5. Định mệnh.
Cố Trì Quân bỗng nhiên phát ra một câu hỏi mang theo cợt nhả đầy khiêu khích, thế nhưng Lục Vi Tầm lạnh nhạt cũng chẳng có một phản ứng nào. Hắn buông cánh tay đang nắm lấy y, thản nhiên nhướn mày:
"Cậu thấy việc hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy rất vui?" Hắn chau mày đoạt lấy tờ báo cáo.
"Lục tổng." - Cố Trì Quân cất giọng trầm buồn, u uất.
"Ừ?"
"Từ Tư, anh ấy tìm được người tên Vương Việt đó rồi."
"Thế thì thế nào?"
"Tôi..."
Một ảnh đế miệng lưỡi sắc sảo như Cố Trì Quân hiện tại lại chẳng thể đem những ấm ức nói thành lời. Những suy nghĩ cứ thế nghẹn trong lồng ngực.
"Cũng chẳng quan trọng."
Lục Vi Tầm trước mặt Cố Trì Quân ngang nhiên đem bản báo cáo xé nát. Cố Trì Quân nhìn thứ vừa nguyên vẹn trên tay mình đã thành giấy vụn bay tứ tung, viền mắt y bỗng dưng ửng đỏ. Hình như vẻ mặt đó của y khiến Lục Vi Tầm đặc biệt khó chịu. Hắn thở dài.
"Cứ cho là cậu ta tìm được định mệnh thì đã làm sao? Mọi quyết định cũng đều ở cậu ta, cái thứ gọi là định mệnh ấy cũng chẳng thể chi phối cuộc đời ai cả."
"Thế nhưng..." Cố Trì Quân không biết nghĩ đến cái gì liền run rẩy.
"Trước đây, Trương Mẫn không phải cũng gặp được định mệnh đó sao?"
Lục Vi Tầm đến cùng cũng không chịu nổi, cất tiếng an ủi y.
"Vậy sau đó?" Y nhìn Lục Vi Tầm kinh ngạc.
"Một người tồi tệ nên tôi cho cậu ta một đường vào ngục."
Giọng Lục Vi Tầm vẫn nhàn nhạt như thể ném ai đó vào tù với hắn là một chuyện rất bình thường. Tất nhiên thân phận của Lục Vi Tầm không tầm thường, không phải ai cũng như hắn có quyền tra mấy thông tin từ chính phủ.
"Người đó thật ra rất được."
Chính Cố Trì Quân cũng có hảo cảm với người kia. Nếu không phải chuyện oái oăm này đang diễn ra thì việc tiếp xúc với Vương Việt không hề tệ.
"Tôi nói rồi, chẳng quan trọng, cậu cứ phải suy nghĩ cái gì?"
Lục Vi Tầm bình thường lạnh nhạt mà hiện đã có chút nóng nảy rồi, Cố Trì Quân khẽ cười thật nhẹ.
"Có lẽ tôi sẽ vậy, được rồi, lần nữa cảm ơn anh."
Lục Vi Tầm hình như còn muốn nói gì đó nhưng Cố Trì Quân đã vội vã xoay người đi. Dù sao chuyện vợ chồng nhà khác cũng chẳng đến tay một người ngoài như hắn xen vào quản.
Cố Trì Quân sau khi rời khỏi chỗ Lục Vi Tầm liền một đường đến quán bar uống rượu, mới say khướt mà hướng Từ Tư nói ly hôn.
Chuyện ly hôn thật ra là bộc phát chứ chính Cố Trì Quân cũng không muốn đâu. Nghĩ đến người kia liền đau lòng không thể tả. Cố Trì Quân thất thần bước xuống phòng khách, Từ Bối Hy đang chơi cùng bảo mẫu phát hiện, lập tức chạy tới ôm y.
"Ba Cố, ba Cố ôm con."
"Bối Bối sao hôm nay con không đi nhà trẻ?"
Cố Trì Quân thấy bé con giờ còn ở nhà nghi hoặc hỏi. Từ Bối Hy bĩu môi:
"Hôm nay là chủ nhật, Bối Bối được nghỉ mà ba."
"À, ba quên mất, xin lỗi con." Cố Trì Quân hôn nhẹ lên cái má bánh bao kia một cái.
Từ Bối Hy bị hôn hơi nhột mà cười khúc khích, nó khẽ khàng nắm lấy áo Cố Trì Quân.
"Ba Cố, ba Cố vẽ tranh cùng con."
Cố Trì Quân hôm nay nghỉ làm dĩ nhiên đồng ý.
"Nhưng để ba đi tắm một chút, lát nữa vẽ cùng Bối Bối có được không?"
"Được, con vào phòng tranh trước đợi ba."
Từ Bối Hy ngoan ngoãn tụt khỏi người y, nắm lấy tay bảo mẫu. Cố Trì Quân hôm qua bởi rượu quá say mà không tắm, đến giờ người liền có chút khó chịu mơ hồ. Y bước vào phòng tắm và trở ra với một bộ đồ thoải mái ở nhà, tiện tay cũng đem đống đồ bẩn bỏ vào máy giặt.
Từ Tư tối hôm qua cũng mới trở về từ Mỹ, Cố Trì Quân không biết nghĩ đến cái gì, đem áo khoác của hắn cầm lên. Lại là mùi rượu Light Rum, thứ mùi hương đáng ghét ấy làm cho y chết lặng. Cố Trì Quân suy sụp, cảm thấy như mọi thứ đã không thể cứu vãn, y uể oải ngồi sụp xuống góc tường. Cố Trì Quân hình như đã ngồi ở đó cả tiếng đồng hồ, mãi đến khi nghe tiếng gọi từ Bối Bối:
"Ba Cố, sao ba lâu thế?"
Cố Trì Quân mới giật mình thảng thốt đứng lên.
"Bối Bối đợi một chút ba xong ngay đây."
Dù không có tinh thần nhưng y vẫn giữ lời hứa vẽ tranh cùng Bối Bối. Thằng nhóc Từ Bối Hy thấy y đi xuống thì vui lắm. Nó đem bức tranh mới vẽ được khoe với Cố Trì Quân. Bởi Từ Bối Hy mới hơn ba tuổi, lại chẳng có quá nhiều thiên phú vẽ tranh nên bức tranh của nhóc con, Cố Trì Quân phải đứng đơ một lúc mới nhìn ra được. Trong tranh vẽ bốn người đang cười tươi bên nhau gồm hai nhỏ hai lớn, Cố Trì Quân thắc mắc hỏi:
"Bối Bối à, giới thiệu với ba một chút về bức tranh con vẽ được không?"
Từ Bối Hy mắt long lanh dường như chỉ đợi câu hỏi này từ Cố Trì Quân.
"Cô giáo nói hãy vẽ tranh về gia đình mình ba ạ."
Từ Bối Hy nói đến đây làm Cố Trì Quân càng khó hiểu:
"Thế nhưng sao lại có tận bốn người?"
Từ Bối Hy chỉ vào người nhỏ nhất mặc chiếc váy màu hồng.
"Ba Cố, đây là em gái nhỏ."
"Em gái nhỏ?"
"Đúng rồi, ba Cố, bao giờ người sẽ sinh em bé cho con?"
"Bối Bối muốn có em gái sao?"
"Tiểu Mễ ở lớp đã được lên làm anh trai, thật oách."
Đúng là suy nghĩ giản đơn của con nít, Cố Trì Quân nghe thấy chỉ buồn buồn. Chuyện ly hôn cùng Từ Tư y cũng nghĩ đến rồi, làm sao có thể nhận lời con trẻ? Có lẽ một ngày nào đó Từ Tư cũng có đứa con khác, nhưng đứa trẻ đó chẳng có liên hệ với y. Cố Trì Quân đặt Bối Bối lên đùi mình đưa tay ôm ấp con:
"Ba đã sinh Bối Bối rồi, hay chuyện này con nói với ba Từ đi nhé?"
Bối Bối chưa có bất kì ý niệm nào về giới tính nhưng vẫn nhất quyết không đồng ý lắc đầu.
"Không được, em gái nhỏ phải giống ba Cố mới được cơ."
"Nhất định phải giống ba mới được sao?"
Cố Trì Quân nghe đòi hỏi của bé con mà trong lòng quặn đau. Ly hôn với Từ Tư có nghĩa rằng bên y cả đời sẽ không còn ai cả, làm sao lại có thể sinh ra được một đứa trẻ giống y nưã? Từ Bối Hy tất nhiên sao có thể biết những suy nghĩ thống khổ trong lòng ba nó, nó cười tươi:
"Em gái nhỏ giống ba Cố vậy là ba Từ sẽ yêu em. Lúc đó ba Cố sẽ thuộc về riêng con rồi nhỉ?"
Cố Trì Quân đương với loại lập luận kì quái của Từ Bối Hy không biết phải trả lời ra sao, thì từ đằng sau hai người vang lên giọng điệu đầy tức giận.
"Thằng nhóc thối kia, con rốt cuộc không coi người ba này ra gì cả."
Từ Tư làm bộ dữ tợn túm lấy Từ Bối Hy, nhấc nó lên cao mà cù lét. Từ Bối Hy bị hắn trừng phạt vừa cười vừa khóc, nó vươn tay cầu cứu Cố Trì Quân. Y đến cùng cũng không nhìn nổi nữa kéo Từ Tư.
"Từ tiên sinh, anh không nên trêu con như vậy."
Từ Tư cuối cùng cũng bỏ Từ Bối Hy xuống, hỏi nó nhưng ánh mắt lại mang ý cười chăm chăm nhìn Cố Trì Quân:
"Bối Bối của ba là muốn có em sao?"
Từ Bối Hy dĩ nhiên gật đầu phụ hoạ.
"Đúng đúng, Bối Bối muốn có em gái giống ba Cố."
"Vậy tối nay con phải ngoan ngoãn ở phòng mình để ba nhờ ba Cố được không?"
Từ Bối Hy nghe đến đây dường như có chút đấu tranh, cuối cùng cũng đồng ý đầy khí phách. Để có em gái nhỏ thì nó có thể nhường ba Cố cho ba Từ một chút, có em gái rồi ba Từ sẽ không tranh ba Cố với nó nữa đâu.
Đêm đó, Từ Tư thật sự ôm Cố Trì Quân muốn ân ái, thế nhưng y hiếm khi lại cự tuyệt người kia.
"Quân Quân?"
Từ Tư bị y đẩy ra có chút ngạc nhiên.
"Từ tiên sinh, chuyện em nói hôm qua, chúng ta..."
Lời Cố Trì Quân chưa nói ra đã bị Từ Tư cứng rắn ngắt quãng.
"Họ Cố, muốn ly hôn? Em đừng có mà mộng tưởng."
Từ Tư không giống đêm qua an ủi Cố Trì Quân mà lần này thật sự tức giận, hắn nắm lấy cần cổ Cố Trì Quân đè y thẳng xuống giường. Tin tức tố mang theo mùi hương cam của rượu Blue Curacao từ phía Từ Tư bị hắn phóng ra ngày một nhiều nhưng khác với mọi khi Cố Trì Quân bị quyến rũ thì lúc này y lại ngày càng ngộp thở. Khí thế toả ra từ phía Từ Tư mỗi lúc một áp bách, khiến Cố Trì Quân sây sẩm đến độ choáng váng, buồn nôn.
Cố Trì Quân liên tục vùng vẫy, ánh mắt dần mơ mồ, mất tiêu cự mà cứ thế ngất đi. Từ Tư trước loại phản ứng này lập tức phát hoảng, vội vàng đưa người vào bệnh viện. Cố Trì Quân vậy mà dưới sự tiếp xúc tin tức tố của hắn mất đi ý thức. Từ Tư ở ngoài phòng cấp cứu thấp thỏm mãi không yên. Người nào đó đang nằm kia chưa bao giờ biết được những lo lắng, sợ hãi trong lòng Từ Tư. Ngày Từ Bối Hy ra đời, hắn cũng ở ngoài phòng mổ mà hoang mang như vậy.
Bác sĩ sau một hồi kiểm tra, chuẩn đoán Cố Trì Quân có dấu hiệu rối loạn tin tức tố, cần phải có sự an ủi của bạn đời. Từ Tư vội vào phòng cấp cứu nhưng chẳng bao lâu đã bị mời ra ngoài, Cố Trì Quân với tin tức tố của hắn vậy mà nổi lên bài xích.
Kết luận của bác sĩ dĩ nhiên khiến Từ Tư không tin được, hắn nóng nảy đem mấy phòng bệnh xới tung. Đúng lúc ấy Trương Mẫn nghe tin Cố Trì Quân nhập viện mà lo lắng chạy qua. Anh khó khăn lắm mới khuyên bảo được Từ Tư theo bác sĩ đi kiểm tra sơ bộ.
"Từ tiên sinh, ngài dạo này có tác động gì đó về tin tức tố?"
"Ý các ông muốn nói là gì?"
"Theo kết quả báo cáo từ khi kết hôn thì chỉ số phù hợp của ngài và Cố tiên sinh không nhiều, cũng mất một thời gian để mà đón nhận. Thế nhưng không biết tại sao hiện tại tin tức tố của ngài có biến chuyển, cơ thể của Cố tiên sinh không chấp nhận được việc này. E rằng việc ngài tiếp xúc với Cố tiên sinh không những không có tác dụng an ủi mà còn làm cho việc điều trị đảo chiều, chúng tôi cũng mong ngài đừng tiếp tục mà làm khó."
Bác sĩ sau khi có kết quả kiểm tra của Từ Tư liền đứng trước mặt hắn nói, dẫu sao việc một Omega bị rối loạn tin tức tố có thể dẫn đến vấn đề nghiêm trọng chết người. Từ Tư đến cùng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn hỏi bác sĩ:
"Vậy ông nói xem, em ấy giờ phải làm sao đây hả?"
Bác sĩ cũng chẳng khác gì hắn thể hiện ra chút phiền muộn.
"Hiện tại chỉ có tin tức tố của Alpha định mệnh mới có thể giúp thôi."
"Định mệnh của em ấy?"
Từ Tư trong thoáng chốc càng hoang mang, hắn ngồi xuống băng ghế mà đưa tay ôm trán. Trên đời này hoá ra vẫn có một mối liên hệ không thể chối bỏ với em ấy, thế nhưng hắn biết phải làm sao.
Trong lúc tất cả đều thấy bế tắc thì Trương Mẫn bước lên.
"Nếu là định mệnh của cậu ấy thì tôi giúp được."
Trương Mẫn ngay sau đó rút điện thoại thực hiện một cuộc gọi. Nửa tiếng đồng hồ sau một người đàn ông cao lớn bước vào phòng.
Lục Vi Tầm?!?
*************
Các cô nói bùng binh nhưng nó cũng bình thường mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com