Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

*"Có những điều không thể tha thứ,
Là khi người ta cướp đi cả con người của mình,
Và ném trái tim ta vào một cuộc đời xa lạ…"*

Buổi đêm đổ xuống phòng làm việc của Lục Diệp Phàm như một tấm màn tang u tối, nuốt chửng từng góc không gian trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Không khí đặc quánh như có thể cắt được bằng dao, và mỗi hơi thở của anh đều trở nên nặng nề, khó khăn.

Trên bàn, la liệt tài liệu, hồ sơ, bản scan, giấy xét nghiệm - tất cả như những mảnh ghép của một bức tranh kinh hoàng sắp được hoàn thành. Đoạn clip trích xuất từ camera cũ và một chiếc USB bạc màu đang chạy nốt những phút cuối cùng, mỗi giây trôi qua như một nhát dao cắt vào tim anh.

Trợ lý bước vào, khuôn mặt tái mét, tay run run đưa ra một phong bì dày. Đôi mắt cô tránh nhìn thẳng vào anh, như sợ hãi chính sự thật mà mình đang mang đến.

*"Là bản gốc từ viện y tế Bắc Thành – nơi không ai biết rằng từng tiếp nhận... bệnh nhân X-21."*

Giọng nói cô rung rẩy, mỗi từ như rơi xuống không gian lạnh lẽo của căn phòng.

Bên trong, mọi thứ như một lời buộc tội trực tiếp vào thực tại của Lục Diệp Phàm. Tay anh run lên khi lật từng trang giấy, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơ mi:

**Kết quả xét nghiệm ADN** – khớp tuyệt đối với mẫu tóc lấy từ cuốn nhật ký cũ An Tĩnh giữ. Những con số và biểu đồ như những chiếc đinh đóng vào quan tài của một sự thật anh không dám tin.

**Báo cáo y tế mật** – mô tả quá trình hồi phục sau vụ tai nạn ba năm trước. Từng dòng chữ như những giọt máu đọng lại trên giấy trắng:
*"Bệnh nhân X-21: chấn thương sọ não nghiêm trọng, gãy nhiều xương, cơ thể bị đốt nhẹ phần dưới do cháy nổ… Tổn thương não bộ nghiêm trọng, mất trí nhớ hoàn toàn..."*

**Hình ảnh** – từng khung ảnh mờ nhưng sắc nét đến lạnh gáy. Anh nhìn vào đó và cảm thấy như có ai đó vừa đấm thẳng vào bụng mình:
Làn da bầm tím như những bông hoa tàn úa. Mạch máu cắt rời, những đường khâu dày đặc như lưới nhện. Đôi mắt mở không hồn, trống rỗng như hai cái hố đen. Và một gương mặt – bị khâu lại từng đường, ép trở thành một ai khác hoàn toàn.

Tim anh đập loạn xạ. Đôi tay run lên không kiểm soát được.

*Không phải tái sinh… mà là tái tạo.*

Sự thật như một cú sét đánh ngang tai. Anh cảm thấy thế giới quay cuồng, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.

Một video được mở ra với âm thanh nghiến răng của máy móc cũ kỹ. Trong đó, một người đàn ông lớn tuổi, đôi mắt hoen mờ bởi hối hận – quản gia cũ của gia tộc Lục – run rẩy nói. Khuôn mặt ông đầy nếp nhăn của tuổi già và nỗi đau che giấu bấy lâu:

*"Tôi đã chứng kiến mọi thứ... và nó ám ảnh tôi từng đêm trong ba năm qua.*
*An Triết không chết. Cậu ta bị đưa về một cơ sở bí mật, nơi bác sĩ và kẻ giám sát nói rằng: 'Chúng ta sẽ dùng trí nhớ của cậu ấy để tạo ra một kẻ khác – hoàn toàn trung thành.'*
*Tôi đã nhìn thấy họ xóa sạch tâm hồn của một con người. Đổi tên. Đổi thân phận. Và cái tên mới – chính là Lục Diệp Phàm.*
*Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi vì đã im lặng suốt ba năm qua..."*

Giọng nói của ông như tiếng khóc nghẹn ngào của kẻ sắp chết. Màn hình tắt. Căn phòng lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Lục Diệp Phàm.

Lục Diệp Phàm quỵ xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn với tiếng "cộp" đau đớn. Tay ôm lấy đầu, móng tay cắm sâu vào tóc như muốn xé toạc da đầu.

Trong khoảnh khắc đó – những ký ức vỡ òa như cơn bão dữ, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi:

*Mùi khét trong không khí sau vụ nổ xe... mùi xăng, mùi thịt cháy, mùi kim loại nóng chảy...*

*Giọng nói thều thào của An Tĩnh gọi anh trong tuyệt vọng: "Triết... Triết... đừng bỏ em..."*

*Đôi bàn tay đầy máu vươn về phía ánh sáng, móng tay gãy vỡ, da thịt rách nát...*

*Và rồi... bóng tối. Bóng tối nuốt trọn... rồi tái sinh anh trong lớp vỏ của một kẻ xa lạ.*

"KHÔNG!" Anh gào lên trong đau đớn, giọng nói như tiếng sói tru trong đêm tối.

*"Anh là ai?"* – một giọng nói vang vọng trong đầu, lạnh lẽo như tiếng ma quỷ.
Và chính anh, An Triết, đáp lời với từng chữ đầy căm hận:
*"Là kẻ đã bị phản bội bởi chính máu mủ mình."*

Nước mắt tuôn dài trên má anh, nhưng không phải nước mắt của sự đau buồn - mà là nước mắt của căm thù.

Lục Diệp Phàm – không, An Triết – nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cũ với ánh mắt như muốn đốt cháy nó: anh và An Tĩnh, tay trong tay, ánh mắt dịu dàng, nụ cười chưa từng thấy lại kể từ ngày đó.

Tay anh run lên khi chạm vào tấm ảnh, như sợ nó sẽ vỡ tan thành ngàn mảnh. Trái tim anh nhói đau từng nhịp, như có ai đó đang siết chặt nó bằng dây thừng.

Ba năm.
Ba năm bị đày ải trong thân xác của một người xa lạ.
Ba năm để cô khóc trong giấc ngủ, tưởng nhớ một kẻ đã chết.
Ba năm để anh sống như một con ma không hồn.

*"Tĩnh, em yêu một người mang gương mặt của anh...*
*Nhưng giờ đây, em phải biết rằng chính anh – là người đang sống trong thân xác đó.*
*Không phải ai khác, mà là anh – An Triết.*
*Anh đã trở về, dù muộn màng, dù trong hình hài này..."*

Giọng nói anh nghẹn ngào, như tiếng than khóc của kẻ sắp chết.

Anh đứng dậy, bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn với tiếng "rầm" vang vọng khắp phòng. Mọi giấy tờ bay tung tóe, như những con bướm trắng trong cơn lốc.

Máu từ lòng bàn tay bị cắt chảy xuống, nhưng anh không cảm thấy đau. Căm thù đã làm tê liệt mọi giác quan của anh.

Mọi thứ đã rõ ràng như ban ngày.

*Kẻ đứng sau… là Lục Tư Minh.*
*Người đã biến anh thành con rối.*
*Người đã dàn dựng một tai nạn để loại bỏ anh khỏi ván cờ gia tộc.*
*Người đã dám thách thức cả tình yêu của một con người.*
*Người đã giết chết An Triết để sinh ra Lục Diệp Phàm.*

Không còn nước mắt.
Không còn hoang mang.
Chỉ còn lại ngọn lửa phẫn nộ cháy rực trong tim, như lửa địa ngục.

*"Tôi sẽ lấy lại mọi thứ – không chỉ thân phận, mà cả công lý.*
*Và tôi sẽ khiến tất cả những kẻ đã làm điều này phải trả giá.*
*Bằng máu. Bằng nước mắt. Bằng cả mạng sống."*

Giữa đêm tĩnh mịch, anh đứng trước gương – ánh mắt không còn là Lục Diệp Phàm, người đàn ông dịu dàng và trầm ổn. Khuôn mặt trong gương như một người hoàn toàn khác, sắc sảo và nguy hiểm.

Mà là An Triết –
người từng mất tất cả.
Người đã chết và hồi sinh.
Và nay, trở về với ngọn lửa không thể dập tắt.

Anh cầm tấm ảnh An Tĩnh, môi dưới run run, thì thầm với giọng nói đầy đau đớn nhưng cương quyết:

*"Anh đã trở lại, An Tĩnh.*
*Không phải Lục Diệp Phàm, mà là An Triết – người đàn ông em từng yêu.*
*Và lần này, sẽ không ai có thể chạm đến em nữa.*
*Kể cả định mệnh.*
*Kể cả thần chết."*

Ánh mắt anh rực cháy trong bóng tối – không phải của một kẻ sống sót, mà là của người trở về từ cõi chết – để đòi lại sự thật bằng máu và lửa.

Và trong khoảnh khắc đó, An Triết thực sự đã trở lại. Với tất cả tình yêu, tất cả đau đớn, và tất cả căm thù của một người đàn ông đã mất quá nhiều.

*Cuộc chiến thực sự... mới chỉ bắt đầu.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com