Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Mở Lối Vào Địa Ngục và Tiếng Vọng Của Tình Thân

Không khí của Aetheria đặc quánh sự chết chóc và mục ruỗng. Ngay khi cánh cổng hư không đóng lại phía sau, bầu trời xám xịt và những tàn tích đổ nát hiện ra rõ nét hơn, nuốt chửng mọi ánh sáng hy vọng. Mùi ẩm mốc và kim loại xộc thẳng vào mũi, cùng với tiếng gió rít qua những khung cửa sổ vỡ vụn của các tòa nhà khổng lồ.

Tôi cảm nhận rõ sự nặng nề của nơi này. Đây là nơi tôi sinh ra, nơi bản chất hủy diệt của tôi đã từng hoành hành. Mỗi hơi thở của Aetheria đều là một bản giao hưởng của sự tan vỡ, và tôi cảm thấy những giai điệu đó đang cộng hưởng với tôi, thôi thúc bản năng nguyên thủy nhất. Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng cảm nhận được sự hiện diện kiên cường của Lục Đình Kiêu, Tô Mặc Vũ, Tô Mẫn Nguyệt, Lưu Bách, và cả Kaelen.

"Đó là một 'Vệ Binh Hủy Diệt'," Kaelen trầm giọng cảnh báo, khi bóng đen khổng lồ với đôi cánh lởm chởm bay xuyên qua bầu trời, tiếng rít ghê rợn vang vọng khắp không gian đổ nát. "Nó được sinh ra từ năng lượng Khúc ca, chuyên săn lùng những thực thể ngoại lai. Hãy cẩn thận!"

Không một giây chần chừ, Lục Đình Kiêu lập tức đứng chắn trước Tô Hạ Lan và Lưu Bách. Lớp giáp bạc tinh xảo trên cánh tay anh phát sáng rực rỡ, tỏa ra một hào quang vững chãi. Anh giơ tay ra, một lá chắn năng lượng trong suốt, lấp lánh như pha lê, hiện ra trước mặt họ, chặn đứng luồng gió mang theo tử khí do Vệ Binh tạo ra. "Tô Mặc Vũ, chuẩn bị! Mẫn Nguyệt, sẵn sàng chữa trị!"

Tô Mặc Vũ gật đầu, ánh mắt anh tập trung cao độ. Từ lòng bàn tay anh, những tia sét màu vàng kim bắt đầu nảy múa, bắn thẳng về phía Vệ Binh. Con quái vật rít lên, thân hình khổng lồ của nó chao đảo khi bị những tia sét đánh trúng. Nó không bị thương nặng, nhưng rõ ràng đã bị làm chậm lại.

Lưu Bách, ôm chặt Tô Hạ Lan trong vòng tay, đôi mắt anh lóe lên ngọn lửa xanh lam. Anh tập trung ý chí, một luồng năng lượng nóng bỏng bùng lên từ anh, bắn về phía con quái vật. "Hỏa Nhãn Tâm Linh!" Ngọn lửa không gây sát thương vật lý, nhưng dường như nó đốt cháy một phần nào đó trong linh hồn con quái vật, khiến nó rít lên đau đớn hơn, lùi lại một chút.

Tô Mẫn Nguyệt không tấn công, cô tập trung năng lượng. Ánh sáng xanh lá cây dịu mát tỏa ra từ tay cô, bao bọc lấy Hạ Lan và Lưu Bách, xoa dịu vết thương trên đầu Lưu Bách và ổn định năng lượng của Hạ Lan. Cô cảm nhận được những vết nứt trong tâm trí Lưu Bách do cú va chạm, và cô đang cố gắng hàn gắn chúng.

Con Vệ Binh Hủy Diệt, bị chọc giận bởi sự phản kháng bất ngờ, lao thẳng xuống, móng vuốt sắc nhọn vươn ra. Lục Đình Kiêu dồn hết sức mạnh vào tấm khiên năng lượng, nó rung lên bần bật dưới đòn tấn công của quái vật. Anh cảm nhận được sức nặng khổng lồ, nhưng sức mạnh của 'Phòng Ngự Vĩnh Cửu' cho phép anh đứng vững.

Tôi chứng kiến cảnh tượng đó. Một bản năng nguyên thủy muốn tôi hòa vào con quái vật, muốn tôi bùng nổ sức mạnh để quét sạch tất cả. Nhưng những giai điệu của tình yêu thương, của gia đình đang chống lại nó. Tôi cố gắng tập trung, cố gắng định hướng luồng năng lượng bùng nổ từ mình, không phải để hủy diệt, mà là để tiếp thêm sức mạnh cho Lục Đình Kiêu. Dường như anh cảm nhận được điều đó, tấm khiên của anh trở nên kiên cố hơn.
"Hỏa nhãn!" Lưu Bách gầm lên, ngọn lửa xanh lam từ đôi mắt anh bắn ra liên tiếp, khiến con Vệ Binh phải co rúm lại. Mặc dù vẫn còn yếu, nhưng anh đã tận dụng sức mạnh mới của mình một cách bản năng.

"Mặc Vũ, Mẫn Nguyệt, chúng ta không thể kéo dài!" Lục Đình Kiêu hét lên, giọng anh vang dội trong lớp giáp. "Mẫn Nguyệt, tập trung vào hồi phục. Mặc Vũ, tạo ra một đòn mạnh để mở đường!"

Tô Mặc Vũ gật đầu. Anh nhắm mắt lại, dồn toàn bộ năng lượng của 'Dòng Chảy Nguyên Tố'. Không khí xung quanh anh bắt đầu rung chuyển, những tia sét mạnh hơn, lớn hơn tụ lại trong tay anh, tạo thành một quả cầu điện khổng lồ. Anh ném nó thẳng vào Vệ Binh Hủy Diệt.
"BÙM!"

Một tiếng nổ kinh hoàng xé toạc không gian. Quả cầu điện phát nổ khi chạm vào con quái vật, tạo ra một luồng xung kích cực mạnh, hất văng nó bay xa, đập vào một tòa nhà đổ nát. Con Vệ Binh rít lên thảm thiết, thân thể nó chập chờn như sắp tan biến.
"Chúng ta phải đi!" Kaelen nói, giọng cô ta cũng có chút mệt mỏi. Cô ấy đã đứng bên cạnh họ, quan sát mà không can thiệp nhiều, dường như để họ tự thích nghi với sức mạnh mới. "Nó sẽ không chết. Chúng ta phải tìm nơi an toàn hơn."

Họ nhanh chóng di chuyển, len lỏi qua những con hẻm đổ nát, những đống đổ nát của các công trình kiến trúc kỳ lạ. Aetheria hiện ra trước mắt họ như một cơn ác mộng có thật. Những tượng đài khổng lồ bị vỡ nát, những bức tường phủ đầy rêu phong và những hình vẽ kỳ lạ, như một cuốn sách lịch sử về sự hủy diệt.

Tôi theo đuôi họ cảm nhận được một sự quen thuộc đau đớn với mọi thứ ở đây. Đây là quá khứ của tôi, là những gì tôi đã gây ra. Mỗi viên gạch vỡ, mỗi cơn gió lạnh đều thì thầm về một bản giao hưởng kinh hoàng của sự hủy diệt mà tôi đã tạo ra. Nhưng tôi cũng cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ từ những nơi đó, như thể chúng đang gọi tôi, muốn tôi tái hợp với những giai điệu bị thất lạc của mình.

Họ tìm thấy một căn hầm ngầm cũ kỹ, có vẻ như là một phần của hệ thống thoát nước hoặc đường hầm giao thông cổ đại. Kaelen dẫn đầu, đôi mắt cô ta lấp lánh trong bóng tối. "Nơi này có thể an toàn một thời gian. Khúc ca không dễ dàng phát hiện ra các ngươi trong những không gian chật hẹp, trừ khi nó hoàn toàn thức tỉnh."

Khi họ ẩn náu trong hầm, ánh sáng yếu ớt từ một vết nứt trên trần rọi xuống, chiếu vào gương mặt mệt mỏi của mọi người. Tô Hạ Lan vẫn bất tỉnh, nhưng cơ thể cô ấy không ngừng phát ra ánh sáng trắng tinh khiết, nhẹ nhàng, khiến không khí xung quanh trở nên dễ chịu hơn một chút.

"Hạ Lan... cô ấy sẽ ổn chứ?" Lưu Bách lo lắng hỏi, anh vẫn nắm chặt tay người yêu.

Tô Mẫn Nguyệt đặt tay lên trán Hạ Lan. "Nốt Nhạc Thuần Khiết đang hoạt động. Nó đang bảo vệ Hạ Lan. Nhưng để cô ấy tỉnh lại hoàn toàn, chúng ta cần một môi trường ổn định hơn. Và có lẽ... cô ấy cần một sự kết nối. Với Khúc ca." Cô ấy nhìn Kaelen.
Kaelen gật đầu. "Khi 'Nốt Nhạc Thuần Khiết' được kích hoạt, nó tạo ra một kênh liên lạc đặc biệt với bản thể Khúc ca. Hạ Lan có thể sẽ là người đầu tiên 'giao tiếp' được với Lạc Linh, linh hồn của Khúc ca."
Tôi, linh hồn Tô Lạc Linh, cảm thấy một sự rung động mạnh mẽ từ Tô Hạ Lan. Đó là một cảm giác ấm áp, quen thuộc, như tiếng gọi từ sâu thẳm của trái tim. Tôi cố gắng đáp lại, cố gắng định hình một suy nghĩ, một cảm xúc để truyền đến cô ấy.

Một tiếng rên nhẹ phát ra từ Tô Hạ Lan. Đôi mắt cô ấy từ từ mở ra. Ánh mắt cô ấy, ban đầu còn mơ màng, nhanh chóng tập trung vào Lưu Bách, rồi đến Tô Mặc Vũ và Tô Mẫn Nguyệt.

"Mọi người... chúng ta đang ở đâu vậy?" Giọng cô ấy yếu ớt, nhưng đầy lo lắng.

"Hạ Lan! Em tỉnh rồi!" Lưu Bách reo lên, ôm chặt lấy cô.

"Chúng ta đang ở Aetheria, em gái," Tô Mặc Vũ đáp, giọng anh nhẹ nhõm. "Một thế giới khác. Và em... em là một phần của bí ẩn này."

Tô Hạ Lan nhìn Kaelen, rồi ánh mắt cô dừng lại ở một điểm trống rỗng ngay bên cạnh mình - nơi tôi đang lơ lửng. Một tia nhận ra lóe lên trong mắt cô.

"Chị Lạc Linh... chị ở đây đúng không?" Giọng cô ấy run rẩy, đầy nước mắt. Cô ấy đưa tay ra, như muốn chạm vào tôi, mặc dù cô không thể nhìn thấy tôi rõ ràng. "Em cảm nhận được chị... một mùi hương rất quen thuộc... đó là chị."

Tôi cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ dâng trào. Cuối cùng, có người cũng cảm nhận được tôi! Tôi cố gắng đáp lại, truyền đi những cảm xúc của mình: Nhớ em, Hạ Lan. Chị xin lỗi...

Nước mắt Hạ Lan lăn dài. "Chị xin lỗi vì điều gì chứ? Em... em cảm thấy chị đang rất đau khổ. Chị... chị là Khúc ca hủy diệt sao?"

Mọi người trong hầm đều sững sờ. Tô Hạ Lan đang giao tiếp với tôi!

Kaelen khẽ gật đầu với Hạ Lan. "Em đã nhận được 'Nốt Nhạc Thuần Khiết'. Nó cho phép em cảm nhận được chị Lạc Linh. Chị gái em... là Khúc ca thực sự."
Lục Đình Kiêu tiến đến, quỳ xuống bên cạnh Hạ Lan, nắm lấy tay cô. "Hạ Lan, em có thể... cảm nhận được Lạc Linh rõ ràng không? Cô ấy đang nghĩ gì?"

Tô Hạ Lan nhắm mắt lại, cô đặt tay lên ngực. "Em... em cảm nhận được rất nhiều thứ. Một bản giao hưởng hỗn loạn... có sự đau đớn, sự tức giận, nhưng cũng có... rất nhiều tình yêu. Chị ấy... chị ấy đang cố gắng bảo vệ chúng ta. Chị ấy nói... chị ấy xin lỗi vì tất cả. Chị ấy nói... chị ấy nhớ mọi người rất nhiều."

Lời nói của Hạ Lan như mũi tên xuyên thẳng vào tim mỗi người. Tô Mặc Vũ và Tô Mẫn Nguyệt không kìm được nước mắt. Em gái của họ, người mà họ tưởng đã mất mãi mãi, vẫn luôn ở bên cạnh, và còn mang một gánh nặng kinh hoàng đến vậy.

"Lạc Linh..." Tô Mẫn Nguyệt thì thầm, giọng cô nghẹn ngào. "Em luôn ở đây... Chị xin lỗi vì đã không biết."

Tô Mặc Vũ đưa tay lên che mặt. "Em ấy... em ấy đã phải chịu đựng một mình sao?"

Tôi nhận được tình yêu và sự đau khổ của họ. Những cảm xúc đó như những luồng ánh sáng, hòa vào bản giao hưởng hỗn loạn trong tôi, khiến những giai điệu hủy diệt yếu đi một chút.

Lục Đình Kiêu nhìn chằm chằm vào tôi, nơi tôi đang trôi nổi. Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương, nhưng cũng có chút... ngại ngùng.

Hạ Lan khẽ mỉm cười, đôi mắt vẫn còn ướt. "Chị Lạc Linh... chị ấy nói... chị ấy nhớ anh Đình Kiêu rất nhiều. Và... và chị ấy cũng biết hết mỗi khi anh Đình Kiêu khóc một mình, chị ấy đều ở đó nhìn thấy hết."
Cả căn hầm đột nhiên im lặng. Lục Đình Kiêu cứng đờ người. Gương mặt anh, vừa kiên nghị giờ lại đỏ bừng lên. Anh luôn giữ vững hình tượng mạnh mẽ, là chỗ dựa cho mọi người. Việc anh khóc thầm là bí mật lớn nhất của anh, vậy mà tôi, linh hồn của vợ anh, lại biết hết!

"Khụ... khụ..." Lục Đình Kiêu giả vờ ho, cố gắng giấu đi vẻ ngại ngùng. "À... việc đó... là chuyện bình thường mà. Đàn ông cũng có lúc yếu lòng." Anh vội vàng đứng dậy, quay lưng lại, cố gắng che giấu gương mặt đỏ bừng của mình.

Tô Mặc Vũ và Tô Mẫn Nguyệt nhìn nhau, rồi phá lên cười khúc khích. Ngay cả Kaelen cũng không kìm được khóe môi cong lên một chút.

Tôi cảm thấy một luồng ấm áp dâng lên trong tôi. Sự ngại ngùng đáng yêu của Lục Đình Kiêu, tiếng cười của anh chị tôi... đó chính là những giai điệu của sự hài hòa mà Kaelen đã nhắc đến. Chúng đang xoa dịu bản chất hủy diệt của tôi.

"Chị Lạc Linh nói... chị ấy rất vui vì mọi người vẫn nhớ đến chị ấy," Hạ Lan nói tiếp, giọng cô bé giờ đã mạnh mẽ hơn. "Và chị ấy sẽ cố gắng... cố gắng kiểm soát bản thân. Để không làm hại chúng ta."

Kaelen bước đến gần. "Điều đó là tốt. Sự kết nối cảm xúc này là chìa khóa. Các ngươi phải giữ vững tình cảm của mình. Chính những cảm xúc đó sẽ giúp Lạc Linh điều hòa Khúc ca."

Cô ta nhìn quanh căn hầm, rồi ánh mắt dừng lại ở những vết tích kỳ lạ trên tường. "Chúng ta không thể ở đây lâu. Những Vệ Binh Hủy Diệt khác sẽ sớm tìm ra chúng ta. Chúng ta cần tìm đến 'Thư Viện Vĩnh Hằng' - một nơi cổ xưa chứa đựng những thông tin về Khúc ca và cách phong ấn nó. Và có lẽ, cả vị trí của những 'nốt nhạc' quan trọng khác."

Một tia hy vọng le lói trong màn đêm của Aetheria. Cuộc chiến không chỉ là sống còn, mà còn là cuộc hành trình để tìm hiểu về bản chất của tôi, về những giai điệu đã bị phân tách, và về tình yêu thương có thể chiến thắng cả sự hủy diệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #18