Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Thời gian trôi qua, Khang đã mười sáu tuổi, và Hoàng đã bước sang tuổi mười tám.

Cả hai đều đang dần tiếp nhận vai trò quan trọng trong việc điều hành quốc gia.

Cuộc tranh đấu giữa họ chuyển từ sân đấu kiếm sang Đại Triều Đường, nơi diễn ra cuộc thi Biện luận về kế hoạch quân sự và kinh tế—một cuộc thi mang tính quyết định đến uy tín và tương lai của hai Hoàng tử.

​Nhật Hoàng phục trang trang nghiêm, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng. Hắn nhìn Khang, người đang ngồi đối diện, với sự bình tĩnh và tự tin tuyệt đối.

​Vấn đề được đưa ra là: "Làm thế nào để mở một con đường thương mại mới qua dãy núi phía Tây, nơi có nguy cơ bị bộ tộc du mục tấn công, nhưng lại mang lại lợi ích khổng lồ trong vòng một năm?"

​Hoàng là người trình bày trước. Hắn không ngần ngại, đưa ra một kế hoạch táo bạo và mạo hiểm:

​"Chúng ta sẽ không đàm phán, mà sẽ cử một đội quân tinh nhuệ đi trước để trấn áp các bộ tộc du mục. Lợi nhuận kinh tế từ tuyến đường này sẽ đủ để bù đắp chi phí quân sự. Và quan trọng hơn, nó sẽ khẳng định uy quyền tuyệt đối của chúng ta, buộc các bộ tộc khác phải cúi đầu. Kế hoạch này nhanh, gọn, và mang lại lợi ích tài chính khổng lồ trong vòng ba tháng."

​Các vị quan Triều Đình lo lắng trước sự mạo hiểm, nhưng lại bị thuyết phục bởi sự quyết đoán và lợi nhuận trước mắt.
​Đến lượt Khang.

Khang bước ra, gương mặt thanh tú không hề tỏ vẻ căng thẳng. Em mỉm cười, đưa ra một kế hoạch đối lập:

​"Kế hoạch của Hoàng tử Hoàng mang tính chiến đấu và áp đặt, nó sẽ tạo ra mâu thuẫn dai dẳng. Ta đề xuất sử dụng ngoại giao và nhân đạo. Chúng ta sẽ tặng quà, xây dựng trường học, và ký hiệp ước cam kết chia sẻ lợi nhuận với các bộ tộc. Kế hoạch này tốn thời gian hơn sáu tháng, nhưng nó mang lại sự hòa bình lâu dài, củng cố quyền lực bằng ân huệ, không phải bằng máu."

​Khán phòng Triều Đình chia làm hai phe. Phe ủng hộ Hoàng là những người chú trọng lợi ích vật chất và uy quyền. Phe ủng hộ Khang là những người thiên về sự ổn định và nhân đạo.

​Sau màn tranh luận căng thẳng, các vị quan lớn những người nắm giữ tài chính đứng về phía Hoàng.

​"Kế hoạch của Hoàng tử Nhật Hoàng tuy mạo hiểm, nhưng trong tình thế kinh tế hiện tại, chúng ta cần một cú đột phá nhanh chóng. Lợi ích tài chính là không thể phủ nhận," một vị quan lớn tuyên bố.

​Nhật Hoàng đã giành chiến thắng chung cuộc.

​Khang đứng đó, lần đầu tiên nếm trải thất bại một cách công khai và cay đắng như vậy. Em không thể chấp nhận.

​"Ngươi đã bán đứng lương tâm vì tiền bạc, Hoàng!" Khang lớn tiếng, ánh mắt rực lửa. "Kế hoạch của ngươi sẽ đổ máu vô tội. Ngươi không hề quan tâm đến dân chúng!"

​Hoàng điềm tĩnh bước đến gần Khang. Hắn nhìn Khang với ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc của sự hối lỗi.

​"Đình Khang," Hoàng nói, giọng trầm và dứt khoát. "Trong trò chơi quyền lực, chỉ có thắng hoặc thua. Kế hoạch của ngươi đẹp đẽ nhưng thiếu thực tế. Ngươi nên học cách chịu đựng thất bại và chấp nhận rằng, đôi khi, sự tàn nhẫn lại là con đường dẫn đến chiến thắng."

​Khang cảm thấy lòng tự ái bị giẫm đạp tan nát. Em không chỉ thua, mà còn bị đối thủ khinh thường vì sự nhân đạo của mình.

Sự ganh đua của Khang không còn là niềm vui, mà đã trở thành sự căm phẫn để tìm cách trả thù.

​"Ta sẽ không bao giờ chịu thua ngươi, Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng," Khang nghiến răng.

​Hoàng chỉ cười, nụ cười đầy sự thỏa mãn vì đã khiến Khang phải tức giận và cay cú. Hắn bước qua Khang như thể em là không khí, để lại Khang một mình trong Triều Đình.

Cơn giận dữ vì thất bại trong cuộc biện luận cứ như một ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng Nguyễn Đình Khang.

Kế hoạch của Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng đang được triển khai, và những báo cáo đầu tiên về việc trấn áp các bộ tộc đã gây ra không ít thương vong—đúng như Khang đã dự đoán.

​Khang quyết tâm trả thù.

​Cơ hội đến trong Lễ Tấn phong Công chúa An Chi của nước láng giềng, một sự kiện ngoại giao quan trọng. Hoàng đã chuẩn bị một món quà ngoại giao vô cùng quý giá và mang tính biểu tượng:
một chiếc áo choàng lông trắng được dệt từ lông chồn tuyết hiếm có, thể hiện sự giàu có và uy quyền của Vương quốc.

​Khang không muốn chiếc áo bị hủy hoại, mà muốn Hoàng bị bẽ mặt trước quần thần.

​Trong lúc Hoàng đang bận tiếp đón sứ giả, Khang lẻn vào phòng trưng bày quà tặng. Với sự lươn lẹo quen thuộc, Khang đã đổi chiếc áo choàng lông quý giá bằng một vật phẩm hoàn toàn ngớ ngẩn: một bức tranh biếm họa vẽ cảnh Nhật Hoàng đang ngủ gật trong Đại Triều Đường, với chiếc miệng há hốc và dòng chữ nguệch ngoạc bên dưới: “Hoàng tử hùng mạnh nhất khi mơ về tiền bạc.”

​Khang đã thực hiện việc này vô cùng kín đáo, nhưng lại cố ý để lại một dấu vết nhỏ, đảm bảo Hoàng biết ai là thủ phạm.

Em trở về chỗ ngồi, chờ đợi khoảnh khắc Hoàng mở hộp quà và bị bẽ mặt.
​Lễ Tấn phong diễn ra. Hoàng bước lên bục danh dự, nhận hộp quà từ người hầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

​"Món quà này là biểu tượng cho sự phồn vinh và tình hữu nghị của Vương quốc," Hoàng tuyên bố.

​Khi hộp quà được mở, toàn bộ Triều Đường và sứ giả đều chết lặng. Thay vì chiếc áo choàng lông lộng lẫy, là một bức tranh biếm họa thô thiển.

​Khang, ngồi ở một góc, cười lớn không kiêng nể. Cơn hả hê của em dâng lên đến tột độ. Đây chính là cách trả thù cho sự kiêu ngạo của Hoàng.

​Nhật Hoàng nhìn bức tranh, rồi chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt hắn, đáng lẽ phải giận dữ, lại mang một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn nhìn thẳng vào Khang, người đang cố nén tiếng cười.

​Hoàng lập tức ứng biến.
​"À, ta xin lỗi!" Hoàng cười lớn, một nụ cười rạng rỡ và tự nhiên. Hắn cầm bức tranh lên, giơ cao cho mọi người cùng thấy.

​"Món quà ngoại giao chính thức là chiếc áo choàng lông quý giá đã được gửi riêng đến phòng Công chúa. Còn bức tranh này..." Hoàng mỉm cười, nhìn thẳng vào Công chúa An Chi. "Đây là món quà của tình bạn thân thiết nhất của ta!"

​Hoàng quay sang Khang, ánh mắt lóe lên sự thách thức: "Đúng không, Đình Khang? Ta biết ngươi đã dồn hết tâm huyết và tình cảm vào tác phẩm này. Đó là lý do ta quyết định biến nó thành một bản tuyên ngôn nghệ thuật, thể hiện sự thoải mái và tín nhiệm tuyệt đối giữa các Vương tử. Người ta nói, chỉ những người bạn thân thiết nhất mới dám vẽ biếm họa nhau!"

​Hoàng đã biến trò phá hoại của Khang thành một câu chuyện cười ngoại giao thành công rực rỡ.

Thay vì bẽ mặt, hắn lại được khen ngợi vì sự tự tin và hài hước hiếm có.

​Khang cứng họng. Kế hoạch của em bị phá sản, và em lại là người bị bẽ mặt vì đã bị biến thành "người bạn thân thiết" của Hoàng.

​Hoàng bước xuống khỏi bục, đi thẳng đến chỗ Khang. Hắn kéo Khang vào một góc, không để ai nghe thấy.

​"Ngươi đã dùng trí tuệ để làm xấu mặt ta," Hoàng thì thầm, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm, "Ta đã nói rồi, ta sẽ khiến ngươi phải trả cả vốn lẫn lời."

​Hoàng không nói về việc trừng phạt. Thay vào đó, hắn cúi người xuống, thì thầm một lời đe dọa cực kỳ thân mật, khiến Khang phải đỏ mặt:

​"Bức tranh đó rất dễ thương, Khang. Ta sẽ giữ nó. Nhưng ngươi dám làm ta phải ứng biến giữa Triều Đình, thì đêm nay, ta sẽ khiến ngươi phải cầu xin ta buông tha. Hãy chuẩn bị tinh thần đi."

" Được thôi kẻ thù! "

​Khang cảm thấy tim đập loạn xạ. Lời đe dọa của Hoàng không còn nằm trong phạm vi ganh đua quyền lực. Nó đã chuyển sang một lĩnh vực hoàn toàn riêng tư và đầy chiếm hữu.

' Kỳ Phùng Địch Thủ '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com