Chương 23. Sình đời đầu
Tập 1: Làng Chiêm
Chương 23
Mấy ngày sau đó, đường làng hằn rõ dấu chân của hai người qua mọi nẻo, mọi nhà. Không một cái kén nào bị bỏ sót. Nhờ vậy, Niên đếm được chỉ có 16 cái kén váng đậu trong hơn trăm cái kén trắng khác. Một chênh lệch chẳng đáng mong chờ chút nào và càng đủ hiểu kết cục cuối cùng của mẹ cô như thế nào.
Sẽ chẳng có tình huống trăm cái kén trắng kia là con người và 16 con nhộng váng đậu là quái vật đâu.
Không những vậy, kết luận này càng khó lật đổ khi Niên - người đã lựa chọn làm kẻ tàn độc - tự mình mỗi ngày phá một cái kén trắng và thấy được quá trình biến đổi rõ rệt bên trong cái kén.
Với hai tuần cho một quá trình biến đổi từ người thành tân nhân loại hoặc quái vật đã xác định được từ chính trải nghiệm của bản thân và từ Kha sau chuyện trong làng. Cô biết thêm một tuần đầu tiên, người dù đã chết hay chỉ bất tỉnh - như cô - đều hóa thành chất lỏng màu đỏ đặc sệt. Riêng bộ não - bộ phận điều khiển chủ chốt của con người hay bất kỳ sinh vật sống nào - thì không bị ảnh hưởng. Tuần còn lại của giai đoạn này, từng bộ phận trên cơ thể sẽ dần được tái tạo lại, nhưng hầu hết các kén trắng khi tới giai đoạn này đều trở nên biến dạng.
Không một ai bên trong nhộng trắng quay trở lại với hình dạng con người hoàn chỉnh. Toàn bộ cơ thể những người đó như thể đang lặp lại quá trình phân hủy của tuần đầu tiên. Dịch đỏ hóa thành màu đen, tỏa ra mùi tanh tưởi còn hơn cả cá ươn hay chuột chết. Khi mùi khó ngửi đó biến mất, nó có thể chuyển động.
Con quái vật đầu tiên - nỗi lo sợ của Niên - đã xuất hiện khi cô phá vỡ cái kén thứ tư vào đúng ngày thứ chín kể từ khi cô quay trở về làng.
Để tránh tình huống nào đó có thể xảy ra quanh nơi đang tạm trú, Niên đã nhắm tới phá những cái kén trắng trong mấy ngôi nhà gần nhà trưởng làng. Hôm nay cũng vậy. Lúc mới đầu, bước vào căn nhà treo không ít ngô phía trước hiên, không có chuyện gì xảy ra cả. Vân Niên cũng tưởng ngày cái kén lần này mình phá sẽ như ba cái kén trước. Nhưng không. Vỏ nhộng rách toạc và chẳng có cái mùi nhức mũi như ba hôm trước tỏa ra, ngoài một cục chất nhầy màu đen to tướng đang chậm rãi trườn ra ngoài theo vết rách trên kén và ngay lập tức vọt về phía hai người.
Do đã chuẩn bị tinh thần sẽ luôn có quái vật xuất hiện từ trước, nên khi nhìn thấy cục chất nhầy, vốn dĩ cô chỉ ngạc nhiên một chút và sẽ bình tĩnh trở lại ngay, nhưng thể tích của con quái vật đã khiến cô kinh ngạc tới mức không quản lý nổi biểu cảm. Dù vậy, Niên vẫn phản ứng kịp nhờ cơ thể đã được tái tạo sau quá trình hóa kén. Cô túm lấy chiếc ghế cạnh bàn ăn nhanh như cắt, ném về phía nó khi nó biến dạng cơ thể thành một màng nhầy to tướng như muốn ngoạm trọn người cô.
Trong khi đó, Kha hét lên "Cái thứ gì thế này!" với vẻ kinh hoàng tột độ. Cậu vội vàng bỏ chạy trong cơn hoảng loạn, quên mất Niên.
Khi chạy ra khỏi cửa chính được thêm vài bước, cậu mới nhận ra Niên không chạy theo, mà lại đang chiến đấu với sinh vật kỳ dị đó. Khi ấy, cậu đành cắn răng, quay trở lại vì không muốn trở thành người còn lại trong làng và còn vì cậu là con trai.
Ngay lúc quay lại, Kha thấy ngay chiếc ghế Niên ném vào cơ thể lỏng lẻo của quái vật bị nó nuốt nguyên vẹn và tiêu hóa trong thời gian cực ngắn. Đồng thời, cơ thể nó còn chủ động vặn vẹo thành những chiếc xúc tu đen sì, phóng về phía Niên - người gần nó nhất.
Giây phút ấy, cậu hét lên với cô: "Niên, sao còn đứng đó? Mau chạy đi!"
Niên không thèm nghe lời thúc giục của cậu, mà bất đắc dĩ sử dụng dị năng trước sự chứng kiến của Kha. Hơi nước trong không trung theo điều khiển của cô tụ lại thành cầu nước trong lòng bàn tay, hòa cùng vi bào tử độc - Niên chỉ mới biết là độc - được tiết ra từ mang cá trên cổ, phóng về phía quái vật.
Vốn dĩ cô không mong đợi dị năng của bản thân có thể gây sát thương gì cho nó, mà chỉ muốn kéo dài thời gian và bỏ chạy. Nhưng bất ngờ thay, dường như chất độc của cô lại có phản ứng với con quái vật này.
Khi cầu nước đập vào cơ thể nó và vỡ ra, vi bào tử độc bám ở trong nước bám lên bề mặt chất nhầy lại như đang phát nổ, khiến nơi tiếp xúc sủi lên thành bọt đen. Khoảng bề mặt đó của con quái vật như bị co rúm lại, mất luôn sự đàn hồi. Thoạt nhìn như là một dạng ăn mòn. Song, chừng đó không đủ để khiến nó chết, mà chỉ giúp cô hiểu được có thể đánh nó thế nào thôi.
Phần lớn cơ thể quái vật vẫn còn có thể di chuyển, bám trên mặt đất nhanh như cắt bò về phía Niên, vô tình ép cô lùi sâu hơn vào trong góc phòng ăn của ngôi nhà. Vừa vặn đó là góc gần bàn bếp nằm kế bên lối đi lại trong nhà. Nhờ vậy, khi cục chất lỏng bắt được tay phải cô, Niên lập tức nghiêng người, tay trái chụp lấy con dao được treo phía trên bàn bếp, cắt phăng một phần cơ thể nó.
Chất lỏng không biết đau, cũng không lo sợ bị gì mà nhanh chóng tái hợp trở lại. Còn một bên tay của Niên thì mất cảm giác và không điều khiển được. Đổi lại, cô biết được sinh vật này có thể tiết ra chất gây tê liệt.
Cũng may điều này không ảnh hưởng tới việc điều khiển dị năng tấn công nó. Nhưng xui một điều, nước, hay kể cả độc do Niên khống chế phải thông qua lòng bàn tay và ngón tay, trong khi đó bắp tay và cổ tay cô lúc này không nằm trong quyền điều khiển nữa. Với cổ tay tê dại, Niên không cử động được, nước kết tụ lại cũng vì vậy bắn ra sai hướng, nhưng vẫn kịp ăn mòn được thêm một phần nhỏ của con quái vật.
Kha không rõ Niên có đang kiểm soát được cuộc chiến hay không. Vừa thấy cô trông có vẻ đang bị thương, cậu cũng hoảng loạn không biết phải hỗ trợ thế nào, đành nhắm mắt túm lấy một chiếc ghế khác đập con quái vật đó. Dĩ nhiên không có tác dụng, ngược lại, tựa hồ còn giúp nó có thêm sức để săn hai người.
Ngay lập tức, Niên quắc mắt với Kha, nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt đó và vội giục cậu hỗ trợ mình.
"Phá cái bình hoa kia cho tôi!" Cô nói tới cái bình nằm trên kệ tủ ngay phía đối diện bàn bếp, sát bên cạnh lối đi lại mà Kha đang đứng.
Nhưng cũng vì mất một giây nói chuyện với Kha, con quái vật đã có cơ hội bám được trên người cô và nhanh chóng tiết ra chất gây tê liệt khắp cơ thể Niên.
"Ugh!" Sức nặng từ con quái vật và cảm giác vô lực nhanh chóng lan ra từ cơ thể kéo cô trượt xuống cạnh bàn bếp.
Trong lúc ấy, Kha mới kịp phản ứng lại mà đập bể bình nước.
Choang!
Quái vật không phản ứng với âm thanh.
Đồng thời, Niên đã gắng sức dùng cánh tay trái còn hoạt động túm lấy van nước trong bồn rửa bát, vặn mạnh sang một bên trước khi ngã hẳn xuống sàn nhà.
Ục ục.
Âm thanh nước từ đường ống nước chảy lên, rồi một dòng nước xả mạnh xuống bồn rửa bát nhanh chóng bẻ ngược ra ngoài bồn, theo ý niệm của Niên hóa thành một màng nước bao lấy con quái vật đã phân giải được quần áo và một phần da của cô.
Tay trái cô nắm lại, siết chặt. Nước cũng theo đó nén chặt quanh cơ thể chất nhầy, ép bào tử độc hòa lẫn trong nước, ăn mòn triệt để con quái vật đó. Biến nó thành một cục đen sần sùi giống bọt biển và dễ vỡ nằm trên bụng Niên.
"Hahh..." Bấy giờ Niên mới thả lỏng tinh thần, mệt mỏi dùng tay trái ném miếng bọt biển chết tiệt về phía tường, cho nó vỡ nát, rồi lườm Kha đang bước vội về phía mình.
"Niên, cậu không sao chứ? Cậu còn ổn không?" Kha hoảng loạn hỏi, không biết phải chạm vào đâu trên người cô vì lúc này, phần áo ở bụng, nguyên bắp tay phải và phần ống quần bên chân phải cô đều đã bị ăn mòn. Để một mảng da bụng, bên đùi phải và nguyên bắp tay phải đã biến mất. Lộ ra những thớ cơ, lớp thịt đỏ tươi và huyết tương đang từng chút một rỉ ra trên vết thương nông của cô.
"Nhìn là biết rồi còn gì?" Giọng Niên mệt mỏi. "Bớt nói lời vô nghĩa và cõng tôi rời khỏi đây đi."
"Cậu chịu đựng chút." Kha nhỏ giọng, rồi cẩn thận nâng người cô lên, tránh chạm vào vết thương và cõng cơ thể không quá nặng cân lên vai mình.
Gần như khắp người Niên đều đang ngấm chất tê liệt của con quái vật đó, nên chẳng cảm nhận được gì, ngoài tâm trí đang nhận thức mình được người khác cõng. Cô nhắm nghiền mắt, gục mặt xuống bên hõm vai Kha và nghĩ lại về cuộc chiến vừa rồi. Con quái vật đó là minh chứng cho tận thế thật sự sẽ đến với thế giới này và sẽ kinh khủng biết bao nếu đâu đâu cũng là mấy cục chất nhầy kinh tởm vừa nhanh lại vừa có thể tiêu hóa bất kể mọi thứ như vậy.
Nó còn đáng sợ hơn xác sống mà cô thấy ở kiếp trước.
Giây phút này, cô như thấy rõ tương lai của bản thân ở thế giới này chẳng an nhàn hơn là mấy so với kiếp trước, kể cả khi đã thành dị nhân.
Kha bước vội trên đường làng dù mưa đã tạnh được bốn ngày vẫn còn ẩm ướt và đi về phía nhà mình. cậu bước qua cổng nhà, đặt chân qua cửa chính và đi thẳng về phía phòng kê thuốc. Song, lúc đi qua cái kén trên hành lang - thầy Đốc, Kha khựng lại, trong phút chốc nhớ lại con quái vật vừa nãy. Bố cậu và mẹ... cũng sẽ thành thứ đáng sợ đó sao?
Gạt suy nghĩ vừa chớp lóe trong đầu, Kha bước qua kén của thầy Đốc như đang trốn chạy khỏi sự thật, nhẹ nhàng đặt Niên đang nửa mê nửa tỉnh sau cuộc đối đầu đột ngột ban nãy lên chiếc giường khám bệnh. Kiểm tra một hồi, thấy có vẻ cô chỉ bị mất sức, chứ không thật sự ảnh hưởng tới tính mạng, cậu mới yên tâm đi tìm thuốc đắp lên vết thương cho cô.
Trong lúc làm thuốc, Kha nhớ lại cảnh tượng nước bay lên trong không trung và giết con quái vật đó theo hành động của Niên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy được chuyện thần kỳ như vậy. Khiến cậu nghĩ, Niên... biết phép thuật à?
Lại nhớ tới việc Niên chẳng chịu giải thích vì sao cô đột nhiên lên rừng sau khi nghe mình nói về cây nấm lạ, Kha bừng tỉnh như đã hiểu ra nguyên nhân. Chẳng lẽ cô đã học được phép thuật khi vào rừng, và sức mạnh này liên quan tới cây nấm đó? Nghe thật phi lý, nhưng tựa hồ cũng hợp lý.
'Có vẻ việc có được ma thuật này cũng có sự đánh đổi thì phải.' Cậu nhớ tới đôi mắt xám của Niên.
Dù sao thì, chỉ có Niên tự biết và tự hiểu rõ điều này thôi mà.
Nhưng... quái vật thì... Kha vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ khi nó chợt xuất hiện. Ai mà ngờ thứ sinh vật kinh dị đó có thể chui ra từ cái kén vốn do người trong làng chết hóa thành chứ? cậu còn chưa hiểu rõ làm sao họ lại bị đóng kén, giờ chuyện này xảy ra, Kha càng không hiểu được bí ẩn này, ngoài việc ý thức được câu Niên nói "Có khi trước khi vào được thành phố, cậu đã chết rồi đấy" là đúng.
Nghe như cô biết trước được điều gì đó ấy nhỉ?
Cầm bát thuốc đã giã nhuyễn trở lại cạnh giường bệnh và nhìn cô gái nhỏ nhắn đang nằm mê man với vẻ mặt phức tạp, Kha bỗng cảm thấy có quá nhiều bí ẩn trên người cô. Lẽ dĩ nhiên, cậu không có quyền tìm hiểu những điều đó dù rất muốn. Cô đâu cho cậu biết chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com