Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Xét cung

Đèn đóm tầng tầng, lục  cung từ lâu đã sáng choang. Đêm Tử Cấm Thành, càng về khuya càng mỹ lệ, đêm đen vốn là môi trường thuận lợi cho vạn ác sinh sôi. Đều cho rằng tối tăm dùng để che dấu bản chất, vì lẽ đó mầm mống xấu xa nhanh chóng phát triển, nhưng phải chờ đến nửa đêm.


Luôn có người ôm cây đợi thỏ, luôn có kẻ ngư ông đắc lợi


Hàng năm hoa cỏ đều giống nhau, hằng năm người mỗi ngày mỗi khác.


Ngồi chắc ở lục cung chỉ duy nhất một người, khách qua đường chung quy vẫn là khách qua đường. Trong cổ cung cũng không thiếu những người sắc đẹp diễm tuyệt chấn động lục cung, cùng hiểu được đạo lý mưu tính lòng người, thận trọng từng bước. Quan trọng là phải có khả năng lừa gạt tất cả mọi người, bo bo giữ mình, sau đó vượt sóng to gió lớn bước lên đỉnh cao. Người có bản lĩnh cười sau cùng chính là chủ tử Tử Cấm Thành.

Như Phi mặc áo bào tím, cài trâm, tóc dài như mây, mắt phượng lưu chuyển, tất cả đều là phong thái quốc sắc thiên hương câu người đoạt phách.


Ngọc thạch trắng đen khảm nạm trên bước bình phong thêu long phượng hòa minh, tay cầm quạt hương bồ, chọn lựa trâm cài tùy thuộc vào chức vụ mỗi người. Gian ngoài mười mấy cung nữ cũng bận rộn không ngừng tay.


Ngạc La từ lâu đã quỳ gối bên ngoài bình phong, nét mặt già nua dữ tợn, dù làm tới chức vụ tổng quản phủ nội vụ, nhưng trong mắt Như Phi chẳng qua là một thái giám. Cho dù là trưởng thái giám cuối cùng vẫn là thái giám, Như phi có khả năng đề bạt hắn thì cũng có khả năng phá hủy hắn, tính mạng hắn bất qua nằm trong một câu nói của Như phi mà thôi. Vì lẽ đó, Như Phi sẽ không lo lắng hắn dám làm gì An Xuyến.


"Khởi bẩm nương nương, quả nhiên như lời nương nương, đêm nay trong cung có động, nội thị vừa báo, phát hiện người bí ẩn xuất hiện trong Ngự Hoa Viên"


"Bắt được người chưa?" Ngón tay ngọc hơi cong lên, làm gì mà quan tâm người mặc áo đen cùng Chung Túy cung. Như Phi lười biếng cất tiếng, tự nhiên thiên kiều bá mị.


"Xin nương nương thứ tội. kẻ tình nghi chưa bắt được như kế hoạch, nhưng biết rằng hắn đã bị thương. Nô tài đã lệnh cho nội vụ phủ tăng cường lính lục soát xung quanh, tin rằng hắn không đi xa được"


Bảo Thiện thấy Như Phi cau mày không nói, tiếp nhận chu thoa từ tay Như phi, thấp giọng nói "Nương nương, nô tỳ có một suy nghĩ"


Được Như phi ra hiệu , Bảo Thiện đến gần nói: "Nương nương sắp đặt mọi chuyện không phải vì muốn kẻ dấu mặt của Từ Vạn Điền ở Chung Túy cung xuất hiện sao, nô tỳ nghĩ kẻ bị thương đêm nay chính là nàng ta. Bây giờ nàng bị thương, chắc chắn hồi cung không kịp, chúng ta hãy nhân cơ hội này lục soát Chung Túy cung, tiểu chủ nào không có trong phòng, chính là người nương nương muốn tìm"


"Thế nhưng đột nhiên xét cung, sợ miệng lưỡi thế gian" Như phi trong mắt xuất hiện ý cười, nói nàng hiếu kỳ người này là ai, không bằng nói cho nàng biết người trong Chung Túy cung phản ứng ra sao thì tốt hơn.


"Điều này có thể tin vào nô tỳ" Bảo Thiện đương nhiên cũng có phong thái cô cô ở Vĩnh Thọ cung, thân là đệ nhất nhân bên cạnh Như Phi, một chút chuyện lo không xong, nàng sao có thể ở bên cạnh Như Phi lâu như vậy.

Đáng tiếc chính là, nàng gặp phải không phải kẻ khác, mà chính là An Xuyến, kết cục đã được quyết định từ trước chính là thảm bại mà đi về.


Mà Như phi cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng, nàng ngược lại muốn xem An Xuyến bảo vệ người nào, tác phong Bảo Thiện nàng là người rõ nhất. Hết lần này đến lần khác, hai người đối chọi gay gắt, Bảo Thiện đều ở thế hạ phong. Lần này có thể tìm ra hung thủ là điều tốt, dù cho không tìm được, chỉ có thể nói An Xuyến rất thông minh. Nhãn quang của nàng quả thực độc đáo.


"Bảo Thiện tỷ"


Dù cho An Xuyến lớn hơn vài tuổi, thấy người được sủng ái bên cạnh Như Phi là Bảo Thiện, cũng phải cho Bảo Thiện một chút mặt mũi, cũng như cho Như Phi chút mặt mũi.


"Nói ngắn gọn là Vĩnh Thọ cung phát hiện mất trộm, Như Phi hoài nghi bị mất ở Chung Túy cung, muốn soát cung" Bảo Thiện nói thẳng ý đồ, nàng cũng không muốn tốn thời gian cùng An Xuyến đàm đạo vớ vẩn. Việc cấp bách soát cung là đại sự, nàng cũng không dám xằng bậy.


An Xuyến nếu hiểu chuyện sẽ dễ dàng làm việc, nếu nhất định phải đối nghịch với nàng, đừng trách nàng vô lý.


"Vĩnh Thọ cung mất trộm là chuyện của Vĩnh Thọ cung, sao có liên quan đến Chung Túy cung chúng tôi"


An Xuyến đã sớm biết ý đồ Bảo Thiện đến đây, đương nhiên phải phối hợp một chút


"Vĩnh Thọ cung ít người đến, sau khi các tiểu chủ ở Chung Túy cung đến thỉnh an, thì một cây trâm bạch ngọc không cánh mà bay. Nếu An Xuyến là người Vĩnh Thọ cung, sẽ nghĩ thế nào đây?"


Bảo Thiện trợn tròn mắt thể hiện bản lĩnh nói mò, ai cũng biết Vĩnh Thọ cung xưa nay là môn đình nhược thị, sao có chuyện ít người đến được.


"Bảo Thiện tỷ nói có lý, thế nhưng dựa vào quy cũ, chuyện soát cung là việc trọng đại, nhất định phải có ý chỉ hoàng hậu mới được. Thế nhưng hiện giờ hoàng hậu nương nương đã theo thánh giá rời cung chưa về, sợ rằng An Xuyến không dám làm trái cung quy" Binh tới chống đỡ, nước đến đất ngăn, An Xuyến xưa nay thông thạo vô cùng, Bảo Thiện đương nhiên không phải là đối thủ, sớm muộn gì cũng thua.


"Lời như Phi ngang ngửa ý chỉ hoàng hậu, An Xuyến, ngươi cố tính cản trở, chẳng lẽ ngươi định bao che cho ai sao?" Bảo Thiện không dễ chọc, ở bên Như phi lâu như vậy, khí thế sẽ có ít nhiều. Lúc này hạ lệnh "Mọi thứ ở hai các, nam uyển, bắc uyển đều phải lục xét hết cho ta"


"Đinh Lan, Chỉ Lan dẫn đường!" An Xuyến cũng thuận theo mà hạ lệnh, nàng đã vì các nàng kéo dài thời gian quý báu, còn lại là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.


Cung nhân, nội thị chia nhau làm việc, An Xuyến bồi tiếp Bảo Thiện, đứng ở ngoài hành lang. Bảo Thiện đã vì Như Phi làm việc nhiều năm, quen tay quen mắt, khứu giác cũng nhạy cảm hơn người bình thường. Huống hồ những nội thị được Đinh Lan, Chỉ Lan dẫn đường sẽ khó bắt được yếu điểm.


"Hai gian phòng kia là của ai?" Bảo Thiện nhìn quét qua viện, nàng đã làm vài việc bất lợi, Như phi tuy không nói. Thế nhưng Bảo Thiện cảm thấy thẹn trong lòng, mắt thấy Như Phi cứ cho cơ hội An Xuyến diện kiến nhiều lần, Bảo Thiền đương nhiên bất an, An Xuyến thông minh như vậy, Như phi chỉ điểm vài câu đã hiểu được. Huống chi ai cũng biết khen thưởng ở Vĩnh Thọ cung nhiều nhất, An Xuyến cũng là cung nữ, người biết thời thế, sao không hiểu đạo lý cho được.


"Là phòng của Ngọc Doanh cùng Nhĩ Thuần tiểu chủ" An Xuyến vừa nhìn đã biết không ổn,  nghe đến tên Ngọc Doanh cùng Nhĩ Thuần, hai mắt Bảo Thiền lập tức tỏa sáng.


"Bảo Thiện tỷ..." Tựa hồ không kịp ngăn cản...


"Ánh đèn trong phòng chưa tắt, sợ là tiểu chủ chưa an giấc, đừng lo ta đánh thức các nàng..."


Bảo Thiện bỏ qua câu tiếp theo, tiến bước vững vàng, cách xa An Xuyến một khoảng thật rộng.


An Xuyến càng ngăn cản, Bảo Thiện đi càng nhanh, khí thế càng mạnh mẽ. Phía trước dù là gian phòng của bất kỳ phi tần nào, Bảo Thiện cũng sẽ dám đẩy cửa vào, huống hồ chỉ là một tiểu chủ. Nàng căn bản không để vào mắt, trực tiếp đẩy cửa bước vào là điều chắc chắn.


"Bảo Thiện tỷ.." An Xuyến cao giọng gọi, cũng coi như muốn đánh động cho người bên trong.


Đi ngang qua gian ngoài, lướt mắt toàn bộ phòng, đã nghe thấy mùi thơm ngạt ngào nức mũi, che dấu một mùi khác trong phòng. Chỉ thấy mỹ nhân ngập thân trong vại nước đầy cánh hoa. Tóc xanh ba ngàn, vai đẹp lộ ra ngoài, đôi mắt đẹp trợn trừng giận dữ nhìn người vừa đi đến.


"Nô tỳ lớn mật, ai cho vào phòng không gõ cửa hả?"


"Nhĩ Thuần tiểu chủ bớt giận, Vĩnh Thọ cung bị mất trộm, Bảo Thiện vâng lệnh Như phi nương nương đến lục soát, không có ác ý"


"Cô cô..." đúng lúc có người bưng ngân bồn đến, cánh hoa thiên trúc dùng để tắm rửa rõ ràng trước mắt Bảo Thiện, nhưng chuyện đến nước này, đương nhiên phải hỏi đến cháy nhà lòi mặt chuột mới cam tâm.


"Xin hỏi tiểu chủ, các vị tiểu chủ đều đã ngủ hết rồi, sao tiểu chủ còn tắm vào thời gian này?" Bảo Thiện đương nhiên không dễ dàng buông tha, dù cho là hiểu lầm, cũng phải thẳng thắn hùng hồn, không để người khác đoạt mất khí thế. Đây là điều nàng đã học được ở Như phi.


"Ta bị mũi đốt, ngứa ngáy khó chịu, nên mới tắm bằng hoa Thiên Trúc, lẽ nào phải bẩm báo cho ngươi biết sao?" Nhĩ Thuần tự nhiên hào phóng ứng đối, không hề lộ điểm yếu nào.


An Xuyến hơi cúi người, cho Bảo Thiện một cái bậc thang bước xuống: "Nếu Nhĩ Thuần chỉ đang tắm, An Xuyến cũng không quấy rầy"


"Chờ chút, chổ Vĩnh Thọ cung mất trộm, phát hiện được vết máu, tin rằng kẻ trộm đã bị thương"


Trong lời nói kín kẽ không có chút sơ hở, Bảo Thiện dù thua cũng phải có khí thế không thua bất cứ ai.


"Vậy ngươi nghi ngờ ta bị thương, dùng cánh hoa che dấu sao?" Nhĩ Thuần nhíu mày nói, mọi người đều nín thở ngưng thần, thanh thủy xuất phù dung, ngọc thể ngang tàng, mỹ nhân tắm rửa, như muốn giết chết người bên ngoài "Thân thể Nhĩ Thuần có thuần khiết hay không, mọi người nhìn rõ ràng chưa?"


"Nhĩ Thuần tiểu chủ coi chừng bị lạnh" An Xuyến cuống quýt cầm lấy khăn, che trên người Nhĩ Thuần.


"Bảo Thiện lỗ mãng, Bảo Thiện cũng chỉ vì nóng ruột làm việc cho Như Phi nương nương, mới mạo phạm, xin Nhĩ Thuần tiểu chủ tha tội"  Ở trong cung, nô tỳ đắc tội chủ tử cũng không ít, quan trọng chủ nhân là ai. Bảo Thiện tự biết sai, đành lui ra.


Chung Túy cung đã tra xét rõ ràng, không tìm ra cái gì bất thường. An Xuyến cũng sẽ tìm cho Bảo Thiện một cái bậc thang để leo xuống, Bảo Thiện dù sao cũng là người của Như Phi.


"Bảo Thiện tỷ không cần để ý, nếu chỉ là hiểu lầm, tin rằng tỷ cũng không muốn. Vừa nãy đã lục soát xong Chung Túy cung, tỷ cung nên lấy công thành mà rời khỏi"


An Xuyến tự nhiên ứng đối Bảo Thiện, quả nhiên nhìn người khác vênh váo tự đắc, tình thế bắt buộc, đành sụ mặt xám xịt, mất hứng mà về, là một việc hả hê lòng người.


Nội thị lục soát hết hai viện không sót, chính là vì Bảo Thiện vào phòng Nhĩ Thuần, cho nên phòng Ngọc Doanh không có ai kiểm tra., cũng coi như tránh được một kiếp nạn.


Mà trong phòng vừa nãy nếu không nhờ An Xuyến tùy cơ ứng biến, sẽ có vài nguy cơ bại lộ. Hiện tại, trong phòng sợ là ngay cả trong đêm tối cũng không yên ổn. Nói đúng hơn là không yên được, chứa đủ mọi màu sắc. An Xuyến cũng thực hiếu kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: