Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Theo hướng phát triển kỳ dị của kịch bản này, một khi Thẩm Trì Phi giết chết Cát Thương, đạo cụ sẽ khiến anh phải lấy mạng đổi mạng.

Rõ ràng rắc rối này nhằm mục đích giải quyết hai người chơi đèn đỏ. Con boss của phó bản đúng là biết tính toán thật.

Tôn Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở Thẩm Trì Phi.

Nhìn sang, Thẩm Trì Phi đang chuyên tâm lột vỏ quả cam. Ánh đèn trong phòng giống như những con dao nhỏ sắc lẹm, cắt ra từng đường chỉ trắng mảnh trên các đốt ngón tay anh.

Anh hơi rũ mi, vẻ mặt chăm chú, quả cam trong tay tròn trịa căng mọng, tay áo trắng cuộn lên để lộ cánh tay rắn chắc, theo động tác bóc cam mà nổi lên những đường nét mượt mà.

Khi đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên phần thịt quả, có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn trên mu bàn tay. Thẩm Trì Phi giống như một sát thủ có kỹ thuật thành thạo, đang dùng con dao mổ bé xíu để lột da người, chuẩn xác đến mức không mang đi dù chỉ một sợi "thịt máu" dư thừa.

Quả cam bị anh bóc đến đẹp như một viên cầu vàng lấp lánh, anh không chần chừ, nuốt luôn một miếng vào bụng, vị ngọt lan tỏa. Anh mím môi, nuốt luôn cả luồng không khí mang theo hương cam vào dạ dày.

Đường Cát Cát bắt đầu lo lắng, dường như Thẩm Trì Phi đã bị điều khiển, bị đẩy theo hướng phát triển câu chuyện trong cuốn nhật ký.

"Anh Phi." Cậu ta không nhịn được hỏi: "Anh định làm gì tiếp theo?"

"Sẽ có cách giải quyết." Tôn Kiều lên tiếng trước Thẩm Trì Phi, giọng bình tĩnh nhưng mang theo khí chất không thể nghi ngờ, "Chuyện này người khác không can thiệp được đâu."

Quả thực, nếu đến cả hai người chơi đèn đỏ là Thẩm Trì Phi và Cát Thương còn bó tay với tình cảnh hiện tại, thì những người khác e rằng càng không giúp được gì.

Tôn Kiều tin tưởng họ. Với tư cách là người chơi đèn đỏ, sao có thể dễ dàng chết ngay trong ngày thứ hai của phó bản được chứ? Tuyệt đối không thể.

Tôn Kiều quay đầu nhìn Hồ Khả, trong ánh mắt truyền đạt một loại ăn ý: "Cậu nên viết cho tôi một tờ giấy, xé từ cuốn nhật ký của tôi cũng được, trong khe có bút."

Hồ Khả hiểu ngay, nhanh chóng làm xong phần việc của mình.

Bầu không khí trở nên yên ắng.

Căn phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ, như một nhà xác u ám, tĩnh mịch đến rợn người, dường như cả không khí cũng đông cứng lại.

Thẩm Trì Phi cảm thấy bụng không còn đói như trước nữa, không ngờ chỉ một quả cam mà đã mang lại cảm giác no bụng đến vậy, đủ để anh có tinh thần đối phó với những chuyện khác.

Anh chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mà theo cốt truyện sẽ bị anh giết chết, hỏi: "Về tình huống mất mạng này, chính anh đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?"

"Chưa có." Cát Thương lười biếng trở mình trên giường, đổi tư thế nằm ngửa, một tay chống đầu, vẻ mặt có phần tùy ý.

Thẩm Trì Phi nghiêng đầu lại, ánh mắt hai người lập tức giao nhau, đối diện ở khoảng cách rất gần.

Trên mặt Cát Thương vẫn là nụ cười rạng rỡ quen thuộc, như thể hoàn toàn không để tâm đến hiểm họa đang cận kề.

Trong mắt Thẩm Trì Phi, cho dù lúc này Cát Thương nói y sợ chết đến phát run, anh cũng tuyệt đối không tin.

"Chết thì tôi không sợ. Nếu em muốn giết tôi, tôi cũng chấp nhận. Nhưng tôi thực sự thấy tò mò hơn là..." Ánh mắt Cát Thương nóng rực nhìn Thẩm Trì Phi, hỏi: "Trong lòng em, thật sự muốn giết tôi sao? Em nỡ xuống tay chứ?"

"Nỡ." Thẩm Trì Phi không chút do dự trả lời, giọng lạnh băng, gãy gọn.

"Em thật là vô tình." Cát Thương ra vẻ ai oán nói, "Tim em lạnh như băng, tôi còn chưa sưởi ấm được mà." Y ngừng một chút, rồi đưa tay định chạm vào ngực Thẩm Trì Phi, nhưng bị vỗ bay ra ngoài, mu bàn tay đỏ ửng.

Cát Thương đành lùi một bước: "Vậy thì trước khi tôi 'chết', em có thể nói vài câu mà tôi muốn nghe được không, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi?"

"Không thể." Thẩm Trì Phi vẫn dứt khoát.

"Giờ tôi thật sự muốn đau lòng đến nôn ra máu luôn rồi." Cát Thương làm bộ ôm ngực, rồi quay sang đám người bên cạnh lớn tiếng hô: "Chúng tôi, cặp đôi oan nghiệt này, sắp chết rồi đó! Mấy người đừng quên chôn chúng tôi chung một chỗ nha!"

Y hét lên như vậy, Đường Cát Cát và Hồ Khả không kìm được liếc mắt sang.

"Giờ tôi thấy rất hối hận." Cát Thương lại lẩm bẩm một mình: "Tôi còn chưa come-out với cả thế giới nữa mà."

"Anh có thể ngừng diễn được không?" Thẩm Trì Phi nhìn Cát Thương bằng ánh mắt lạnh lùng, tròng mắt đỏ như dung nham bị băng tuyết tôi luyện, ánh nhìn nghiêm túc hẳn.

"Anh sẽ không chết thật. Tôi cũng không thực sự định giết anh. Anh thêm thắt bao nhiêu tình tiết, kết quả chẳng vẫn chỉ có một, đúng là nhàm chán."

Nghe vậy, Cát Thương trái lại vui vẻ bật cười thành tiếng: "Bé cưng à, không ngờ giờ đây em lại hiểu tôi rõ đến vậy?"

"Xem ra em đã để tâm đến tôi không ít. Vậy với chuyện này, em muốn xử lý sao, tôi đều nghe theo em."

"Trong nhật ký có nói anh bị tôi giết, nhưng cũng chẳng nói rõ là bị giết thế nào." Thẩm Trì Phi bắt đầu chú ý đến trọng điểm, "Cũng chẳng nói rõ là giết thân xác hay linh hồn."

"Tim chết thì chẳng phải cũng là chết sao? Chúng ta vốn là diễn viên ở đây, qua loa một chút chẳng phải được rồi à?"

"Tôi nghĩ giống hệt em." Cát Thương rùng mình một cái, bật dậy khỏi giường: "Có một cách đơn giản nhất, gọi bọn họ lại chơi một trò chơi đi, em từng chơi Ma sói chưa?"

Thẩm Trì Phi lắc đầu.

"Vậy để tôi giảng quy tắc cho em." Vừa nói, Cát Thương vừa ghé sát tai Thẩm Trì Phi, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai anh, khiến anh ngứa đến nỗi rùng mình.

Thẩm Trì Phi theo phản xạ hơi ngả người về sau, khó chịu nói: "Đâu phải anh không có miệng, sao không tự đi mà nói với họ?"

"Tôi chỉ thích nói chuyện với người thông minh." Cát Thương cười tươi đáp, "Còn những người khác, tôi thật sự chẳng có hứng thú giao tiếp."

Vì được xếp vào nhóm người thông minh, Thẩm Trì Phi nhẫn nhịn bỏ qua.

Ma sói, một trò chơi bàn nhỏ kinh điển.

Thẩm Trì Phi gọi Tôn Kiều đến, xé vài mảnh giấy nhỏ, nhanh chóng viết lên đó thẻ thân phận.

Tôn Kiều và Hồ Khả làm giám khảo, chẳng cần nói cũng biết thẻ "sói" rơi vào tay Thẩm Trì Phi.

Giống như trò đóng giả của trẻ con mẫu giáo, chỉ có hai người mà chơi Ma sói nghiêm túc hết mức. Thẩm Trì Phi mở mắt, liếc nhìn Cát Thương vẫn đang nhắm mắt cười nhạt.

Trọng tài Hồ nhẹ giọng hỏi: "Đêm nay cậu định giết ai?"

Thẩm Trì Phi không chần chừ chỉ vào Cát Thương.

Tôn Kiều cảm thấy cảnh tượng này giống hệt như trong nhật ký đã miêu tả.

Ánh mắt Thẩm Trì Phi nhìn Cát Thương lạnh băng và sắc bén, tư thế ấy, kết hợp với ngoại hình và vóc dáng của anh, chẳng khác nào một con mãnh thú đang chờ phát động.

Cát Thương theo lời, chậm rãi mở mắt.

Trọng tài Hồ tuyên bố với Cát Thương: "Anh chết rồi."

Cát Thương trừng to mắt, mặt đầy không thể tin nhìn Thẩm Trì Phi, biểu cảm như thể bị người thân phản bội, đau đớn như bị xé toạc cả thân lẫn tâm.

Ngay sau đó, y chậm rãi ngã xuống giường, rồi bình thản nhắm mắt lại.

Tôn Kiều nhìn thi thể "chết" của Cát Thương, khép lại bản ghi chép của mình.

"Anh Phi, đầu óc anh linh hoạt thật đấy!" Đường Cát Cát nói: "Tôi mà hoảng lên là chẳng nghĩ ra mấy chuyện thế này đâu."

"Đồ đầu heo, cho bao nhiêu thời gian cũng vô ích thôi." Cát Thương lập tức đáp lại.

Đường Cát Cát chậc lưỡi: "Tôi có chọc gì anh đâu nhỉ?"

Đường Cát Cát nghĩ mãi không ra, Cát Thương lại nói: "Tại vì cậu quá vô duyên."

"Bé yêu nhà tôi mệt rồi, em ấy cần nghỉ ngơi. Biết điều chút thì đi chỗ khác mà ngồi, hiểu chưa?"

Đường Cát Cát im lặng.

Lúc này, Thẩm Trì Phi đúng thật là trông có vẻ đã hao tổn khá nhiều sức lực. Anh nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, chẳng buồn để ý đến bất kỳ ai.

Trong môi trường ngột ngạt này, ngoài việc giết thời gian một cách vô vị, dường như chẳng thể làm gì khác.

Cảm giác tẻ nhạt này khiến anh không khỏi suy nghĩ — trên đời thật sự có người có thể sống dằng dặc trong bệnh viện suốt nửa đời, thậm chí cả đời hay sao?

Dù nhắm mắt lại, cảm giác của anh vẫn nhạy bén như cũ. Dường như chỉ cần có một con ruồi bay qua bên cạnh, anh cũng có thể phát hiện.

Quả nhiên, tay của Cát Thương âm thầm vươn đến trước mặt anh.

Dựa vào sự nhạy bén của mình, anh có thể rõ ràng cảm nhận được từng động tác của Cát Thương.

Cát Thương đang nắm lấy tóc anh, có vẻ định tết kiểu đuôi sói của anh thành bím.

Không thể nhịn nổi nữa, Thẩm Trì Phi vung tay gạt mạnh tay y ra.

Cát Thương chỉ cười khẽ hai tiếng, chẳng bao lâu lại mặt dày dán sát lại như không có chuyện gì.

"Tôi vừa thấy trong tủ có một bộ xúc xắc, dù sao cũng rảnh, hay là chúng ta chơi một trò chơi giết thời gian nhé?" Cát Thương cười gian xảo, mang theo vài phần làm nũng.

Thẩm Trì Phi lập tức mở mắt ra.

"Chơi theo lượt, ai lắc ra số lớn nhất thì thắng, ai thua thì dán giấy vệ sinh lên mặt, em dán cho tôi, tôi dán cho em."

Thẩm Trì Phi suy nghĩ một lát, trong đầu cân nhắc trò chơi có vẻ ngớ ngẩn này, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Chẳng bao lâu sau.

Cát Thương biến thành Quan Vũ, Thẩm Trì Phi biến thành ông già Noel.

Tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng chính trong sự đùa giỡn vặt vãnh đó, họ lại vô thức chống chọi được đến tận buổi chiều tà.

Thẩm Trì Phi ngáp một cái, lúc này anh đã hóa thân thành một con sư tử.

Cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị những tiếng gõ cửa dồn dập phá tan bầu không khí tĩnh lặng ban nãy.

Kim đồng hồ treo trên tường đang chỉ vững vàng vào đúng 19:00.

Đường Cát Cát theo phản xạ bật dậy đầu tiên, ngay khoảnh khắc tay cậu ta vừa nắm lấy tay nắm cửa thì—

"Đồ ngốc, đừng mở cửa."

"Không được mở, bây giờ vẫn chưa đến 19:00."

Cát Thương và Thẩm Trì Phi gần như đồng thanh lên tiếng, cũng đồng thời đưa tay xé toạc mảnh giấy đang dán trên mặt.

"Gì cơ?" Đường Cát Cát như bị điện giật, lập tức buông tay, toàn thân cứng đờ, không dám manh động thêm chút nào nữa.

Lúc này, tiếng gõ cửa càng lúc càng dữ dội, từng tiếng đập như búa giáng, nện thẳng vào tim từng người, khiến nhịp tim của họ đột ngột tăng vọt.

Thời gian không khiến người bên ngoài rời đi, trái lại, tiếng động càng lúc càng lớn.

Khi Đường Cát Cát không biết phải xử trí ra sao, Thẩm Trì Phi mở miệng: "Cậu hãy bắt chước dáng vẻ của nhân vật mình đóng, gào to với người ngoài cửa đi."

Giọng của Thẩm Trì Phi như một cây định hải thần châm: "Làm vậy, người ngoài chắc chắn sẽ rút lui."

Đường Cát Cát vội vàng hắng giọng, lấy hết can đảm.

"Cút!" Cậu ta vừa gào to vừa đập mạnh vào cửa, âm thanh vang dội, khí thế dâng trào.

Quả nhiên, đúng như Thẩm Trì Phi dự đoán, tiếng gõ cửa lập tức dừng lại.

Đường Cát Cát dè dặt áp sát tai vào cánh cửa, chăm chú lắng nghe, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân đang rời đi ngày càng xa, lúc này trái tim đang treo lơ lửng của cậu ta mới tạm buông xuống.

Cậu ta hoảng hốt tột độ, khó khăn lắm mới bình ổn lại tâm trạng căng thẳng của mình, nghĩ đến chuyện suýt nữa gây ra họa lớn ban nãy, Đường Cát Cát tràn đầy biết ơn mà nhìn về phía Thẩm Trì Phi.

Còn Thẩm Trì Phi không hề phản ứng gì lại, anh vẫn lười biếng và thư thái tựa lưng vào tường bên giường, nhàm chán dùng ngón tay cào lấy sợi bông trên ga trải giường, không để lộ cảm xúc nào mà vẫn khống chế toàn bộ diễn biến trong căn phòng, ánh mắt kia như thể mọi thứ đều đã rõ mồn một, mà cũng chẳng có gì đáng để để tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com