Chương 228: Một chút sơ suất
Thấy Tống Thanh Hàn gật đầu, Thư Lạc lập tức cầm kéo, nhắm thẳng vào những mũi tên ghim trên người Đại tướng quân, "cạch cạch" vài tiếng, nhanh gọn cắt bỏ hết những phần gai sắc bén.
Dù có nhanh đến đâu, cẩn thận đến mấy, quá trình cắt vẫn không tránh khỏi rung lắc. Huống hồ, những vết thương ấy lại nằm ở những vị trí nhạy cảm nhất, đau đớn càng thêm dữ dội. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, nét mặt của Đại tướng quân vẫn không hề thay đổi, tựa như đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ có lồng ngực phập phồng rõ rệt khiến Tống Thanh Hàn biết ông vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Trong lòng cậu bất giác dâng lên vài phần khâm phục.
Thủ lĩnh quân y ôm chặt đầu Đại tướng quân, thấy mình ngoài việc giữ chặt ra chẳng giúp gì được, lòng có chút không cam. Nhưng khi trông thấy động tác của Thư Lạc, sự không cam ấy lại biến thành cảm giác may mắn.
Tống Thanh Hàn thấy Thư Lạc hoàn thành, khẽ gật đầu, hiếm hoi khen một câu:
"Không tệ."
Sở dĩ để Thư Lạc làm thay, một là vì ca phẫu thuật này quá khốc liệt, nếu mọi khâu đều do một mình cậu thực hiện, đó sẽ là một công trình khổng lồ; hai là, dù đổi vị trí, cậu cũng không dám chắc bản thân sẽ làm tốt hơn Thư Lạc.
Đó là thiên phú của Thư Lạc - thứ mà cậu không thể ghen tị cũng chẳng thể học được. Đã vậy thì sao lại không tận dụng thật tốt?
Khi Thư Lạc vừa xong, cậu lập tức tập trung tinh thần, vung dao mổ, hướng thẳng vào con mắt trái của Đại tướng quân.
Tên đã xuyên vào đầu, cho dù rút nguyên vẹn mũi tên, con mắt ấy cũng không thể giữ lại. Thà dứt khoát bỏ qua việc bảo tồn, nhanh chóng lấy cả mũi tên ra để tránh để tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn.
Khó khăn lớn nhất là không thể thấy rõ tình trạng bên trong hộp sọ.
Nhưng nhìn Đại tướng quân vẫn tỉnh táo, Tống Thanh Hàn đoán mũi tên chưa chạm đến khu vực trọng yếu của não, đây xem như là một điều may mắn nhỏ nhoi trong cái hoạ lớn này.
Một tên thị vệ của Đại tướng quân vừa nhận ra cậu định làm gì, lập tức hốt hoảng kêu lên:
"Không được..."
"Câm miệng! Ở đây đại phu là lớn nhất."
Không ngờ, đúng lúc nguy cấp, Đại tướng quân lại lên tiếng. Ông còn nhớ kỹ lời dặn của Tống Thanh Hàn, chỉ hơi hé môi, tránh để cơ mặt lay động quá nhiều.
Thấy vậy, cậu càng vững tin hơn, vừa làm vừa bình tĩnh nói:
"Yên tâm. Nếu ta đã ra tay, tất nhiên sẽ không phải bừa bãi. Đại tướng quân sẽ không sao."
Lời ấy như một liều thuốc trợ tim, không chỉ cho Đại tướng quân, mà cả thị vệ và thủ lĩnh quân y cũng thấy lòng dâng lên một tia hy vọng.
Trúng chừng ấy mũi tên đã là bi kịch, nếu còn cứu không kịp, thử hỏi đòn giáng này với sĩ khí sẽ nặng nề đến mức nào? Giờ đây, binh sĩ trên chiến trường đều vì Đại tướng quân mà cắn răng chiến đấu. Vì bản thân, vì tất cả mọi người, ông không thể chết, cũng không dám chết.
Mạng của ông đã không còn là của riêng mình nữa.
Âm thanh móc nhãn cầu ra không những chói tai, mà còn có phần ghê rợn. Thư Lạc cau mày, đón lấy con mắt còn găm mũi tên, cẩn thận đặt sang một bên tựa như đang cung kính dâng lên thần linh.
Tuy y không biết Đại tướng quân có vui lòng nhìn thấy vật này được giữ lại hay không, nhưng bản thân y lại rất muốn giữ lại, bởi nó rất có thể tượng trưng cho một loại kỳ tích nào đó.
Một kỳ tích do chính tay Tống Thanh Hàn tạo ra.
Đôi môi cậu khẽ hé, nhịp thở trở nên dồn dập đây là dấu hiệu của việc dùng sức quá lâu.
Khi một người duy trì trạng thái tập trung tuyệt đối, thời gian kéo dài sẽ khiến não thiếu oxy, dẫn đến động tác mất ổn định, tư tưởng phân tán - nói ngắn gọn là mất tập trung.
Tống Thanh Hàn chưa bao giờ để bản thân mất tập trung khi mổ, vì cậu kiểm soát trạng thái cơ thể mình chính xác đến mức đáng sợ. Chỉ là hôm nay, có lẽ cậu đã đánh giá quá cao kỹ thuật của mình.
Cậu cố ổn định lại tinh thần, băng bó phần đầu cho Đại tướng quân sau đó đứng thẳng dậy. Thư Lạc lập tức tiến lên, lau mồ hôi cho cậu. Tống Thanh Hàn đứng yên, hít sâu vài hơi để điều chỉnh lại trạng thái.
Thị vệ của Đại tướng quân thấy cậu không còn làm thêm hành động gì nữa, trong lòng lại nôn nóng đến mức hận không thể xông lên hỗ trợ. Dù miệng không nói, nhưng cơ bắp trên mặt hắn cứ căng lên không ngừng, khiến Tống Thanh Hàn nhìn mà không nhịn được trộm cười.
Ngay khi cậu chuẩn bị tiến hành ca phẫu thuật tiếp theo, người trước đó nhận lệnh của Đại tướng quân đi đổi vị trí để quan sát tình hình chiến trường đã vội vã quay lại, nói một tràng dài bằng thứ ngôn ngữ Tống Thanh Hàn nghe không hiểu.
Tuy không hiểu lời, nhưng cậu lập tức nhạy bén nhận ra tình thế bên ngoài e là chẳng mấy lạc quan.
Sắc mặt Đại tướng quân chợt trầm xuống, dồn dập ra lệnh, trong đó rõ ràng vang lên cái tên "Võ Đại Hổ".
Tim Tống Thanh Hàn bỗng siết lại, rất muốn hỏi ông định cho Võ Đại Hổ đi làm gì, nhưng đạo đức nghề y lại khiến cậu không thể mở miệng. Cậu đành đem nỗi lo này hóa thành động lực, bắt đầu bước vào trận chiến gian nan thứ hai.
Mũi tên cắm ở ngực - nếu chỉ dựa vào mắt thường để ước lượng, thì nó nằm không xa vị trí trái tim. Nhưng vì vị trí tim của mỗi người có chút khác biệt, nên cũng không thể vội vàng kết luận.
Dẫu cho không trúng ngay tim, việc lấy nó ra cũng chẳng hề dễ dàng. Quá gần tim đồng nghĩa với việc xung quanh là vô số mạch máu, từ đại động mạch đến tĩnh mạch lớn - chỉ cần làm đứt một mạch thôi, tình trạng đã nguy kịch sẽ càng thêm tồi tệ.
Tống Thanh Hàn hít sâu một hơi, rồi bất chợt hạ dao, rạch mở phần mô quanh mũi tên, chậm rãi dò xuống.
Máu từ ngực Đại tướng quân trào ra không ngừng, khiến các thị vệ bên cạnh tái mặt. Một người không kìm được nói:
"Máu chảy hết là mất mạng đó, đại phu..."
Thấy họ vẫn giữ thái độ tôn trọng, Thư Lạc thay Tống Thanh Hàn giải thích:
"Đại phu đã cố gắng tránh những chỗ sẽ khiến máu chảy nhiều. Nếu thẳng thừng rút mũi tên ra, lượng máu mất đi sẽ còn nhiều hơn."
Lời vừa dứt, Tống Thanh Hàn đột nhiên nắm chặt phần đuôi mũi tên, dứt khoát giật mạnh.
Một tia máu phun lên theo động tác ấy, trông vô cùng đáng sợ, nhưng may mắn là chỉ thoáng chốc đã lắng lại.
Cậu mím chặt môi, lập tức khâu lại vết thương, không hề có ý định giải thích gì thêm.
Thực ra, khi rạch ra cậu đã thấy quanh mũi tên không có động mạch hay tĩnh mạch trọng yếu, nên mới quả quyết ra tay. Chỉ là không ngờ vẫn xuất hiện chút sơ suất, may mắn là hậu quả không quá nghiêm trọng.
Nhưng vì mất máu nhiều, tinh thần của Đại tướng quân rõ ràng uể oải hơn hẳn. Nếu không phải thỉnh thoảng ông vẫn mở bên mắt còn lành ra, e là ngay cả Tống Thanh Hàn cũng tưởng ông đã ngất lịm đi rồi.
Lần trước cậu từng vô tình truyền máu thành công, nhưng nếu không phải tới bước đường cùng, Tống Thanh Hàn không muốn thử lại lần nữa. Dù sao cũng chẳng ai dám chắc vận may sẽ mãi luôn đứng về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com