Tiêu Chiến chạy vội vào thì nhìn thấy Tử Hàn đang đứng trước cửa cùng mấy anh em hội Long Quyền. Tiêu Chiến chỉ biết mỗi Tử Hàn khi thỉnh thoảng gặp nhau ở chợ, anh tiến đến gật đầu với mấy anh em rồi lên hỏi Tử Hàn:
-"Nhất Bác bị làm sao vậy?"

Tử Hàn vội lên tiếng:
-"Vương ca bị mấy người ở quán bar đánh lén. Ba thằng đó làm việc ở quán bar khu Nam sau đó lợi dụng tụ điểm để giao dịch hàng cấm, chưa thực hiện được thì bị Vương ca phát hiện liền bị đuổi, cấm làm việc ở khu vực hội Long Quyền. Bọn chúng ghi hận, mất địa bàn giao dịch nên lúc anh ấy một mình từ cảng trở về đã tập kích. Vương ca đánh trả được nhưng bị một gậy đánh lén vào sau đầu nên ngất đi, lúc ấy bọn em mới kịp chạy đến."

Tiêu Chiến gật đầu đã hiểu chuyện, giờ này anh cũng chỉ biết im lặng, chờ phòng cấp cứu kia tắt đèn mà thôi.

Một lúc sau, giường bệnh được kéo ra, lão bác sĩ quay sang nói với Tử Hàn:
-"Quan trọng nhất vết thương đập vào đầu cần theo dõi, còn lại các vết thương khác chỉ là ngoài da đã băng bó. Khoảng hai giờ sau hết thuốc mê, cậu ấy sẽ tỉnh lại" Bác sĩ rời đi, giường bệnh được đẩy về phòng.

Tiêu Chiến, Tử Hàn cùng mấy anh em đều đi theo.

Tử Hàn sau khi thấy Vương ca chưa tỉnh thì liền cùng mấy anh em chạy đi chuẩn bị đồ.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, trông chừng Vương Nhất Bác nằm trên giường bệnh. Đôi mắt
nhắm nghiền, khuôn mặt hơi tái nhợt đi của cậu khiến cho lòng Tiêu Chiến thật khó chịu. Sao lại không cẩn thận như vậy? Anh vừa muốn trách, lại vừa thương. Lúc nghe tin, anh đã sợ hãi vô cùng. Cậu đối với anh tốt như vậy, anh lâu dần cũng là thật tâm lo cho cậu.

Một lúc sau, Tử Hàn đưa Anh Kiệt cùng Tử Liêm bước vào phòng, thấy người con trai lạ mặt là Tiêu Chiến thì chợt nhớ ra đây chính là "ân nhân" ngày trước lão nhị từng nói. Họ vô cùng cảm kích Tiêu Chiến, dù sao ngày đó may gặp anh, tránh được một phần rắc rối với cảnh sát.

Anh Kiệt tuy là đại ca hội Long Quyền nhưng vẫn nhỏ hơn Tiêu Chiến vài tuổi, tiến lên trước mở lời: -"Chào anh, em là Kiệt, lão nhất. Còn đây là lão tam Tử Liêm".

Tiêu Chiến đưa tay ra chào hỏi: -"Anh là Tiêu Chiến. Bạn của Nhất Bác"

Lúc này, Nhất Bác đã tỉnh lại, khàn giọng cất tiếng: -"Nước"

Tiêu Chiến nhanh tay đi đến bên cạnh rót cốc
nước, lại lấy từng chút thấm lên miệng cậu.
Anh lo lắng nhìn cậu, Vương Nhất Bác dần dần mở mắt.
Ánh sáng đèn chói mắt, cậu nhíu mày, bắt đầu thích ứng, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng các anh em trong hội mới nhận ra mình bị thương, đang nằm trong bệnh viện.

Anh Kiệt lên tiếng hỏi thăm, động viên Nhất Bác cứ dưỡng bệnh, chuyện làm ăn yên tâm đã có các anh em lo.

Tử Liêm gật đầu, vỗ nhẹ vai Nhất Bác còn Tử Hàn thì đã rơm rớm nước mắt. Cậu ngồi cạnh bên giường, nắm tay lắc qua lắc lại của lão nhị, nói rằng lúc gặp anh, nhìn thấy có máu cậu đã sợ như thế nào, may tạ ơn trời đất. Thấy Tử Hàn uyên náo, Anh Kiệt cùng Tử Liêm liền kéo cậu ra ngoài, không thể để cậu quấy rầy việc nghỉ ngơi của người bệnh được.

Lúc này, Tiêu Chiến ban nãy còn đứng đằng xa, tiến đến gần, ngồi xuống cạnh giường cậu, nhìn Vương Nhất Bác, mắt anh bỗng dưng cảm thấy xót xót, nước mắt chỉ dám kìm nén lại.

-"Xin lỗi, Chiến ca" . Vương Nhất Bác lên tiếng, giọng vẫn hơi khàn đi.

Tiêu Chiến lắc đầu, cậu không có lỗi, anh chỉ là lo lắng quá cho cậu mà thôi.

-"Em nghỉ ngơi đi"

Anh định xoay người dọn đồ cho cậu, cậu lại vội vàng nắm lấy tay anh: -"Em xin lỗi, em sẽ cẩn thận hơn"

Bàn tay anh lạnh ngắt: -"Chiến ca, trời lạnh anh lại mặc phong phanh như vậy? Lạnh lắm không?"

Anh lắc đầu, còn chẳng phải là vì cậu, lo lắng, sợ hãi mà vội vàng chạy đến, quên cả việc mặc áo ấm đấy sao

Tay anh được Nhất Bác nắm chặt dần dần trở nên ấm áp hơn, Tiêu Chiến cũng không rút khỏi tay cậu:
-"Được, hứa với anh phải luôn cẩn thận, bảo vệ mình thật tốt, nhé?"

Vương Nhất Bác gật đầu. Cậu mỉm cười vì đã dỗ được anh, lần đầu nắm tay anh thật thích, cậu lại từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến vẫn ngồi bên cạnh, ngắm nhìn cậu, thỉnh thoảng lại vuốt đi những sợi tóc dài trên trán. Anh nhận ra trong tim mình Vương Nhất Bác đã chiếm một vị trí quan trọng như thế. Có thể là tình cảm huynh đệ như các anh em trong hội Long Quyền đi, Tiêu Chiến nghĩ vậy!

Anh Kiệt, Tử Liêm, Tử Hàn sau khi nhìn một màn nắm tay, xin lỗi của Vương Nhất Bác thì đứng hình. Có khi nào đập đầu xong Vương Nhất Bác biến thành cong không!!!. Huynh đệ bằng hữu gì chứ, đây chẳng phải là đôi phu phu đang mặn nồng hờn dỗi nhau ư?! Tử Hàn chỉ biết cười rồi một liến thoắng kể lại việc lão nhị lấy thân báo đáp người ta mà người ta chưa chịu cho các ca cùng nghe.

Vậy nên từ sau ngày đó, các anh em đều luôn để lại cho hai người một không gian riêng, vun đắp tình cảm cho đôi bạn trẻ.

Các sơ cùng mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện ngày hôm sau đều đưa nhau đến thăm Vương Nhất Bác. Dù có lo lắng cho Vương Nhất Bác nhưng kì thực cậu đã ra ngoài lăn lội mấy năm nay, không tránh khỏi chút thương tích. Các sơ cũng chỉ biết nấu vài món ngon mang đến, mấy đứa trẻ Hỉ Tam Hỉ Tứ... ngồi ngay bên cạnh ríu rít kể việc giỏi mình đã làm cho Bác ca nghe. Đợi Bác ca vỗ đầu khen ngợi. Mấy đứa và sơ đều vô cùng thương yêu Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vẫn chưa xin được việc làm nên cả ngày luôn ở bên cạnh chăm Nhất Bác. Anh ép cậu ăn, nhìn người thì khoẻ khoắn nhưng hơi gầy nên được dịp này vỗ tròn hơn.
Những khi rảnh, anh lại cầm bút vẽ tranh. Đơn hàng ngày đó anh đã nói cho Nhất Bác nghe, cậu rất vui mừng, luôn miệng khen: -"Chiến ca, siêu giỏi!!!"
Cả ngày chỉ ở cùng nhau trong một phòng bệnh nhưng cả hai người đều cảm thấy rất hoà hợp. Lúc anh vẽ tranh, cậu sẽ chơi game, xem đua moto. Đến bữa cơm, hai người cùng nhau ăn, bữa cơm đều phi thường trở nên ngon miệng.

Tuổi trẻ, sức khoẻ tốt nên một tuần sau kiểm tra hoàn tất, kết quả đều ổn định, mọi vết thương đã đóng vảy, Vương Nhất Bác được ra viện.
Anh em hội Long Quyền đều đến chúc mừng, thật may lão nhị đã khỏi. Anh em cũng không còn lo lắng.

Vương Nhất Bác lại bắt đầu chuỗi ngày lái xe moto đưa anh đi làm. Cuộc sống tốt đẹp như vậy diễn ra đến trước Đêm Giáng Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com