Chương 25 - 26
Chương 25: Hôm nay hoa quế nhỏ không biết gì cả
Chiếc xe việt dã của Du Đại Tuấn vừa to vừa rộng.
Dù sao thì phải có không gian to như thế này, thì mới có thể vừa vặn với một alpha cao lớn tới gần hai mét vậy chứ.
Điều đó khiến Đào Diệp ngồi ở ghế phụ trông đáng yêu hệt như một chiếc figure tinh xảo.
Vừa làm cho người ta muốn trân trọng nâng niu, cũng vừa làm cho người ta có cảm giác muốn phá nát nó.
"Em chẳng cần phải cố tình bắt chước dáng vẻ của bất kì kẻ nào cả." Du Đại Tuấn nhìn thấy vẻ ảo não của đối phương thì chỉ còn lại sự mềm lòng, hắn nhẹ nhàng an ủi, "Em cứ là em thôi cũng đủ rồi. Giống như em nói, em sợ con người thật của em không giống với hình ảnh mà anh mê đắm."
Du Đại Tuấn cười tự giễu.
"Anh cũng sợ tất cả những chuyện này rồi tất cả chỉ là mộng đẹp, sợ em vì thương hại anh mà nhất thời mù quáng, ban phát cho anh chút lòng từ bi nên mới đồng ý hẹn hò với anh. Rồi sau đó em sẽ nhanh chóng hối hận vì đã hẹn hò với một tên alpha chẳng có gì thú vị như anh, rồi em sẽ quay đầu đi rời bỏ anh."
Đào Diệp lặng lẽ nghe, có phần hơi mất tự nhiên vì cách dùng từ của Du Đại Tuấn.
Cái gì mà mê đắm? Cái từ này mà cũng nói ra được à, đúng là cái tên alpha không biết xấu hổ này.
Nhưng nói về thái độ của anh, nên Đào Diệp không thể không nhắc lại thêm một lần nữa.
"Em sẽ không bao giờ vì thương hại ai mà đồng ý hẹn hò cả."
Anh cũng chưa từng thương hại bất kì ai theo đuổi mình, anh vẫn luôn là một người kiêu ngạo.
"Xin lỗi em, là anh vẫn chưa hiểu hết về em." Du Đại Tuấn ấu yếm nhìn góc mặt nghiêng của Đào Diệp, cảm thấy trong lòng mình hạnh phúc như được ngập trong những sợi bông mềm mại, "Vậy sao em biết được trong mắt anh bây giờ, em có hoàn mỹ hay không đâu?"
Đào Diệp cảm thấy như mình vừa nuốt cả cân hoa tiêu (*), cả người cứ tê rần, anh không nhịn nổi mà phản bác lại.
(*) "花椒" (hoa tiêu) là một loại gia vị rất phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc, đặc biệt là ở vùng Tứ Xuyên. Có vị cay nhẹ, mùi thơm nồng đặc trưng và đặc biệt là gây tê lưỡi, tê môi – một cảm giác nổi bật trong ẩm thực Tứ Xuyên.
"Em thật sự muốn mở đầu anh ra để xem, rốt cuộc là ở trong đấy có bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người khác đấy."
Cái miệng này của Du Đại Tuấn không biết đã lừa được bao nhiêu omega non xanh đáng thương rồi.
"Anh phải thừa nhận rằng không phải lúc nào anh cũng thành thực." Du Đại Tuấn nhún vai, hắn là người làm ăn, nhất định phải mưu mô quỷ kế, nhưng điều ấy không đại biểu cho việc rằng hắn là người dối trá, "Nhưng ít nhất khi ở trước mặt em, mỗi lời anh nói ra đều là những lời thật sự tự đáy lòng anh."
Rốt cuộc Đào Diệp cũng nhìn thẳng về phía hắn, anh xoắn xuýt đầu ngón tay, giống như một búp măng non chính chút đậu đỏ.
"Chỉ là... chỉ là em vẫn cứ thấy lạ lạ sao ấy."
Du Đại Tuấn không thể rời mắt khỏi những ngón tay đang chuyển động của đối phương, hắn phải nuốt xuống sự mê mệt của mình.
"Ừm?"
Đào Diệp cuối cùng cũng sắp xếp xong từ ngữ: "Người khác yêu đương không phải đều rất thân mặt sao? Anh lại cứ có khoảng cách với em, anh chỉ gọi thẳng mỗi tên em thôi."
Đào Diệp, Đào Diệp, sao lại cứ gọi anh là Đào Diệp thôi chứ.
Ngốc ơi là ngốc.
"Em đừng nói vậy mà." Cuối cùng Du Đại Tuấn cũng cầm lấy tay của đối phương, hắn nâng niu hôn lên từng đầu ngón tay, "Em sẽ không muốn thấy dáng vẻ của một alpha mấy khống chế đâu em."
Omega vừa đáng yêu vừa đáng thương trước mắt nào có hiểu, nào có biết bản thân đã nắm giữ trái tim hắn từ lâu.
Hắn chỉ có thể ngụy trang bản thân thành một quý ông lịch lãm, để tránh làm lộ ra dục vọng mãnh liệt không bao giờ dứt của mình mà dọa người sợ hãi.
Du Đại Tuấn ôm lấy bàn tay Đào Diệp, đặt tay anh lên ngực mình.
"Anh hy vọng em biết, rằng anh vô cùng trân trọng em."
Hắn có một lòng tham không đáy cũng giống như tất cả những tên alpha ngoài kia thôi, chỉ là ở chỗ điều hắn muốn không phải là đam mê thoáng chốc, mà là tình yêu tròn đời không đổi.
Hết chương 25.
Chương 26: Hôm nay hoa quế như chưa tin tưởng
Đào Diệp tuyệt đối không tin mấy lời vớ vẩn của alpha.
Dù sao anh cũng đã từng có một bài học đau đớn.
Anh vẫn còn nhớ rõ mối tình đầu cũng là mối tình duy nhất và ngắn ngủi của mình đã kết thúc vội vã như thế nào.
Đó là một bản tình ca tàn khốc của tuổi trẻ.
Sau khi anh vừa vào đại học không lâu, anh đã bị một alpha với vẻ ngoài điển trai và phong độ thu hút, cứ ngỡ là đây chính là bạn đời định mệnh của mình. Nhưng khi còn chưa kịp thật sự kịp hiểu rõ được hương vị tình yêu là gì, thì anh đã bị đối phương phản bội.
Là một sự phản bội trần trụi, trần trụi đến độ ngay cả một cái quần lót cũng chẳng có.
Vào lúc ấy Đào Diệp mới biết bản thân mình quá ngây thơ.
Anh cứ nghĩ tình yêu chính là sự chân thành và chung thủy, nhưng trong mắt đối phương, tình yêu chẳng qua chỉ là một cái cớ cho ham muốn xác thịt.
Cho dù anh có sống như một hình mẫu hoàn hảo trong mắt mọi người, thì vẫn có thể dễ dàng bị người ta vứt bỏ, nguyên nhân thì chỉ vì họ thấy anh rỗng tuếch.
May là những gì mà anh phải trả giá thì cũng chỉ ở mức vừa phải thôi, ngoại trừ lần uống rượu say tới mất hết lý trí đó, thì sau anh cũng gọi là tỉnh táo mà dứt khỏi đó đúng lúc.
Nhiều năm sống độc thân như vậy, anh đã gặp rất nhiều alpha theo đuổi mình. Cho dù là lúc còn đang đi du học, hay là sau khi về nước làm việc, Đào Diệp gặp vô số alpha tỏ ra tốt với mình.
Nhưng phía sau những lời ngon tiếng ngon tiếng ngọt cùng tiền tài ấy, đều là những nanh vuốt sắc nhọn của động vật săn mồi.
Đào Diệp luôn giữ mình, anh dùng thái độ lạnh lùng để đáp lại những tên theo đuổi tán tỉnh.
Năm nay anh đã 35 rồi, không phải 15 nữa, trái tim không có khả năng lại dễ dàng bị lay động.
Chẳng qua chỉ là nụ hôn nơi đầu ngón tay, cùng mấy cái lời ngon ngọt chẳng đáng tiền đó.
Lẽ nào anh lại có thể mềm lòng sao?
Đào Diệp khẽ động đậy đầu ngón tay, anh có thể cảm nhận dưới lòng bàn tay mình là nhịp tim của Du Đại Tuấn, dù là cách một lớp áo nhưng nhiệt độ nóng ấm ấy vẫn truyền tới tay anh.
Từng nhịp từng nhịp, tựa như tiếng chuông đồng nặng trĩu vang lên giữa buổi sớm của núi sâu, gõ vang từng tiếng trầm lặng.
Đào Diệp theo bản năng mà co ngón tay, lại như đang gõ vào cánh cửa trái tim đầy vững trai của ai kia.
Hành động ấy đột nhiên chọc trúng điểm cười của anh, đôi môi mím lại khẽ cười: "Cốc cốc cốc, có ai ở đây không?"
Đào Diệp lại cười, giả vờ như đang gõ cửa, hỏi: "Có ai ở đây không vậy?"
Trò đùa của anh thế mà lại được người đó vững vàng đáp lại.
Du Đại Tuấn trả lời anh.
"Đương nhiên là có rồi."
Cánh cửa trái tim của Du Đại Tuấn vĩnh viễn rộng mở vì Đào Diệp.
Chào mừng em đã tới, quý ngài hoa quế nhỏ thân yêu.
Hết chương 26.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com