Chương 200: Tiền trần vãng sự
Trong lòng Liên Nguyệt khẽ siết lại, theo bản năng nói:
"Ngài sao lại không chịu chăm sóc bản thân cho tốt? Trong phủ chẳng lẽ không có thụ sinh nào sao?"
Tiếng ho của Tuần phủ bỗng khựng lại, sắc mặt lạnh như băng:
"Không cần ngươi bận tâm. Ngươi vẫn nên nghĩ cho rõ ngày mai sẽ đối mặt với buổi thẩm vấn thế nào thì hơn."
Thấy y định rời đi, Liên Nguyệt cũng không hiểu vì sao mình lại buột miệng:
"Tại sao không thành thân?"
Lời vừa thốt ra, Tuần phủ còn chưa có phản ứng, Chu Tú đã quát khẽ:
"Vô lễ! Chuyện trong nhà của đại nhân là thứ để ngươi tùy tiện hỏi tới sao?"
Liên Nguyệt mím môi, thấy Tuần phủ không quay đầu lại, liền chậm rãi nói:
"Ta ở kinh thành thấy nhiều quan lớn, đều nói mình là từ quê lên, bảo rằng chưa có phu lang... nhưng thật ra không chỉ có phu lang, ngay cả hài tử cũng đã lớn tới mức xuống sông bắt cá được rồi."
Chu Tú liếc nhìn Tuần phủ một cái, rồi ra hiệu cho cai ngục bịt miệng Liên Nguyệt, sau đó nhẹ giọng nói bên tai Tuần phủ:
"Đại nhân, chúng ta đi thôi?"
Không ngờ Tuần phủ khựng lại, lại quay người, sắc mặt không chút biểu tình, trầm giọng hỏi:
"Ngươi là ai?"
Liên Nguyệt ngẩn ra, nhíu mày:
"Nếu ngài hỏi tên, ta tên là Liên Nguyệt."
"Nhà ở đâu? Trong nhà có những ai?"
Tuần phủ khẽ nâng mí mắt, giọng vẫn bình thản mà hỏi tiếp.
Lần này tới lượt Liên Nguyệt khựng lại, bản năng không muốn nói ra quá khứ của mình, liền thấp giọng:
"Ngài hỏi nhiều như vậy làm gì? Chẳng phải mai mới thẩm vấn sao?"
Tuần phủ nhìn y thật kỹ, giọng nhàn nhạt:
"Hôm nay nói nhiều thì ngày mai nói ít, hay là ngươi muốn để tất cả mọi người đều được nghe những lời này?"
Trong mắt Liên Nguyệt thoáng qua một tia giãy giụa, cuối cùng hóa thành kiên quyết, ngẩng đầu, từng chữ từng câu nói:
"Nhà ở thôn Giản Tây, sinh ra là cô nhi, được nhạc phường thu nhận, dựa vào may mắn mới trưởng thành."
Khi nghe ba chữ "thôn Giản Tây", lông mi Tuần phủ khẽ run lên, những ký ức xa xưa bỗng ập tới trong đầu.
"Thôn Giản Tây? Chính là thôn Giản Tây ở ngoại thành kinh thành kia?"
Liên Nguyệt lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt ông, khẽ "Ừ" một tiếng rồi nhẹ giọng:
"Cha sinh tên là... Lý Nguyên."
Đồng tử Tuần phủ bỗng siết chặt, ánh mắt sắc bén nhìn Liên Nguyệt, giọng lạnh lẽo:
"Ngươi nói gì?"
Liên Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, không nói thêm câu nào.
Tuần phủ lập tức hiểu ra ý của y, nghiêng đầu liếc Chu Tú, trầm giọng:
"Các ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với y."
Chu Tú có chút bất đắc dĩ, rõ ràng từ trước đến nay làm việc gì đại nhân cũng chưa từng tránh hắn, không ngờ mấy ngày nay lại liên tiếp gặp phải tình cảnh như vậy, khiến hắn cảm thấy bản thân đã không còn phát huy được tác dụng.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, hắn cũng chẳng oán lời nào, chỉ phất tay bảo cai ngục đóng cửa lao lại, rồi dẫn người nhanh chóng rời đi.
Trong lao dần dần yên tĩnh trở lại, tâm tình Tuần phủ dường như cũng lắng xuống, giọng nhạt nhẽo:
"Ngươi biết những gì?"
Liên Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Ta chỉ biết, Lý Nguyên bị phu quân bỏ rơi, một mình ôm bụng lớn mà sống lay lắt trong thôn. Người có lòng tốt thì bố thí cho một bữa cơm, còn kẻ bụng dạ xấu xa thì không chỉ chửi mắng, mà còn phá hoại cả vườn rau y vất vả trồng được, khiến y chỉ có thể nhìn cảnh hoang tàn trước mắt mà đau đớn khóc rống."
Tiếng thở của Tuần phủ trở nên nặng nề, nhưng sắc mặt ông vẫn không đổi, giọng trầm thấp:
"Sau đó thì sao?"
Những lời này dường như đã đè nén trong lòng Liên Nguyệt từ rất lâu, nên khi nói ra, toàn thân y như được giải thoát, tựa lưng vào cửa ngục, mặc kệ sự lạnh buốt của song sắt, tiếp tục nói:
"Sau đó thì đến lúc sinh nở, y không mời được ai tới giúp, chỉ có thể tự mình mổ bụng lấy đứa nhỏ ra, cắt dây rốn, rửa sạch sẽ rồi đặt vào trong tã lót, sau đó ngất xỉu."
"Tiếng khóc yếu ớt của đứa nhỏ trước khi chết đói đã bị người qua đường của nhạc phường nghe thấy. Thấy nó đáng thương, bọn họ liền bế về nuôi cho sống lay lắt."
Liên Nguyệt thở ra một hơi, hơi ngẩng đầu, cố kiềm nén chua xót nơi khóe mắt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, rồi nói tiếp:
"Đứa nhỏ ấy sau khi trở về nhà thì phát hiện, cha sinh của mình đã biến thành một bộ hài cốt trắng, nhưng tư thế vẫn giữ nguyên như năm đó khi y dồn hết sức nhét đứa nhỏ vào trong tã lót."
"Thế là đứa nhỏ đi khắp nơi hỏi thăm tin tức về cha ruột mình, nhưng người biết chuyện vốn chẳng còn bao nhiêu, phần lớn đều đã qua đời. May thay, trời không phụ lòng người, trước ngày giỗ hai mươi năm của cha sinh, cuối cùng nó cũng tìm được."
Y chậm rãi ngẩng mắt, ánh nhìn phức tạp hướng về tuần phủ, như thể xuyên thân thể qua ông mà nhìn thấy một thứ gì khác.
Là những ký ức đã mất hoặc là tiếc nuối của người xưa.
Môi tuần phủ mím thành một đường thẳng, dù vậy vẫn khẽ run rẩy, giống như bàn tay đang giấu phía sau lưng ông.
"Ngươi có muốn nghe một câu chuyện khác không?"
Liên Nguyệt hơi khựng lại, đại khái đoán được ông sắp bắt đầu giải thích, trong lòng tuy có chút kháng cự, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
"Ngài nói đi."
Tuần phủ đưa ánh mắt dừng lại ở ổ khóa trên cửa ngục, như đang hồi tưởng điều gì đó, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
"Thành Nguyệt Bán trước đây có một tên khác, gọi là 'Quỷ Kiến Sầu', ý nói cho dù có là quỷ thì khi nhìn thấy tòa thành này cũng phải nhức đầu, vì khi ấy trong thành hỗn loạn đến mức mỗi ngày đều xảy ra ít nhất mấy chục vụ án mạng."
"Khi chàng thiếu niên năm đó thấy cảnh tượng ấy, đã âm thầm hạ quyết tâm phải trị cho Thành Nguyệt Bán yên ổn, rồi sẽ đón người mà mình yêu thương về, khi đó sẽ tổ chức cho y một hôn lễ thật lớn, để toàn thành cùng tới uống rượu mừng nhưng...quá khó."
Ngón trỏ và ngón cái của tuần phủ chậm rãi mân mê, dường như trước mắt lại hiện lên khung cảnh năm xưa - máu tanh, bạo lực và lạnh lẽo.
"Kẻ muốn ám sát hắn khi ấy quá nhiều, thuộc hạ của hắn thay hết lớp này đến lớp khác, không vì lý do nào khác, chỉ vì tất cả đều đã bị giết chết mà thôi."
"Đợi đến khi hắn cuối cùng cũng bình định được Thành Nguyệt Bán, mới phát hiện thời gian đã trôi qua mười năm, hắn sai người đi tìm nhưng đã chẳng còn cách nào tìm lại cố nhân năm ấy..."
Liên Nguyệt vẫn dõi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Tuần phủ, tất nhiên không bỏ qua tia ánh sáng ươn ướt nơi khóe mắt ông khi nói những lời đó. Dù rất nhanh đã biến mất, nhưng đã xuất hiện thì không thể xem như chưa từng có.
Y mím môi, tâm trạng chẳng những không tốt lên mà còn thêm phần phức tạp, khẽ nói:
"Vậy ngài muốn nói gì? Năm đó không đón y là vì muốn tốt cho y? Hoàn toàn không nghĩ tới việC một thụ sinh đơn độc như y, sẽ gặp phải chuyện gì sao?"
"Ngài ở bên này bất cứ lúc nào cũng có thể chết, nhưng y ở bên kia thì đã chết từ lâu rồi!"
Giọng Liên Nguyệt có chút kích động, đây là điều hiếm thấy trong đời y. Bởi cuộc sống phải nương nhờ người khác đã dạy y nhất định phải giấu thật kỹ cảm xúc của mình, nếu không sẽ bị đánh.
Tuần phủ khựng lại, nắm đấm giấu phía sau lưng bỗng thả lỏng, nắm lấy song sắt, thấp giọng nói:
"Chuyện cũ đã qua...chẳng thể quay lại..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com